No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 431: Tiếng Xấu Của Tiểu Đổng!
uổi tối.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Đổng Học Bân còn chưa ăn cơm, sau khi tới siêu thị mua một đống rau cỏ cùng đủ các loại thịt, hắn nghĩ một lát rồi cười ha ha cầm lấy mấy bình rượu rồi đi tới quầy thu ngân, sau đó hắn lái xe về khu tập thể của huyện ủy, trên đường về hắn còn gọi điện cho Tạ Tuệ Lan, “Alo! Tạ tỷ, vẫn còn giận tôi sao? Hài, đó là tình thế ép buộc, có người dám ở trước mặt tôi làm chị khó xử, vậy tôi sao có thể tha cho hắn chứ? Trừng trị hắn như vậy vẫn là nhẹ đấy, đừng giận nữa được không? Tôi bảo đảm từ nay về sau sẽ chú ý đến sự ảnh hưởng” Cũng không biết là bảo đảm bao nhiêu lần rồi nhưng chưa lần nào làm được cả.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Ồ, tôi còn cho rằng anh đánh chết người ta cũng không chịu nhận đấy”.
Đổng Học Bân cười cười: “Tôi lừa được hết mọi người cũng không lừa được chị, dù tôi nói tôi không đánh người thì chắc chị cũng chẳng tin”.
Cuộc điện thoại của mẹ đã khiến Đổng Học Bân hiểu ra rất nhiều điều, trên đời này hiểu hắn nhất chỉ có ba người, Loan Hiểu Bình, Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ Lan. Cho dù Đổng Học Bân gạt được mọi người thì cũng không thể qua mắt được ba người bọn họ, chủ yếu là họ đã quá hiểu hắn rồi, dùng một câu không được hay lắm mà hình dung thì chính là hắn muốn làm gì thì họ cũng đều biết cả, cho nên Đổng Học Bân cơ bản cũng phải thành thật với họ.
“Tuệ Lan, lần này khiến chị lo lắng rồi, vậy tôi chỉ có thể mời chị ăn cơm để biểu đạt lời xin lỗi thôi”.
“Ha ha, tôi thì có gì mà lo lắng chứ? Anh là ai chứ? Ngay cả huyện trưởng còn dám đánh, tôi không lo cho anh, sợ rằng một ngày sẽ phải chịu một quyền của anh mất”.
“Xem chị kìa, tôi xấu xa tới mức ấy sao?”
Lát sau, Đổng Học Bân mới phát hiện Tạ tỷ cũng không tức giận như vậy, bèn nói: “Chị ăn cơm chưa? Tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu cho chị một bữa ngon nhé”.
Tạ Tuệ Lan cười cười, “Lại còn ra chiêu này, anh cũng thật là có ý tốt, ha ha, cơm của anh Tạ tỷ nuốt không trôi, tôi đang trên đường tới thành ủy, phải giao ước với lãnh đạo, dù việc này có phải do cậu làm hay không thì cách làm của huyện Đài Phong bọn họ cũng thật là quá không coi ai ra gì, một câu hiểu nhầm là coi như xong sao? Họ cũng chẳng nhắc chút nào tới việc cướp mất hợp đồng? Vừa may nhân đoạn phim này phải làm đến cùng mới được, nếu như thành ủy không cho huyện Duyên Đài một câu trả lời xác đáng, tâm trạng của các cán bộ cũng không thể nào bình tĩnh được, anh, tự ăn đi”.
Nghe vậy, Đổng Học Bân híp híp mắt, “Chuyện này quả thật quá ác tâm, lúc rời đi Lịch Phong còn ngang nhiên ngồi xe Bành Khắc Nông, một chút kiêng dè cũng không có, lão già này, Tuệ Lan chị yên tâm đi, nếu như việc này không có ai lấy công bằng cho chúng ta, vậy tôi nhất định sẽ đi đòi công bằng từ chỗ bọn họ”.
“Tiểu tử nhà anh đừng có dính vào chuyện này nữa”.
“Biết rồi, biết rồi”.
Vừa mới cất điện thoại đi thì tiếng chuông lại vang lên.
