A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Xin Hỏi Đường Ở Phương Nào? (3)
au bốn năm, tám cây táo Tôn Cường tỉ mỉ chăm sóc không ngờ tất cả đều đơm hoa kết quả. Tôn Cường hưng phấn khác thường, nhìn tám cây táo nở hoa kết quả rồi lại nảy sinh ra một ý tưởng mới. Một chậu hoa có thể bán được mấy chục đồng tiền. Giống cây táo trồng trong chậu của anh ta có thể bán trên một trăm đồng cũng không thành vấn đề.
Anh ta cảm thấy một cơ hội kinh doanh đã đến. Anh ta đã thử nghiệm với đào, hồng, lê và các loại hoa quả phương bắc trồng vào chậu. Đến năm 1998, Tôn Cường đã thành công trong việc trồng hơn mười giống cây ăn quả với hơn 1500 chậu.
Giai đoạn đầu tư ban đầu rất lớn, vả lại nhiều năm không có thu vào, lại xây dựng nhà kính, phí quản lý nhân công trong mấy năm nên Tôn Cường không chỉ tiêu hao hết tiền bạc để dành trong nhà, mà còn nợ hơn một triệu năm trăm ngàn.
Tôn Cường đã nghĩ đến lúc này thì sẽ hết khổ, chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài mà còn làm giàu cho bản thân mình. Nhưng sự thật cũng rất tàn khốc. Đối với những chậu cây táo, thị trường cũng không nhiệt tình lắm. Người xem thì nhiều nhưng người mua thì không bao nhiêu.
Tôn Cường cũng không có biện pháp mở rộng thị trường, đành phải ôm hơn 1500 cây táo kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Mỗi ngày đều có người đến đòi nợ. Vợ của anh ta thấy vậy cũng mất hết kiên nhẫn, cứ hai ba ngày lại cãi nhau một lần, năm ngày lại đánh nhau. Cả ngày chữ ly hôn luôn ở trên miệng.
Tôn Cường cũng không còn hy vọng gì cả. Gần đây người đến xem cây táo trong chậu rất nhiều, nhưng người mua cũng vẫn không có. Anh ta cứ nghĩ rằng, Lý Tương dẫn hai người này đến chỉ để thõa mãn sự hiếu kỳ mà thôi.
Vợ của Tôn Cương Trương Tiểu Lan hai mắt sáng ngời. Cô tuy là nông dân nhưng cũng nhìn ra được hai người trẻ tuổi trước mắt này không phải là người bình thường. Lại nghe Lý Tương nói một người là cán bộ, một là ông chủ lớn thì trong lòng hiện lên một tia hy vọng.
Cô dẫn ba người đến một thôn bên cạnh sườn núi, nơi có một trang trại và một nhà kính. Đi vào trong nhà kính, thấy bên trong có một cây táo được trồng trong bồn đã kết hoa xanh biếc, nên trong lòng có chút hưng phấn. Mọi người bước lại, cúi người xem kỹ bồn cây.
Đứng tại cửa nhà kính, Lý Cương và Trương Tiểu Lan một bên nhỏ giọng nói chuyện, một bên nhìn hai người kia đang ngồi xổm xem cây ăn quả trồng trong chậu.
Trương Tiểu Lan nhẹ nhàng kéo tay Lý Tương, hạ giọng nói:
- Phóng viên Lý, cô nói Bí thư An và Tổng giám đốc Lộ sẽ mua hết cây ăn quả của nhà tôi chứ? Tuy rằng nhà tôi cứ chăm bẵm vào những cái cây đó, nhưng anh ấy trồng với kỹ thuật rất tốt. Cây táo trồng trong chậu rất hiếm đấy. Haiz, mua một ít thì cũng đã tốt rồi. Hiện tại chủ nợ của chúng tôi ngày nào cũng đến, tôi cũng không còn cách nào khác.
Trương Tiểu Lan không kìm nổi lau nước mắt.
Lý Tương khuyên nhủ một hai câu, còn lại không nói gì nữa. An Tại Đào tuy rằng nói rất có hứng thú nhưng mua hay không thì cô cũng không biết.
An Tại Đào đứng dậy, nhìn Lộ Binh:
- Anh cảm thấy thế nào?
