However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 299: Triệu Lão Muốn Đến Khảo Sát (p1)
ghe xong báo cáo của An Tại Đào, tổ kiểm tra lập tức phân công nhau triển khai tổ chức nói chuyện. Đối tượng của cuộc nói chuyện đều là những cán bộ và đại biểu quần chúng đã được lão Lộ thận trọng “sàng lọc”. Không cần phải nói thêm về thành tích của An Tại Đào, mọi việc đã bày rõ ràng ra như thế, cho dù là có chút trở ngại, cũng chắc chắn sẽ không bị người đâm thọc.
5 giờ chiều, Ban kiểm tra kết thúc một ngày làm việc, cũng không tỏ bất cứ thái độ gì, từ chối không dự tiệc chiêu đãi do lãnh đạo huyện và thành phố tổ chức, buổi tối cùng ngày liền suốt đêm quay về tỉnh để tiễn Ban Tổ chức Trung ương và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ. Cuộc sống của An Tại Đào lại trở về với quỹ đạo yên ổn và bình lặng thường ngày.
Qua vài ngày, cuộc “song quy” (1) Tôn Cốc chấm dứt, Ban điều tra Uỷ ban Kỷ luật tỉnh chính thức chuyển giao ngành tư pháp xét xử, vụ án Tôn Cốc coi như là kết thúc giai đoạn một. Bí thư huyện uỷ và nhiều cán bộ các phòng, ban lần lượt “ngã ngựa”, khiến cho quan trường Quy Ninh chấn động rồi cũng dần dần bình ổn.
Vào lúc này, không cam lòng bị hào quang chói mắt và thành tích nổi bật của An Tại Đào che mờ bản thân, rốt cục trong một thời gian ngắn ngủi Lãnh Mai lại muốn làm ra chuyện lớn.
Mười giờ sáng ngày đầu tháng sau, khu công nghiệp rượu ngàn mẫu Quy Ninh tổ chức lễ động thổ khởi công. Từ buổi lễ này có thể thấy được năng lực vận động của Lãnh Mai: ở tỉnh có Phó bí thư Tỉnh uỷ Ma Minh Lương, Phó chủ tịch tỉnh Trương Hi Nguyên, hai lãnh đạo quan trọng; ở thành phố có Bí thư Thành uỷ Trương Bằng Viễn, Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi dẫn theo phần lớn thành viên trong Uỷ ban nhân dân thành phố đến tham dự.
Cùng ngày, hơn mười cơ quan truyền thông tỉnh có mặt, đài truyền hình tỉnh còn tiến hành truyền hình trực tiếp. Ở hiện trường, trong bài phát biểu Phó bí thư tỉnh uỷ Ma Minh Lương đánh giá cao công trình “khu công nghiệp rượu ngàn mẫu”, khen ngợi đây là cơ sở trọng điểm thứ nhất của Giang Bắc, là hạng mục đầu tư trọng điểm của tỉnh, tương lai sẽ phát triển thành tập đoàn rượu nổi tiếng trong nước…
Lời phát biểu của Bí thư Ma được các cơ quan truyền thông lớn lập lại nguyên văn, lập tức ngày hôm sau các cơ quan truyền thông, báo chí, đài truyền hình tỉnh và thành phố đồng loạt đưa tin có thể nói là “che trời phủ đất” về khu công nghiệp rượu ngàn mẫu này.
Hiển nhiên, nhờ vậy mà tên tuổi của tập đoàn rượu Quy Ninh được lan truyền rộng rãi. Rượu trắng Tư Hà trong lúc nhất thời nổi tiếng trên thị trường, chẳng khác nào được quảng cáo thật rộng rãi trước công chúng, kết quả đạt được vượt ngoài mong đợi. Mà với tư cách là lãnh đạo chủ trì công trình này, Lãnh Mai rõ ràng đã ghi điểm.
Báo chiều Đông Sơn thậm chí còn đăng bài phỏng vấn riêng Lãnh Mai, với tựa là “ Một nữ Chủ tịch huyện trẻ tuổi có chí tiến thủ và quyết đoán”
Hình tượng tiêu cực của Quy Ninh do vụ án Tôn Cốc gây ra, dường như cũng bởi vì giới truyền thông dời mắt sang mục tiêu khác mà từ từ được “gột rửa”, không khí nặng nề, u ám bao phủ Quy Ninh cũng dần dần tan đi.