Là điện thoại của La Hải Đình, “Cục trưởng, tôi đã biết hết chân tướng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Đổng Học Bân nở nụ cười, “Cảm ơn mọi người nhớ, mà La đại tỷ, chị ăn cơm chưa vậy?”
“Chưa, vừa mới tan giờ, đang cùng Quách thư ký và Lâm Khoa trưởng đi ra ngoài đây, anh cũng chưa ăn à? Vậy chúng tôi có may mắn mời anh cùng dùng bữa tối sao? Ha ha…”
“Mọi người đi cùng nhau à? Được, thế này đi, mọi người đến nhà tôi đi”.
“Khu tập thể huyện ủy à? Được”.
Lát sau, Đổng Học Bân lái xe trở về nhà, vừa mới xuống xe thì có điện thoại của Lưu Đại Hải, trạm trưởng trạm cảnh sát thôn Huệ Điền gọi tới.
“Đổng cục, anh được phục chức rồi à?” Lưu Đại Hải nói, “Làm chúng tôi hút vía một phen, tôi và lão Trần lúc trưa vừa nghe tới chuyện này đã vội vàng lái xe tới đây, vốn định rằng nếu anh bị cách chức thì chúng tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt tên họ Phan kia về tính sổ, cùng lắm là bị mất chức cảnh sát này thì cũng phải giúp anh trút giận, nhưng bây giờ… anh không sao thì tốt rồi. Nhưng mà đám người tiếp tay cho huyện Đại Phong thật không ra gì cả, nghe nói bọn chúng vẫn chưa đi hả? Có cần kiếm cớ bắt bọn họ không? Anh ột câu đi”.
Đổng Học Bân cười nói: “Lão Lưu, cảm ơn anh. Tạm thời cũng chưa cần, tên họ Phan đó sau khi quay trở về cũng không tốt đẹp gì đâu, ít nhất thì từ nay về sau hắn cũng không còn cơ hội đứng trên quan trường nữa. À đúng rồi, anh đang ở huyện cùng với lão Trần à?”
“Ừm, đang ở hội trường nhân dân huyện đây”.
“Vậy thế này đi, hai người tới nhà tôi, ở khu tập thể huyện”.
“Vậy được, chúng tôi tới ngay, mà có cơm không vậy?” Lưu Đại Hải cười nói.
“Ha ha, cơm rượu đầy đủ, các anh tới đi, tôi cũng chưa ăn gì đây”.
Lấy chìa khóa ra mở cửa vào trong nhà, Đổng Học Bân nhấc hai túi đồ ăn đi về phía nhà bếp để ở đó, nghĩ tới có khá nhiều người tới, hắn lại lôi điên thoại ra gọi cho Phó Đội trưởng Phùng và Hồ Tư Liên mời họ tới, đây coi như là tiệc mừng hắn được phục chức trở lại, mọi người cùng nhau uống rượu giải xui. Hồ Tư Liên không đi cùng với Tạ Tuệ Lan lên thành phố, vừa nghe thấy Đổng Học Bân mời cơm thì lập tức đáp ứng.
Hai mươi phút sau, La Hải Đình, Quách Phàn Vỹ cùng Lâm Bình Bình tới.
Đổng Học Bân vừa cười vừa mở cửa nghênh đón bọn họ, “Vào đi, tôi cũng mấy ngày chưa về đây rồi nên trong nhà hơi bừa bộn chút, trà đã được bày ở trên bàn rồi, mọi người tự pha nhé” Đều là những cán bộ dựa vào hắn cùng thân tín, nên hắn cũng không coi họ là người ngoài, nói với họ một câu rồi lại đi vào trong bếp.
La Hải Đình ai ui một tiếng, “Sao ngài lại đích thân xuống bếp chứ? Để tôi để tôi”.
Lâm Bình Bình cũng chạy nhanh tới giúp, “Cục trưởng, ngài nghỉ ngơi đi, để tôi và La Chủ nhiệm làm là được rồi”.
Đồ ăn của bảy tám người một mình Đổng Học Bân cũng không làm nổi, hắn cũng không khách khí, “Lát nữa còn có mấy người nữa tới, đều là người nhà cả, hôm nay coi như là…” Hắn còn đang nói thi chuông cửa reo vang, Đổng Học Bân cười ha ha nói, “Đến rồi đó”. Hắn liền quay người đi ra mở cửa.