Lộ Binh cười vỗ vỗ bụi trên tay:
- Không tồi, nhưng đó chỉ là cảm giác. Tôi vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
An Tại Đào khẽ mỉm cười nói:
- Lộ Binh, tối biết chỗ nào không thích hợp. Anh xem, thứ nhất, cây ăn quả trồng trong chậu tuy rằng gieo trồng thành công nhưng không có mỹ quan. Nói cách khác, hiệu quả bằng ánh mắt cực kém. Nếu có thể tìm thêm nhân viên có trình độ kỹ thuật chỉnh sửa lại thì sẽ cho ra một chậu cây ăn quả đẹp mắt. Thứ hai, anh ta dùng cái chậu mục nát, rất ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác. Cho nên, anh ta bán ra không được. Người nghèo ai mà mua nổi, kẻ có tiền thì mua làm gì. Cây táo trồng trong chậu tuy rằng rất hiếm nhưng nếu trưng lên bàn thì rất khó coi, có mua về thì cũng trở thành rác mà thôi.
Lộ Binh ánh mắt sáng lên, bàn tay hơi run một chút.
- Nếu chỉnh sửa lại, tuyên truyền thêm một chút thì loại cây rác rưởi này cũng trở thành của quý mà thôi. Lộ Binh, anh có muốn không? Nếu không cần thì tôi sẽ mua.
Lộ Binh nhướng mày lên:
- Sao lại không cần? Tôi rất hứng thú với nó. Anh bạn này, tôi càng lúc càng không hiểu cậu. Cậu rốt cuộc là quái vật gì vậy, không ngờ chuyện này cũng có thể tìm ra.
An Tại Đào ngửa mặt lên trời cười to, vươn tay ra:
- Cây ăn quả trong chậu này chính là hạng mục hợp tác của chúng ta. Thế nào?
Lộ Binh cười ha hả, nắm chặt tay An Tại Đào:
- Không thành vấn đề, cứ bắt đầu đi. Cậu cứ nói chuyện với anh ta, còn tôi ra tiền, cứ để cậu làm chủ.
- Anh Tôn, cây ăn quả này bao nhiêu tiền một chậu? Nếu giá cả thích hợp thì chúng tôi sẽ mua.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp nhận bao thuốc Trung Hoa từ Lộ Binh, rồi rút một điếu cho Tôn Cường.
Tôn Cường chấn động, thần sắc vốn ảm đạm lập tức trở nên tươi tỉnh lên. Còn Trương Tiểu Lan thì hưng phấn đến mức thiếu chút nữa là kêu to lên, nên khẩn trương lấy tay che miệng lại.
Tôn Cường run giọng nói:
- Bí thư An, Tổng giám đốc Lộ, các ngài không phải nói giỡn chứ?
Lộ Binh khoát tay:
- Anh Tôn à, Bí thư An đường đường là cán bộ lãnh đạo Đảng, sao lại nói giỡn với anh được chứ? Anh cứ việc nói thẳng giá cả đi.
Tôn Cường thấy lời đề nghị hấp dẫn như vậy nên bắt đầu tính toán. Anh ta thầm nghĩ lần này có thể thu hồi vốn lại còn trả hết nợ. Tính toán cả nửa ngày, anh ta nói:
- Bí thư An, một cây là một trăm đồng. Tôi chỉ lấy lại tiền vốn thôi, không kiếm tiền lời đâu. Tôi chỉ hy vọng có thể trả được nợ.
An Tại Đào và Lộ Binh hiểu ý nhau, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tôn Cường và Trương Tiểu Lan thì cùng cười, giơ tay lên:
- Không thành vấn đề, giá anh đưa ra rất hợp lý. Nhưng....
Vợ chồng Tôn Cường mừng rỡ như điên, đột nhiên nghe được An Tại Đào nói có điều kiện thì liền ngây người, run giọng nói:
- Bí thư An, ngài nói...
- Anh Tôn, chúng tôi đồng ý mua tất cả các chậu cây ăn quả ở đây. Ngoài ra còn trả thêm cho anh một trăm ngàn cho tiền mua bản quyền. Anh không chỉ cung cấp kỹ thuật trồng cây trong chậu cho chúng tôi, đồng thời còn phải trở thành kỹ thuật viên cho công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp mà chúng tôi sắp thành lập, ký kết hợp đồng làm việc mười năm. Về phần tiền lương một năm, tôi tin Tổng giám đốc Lộ sẽ không bạc đãi anh đâu.
An Tại Đào nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Tôn Cường. Đi mua chậu cây ăn quả này không phải là mục đích cuối cùng. Có được Tôn Cường và mua được kỹ thuật độc quyền của anh ta mới là mục đích chính của An Tại Đào.
- Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Bí thư An và Tổng giám đốc Lộ coi trọng tôi, tôi cầu còn không được.
Tôn Cường hưng phấn đứng dậy, không ngờ đôi mắt đỏ lên, một phen ôm lấy Trương Tiểu Lan quay vòng vòng. Cả hai vợ chồng đều khóc. Một trăm đồng cho một chậu, chẳng những có thể thu hồi lại vốn mà lại còn có thể bán được thêm một trăm ngàn tiền bản quyền. Anh ta chẳng những trả hết nợ mà mấy năm vất vả cũng coi như có thu hoạch.
- Bí thư An, cảm ơn cậu rất nhiều.
Tôn Cường nắm chặt tay An Tại Đào, tâm trạng kích động. An Tại Đào có thể nhìn ra, anh ta không chỉ vì kiếm được tiền mà kích động, mà còn bởi vì kỹ thuận của anh ta đã được người khác công nhận.
An Tại Đào cười ha hả, buông bàn tay thô ráp của Tôn Cường ra. Hắn nhìn qua bức tường của Tôn gia, cách đó không xa là cột thu lôi của tòa nhà ban quản lý thôn cao bốn tầng. Ánh mặt trờichiếu chói chang. Hắn tuy rằng thời tiết nóng bức mà đổ mồ hôi nhưng trong lòng lại cảm thấy bình yên khác thường.
Sau khi đàm phán xong xuôi, lại kiếm được một nhân tài, tuy rằng trong tương lai không phải kiếm tiền cho mình mà là cho nhà họ Lộ, nhưng tâm trạng của hắn lại rất tốt. Hắn cảm thấy mọi chuyện dần dần đi vào quỹ đạo, hết thảy đều đã hướng đến kế hoạch của hắn.
Nhưng sự thật là như thế!
Hắn cùng với Tôn Cường quyết định thêm một số chi tiết, còn Lộ Binh gọi điện thoại về công ty, bảo nhân viên soạn sẵn một hợp đồng, chuẩn bị ký với Tôn Cường. Những chi tiết lặt vặt này, An Tại Đào đương nhiên là không tham dự.
Trên đường trở về, Lý Tương trở nên trầm mặc. Cô yên lặng ngồi ở vị trí lái phụ, ánh mắt nhìn về phía trước, thần sắc băn khoăn, không biết là cô đang suy nghĩ chuyện gì.
An Tại Đào thở dài. Hắn cũng không phải thằng ngốc, tất nhiên phát hiện tình cảm sâu kín của Lý Tương đối với hắn. Hắn cười nói:
- Lý Tương, em trở về nói với Lý Kiệt. Nếu cậu ấy có thể chịu khổ thì mấy ngày nữa, đến thị trấn của anh quản lý để làm việc cho công ty mới thành lập của nhà họ Lộ.
Lý Tương ồ lên một tiếng:
- Cảm ơn, để em về hỏi lại cậu ấy. Nếu nó đồng ý thì bảo nó đi tìm Tổng giám đốc Lộ.
Không khí trong xe lại trở nên trầm mặc. An Tại Đào cứ yên lặng lái xe, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Thiên Nông. Trong điện thoại, Hạ Thiên Nông bảo là mới vừa về đến, đang ở sân bay Yên Kinh, ngày mai sẽ về đến Thiên Nam. Nhưng kế tiếp, Hạ Thiên Nông lại nói mấy câu khiến cho An Tại Đào cảm thấy chấn động, chân đột nhiên giẫm vào phanh. Chiếc xe tấp nhanh vào bên đường, khiến Lý Tương một phen hết hồn.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của An Tại Đào, cô có chút lo lắng nhìn hắn:
- An Tại Đào, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
An Tại Đào cau mày lại, cắn chặt răng nói:
- Không có việc gì. Lý Tương, bây giờ anh chở em về nhà, anh có việc chạy về Phòng Sơn một chút.
Thấy An Tại Đào không chịu nói, Lý Tương cũng biết chuyện của hắn bình thường đều là chuyện trong quan trường, có nói thì mình cũng không hiểu và cũng không giúp được gì.
- Không cần đâu, anh cứ thả em ở phía trước. Anh đi công việc của mình đi, chú ý đến sức khỏe nhé, đừng làm việc vất vả quá.
:wow:
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh