Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 328: Sao Trong Chăn Lại Thêm Một Người?
au giờ ngọ, Đổng gia.
Trong phòng khách, Đổng Học Bân và Quách Phàn Vỹ vừa uống vừa trò chuyện, mượn rượu tâm sự. Đổng Học Bân đem những chiến tích mà mình đã đạt được sau khi xuống huyện Duyên Đài kể cho Quách Phàn Vỹ, nào là chuyện đến trường cứu người, chuyện cứu người bị thương khi gặp núi lở. Quách Phàn Vỹ nghe thấy vậy rất kinh ngạc, khen lấy khen để. Nói là nịnh nhưng thực ra cũng là lời chân tình trong lòng hắn. Đối với một người lãnh đạo tài năng như Đổng Học Bân, Quách Phàn Vỹ luôn cảm thấy rất khâm phục, từ khi còn làm chung ở phòng Tổng hợp, hắn đã chứng kiến Tiểu Đổng Chủ nhiệm làm nên rất nhiều kì tích.
“Hôm nay rất vui, Phàn Vỹ, uống nào!”
“Lão lãnh đạo, tôi kính ngài.”.
“Tốt, cạn ly. Ngu đại tỷ, chị cũng uống một ly đi”.
“Tôi… tôi không biết uống rượu, sợ…”
“Tôi rót cho chị một ly” Quách Phàn Vỹ chủ động rót rượu.
Ngu Mỹ Hà không còn cách nào từ chối, “Vậy, vậy được rồi…”
Một ly rượu…
Hai ly rượu…
Ba ly rượu…
Tiểu Thiến Thiến ăn xong thì vào phòng ngủ trưa. Chỉ còn Ngu Mỹ Hà ở một bên tiếp khách.
Cuối cùng sau khi cả chai rượu ngũ lương đã ở gọn trong bụng ba người, Đổng Học Bân đã muốn uống có điểm không được. Ngu Mỹ Hà thì tửu lượng kém, chỉ có một chén đã choáng váng rồi, mặt đỏ bừng. Quách Phàn Vỹ không kính rượu nữa, lại hàn huyên trong chốc lát, thấy Đổng Học Bân miệng đều có chút nói không rõ từ, Quách Phàn Bân bèn dìu Đổng Học Bân lên ghế sô pha ngồi. Được một lúc thì Quách Phàn Vỹ cũng cáo từ ra về.
Cả phòng chỉ còn hai người Ngu Mỹ Hà và Đổng Học Bân.
“Tiểu Bân, để tôi rót trà cho cậu” Ngu Mỹ Hà đầu óc choáng váng, đứng dậy lấy ấm nước.
Đổng Học Bân ngồi ở đó, nhẹ nhàng nói: “Không cần, còn chưa có khát…”
Hắn nói cũng không còn lưu loát nữa rồi: “Đến đây, ngồi đây… ngồi cạnh tôi một chút…”
Ngu Mỹ Hà đi đến trước sô pha, đặt mông xuống thiếu chút nữa ngồi xuống đất, không tìm thấy vị trí.
Đổng Học Bân cười to, đỡ lấy nàng nói: “Mới uống một chén mà cô đã say rồi, hic… tửu lượng gì mà…”
Ngu đại tỷ ánh mắt mơ màng, dựa vào lòng Đổng Học Bân mà chẳng hay.
Cái này gọi là say rượu không kiểm soát được. Nhìn dáng vẻ nũng nĩu mê hồn của nàng, lại thêm chiếc quần màu nàng nhạt tôn lên đôi chân và mông tuyệt đẹp của nàng, Đổng Học Bân nhất thời không chủ động được, vuốt ve đôi chân của nàng, sau đó thuận tay đưa vào bên trong áo lông của nàng. Dù hai ngày ở Bắc Kinh hắn cũng đã không ít lần hưởng qua hương vị của Ngu đại tỷ, nhưng đại mỹ nhân thành thục xinh đẹp như vậy ở bên người, đó là hưởng bao nhiêu lần cũng không đủ.
Ngu Mỹ Hà vẫn nửa tỉnh nửa mê, đẩy hắn ra: “Đừng, Tiểu Bân…”
Đổng Học Bân không nghe, dùng lực gỡ dây lưng của nàng, sau đó cởi quần nàng ra, chầm chậm kéo xuống, lộ ra chiếc quần tất mùa đông nàng mặc bên trong.
Mùa đông mặc nhiều quần áo, cởi thật mệt.
Giằng co năm sáu phút, Đổng Học Bân mới cởi hết quần áo của nàng.
“Đừng, Tiểu Bân, buổi tối…hãy làm, trời vẫn còn sáng”.
Đổng Học Bân mặc kệ, say khướt nói: “Ngu đại tỷ, chị nhảy cho tôi xem điệu hôm trước đi, lần đó ở… hic…” Đánh cái nấc rượu, hắn nói: “Lần đó ở tiểu khu Hoa Mỹ, chị không phải nhảy qua một lần sao, chính là… điệu đó, có điểm giống như ba lê, đúng rồi, tôi nhớ rõ chị di động còn có phối nhạc đúng không? Còn giữ không? Mở ra đi, lại nhảy cho tôi xem một lần, khi đó chị đặc biệt đẹp”.
Ngu Mỹ Hà ôm lấy thân hình trắng muốt của mình: “Nhưng tôi… tôi không có mặc quần áo…”
“Như vậy vẫn có thể nhảy được” Đổng Học Bân muốn nhìn chính là không có mặc quần áo, “Được không? Nhảy một chút đi!”
Cho dù đã rất say nhưng Ngu đại tỉ vẫn rất bảo thủ, do dự không nói tiếng nào. Đổng Học Bân vừa muốn một là một, hắn là thật muốn xem, không khỏi lại khuyến khích vài câu, “Nhanh, nhảy chút đi, chị dáng người tốt như vậy, không có quần áo nhảy khẳng định càng đẹp mắt”.
Vài phút sau.
Ngu Mỹ Hà cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, run rẩy tìm chiếc điện thoại Nokia N8 trong đống quần áo của mình, chậm rãi bật mở điện thoại, sau đó mở bài hát đó lên.
Âm nhạc vang lên, nhẹ nhàng phiêu lãng.
Ngu Mỹ Hà hai tay che trên che dưới, ngại ngùng đứng trước kệ TV.
Đổng Học Bân dựa người vào sô pha, thoải mái nheo mắt lại thưởng thức.
Lúc bắt đầu, Ngu Mỹ Hà múa một cách khô cứng, không dám bỏ tay ra, lại càng không dám duỗi chân ra, động tác có biên độ rộng một chút là nàng lại ôn trọn lấy thân mình, động tác rất chậm. Có vẻ như rượu đã phát huy tác dụng, múa được một chút thì Ngu đại tỷ thả tay ra, làm Đổng Học Bân suýt chảy máu mũi.
Thật là đẹp!
Múa được một đoạn nhạc, Ngu Mỹ Hà chạy về ngồi lên sô pha.
Đổng Học Bân hôn nhẹ cô: “Thật tuyệt, hôm nay đổi chỗ đi?”
“… Cái gì? Là ý gì?” Nàng cắn cắn môi.
Đổng Học Bân lại hôn nàng, dùng răng cắn nhẹ đôi môi mọng của nàng: “Làm thế này đi, có được không?”
Ngu đại tỷ vừa nghe liền giật mình, xấu hổ, tức giận lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được đâu”.
“Có gì không được” Đổng Học Bân đã say rồi, lá gan và khí thế cũng lớn hơn so với trước, “Không đồng ý tôi đánh vào mông chị” Nói xong liền dùng tay vỗ nhẹ vào cặp mông tròn trịa của nàng.
Ngu Mỹ Hà rùng mình, “Đừng…”
Trước kia, Cù Vân Huyên vẫn lấy hình tượng đại tỷ tỷ chăm sóc cho Đổng Học Bân nhiều năm, sau này dù hai người đã lên giường với nhau, Đổng Học Bân cùng không dám ức hiếp cô, chỉ dám dùng chút sức lực mà thôi. Nhưng với Ngu đại tỷ lại khác, nhận thấy Đổng Học Bân chủ động, Ngu Mỹ Hà liền có vẻ nhún nhường, vậy nên dù nàng hơn hắn đến chín, mười tuổi, nhưng khi dễ nàng Đổng Học Bân cũng không có chướng ngại tâm lý.
“Mau, làm thế này đi”.
“Không, đừng, tôi không thể…”
Đổng Học Bân làm mặt tức giận, đánh vào mông nàng, bắt chước khẩu khí của Huyên đi: “Tôi đánh chị”.
Ngu Mỹ Hà không làm gì được, cuối cùng cũng khuất phục, khẽ nhếch môi, đứng dậy khỏi sô pha, chờ Đổng Học Bân cởi hết quần áo. Ngu đại tỷ cắn cắn môi, ngại ngùng muốn chết, từ từ quỳ xuống đất, miệng xinh đẹp khẽ mở ra, cúi đầi xuống.
Một giờ…
Hai giờ…
Ba giờ…
Trời không còn sáng, có lẽ đã tối rồi.
Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân khẽ mở mắt, việc đầu tiên là đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã sáu giờ năm, đã muộn thế này sao?
Ngủ một giấc, Đổng Học Bân cũng thấy tỉnh rượu rồi. Vỗ trán, hắn nghĩ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều, hình như là đã cùng uống rượu với Quách Phàn Vỹ, sau cùng, hắn thấy mơ hồ, không nhớ rõ. Làm gì thế này? Sao lại uống nhiều như vậy? Đồng Học Bân thầm nghĩ rượu không phải là thứ gì hay ho, may mà khi ở Bắc Kinh, khi cùng uống rượu với lãnh đao huyện hắn đã không gây ra chuyện gì. Uống rượu vào là nổi điên, mặt mũi cũng có thể mất hết, lần sau nhất định uống ít lại.
Có một thân thể mềm nhũn ấm áp đang nằm trong lòng hắn.
Đổng Học Bân cúi đầu, hóa ra là Ngu Mỹ Hà đang ngủ.
Trí nhớ nhất thời đã hiện ra. Đổng Học Bân không khỏi ngượng ngùng cười, hình như cả buổi chiều hắn đã “hành hạ” Ngu tỷ không thôi, mà còn là hành hạ không phải là nhẹ, từ sô pha đến bàn ăn, rồi đến phòng ngủ, ước chừng phải đến hơn một giờ đồng hồ. Đừng nói đến Ngu tỷ, đến hắn bây giờ cũng đau hết thắt lưng. Hài, hai ngày không làm chuyện đó nên không thể kiềm chế được, nếu không thì khẳng định là không được rồi.
“Ngu đại tỷ, Ngu đại tỷ…”
Có tiếng “ừm” mơ hồ đáp lại.
Đổng Học Bân lay lay cô: “Tỉnh dậy, đến giờ ăn cơm chiều rồi”.
Ngu Mỹ Hà vừa mở mắt, nhìn thấy Đổng Học Bân lại ngủ tiếp. Đột nhiên nàng ý thức được điều gì đó. Nàng đã tỉnh rượu nhưng hai mắt vẫn khép hờ, không mở được mắt, từ cổ đến đầu và phần thân dưới đều cảm thấy rất đau, miệng phản xạ có điều kiện khép chặt lại. Sau đó nàng lặng lẽ xoa xoa môi, rõ ràng là nhớ ra chuyện nàng đã làm lúc say, cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được.
Đổng Học Bân thấy vậy, vươn người tới, hôn lên môi nàng.
Ngu Mỹ Hà cuống quýt che miệng, “Đừng, bẩn…”
“Bẩn gì” Đổng Học Bân dịu dàng nói: “Không có gì có thể sánh với mùi hương của chị”.
Ngu Mỹ Hà đỏ mặt, nhìn nhìn hắn, sau đó mạnh bạo ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ cúi đầu, trong động tác mang theo một chút không muốn xa rời.
Đổng Học Bân cười nói: “Sao vậy?”
“Không có gì…” Nàng cúi đầu càng thấp.
“Không có gì sao chị lại ôm tôi? Đây là lần đầu tiên chị ôm tôi đó”.
Ngu Mỹ Hà vội buông tay khỏi lưng hắn, định bỏ trốn nhưng Đổng Học Bân kéo lại, nhất định không cho nàng buông tay, lại tiếp tục truy hỏi nàng.
Không có cách nào, Ngu Mỹ Hà đành phải trả lời: “Tôi chỉ là cảm thấy mình rất hạnh phúc”.
“Hạnh phúc như thế nào?”
“Chồng trước của tôi đối với tôi và Thiến Thiến cũng rất tốt, nhưng… không bằng một phần của cậu” Nói đến đây mắt Ngu Mỹ Hà đã hoe hoe đỏ, “Lúc hai mẹ con tôi khó khăn nhất, cậu đã ẹ con tôi vay tiền, còn cho tôi và Thiến Thiến chỗ ở, còn chuyển hộ khẩu cho hai mẹ con tôi, cho Thiến Thiến đi học, sau này… cậu còn đưa tôi sang Hàn Quốc để làm phẫu thuật gương mặt. Tôi, tôi… có thể gặp được cậu, tôi thật sự…”
Đổng Học Bân nói: “Thực sự gì?”
Nàng không nói ra.
Đổng Học Bân cũng cảm nhận được sự ấm áp, ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng.
“Đúng rồi?” Ngu Mỹ Hà không chịu được sự nồng nhiệt từ phía hắn nên vội nói lảng sang chuyện khác: “Thiến Thiến đâu rồi?”
“Không biết, không thấy đâu” Nói xong, Đổng Học Bân mới sửng sốt: “Vậy, Tiểu Thiến Thiến đâu rồi?”
Người đã uống nhiều, tầm nhìn và suy nghĩ cũng sẽ thay đổi một cách đặc biệt, không nghĩ được nhiều như vậy. Vậy nên mới nói rượu có thể khiến con người ta làm bậy. Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà uống sang đến buổi chiều, sau đó cơ bản không ý thức được trong nhà còn có Tiểu Thiến Thiến, giờ mới sực nhớ ra.
Bỗng nhiên Đổng Học Bân nhận ra chiếc chăn sau lưng Ngu Mỹ Hà hơi động đậy.
Ngu Mỹ Hà thấy theo ánh mắt của Đổng Học Bân, ngạc nhiên quay đầu lại, đưa tay ra, từ từ kéo chiếc chăn ra. Cả Đổng Học Bân và nàng cùng giật mình.
Trong chăn còn có một người nữa.
Là Ngu Thiến Thiến!
Ngu Mỹ Hà giật mình kinh hô một tiếng, dạo đến mặt trắng bệch: “Thiến Thiến! Con, sao con lại ở đây?” Giờ hai người mới nhớ ra khi họ còn uống rượu ở ngoài thì Thiến Thiến đi vào phòng ngủ ngủ. Ngu Mỹ Hà hận không thể tìm thấy cái hỗ nào để chui xuống. “Con, con đều nghe thấy được?”
Ngu Thiến Thiến cũng đỏ hết mặt, cuống quýt nói: “Con, con không nghe thấy gì hết”.
Đổng Học Bân vỗ mạnh vào trán, thế là xong đời, làm gì có chuyện không nghe thấy, không chừng tiểu nha đầu cũng đã nhìn thấy hết rồi.
Ngu Mỹ Hà vội vàng giải thích: “Thiến Thiến, mẹ và chú không phải như vậy đâu, không phải như con nghĩ đâu!” Thế nhưng lúc này hai người họ vẫn không mảnh vải che thân, lại dán sát vào nhau. Lời giải thích thật không có tí thuyết phục nào.
Đổng Học Bân lúc này cũng xấu hổ, đỏ hết mặt. Mình đã làm chuyện gì vậy, sao có thể làm chuyện đó với mẹ của người ta ở ngay trước mặt người ta chứ, thật không ra thể thống gì. Đổng Học Bân có thể hiểu tại sao Ngu Thiến Thiến lại không đi ra, có lẽ lúc đó đã bị hai người dọa cho chết đứng, vậy nên mới chui vào một góc chăn, không dám cử động, chính mắt nhìn thấy Đổng Học Bân và mẹ nàng làm cái chuyện không biết xấu hổ đó.
Ta ngất!
Đổng Học Bân nói: “Thiến Thiến, cái này, chuyện mẹ cháu và chú, hai người chúng ta chỉ…”
Ngu Thiến Thiến so với hắn còn gấp hơn: “Cháu, cháu chỉ ngủ thôi, cháu thật sự không nhìn thấy gì. Thật đấy!”
Ngu Mỹ Hà cuối cùng không chịu nổi, chui vào trong chăn, không cả dám thò mặt ra.
Thiến Thiến cựa cựa mình trong chăn: “Con, con thật sự là không biết gì hết”.
Tiểu nha đầu càng nói như vậy, Ngu Mỹ Hà càng cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được, chui vào trong chăn, không nói được gì, ước gì mình có thể trốn trong đó cả đợi.
“Mẹ…” Ngu Thiến Thiến gọi nàng.
Đổng Học Bân nói: “Thiến Thiến, vậy cháu ra ngoài trước đi”.
Ngu Thiến Thiến không dám nhìn Đổng Học Bân, đỏ mặt, nhanh chóng chui ra khỏi chăn rồi mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Đổng Học Bân liền kéo chăn ra, không biết nói sao: “Chuyện này trách tôi, hài, sao tôi lại có thể uống nhiều như thế được cơ chứ. Ngu đại tỷ, thực xin lỗi”.
“Trách tôi mới đúng, tôi, tôi… Tôi biết nói với Tiểu Thiến Thiến thế nào đây?”
“Khụ khụ, cái này, tôi thấy Tiểu Thiến Thiến không sao đâu, có vẻ là con bé ngủ say nên không nhìn thấy gì đâu”.
“Không thể nào…”
Đổng Học Bân cũng cảm thấy rối rắm: “Dù sao thì cũng xảy ra rồi, nói gì cũng vô dụng, chi bằng cứ trực tiếp nói với con bé… Hài, không nói chắc con bé cũng biết rồi. Tiểu nha đầu này không ngốc đâu”.
Ngu Mỹ Hà không nghĩ được gì nữa rồi: “Tiểu Bân, cậu giúp tôi xem nên làm thế nào bây giờ?”
“Bây giờ cứ về Duyên Đài đã, thay đổi môi trường, chứ không ở đây thì rất xấu hổ”.
“…Ừm”.
“Vậy mặc quần áo vào đã”.
Trời tối, Đổng Học Bân lái xe đưa hai mẹ con cô về dưới huyện.
Trên đường đi, Ngu Mỹ Hà chỉ cúi đầu, không dám nhìn con gái. Tiểu Thiến Thiến cũng không biết nói gì, không khí cực kì khó chịu.
Đổng Học Bân nói vài chuyện cười nhưng cũng không có hiệu quả, không khỏi cắn răng một cái: “Cái này, Thiến Thiến, cháu có phải… không thích chú và mẹ cháu ở cùng một chỗ?”
Tiểu Thiến Thiến lắc đầu mạnh: “Không!”
“Thật?”
“Ừm!”
Đổng Học Bân nói: “Vậy được rồi, Ngu đại tỷ, xem đứa nhỏ cũng đã nói vậy, chị đừng như vậy nữa”.
Ngu Thiến Thiến cũng kéo kéo mẹ: “Mẹ, mẹ đừng để ý đến con”.
Ngu Mỹ Hà cuối cùng cũng dám nhìn con gái, nhẹ nhàng đáp: “Chuyện này, chuyện mẹ với chú, con không được kể với người khác, biết chưa?”
“Con biết” Tiểu Thiến Thiến hiểu chuyện gật đầu đáp, “Ai con cũng không kể”.
Đổng Học Bân cười nói: “Thiến Thiến thật là ngoan, khi về chú sẽ mua cho con một chiếc máy tính bảng, con thích loại nào? Ừm, loại Ipad2 đi, loại này bây giờ đang rất hot”.
Ngu Thiến Thiến ngại ngùng đáp: “Đắt tiền quá”.
“Chỉ cần cháu thích, đắt đến đâu chú cũng mua cho cháu”.
Lần này, Ngu Mỹ Hà không ngăn con.
Ngu Thiến Thiến liền cao hứng, hoan hô nói: “Tuyệt quá! Cảm ơn chú!”
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