Trương Quốc Lực nếm trải được lợi ích của việc đầu cơ quảng cáo. Chính vì vậy, quan niệm kinh doanh của y đã lặng lẽ thay đổi rất nhanh. Y không tiếc tiền đầu tư vào quảng cáo, nhân cơ hội đón lấy ngọn “gió đông” dư luận được nổi lên từ buổi lễ khởi công, quyết đoán hao tổn rất nhiều tiền bạc, rèn sắt khi còn nóng, quảng cáo rộng rãi trên đài truyền hình tỉnh, trên các tờ báo và tạp chí trong ngoài tỉnh…Trải qua đầu tư quảng cáo quyết liệt và ráo riết như vậy, danh tiếng của khu công nghiệp rượu Quy Ninh và sản phẩm rượu Quy Ninh càng được đề cao, nhanh chóng khiến cho rượu trắng Tư Hà trở nên nổi bật giữa một rừng rượu trắng trong toàn quốc. Các thương lái tìm đến tận nơi, trong thời gian rất ngắn, công nghiệp rượu Quy Ninh tiến thêm một bước thành lập mang lưới tiêu thụ khắp cả nước, hình thành thị trường tiêu thụ rộng lớn.
Đương nhiên, đó là chuyện xảy ra trong thời gian nửa năm kế tiếp. Còn sau đó, theo An Tại Đào nhận thấy, nó là một cột mốc và bước ngoặt quan trọng trong hành trình hoàn toàn tự huỷ diệt của tập đoàn rượu Quy Ninh.
Buổi trưa, tại hội nghị thường vụ huyện uỷ.
Vài uỷ viên đã sớm vào phòng họp, ngồi nói chuyện với nhau, chờ hai vị lãnh đạo chủ chốt của huyện. Hội nghị thường vụ lần này không có chuyện quá quan trọng, đơn giản là nghiên cứu sắp xếp việc tổ chức lễ mừng Quốc khánh lớn hơn mọi năm một chút.
Nhưng buổi sáng bắt đầu hội nghị, mãi cho đến gần trưa, An Tại Đào và Lãnh Mai còn chưa tới, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì bất kể là An Tại Đào hay Lãnh Mai, hai người đều rất đúng giờ, nhưng hôm nay thì ngược lại.
Tất nhiên mọi người không biết, trong cuộc trao đổi trước hội nghị trong phòng làm việc của Lãnh Mai, An Tại Đào và Lãnh Mai đã cãi nhau một trận long trời lở đất
Lãnh Mai muốn lôi kéo Đồng Hồng Cương về phía mình, thái độ hết sức cương quyết.
Thật ra An Tại Đào đã biết việc Lãnh Mai muốn lôi kéo Đồng Hồng Cương từ lâu. Hẳn nhiên cô phải lót đường để tiếp nhận chức Bí thư Huyện uỷ bằng cách bồi dưỡng người thân tín của mình. Trước đó cô đã “dụ dỗ” Mã Hiểu Yến mà không được, cô lại hướng tới những người khác.
Nếu Lãnh Mai kiên trì muốn lôi kéo Đồng Hồng Cương, An Tại Đào cũng không vì chuyện này mà trở mặt với Lãnh Mai, tuy nhiên hắn rất có thiện cảm đối với Đồng Hồng Cương.
Nhưng lúc này đây, Lãnh Mai không thông báo trước cho An Tại Đào, lại bảo Ban tổ chức cán bộ huyện uỷ tiến hành khảo sát lựa chọn, muốn đề bạt Phó chánh văn phòng huyện uỷ Trương Manh làm Chủ nhiệm, mà điều Đồng Hồng Cương đi nhà máy điện Quy Ninh làm Bí thư Đảng uỷ.
Điều này làm cho An Tại Đào khó chịu, thậm chí là rất phẫn nộ. Dù sao, trước mắt công việc ở huyện uỷ là do hắn quản lý, tuy Lãnh Mai là lãnh đạo chủ chốt, chủ trì toàn bộ công việc, nhưng điều động người phụ trách văn phòng huyện uỷ không thể không báo trước cho hắn. Trong khi hắn hoàn toàn không biết gì cả, trực tiếp điều Đồng Hồng Cương đi, khiến An Tại Đào cảm thấy bất ngờ, lại thấy rất mất mặt.
