Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Sương Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 272 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
ào giữa tháng bảy, trời đất biến đổi, qua ánh mắt của Thần tộc, Lâm Lang cùng Quân Thương đều cảm thấy được sắp có yêu tà xuất hiện, mà mục tiêu của nó là nhắm thẳng vào lãnh cung trong hoàng cung.
Trong bầu trời đêm, bóng dáng Lâm Lang khẽ xẹt qua, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ dại trong lãnh cung. Gió lạnh quét qua từng đợt thổi bay vạt áo của nàng, tay áo tung bay trong không trung!
Nàng theo linh cảm trong lòng vòng quanh lãnh cung tìm đi tìm lại cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nàng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu trong cung thất phía xa dưới ánh trăng mờ ảo một chút, có hơi do dự, đang định quay về. Đúng lúc xoay người lại chợt nghe thấy tiếng nói chuyện cùng tiếng động xột xoạt truyền đến.
Lâm Lang vội lắc mình núp ở phía sau một cây cột bị tróc dầu loang lổ. Quả nhiên, không lâu sau, đã thấy Triệu Tễ cùng Lý Nguyên Dịch vòng qua khúc quanh đi tới. Trên lưng Lý Nguyên Dịch còn khiêng một thứ gì đó, trong bóng đêm mờ ảo, Lâm Lang nhìn một lúc mới nhận ra đó là một chiếc chăn gấm thêu họa tiết Cửu Long Đằng Vân màu vàng; nhưng thứ được bọc bên trong thì không nhìn thấy.
Triệu Tễ cùng Lý Nguyên Dịch đi dưới ánh trăng, bước chân giẫm trên cỏ vang lên soàn soạt!
Lâm Lang mơ hồ nghe thấy Lý Nguyên Dịch hỏi Triệu Tễ: "Hoàng thượng, Quỷ đế nói trên lưng của Thiên Mệnh hoàng hậu có Mạn Châu Sa Hoa được dệt từ lửa Địa ngục, gặp nước sẽ nở rộ, chẳng lẽ chúng ta phải đi nhìn lưng của nữ nhân hay sao?"
Triệu Tễ nghe Lý Nguyên Dịch hỏi thì thoáng âm trầm nói: "Ta đã đoán ra nàng là ai rồi, chỉ cần thăm dò được canh giờ nàng tắm thì phái người đi xác định một chút là được!"
Sau đó lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lý Nguyên Dịch: "Ý của Quỷ đế là Thiên Mệnh hoàng hậu vẫn là nữ nhi của Diệp gia, mà Diệp Cẩn Huyên đã bị loại bỏ, chẳng lẽ lại là —— Diệp Lâm Lang?"
Chỉ nghe thấy Triệu Tễ "Ừ" một tiếng, giọng điệu mang theo khẳng định chắc chắn: "Chỉ cần có được nàng, đem nàng giao cho Quỷ đế, trẫm có thể trường sinh bất lão rồi. Lúc đó vị trí chí cao vô thượng này có phải là...... Ha ha ha......"
Trong gió đêm truyền đến tiếng cười đắc ý âm hiểm của Triệu Tễ, Lâm Lang chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà.
Tiếng nói của Triệu Tễ cùng Lý Nguyên Dịch xa dần, Lâm Lang từ phía sau cây cột đi ra ngoài, chần chừ một chút, cuối cùng quyết định lợi dụng bóng đêm mập mờ mà đi theo hai người kia.
Tiến ra khỏi lãnh cung, Lâm Lang cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể dần biến mất. Nàng miễn cưỡng đi theo một đoạn đường, nhưng càng xa lãnh cung, áp chế của các phù triện trong hoàng cung lại càng mạnh. Vừa ra khỏi phạm vi của lãnh cung, pháp lực trong cơ thể thoáng chốc rút hết như tháo nước.
Cố gắng đuổi theo tới lối vào Ngự Hoa viên, Lâm Lang cảm thấy thân thể hết sức nặng nề mệt nhọc, lặng lẽ vê ngón tay thử một chút, thì phát hiện ra nàng không còn một chút pháp lực nào, không khác người thường là bao. Trong lòng Lâm Lâm bất giác hoảng hốt, chẳng may lại giẫm lên một nhánh cây khô ở dưới chân, phát ra tiếng “răng rắc” trong màn đêm yên tĩnh. Lâm Lang cả kinh, lập tức cúi thấp người xuống, ẩn núp sau một lùm hoa cỏ.
Lúc này, trăng trên cao bị mây đen che phủ, ánh sao thưa thớt, xung quanh im ắng tĩnh mịch, âm thanh của nhánh cây bị giẫm gãy đặc biệt rõ ràng; nên đúng lúc Lâm Lang khom người tránh né thì ở phía trước, Triệu Tễ cùng Lý Nguyên Dịch đồng thời dừng bước. Sau đó, Lý Nguyên Dịch quay phắt người lại nhìn về phía khóm hoa Lâm Lang đang ẩn thân, một tay đỡ bọc chăn gấm trên vai, một tay từ từ đưa tới bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp hướng thẳng vào bụi hoa đâm tới!