Lần này là Lưu Đại Hải và Phó Sở trưởng Trần Phát, Phùng Phó Đội trưởng cũng tới rồi.
“Lão Lưu, lão Trần, mau vào đi. Lão Phùng, mọi người đi cùng nhau à?”
“Ha ha, không, chúng tôi gặp nhau dưới lầu”.
“Không cần bỏ giày, cứ thế đi vào thôi”.
Đều là công chức nhà nước, mọi người dù không quen biết nhau nhưng cũng không có gì xa lạ, sau khi vào, Đổng Học Bân giới thiệu qua ọi người biết về nhau chút.
Hồ Tư Liên là người đến cuối cùng.
Hồ thư ký vốn nghĩ rằng chỉ có một hai người thôi, nhìn trong phòng có tới sáu bảy người cô đột nhiên ngây người ra một lúc, sau đó thì cười khổ nhìn Đổng Học Bân, trong lòng nghĩ thầm anh được lắm. Bình thường khi mời người khác ăn cơm, một hai người thì cũng không có gì, càng có cơ hội thân thiết hơn, nhưng mà trong tình huống có nhiều người thế này thường thì sẽ tới nhà hàng cho xong. Chỗ này vốn là khu tập thể của huyện ủy, để người khác nhìn thấy thì thật là không hay, khó tránh khỏi người ngoài hồ nghi mình kết bè kéo đảng, những người cán bộ lãnh đạo bình thường khác thường sẽ tránh chuyện này, thế mà Đổng Cục trưởng lại làm như vậy được.
Thật ra Đổng Học Bân sao mà không biết chứ?
Nhưng mà hắn vốn đã có tiếng xấu rồi, cái gọi là miệng lưỡi thiên hạ, người ta thích nói gì thì cứ nói.
Hồ Tư Liên đi vào, mọi người đều nhanh chóng tới chào. Hồ Tư Liên cùng có vẻ khá hiền hòa, cô không hề lấy thư ký huyện trưởng làm cao giá, mà cô nói chuyện với mọi người rất cở mở.
Hơn mười phút sau, cơm cuối cùng cũng chín.
Đổng Học Bân gọi mọi người ngồi vào bàn, còn nhường chỗ ngồi của chủ nhà cho Hồ Tư Liên.
Hồ Tư Liên không ngồi đó, sau khi cứ đẩy đi đẩy lại, cuối cùng lại phải đem thêm ghế ra, hai người cùng nhau ngồi ở vị trí của chủ nhà.
Trong màn đêm, mọi người cứ thay nhau uống rượu, cuộc nói chuyện đều xoay quanh sự việc buổi chiều. Lưu Đại Hải và Trần Phát có vẻ rất thẳng thắn, bao nhiêu rượu vô bụng, hai người bắt đầu mắng mỏ đám người tiếp tay cho huyện Đại Phong kia, cái gì mà gian trá nham hiểm, cái gì mà kinh người quá đáng. Quách Phàn Vỹ và La Hải Đình cũng phụ họa theo, khẩu khí của bọn họ cũng chưa nuốt trôi cục tức này, đến cả Hồ Tư Liên cuối cùng cũng nói một câu: “Đám người huyện Đại Phong này rất không nói nổi”, có thể thấy được mọi người đều tức giận.
Rượu quá ba tuần, Đổng Học Bân nghe điện thoại, là điện thoại của Dương Triệu Đức gọi tới, hắn vội vàng cáo lỗi mọi người rồi chạy vào bệp nghe điện.
Trong phòng khách, La Hải Đình thở dài một tiếng: “Lần này thật nguy hiểm. Nếu như không có đoạn phim đó, chức vị của Đổng Cục trưởng chắc chắn không giữ nổi rồi”.
Nhưng Quách Phàn Vỹ lại nói: “Cái này cũng chưa tính là hiểm”.
“Hả?” La Hải Đình và Lâm Bình Bình cùng mấy người đều nghi hoặc nhìn về phía hắn, suýt nữa mất chức rồi, vậy mà còn chưa tính là hiểm sao?