Phản ứng mạnh mẽ của An Tại Đào khiến Lãnh Mai hơi bất ngờ. Cô không ngờ An Tại Đào vì một Đồng Hồng Cương không mấy quan trọng, lại đập bàn trước mặt cô.
Lãnh Mai thở một hơi thật dài, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, thấy đã trễ giờ, liền cắn răng khoát tay:
- An Tại Đào, cậu có ý kiến có thể giữ lại, hiện giờ đã đến giờ, chúng ta phải đi họp! Trong cuộc họp tôi sẽ đề xuất, để các đồng chí nhất trí thảo luận, xem sẽ như thế nào!
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi. Vẻ mặtt hai người không vui, một trước một sau đi vào phòng họp, thấy vậy, không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên nặng nề.
Lãnh Mai đưa việc điều động Đồng Hồng Cương đi nhà máy điện Quy Ninh và đề bạt Phó chánh văn phòng huyện uỷ Trương Manh ra trước hội nghị, quả nhiên không ngoài dự liệu của An Tại Đào, ngoại trừ Phó bí thư huyện uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hồ Linh Linh im lặng, phần lớn uỷ viên thường vụ huyện uỷ đều tán thành.
Tôn Cốc rơi đài, Chánh văn phòng huyện uỷ do Tôn Cốc bổ nhiệm bị điều đi, điều này là lệ thường trong quan trường, các uỷ viên thường vụ cảm thấy rất bình thường, không ai phản đối.
Thấy mọi người đều gật đầu, Lãnh Mai rất hài lòng, ngoài mặt lại thản nhiên cười cười:
- Bí thư An, ý kiến của anh thế nào?
- Tôi không đồng ý.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Văn phòng huyện uỷ là bộ phận rất quan trọng, phụ trách toàn bộ công tác quản lý và tổ chức hàng ngày của huyện uỷ, có thể nói, tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá một Chánh văn phòng huyện uỷ có đạt yêu cầu hay không là phải nhìn vào năng lực tổ chức và soạn thảo văn bản, tài liệu. Theo tôi được biết, về vấn đề này đồng chí Trương Tưởng kém hơn, hơn nữa năng lực phối hợp tổ chức của cô ấy cũng có thiếu sót.
Đuôi lông mày Lãnh Mai dựng lên, thản nhiên nói:
- Viết tài liệu thôi, cũng không có quy tắc đánh giá nhất định! Bí thư An dựa vào cái gì mà nói trình độ viết tài liệu của đồng chí Trương Manh là thấp? Đương nhiên, Bí thư An là cao thủ về viết tài liệu, tiêu chuẩn yêu cầu e là rất cao, ha ha…-
- Đúng vậy, Bí thư An, anh không thể lấy trình độ của mình so với trình độ của cấp dưới được!
Phó chủ tịch thường trực huyện, hiện là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khâu Côn cũng cười cười, tỏ ý giảng hoà hai người.
Thật ra, trong lòng Khâu Côn hiểu rất rõ, sở dĩ An Tại Đào công khai phản đối Lãnh Mai đề bạt Trương Manh, điều Đồng Hồng Cương đi, không phải vì muốn giữ Đồng Hồng Cương lại, mà vì muốn giữ thể diện.
Khoé miệng An Tại Đào hơi nhếch lên, lạnh lùng nói:
- Tôi bảo lưu ý kiến, đồng thời, tôi đề nghị huyện uỷ cần chuẩn mực hơn trong trình tự điều chỉnh cán bộ, điều nhiệm, hoặc đề bạt một cán bộ, không thể qua loa như vậy, không thể nói đề bạt ai là đề bạt, mà phải trải qua quá trình nghiên cứu thận trọng trước khi quyết định!
(1) Song quy: Từ “song quy” không có nghĩa là “bắt giam” đơn thuần, và trong tiếng việt không có từ tương đương, vì vậy chúng tôi để nguyên văn. “Song quy” xuất hiện lần đầu tiên trong “Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa” ban hành ngày 9/12/1990.
Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan” (gọi tắt là song quy).
Nói một cách đơn giản, “song quy” là bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định.
Từ đó “song quy” trở thành một biện pháp hữu hiệu quan trọng để tạo bước đột phá trong các vụ án lớn, có liên quan đến các quan tham tai to mặt lớn Trung Quốc.
Địa điểm “song quy” thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.
tinhlinh2
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh