Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 25
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Trương Đại Bảo Lại Đến
ười ngàn tệ đối với Triệu Ca mà nói là một con số trên trời.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nếu như hợp tác kinh doanh, thì tài chính không thể để một mình chị bỏ ra được, tôi cũng phải góp một phần. Như vậy đi, tôi cũng phải nghĩ cách, xem có thể kiếm được bốn năm ngàn không, chị cũng phải nghĩ cách, để cho được mười ngàn. Nếu như không được thì tám ngàn cũng được.
Triệu Ca vội vàng nói:
- Cậu nói là cậu cũng tham gia, chúng ta hợp tác làm ăn?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thế rồi, nếu như tôi không tham gia thì chắc chắn trong lòng chị sẽ không thấy yên tâm, có đúng không nào?
Triệu Ca dường như bị nói trúng tâm sự, cho nên có chút ngượng ngùng, miệng lại thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng là có chút thật, dù sao đây cũng chỉ là quán cơm nhỏ, kinh doanh bình thường, một tháng cũng kiếm được một hai trăm tệ.
Một hai trăm tệ một tháng, cũng cao hơn lương của cán bộ bình thường rồi. Đương nhiên, cũng chỉ có những năm tám mươi mới có thể so sánh được như vậy. Theo thời gian, ý thức kinh tế của nhân dân dần được thức tỉnh, phát hiện quyền lực trong tay cũng có thể biến thành tiền, tâm lý trở nên không cân bằng nữa. Có thể lăn lộn chốn quan trường, không phải là những kẻ ngu dốt. Đến đời sau, ông chủ của một khách sạn cấp tỉnh hẳn hoi cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều bằng một cán bộ cấp phòng.
Quán cơm nhỏ này của Triệu Ca thì càng không đáng nhắc tới, căn bản không bằng số lẻ của người ta.
Tuy nhiên, hiện tại quán cơm nhỏ này quả thật được coi như là một phương pháp làm giàu khá tốt, hơn nữa cô đã mở hơn một năm, khách quen nhiều cho nên dù hạn hán hay lũ lụt thì thu hoạch của cô vẫn đảm bảo. Cơ bản không có việc lỗ vốn, đi kinh doanh công trái thế này, đúng là khó quyết định thật.
Nghe thấy Phạm Hồng Vũ nói hắn cũng tham gia, Triệu Ca cảm thấy tin tưởng hơn nhiều.
Triệu Ca rất tin vào lời nói của Phạm Hồng Vũ.
Không phải nói năng lực của Phạm Hồng Vũ khiến cô cảm thấy khâm phục, dù sao Phạm Hồng Vũ vẫn ít tuổi hơn cô. Mấu chốt là ở chỗ, xuất thân của Phạm Hồng Vũ khiến cô cảm thấy tin tưởng. Trong con mắt của Triệu Ca, thì nhị công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm là người của xã hội thượng lưu, kiến thức nhất định phải hơn người bình thường.
Phạm Hồng Vũ nâng cốc bia lên nhấp một ngụm, nói:
- Chị Ca Nhi, việc kinh doanh này tôi cũng suy nghĩ từ lâu rồi, có thể làm được, hơn nữa tính mạo hiểm không lớn. Bởi vì công trái trước sau thì cũng có thể đổi thành tiền được, chỉ cần không thu mua hàng giả thì căn bản là không sợ.
- Hàng giả? Chắc chắn là không có rồi. Đồ của nhà nước cũng có thể làm giả được hay sao.
Thời đại đó, danh dự của nhà nước là rất lớn, tư tưởng của quần chúng cũng rất đơn thuần, Triệu Ca căn bản không lo lắng về vấn đề hàng giả, thậm chí trong đầu cô còn không có khái niệm này.
- Thế thì không sợ đâu.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Triệu Ca được Phạm Hồng Vũ cổ vũ, cho nên rất nóng lòng muốn thử xem sao, nói:
- Tôi hiện tại chỉ có hai ngàn, tôi sẽ tìm bạn bè thương lượng xem sao, chắc là có thể góp được ba bốn ngàn gì đó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Triệu Ca nhìn hắn, cười nói:
- Hồng Vũ, mấy thứ này sao cậu biết được? Tôi còn chưa nghe nói qua cơ.
Những người đàn ông có kiến thức rộng rãi, luôn có lực hấp dẫn đối với phụ nữ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chỉ nghe bạn bè nói thôi.