Khi Lý Nguyên Dịch rút kiếm tấn công, Lâm Lang lại bất ngờ nhìn thấy được từ bọc chăn gấm trên vai hắn rơi ra một cánh tay thon mảnh của nữ tử. Trên cánh tay kia hiện đầy những vết tím bầm liên tiếp, khiến người ta nhìn thấy mà ghê sợ. Cánh tay kia đột nhiên xuất hiện, làm Lâm Lang thoáng sững sờ, bất giác phản ứng có hơi chậm, không chú ý đến lưỡi kiếm của Lý Nguyên Dịch đâm tới. Nhưng đúng vào thời khắc nguy hiểm, bầu trời chợt sáng lên, ánh trăng phá mây đi ra, lưỡi kiếm của hắn phản xạ ánh sáng loang loáng chiếu vào mắt Lâm Lang, nàng giật mình hoàn hồn, thấy kiếm kia cũng đã đâm tới trước mắt. Hiện giờ Lâm Lang đã mất hết pháp lực, căn bản không có cách nào ngăn cản, bản thân cũng nhận thấy là không tránh kịp, nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi kiếm sáng loáng rét lạnh kia đâm về phía mình ——
Bảo kiếm của Lý Nguyên Dịch đâm xuyên qua bụi hoa, truyền tới tiếng lá rơi hàng loạt. Hắn tiến lên tìm kiếm một hồi lâu, nhưng không hề thấy một bóng người nào; lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng "meo meo~" nho nhỏ. Lý Nguyên Dịch sững sờ, bỏ lại bụi hoa quay về bên cạnh Triệu Tễ: "Hoàng thượng, không có ai cả, chỉ là một con mèo mà thôi!"
Triệu Tễ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía bụi hoa rậm rạp một lúc, sau đó xoay người nói: "Đi thôi!"
Không bao lâu sau, bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở khúc quanh vào Ngự Hoa viên. Lúc bấy giờ, cách đó không xa, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Quân Thương và Lâm Lang mới cùng nhau hiện thân!
Ngay tại thời điểm Lâm Lang không tránh kịp kia, trước mắt nàng chợt lóe sáng, chỉ cảm thấy bên hông bị giữ chặt, lập tức rơi vào trong một lồng ngực vững chắc. Nội tâm thoáng thả lỏng, nàng xoay người lại nhìn, đã thấy Quân Thương đang nhìn nàng với ánh mắt không vui ——
Lâm Lang tránh né ánh mắt của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vốn dĩ nàng nói muốn đi ngủ, kết quả lại tự mình lén lút chạy tới đây, còn bị hắn bắt gặp. Chuyện đó cũng chẳng sao, nhưng không ngờ lại rơi vào tình huống để hắn phải ra tay cứu mạng, Lâm Lang không tránh khỏi có hơi chột dạ!
Nàng oán giận lắc đầu, không hiểu nổi bản thân mình nữa, cứ đối mặt với Quân Thương thì nàng lại không còn là chính mình. Lạnh nhạt tỉnh táo vốn có không biết chạy hết đi đâu, thậm chí hiện giờ trong lòng còn dâng lên cảm giác chột dạ vì bị bắt quả tang làm chuyện sai trái!
Mi tâm Quân Thương nhíu lại, ánh mắt thâm sâu không hài lòng nhìn nàng: "Đây không phải chuyện nàng có thể quản được đâu, về sau cố gắng cách xa lãnh cung một chút."
Hắn đã sớm biết nha đầu này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đi ngủ, quả nhiên, nàng lại tự mình dâng tới tận cửa cho người ta. Cho tới bây giờ, linh trí của nàng vẫn chưa được khôi phục, có rất nhiều chuyện không nhớ ra, pháp lực cũng chưa hoàn toàn trở lại như cũ, nếu hắn không len lén đuổi theo thì chỉ sợ hôm nay nàng lành ít dữ nhiều!
Nhớ tới luồng khí âm u tà ác trong lãnh cung, Quân Thương nhíu mày thật chặt. Mấy trăm năm không gặp, không ngờ công lực của hắn lại tăng mạnh như vậy, đoán chừng cũng có thể vượt qua mình rồi!
Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe, xoay người rời khỏi ngực của hắn, vội vàng hỏi: "Ngươi biết sắp xảy ra chuyện gì sao? Rốt cuộc là thứ gì sắp ra đời, ta cảm thấy tà khí của nó sẽ mang lại không ít tai họa đâu!"
Sương đêm giá lạnh, gió thu rét buốt, Lâm Lang vừa rời khỏi lồng ngực của Quân Thương thì lập tức rùng mình một cái. Rõ ràng cơ thể này vốn không biết nóng lạnh là gì, vậy mà bỗng dưng lại có thể cảm nhận được luồng khí lạnh đang bao quanh, khiến nàng không tự chủ được ôm lấy hai cánh tay.
Lâm Lang đè xuống khát vọng tìm đến sự ấm áp trong lồng ngực của nam nhân trước mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Quân Thương chăm chú, chờ hắn trả lời.