Quách Phàn Vỹ uống nhiều hơn, đầu lưỡi cũng cứng vào, “Lúc trước Đổng cục trưởng ở Bắc Kinh, đã mấy lần đều…” Hắn tiết lộ một số sự tích trước kia của Đổng Học Bân.
Bên An ninh quốc gia có chế độ giữ bí mật, lại ở tận Bắc Kinh thế nên những việc khi Đổng Học Bân vừa mới vào cơ quan nhà nước cơ bản không hề được truyền tới huyện Duyên Đài. Mọi người đều biết Quách Phàn Vỹ là thuộc hạ cũ của Đổng Học Bân cho nên những lời hắn nói họ đều không chút nghi ngờ. Nghe xong, mọi người nhất thời ngây người ta, thì ra Đổng Cục trưởng lúc ở phòng tổng hợp bộ an ninh quốc gia là lần đầu tiên suýt nữa bị cách chức, là do anh đắc tội với Cục trưởng tiền nhiệm sao? Sau đó lại đắc tội với người lãnh đạo đương nhiệm sao? Mấy lần đều đang bên bờ vực của việc mất chức. Mấy lần đều suýt nữa bị cách chức rồi.
Tốt rồi!
La Hải Đình và Lâm Bình Bình đều dở khóc dở cười, bọn họ còn đang ngạc nhiên sao sau sự việc này mà Đổng Học Bân lại có thể bình tĩnh đến như vậy, thì ra là đã bị mất chức quen rồi.
Mấy người Lưu Đại Hải và Phùng Phó đội trưởng cũng không biết nói gì nữa, thì ra bản lãnh gây chuyện của Đổng cục trưởng đã được tôi luyện ở Bắc Kinh rồi.
Chỉ có Hồ Tư Liên là ánh mắt hơi căng thẳng, cô nhìn thoáng qua gian bếp. Rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy tài gây họa của Đổng Cục trưởng nhưng lại không biết anh lại bị rơi vào nguy cơ mất chức nhiều lần như vậy, nhưng hiện tại Đổng Học Bân lại bình yên vô sự ngồi trên vị trí này, đây vốn đã là một bản lĩnh rồi.
“Ồ, mọi người nói chuyện gì vậy?” Đổng Học Bân gọi điện thoại xong đã quay lại rồi, “Sao ai cũng biểu tình như vậy chứ?”
“Khụ khụ, không có gì không có gì”.
“Đổng Cục trưởng, tôi kính anh thêm một ly”.
“Ha ha, nào, cạn!”
Cùng lúc đó, chuyện xóa bỏ việc cách chức Đổng Học Bân cũng được lan truyền khắp nơi.
Mấy người có quan hệ không tốt với Đổng Học Bân đều tỏ vẻ buồn bực, vừa mới cách chức trong chốc lát, sao lại phục chức rồi? Tất cả đều không làm gì được hắn sao?
Tuy rằng trong chuyện này Đổng Học Bân xem ra bị oan uổng nhưng tiếng xấu của hắn nay lại càng thêm xấu rồi.
Chuyện này qua đi, ở huyện Duyên Đài có rất ít người dám động đến tên ôn thần này nữa, không phải là không dám động mà không có ai nguyện ý chọc đến hắn. Lúc trước con trai của trưởng phòng truyền thông huyện Tiễn Phi chọc giận hắn, kết quả là bị chậu hoa rơi vào trở thành một tên ngốc. Lúc trước cục trưởng tiền nhiệm của cục Chiêu thương là Mạnh Tường Lân chọc giận hắn, kết quả là thang máy bị rơi, sợ đến nỗi xuất huyết não. Lần trước cục Tài chính chọc giận hắn, kết quả là cả văn phòng bị cúp điện năm sáu lần, điều hòa cũng hỏng, tài liệu bị mất, còn suýt nữa thì xảy ra hỏa hoạn. Bây giờ huyện Đại Phong lại cho người tới chọc giận hắn, cuối cùng thì sao? Vẫn chưa hạ được Đổng Học Bân, mà Phan Chu lại còn bị mất chức.
Thực con mẹ nó ôn thần!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