- Ừ, những người bạn đó của cậu chắc chắn cũng có bản lĩnh nhỉ.
- Chị Ca Nhi, chị đang tự khen chị đấy.
Triệu Ca lấy làm lạ, hỏi:
- Sao tôi lại tự khen mình?
- Chị không phải là bạn của tôi sao?
Triệu Ca cười khúc khích, lắc đầu nói:
- Tôi không tính. Tôi thật sự có người bạn như cậu thật là tốt, không sợ Trương Đại Bảo đến bắt nạt.
Nói đến Trương Đại Bảo, trong ánh mắt của Triệu Ca lộ ra vẻ căm ghét đến cực độ. Đúng là tên háo sắc này đã hủy hoại thanh danh của cô, từ một cô gái ngoan ngoãn bỗng biến thành loại đàn bà lẳng lơ, thấp hèn.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
- Chị Ca Nhi, chuyện đó, dù sao thì cũng đã xảy ra rồi, không nên lúc nào cũng để mãi trong lòng như vậy. Con người ta lúc nào cũng phải nhìn về phía trước. Thời gian sẽ khiến mọi người biết được chị là con người như thế nào. Trương Đại Bảo cũng đâu thành bóng ma đeo bám chị cả đời được.
Phạm Hồng Vũ động viên Triệu Ca kinh doanh công trái, thứ nhất là vì đây là việc kinh doanh rất tốt, thứ hai cũng có thể khiến chô thay đổi môi trường. Huyện thành Vũ Dương lớn như vậy, anh em cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu lên sẽ thấy. Triệu Ca không thoát được môi trường này, thì sẽ không thoát khỏi bóng ma của những lời đồn đại kia. Đợi đến khi cô kinh doanh lớn rồi, rời khỏi huyện Vũ Dương từ đó bầu trời sẽ rộng mở với cô hơn, quá khứ sẽ không trở thành nỗi ám ảnh lớn nữa.
Triệu Ca liên tục gật đầu nói:
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Thật ra, cô đồng ý kinh doanh với Phạm Hồng Vũ nhanh như vậy, đương nhiên là vì cô tin tưởng Phạm Hồng Vũ, trong thâm tâm của cô, cũng chưa từng xuất hiện ý nghĩ sẽ rời khỏi Vũ Dương để đến một nơi khác sinh sống.
- Nào, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ nâng ly lên, nói với Triệu Ca.
Triệu Ca cũng nâng ly lên, cụng với hắn một cái.
Không khí trong quán ăn nhỏ dần dần trở nên ấm áp hơn, Triệu Ca sau khi có chút hơi men, bỗng có chút chuếnh choáng, vẻ xinh đẹp của cô càng lay động lòng người hơn..
Đúng lúc này, những tiếng đập cửa vang lên.
Cửa tiệm vốn cũng chỉ khép hờ, tiếng gõ cửa của người này dường như rất hiểu phép tắc.
- Ai đấy? Mời vào đi, cửa không khóa đâu.
Triệu Ca giương giọng đáp.
Cửa đẩy ra, người đi vào khiến Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đều ngẩn người, cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau. Triệu Ca vội đứng dậy, không kìm nổi liền đứng sau lưng Phạm Hồng Vũ, bộ dạng rất là hoảng sợ.
Người “hiểu phép tắc” này, không ngờ chính là Trương Đại Bảo.
Trương Đại Bảo mang theo một rổ trứng gà, đi vào cửa liên tục cúi người, vẻ mặt tươi cười, tuy nhiên nụ cười trên mặt y lập tức trở nên vô cùng lúng túng.
- Phạm…Phạm công tử, cậu cũng ở đây à?
Đương nhiên là Trương Đại Bảo đã bị kinh hãi, y không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt thế này lại gặp Phạm Hồng Vũ ở đây, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chỉ có điều lúc này, lập tức lui ra ngoài thì không ổn, mà ở lại thì đắc tội với Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Trương Đại Bảo dù sao cũng là kẻ lõi đời, rất nhanh đã trấn định lại, luôn miệng nói:
- Phạm công tử…Bà chủ Triệu, hai người đừng có hiểu lầm, tôi là đến để nhận lỗi thôi. Trước kia là do tôi không tốt, làm một số việc xấu. Hy vọng bà chủ Triệu đại nhân đại lượng không so đo với tôi, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi, mong cô hãy tha thứ cho tôi.
Nói xong, Trương Đại Bảo liền đem rổ trứng gà đặt trên bàn.