Vạt áo Lâm Lang khẽ bay dưới ánh trăng, sống lưng thẳng tắp, nhìn mảnh mai lại yếu đuối nhưng vẫn toát ra khí thế cứng rắn mạnh mẽ —— Tuy nhiên, Lâm Lang lại không biết, nhìn bộ dạng này của nàng, Quân Thương vẫn có thể nhận ra sự yếu ớt ở trong đó.
Ánh mắt Quân Thương khẽ trầm xuống, tiếng nói mạnh mẽ mang theo từ tính dễ nghe, hắn nói với Lâm Lang: "Kẻ đó vốn xuất thân từ Thần tộc, nhưng lại rơi vào ma đạo...... Chuyện này, cứ giao cho ta là được! Nàng chỉ cần nhớ, về sau có xảy ra chuyện gì cũng không được đi tới lãnh cung, tuyệt đối không thể bị thương chảy máu, rõ chưa?"
Quân Thương nói xong, một tay vòng qua ôm ngang hông Lâm Lang, mang nàng phi thân qua tường cao của hoàng cung, chạy ra bên ngoài. Bóng dáng hai người chớp lóe, chỉ thoáng chốc đã biến mất ở dưới ánh trăng mông lung.
Xa xa trong tiếng gió còn mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp của hai người, âm thanh mang theo tức giận của Lâm Lang hòa vào không khí: "Ngươi theo dõi ta......"
......
Kể từ sau đêm thăm dò hoàng cung kia, Lâm Lang cùng Quân Thương hình như cãi nhau cái gì đó. Mấy ngày liên tiếp, Lâm Lang nhốt mình ở trong viện không bước chân ra khỏi cửa. Từ việc rời giường, mặc quần áo, ăn cơm cho đến tắm rửa cũng thực hiện nghiêm chỉnh theo canh giờ. Thỉnh thoảng còn tìm mấy người kể chuyện ngoài quán trà tới để nghe chuyện giải buồn.
Gần tối ngày hôm nay, thời điểm tiễn nữ tử trung niên tới kể chuyện ra ngoài, chân trời đã hắt lên ánh chiều tà le lói.
Lâm Lang một thân váy tím thêu hoa Mẫu Đơn, bên hông buộc một dải lụa trắng làm đai lưng, trên đó thêu từng bông Mẫu Đơn nhỏ. Nàng chải búi tóc cao, cắm hai trâm ngọc màu xanh khảm đá quý, vừa toát lên vẻ bình dị lại không kém phần xa hoa.
Lúc này, Lâm Lang đang dựa vào cạnh cửa sổ ngẩn người, con ngươi trong trẻo nhìn vào hư không. Dường như tầm mắt đi xuyên qua cửa viện nhìn thẳng vào Hiên Viên đường.
Đã ba ngày nay không thấy Quân Thương, ba ngày, nàng cảm thấy mình đã trông mòn con mắt rồi, tự dưng lại có cảm giác một ngày như dài bằng một năm.
Ngày đó ở hoàng cung gặp phải Quân Thương, lúc đầu nàng còn chột dạ vì mình lén lút chạy tới lãnh cung, nhưng sau đó Quân Thương lại thú nhận hắn đi sau theo dõi nàng. Lúc ấy Lâm Lang cảm thấy khá tức giận, thuận miệng ầm ĩ vài câu!
Nàng đương nhiên là biết Quân Thương vì quan tâm đến nàng nên mới đi theo, nhưng...... trong lòng nàng không thoải mái, cứ muốn làm to chuyện với hắn.
Cũng đã trôi qua ba ngày, hắn không thể nhường nàng một chút sao, tới nhận sai, dỗ dành nàng một tí thôi không được à?
Lâm Lang không biết từ khi nào mình lại có suy nghĩ nhỏ nhen thế này, nhưng loại cảm giác giận dỗi khó chịu cũng mang theo ngọt ngào đó khiến nàng muốn ngừng mà không được.
Nội tâm thì muốn Quân Thương có thể tới nói vài lời dịu dàng, nhường nhịn nàng, nhưng lý trí lại hò hét nói cho nàng biết, nàng không thể ở cùng một chỗ với hắn —— Lâm Lang cũng đã từng nghĩ đến chuyện để bản thân được yêu hết mình một lần nữa, nhưng lại sợ đến lúc đó hai người đều không thể thoát thân; nàng không chết không sống, có thể được cảm nhận tư vị tình yêu mãnh liệt một chút thì có bị hồn bay phách tán cũng không sao, nhưng Quân Thương sẽ như thế nào đây? Nàng không thể ích kỷ mà không để ý đến sống chết của hắn như vậy.
Rốt cuộc Quân Thương hiểu nàng, biết được con người nàng bao nhiêu? Có lúc nàng cảm giác dường như hắn biết tất cả về nàng, toàn bộ quá khứ mà hắn nói nàng không còn nhớ, nhưng hắn thực sự biết ư?
Lâm Lang quả thực không dám xác định!
Nàng muốn hỏi cho rõ ràng, rồi lại sợ câu trả lời nhận được sau khi hỏi xong.
Tử Y mang
Quỷ Hoàng Phi Quỷ Hoàng Phi - Sương Hoa