Thời điểm đó, rổ trứng gà như vậy cũng được xem như là một món quà có giá trị, có thể thấy được thành ý nhất định.
Phạm Hồng Vũ đương nhiên lập tức hiểu tâm tư của Trương Đại Bảo. Tối nay, y đến là để xin lỗi Triệu Ca, nhưng chủ yếu là muốn thông qua Triệu Ca để xin lỗi Phạm Hồng Vũ. Không cẩn thận đắc tội với công tử nhà Phó chủ tịch huyện là một vấn đề lớn.
Phải nói rằng cán bộ bình thường ở các cơ quan, nếu như đắc tội thật với công tử nhà Phó chủ tịch huyện Phạm thì cũng không cần phải lo lắng như vậy. Cán bộ lãnh đạo của những năm tám mươi, đa số là vẫn giữ quy củ, không tự nhiên lại đi xử lý một cán bộ cấp dưới một cách tùy tiện. Nhưng đối với Trương Đại Bảo thì khác, y vốn là có “vết đen”, chuyện hôm ở nhà khách cùng với Triệu Ca bị ồn ào lên, y đã bị xử phạt rồi. Chẳng những không biết hối cải, còn ôm hận trả thù, nếu như Phạm Hồng Vũ nói với ba hắn vài câu thôi, tuy không đến mức khai trừ ra khỏi Đảng thì cũng làm cho rụng cái ghế Trưởng ban của y. Hơn nữa, nguyên nhân y đắc tội với Phạm Hồng Vũ không giống bình thường. Triệu Ca này, đúng là một báu vật, một khi Phạm Hồng Vũ nhắm trúng rồi thì mới vì cô mà ra tay như vậy, Trương Đại Bảo bị xui xẻo rồi.
Kiểu trai mới lớn này, vì lấy con gái làm niềm vui thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. Càng ra tay độc với Trương Đại Bảo thì lại càng được lòng mỹ nhân.
Trương Đại Bảo nghĩ đi nghĩ lại, nếu như trực tiếp tìm đến Phạm Hồng Vũ thì e rằng sẽ không ổn.
Phạm công tử và y là người không cùng “tầng lớp” với nhau, không thể nào giáp mặt nhau được. Những công tử nhà quan thời đó mắt cao hơn trán, Trương Đại Bảo trong mắt bọn họ căn bản chẳng là cái gì cả. Đi tìm người ta chỉ tổn tự khiến mình mất mặt mà thôi. Chỉ có đi tìm Triệu Ca mới là chính đạo nhất.
Chỉ cần Triệu Ca đồng ý dừng tay không truy xét trước mặt Phạm Hồng Vũ thì chắc chắn y sẽ không sao cả.
Chỉ có điều Trương Đại Bảo không ngờ rằng, tối nay y lại đụng phải Phạm Hồng Vũ cũng ở chính cửa hàng này. Sau phút sửng sốt, Trương Đại Bảo cũng tự thấy mình may mắn, xem ra tối nay đến đúng lúc rồi.
Quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca quả thật không hề tầm thường.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cụng ly với nhau, thì có thể là bạn bè bình thường được sao?
Triệu Ca liếc Trương Đại Bảo liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Cũng phải nói rằng cô không biết xử lý thế nào với tình hình này, hơn nữa có Phạm Hồng Vũ ở đây, cô cũng tự giác để cho hắn làm chủ.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Trưởng ban Trương, khách khí rồi. Việc cũng đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi, sau này không nhắc lại nữa, hiểu chưa?
- Đúng vậy đúng vậy, tôi hiểu rồi.
Trương Đại Bảo gật đầu lia lịa đáp.
- Ừ, cứ như thế đi.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn giằng co với y, cho nên khẽ gật đầu, đuổi khéo.
Trương Đại Bảo thấy Phạm Hồng Vũ nói vậy nên cũng cúi người mấy cái, cười ra vẻ làm lamhf, sau đó rút lui, vừa ra đến cửa.
- Này, trứng của anh.
Triệu Ca không kìm nổi kêu một tiếng.
Cô cũng không muốn nhận lễ vật của Trương Đại Bảo.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thôi được rồi, trứng cứ để lại đi. Nếu như chị không nhận thì trong lòng anh ta cũng thấy khó xử. Không chừng còn đến làm phiền chị nữa đấy.
Triệu Ca thấy Phạm Hồng Vũ nói có lý nên cũng gậy đầu. Từ đằng sau nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt của cô vô cùng rạng rỡ.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối