If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1093: Vấn Đề Chính Diện, Tấn Công Trắc Diện
iệc nâng cấp khu công nghiệp kỹ thuật cao, Hạ Tưởng cũng chỉ nghe nói, còn chưa xem xét cụ thể thế nào, dẫu sao thời gian ở Tần Đường cũng quá ngắn. Không ngờ, hắn còn chưa được nghe báo cáo công việc liên quan từ Chương Quốc Vĩ, cũng chưa được nghe tổng kết công tác của Thành ủy của Lương Thu Duệ, lại biết được tin tức cụ thể từ Phó Tiên Phong trước, trong lòng có một ý nghĩ khác.
Phó Tiên Phong tuy rằng tính tình có phần trơ tráo, nhưng y cũng thật sự là một kẻ ti tiện, có lúc trực tiếp ra điều kiện, nhưng cũng có một mặt có thể tin và lợi dụng.
Hạ Tưởng liền nói:
- Ý của Phó chủ nhiệm Phó là gì?
- Khu công nghiệp kỹ thuật cao Tần Đường, tạm thời về phương diện kỹ thuật và tài chính còn thiếu một chút, bây giờ nâng cấp, cũng có khó khăn…
Nói năng nửa chừng là thói quen của những kẻ làm quan, hoặc là nói đó là tật xấu cũng được. Dù sao nó đều mang nghĩa, có khó khăn chính là phải đàm phán điều kiện.
- Hạ Tưởng, cậu mới đến Tần Đường, đang trong giai đoạn triển khai công việc,
Hàm ý là, nếu như Hạ Tưởng vừa nhậm chức Bí thư, mà việc nâng cấp khu công nghiệp lại được thông qua ngay, thì đó chính là một thành tích lớn vô cùng nổi bật, cũng có thể mang lại uy tín cao cho Hạ Tưởng. Việc xin nâng cấp khu công nghiệp đã tiến hành hơn một năm, trước khi Hạ Tưởng đến, lãnh đạo Đảng và Chính quyền thành phố Tần Đường đã nhiều lần lên tỉnh, đến Bắc Kinh nhưng vẫn chưa giải quyết được.
Hạ Tưởng lại rất thờ ơ, không có công không hưởng lộc, những miếng ăn dâng đến tận miệng, hơn phân nửa chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, liền bật cười ha hả:
- Tôi vừa tới Tần Đường, vẫn chưa quen với công việc, cảm ơn sự quan tâm của Phó chủ nhiệm Phó. Để lát nữa tôi cho bọn họ mang tài liệu chi tiết đến, nghiên cứu một chút, sau đó sẽ báo cáo xin ý kiến Phó chủ nhiệm Phó.
Phó Tiên Phong là uống đã ngà ngà say, song đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy Hạ Tưởng không mắc câu, cười ha hả:
- Được, được, vậy trước tiên cứ như thế đã?
Gác máy xong, trong lòng Hạ Tưởng rầu rĩ. Bóng đen của Phó Tiên Phong không tiêu tan, hắn đi đến đâu, chủ ý của Phó Tiên Phong liền đánh tới đó, cũng là một chuyện phiền toái. Phó Tiên Phong chủ động dâng miếng ăn lên tận miệng "có đi có lại mới toại lòng nhau", đằng sau chắc chắn có việc yêu cầu. Hạ Tưởng trước tiên là tạm hòa hoãn, cũng là đại khái biết mục tiêu Phó Tiên Phong muốn ngắm tới lại là lĩnh vực công nghiệp của Tần Đường. Thành phố Tần Đường là khu vực nền tảng công nghiệp phía bắc, ngành công nghiệp vô cùng phát triển. Nhưng hiện nay hắn vừa mới đến Tần Đường, đến những người trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố còn không thuộc hết mặt, nay lại mạo muội tham gia vào công việc kinh tế, không phải là tạo cơ hội cho người ta đàm tiếu sao? Phó Tiên Phong rõ ràng là dâng miếng ăn lên tận miệng, trên thực tế thứ y muốn có giá trị cao hơn vô số lần so với món lợi hắn được hưởng, Phó Tiên Phong cũng không phải loại người dễ chung sống, quan hệ với y nhất định phải ghi nhớ một điều là, y không bao giờ chịu thiệt trong bất cứ cuộc làm ăn nào.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Phó Tiên Phong quả thật là một mối phiền toái, nhưng nếu như có đủ tầm nhìn và trí tuệ, phiền toái cũng có thể chuyển biến thành mặt tốt có lợi. Hạ Tưởng chưa bao giờ sợ phiền toái, thủ đoạn hắn nắm rõ nhất chính là kiếm lợi từ trong loạn lạc. Bởi vậy từ chối Phó Tiên Phong không phải là không muốn hợp tác với y, mà là đầu tiên phải làm khó dễ một chút. Từ xưa tới nay trong làm ăn bên nào vội vã đều là bên chịu thiệt.
Tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy và nhà khách Thành ủy không ở cùng một nơi. Sau khi Hạ Tưởng chia tay Từ Tử Kỳ, thong thả đi bộ về nơi ở của mình.
Ở thành phố Yến Hạ Tưởng có một căn hộ gia đình do Ủy ban nhân dân thành phố phân cho, ở thành phố Lang và Thiên Trạch hắn đều từng ở khu nhà của Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng phải công nhận, e rằng tất cả những thành phố cấp ba của tỉnh Yến đều không đâu có tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy sang trọng và nhã nhặn như của thành phố Tần Đường, dù là kiến trúc cũ hay đã được tu sửa lại, hoàn toàn có thể so sánh với khách sạn năm sao.
Những thiết bị bên trong cũng đều là hạng nhất, sàn nhà lát đá cẩm thạch, gạch ốp tường xa hoa, thậm chí đến hành lang cũng trải thảm, bên trong còn bố trí cả nhân viên phục vụ. Hạ Tưởng chỉ liếc mắt một cái đã chú ý đến dàn nhân viên phục vụ đều là những cô gái trẻ trung hấp dẫn, tuổi tầm hai mươi, dáng người cao ráo đầy đặn, vóc dáng chuẩn mực, trong đó không thiếu những người trẻ đẹp, thậm chí có thể so sánh với một số người mẫu đang được hâm mộ.
Những thành phố cấp ba kinh tế càng phát triển thì cách thức càng nhiều, đối với nhiều cô gái gia cảnh không khá giả, tìm một công việc phục vụ ở nhà khách Thành ủy và tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng coi như cá vượt Long Môn. Tuy rằng nói thu nhập không chắc là rất cao, nhưng cơ hội rất nhiều, nói không chừng được lãnh đạo nào đó ngưỡng mộ thì một bước lên trời rồi.
Hàm ý của từ ngưỡng mội thì vô cùng phong phú, Hạ Tưởng bất đắc dĩ mà lắc đầu. Hắn là Bí thư chính hiệu, cũng không nhìn quen một số hiện tượng, nhưng hắn không muốn thay đổi. Không phải không muốn mà là không cần thiết. Đối với một số cô gái, bọn họ chỉ mong sao có thể dựa vào ưu thế của bản thân để được đổi đời một lần. Đối với một số lãnh đạo mà nói, bọn họ cũng muốn một lần nữa được trẻ lại. Một nguyện đánh một nguyện đánh hắn can thiệp vào sẽ trở thành kẻ thích xen vào việc của người khác.
Dù sao vẫn còn vô số việc lớn cần hắn lao tâm khổ trí hơn.
Hạ Tưởng vừa vào tòa nhà Ủy viên thường vụ, lập tức có hai cô gái chạy tới, ngọt ngào chào: Bạn đang đọc truyện được tại
- Chào Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng liền mỉm cười gật đầu với bọn họ. Hắn nhớ tên của hai cô, một người là Tiểu Vân còn người kia là Tiểu Đóa. Họ đều là những người muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tướn mạo có tướng mạo, muốn trẻ có trẻ, lại thêm vào giọng nói ngọt ngào, tính tình chăm chỉ, chắc chắn có thể làm vui lòng không ít lãnh đạo.
Tuy nhiên đáng tiếc là, những Ủy viên thường vụ ở tại tòa nhà Ủy viên, đa phần đều đưa người thân đi cùng, có rất ít Ủy viên thường vụ còn độc thân, đều đã ngoài bốn mươi tuổi, nào có ai giống Hạ Tưởng mới còn đầu ba, lại còn vô cùng hấp dẫn, còn là người khôi ngô tuấn tú hiếm hoi trong quan trường. Hắn tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu quan tâm của tất cả các nhân viên phục vụ.
Càng quan trọng hơn là, hắn là nhân vật số một của cả thành phố Tần Đường, là Bí thư Thành ủy với địa vị cao sang, trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, độc thân, thêm vào đó là vầng hào quang sáng chói của quyền lực. Trong mắt bọn họ, Hạ Tưởng chính là biểu tượng của sự hoàn mỹ, chính là chỉ một câu có thể cho bọn họ một bước lên tiên… Nhân vật quyền lực nhất thành phố Tần Đường.
Sao Hạ Tưởng lại có thể không biết đến những suy tính nhỏ nhoi đó của các cô. Hắn vừa thông cảm với nỗ lực muốn thay đổi số phận của các cô, lại vừa thấy bất mãn với cách làm có phần chỉ biết cái lợi trước mắt của bọn họ, có điều hắn vẫn mỉm cười đáp lại, sau đó lên lầu.
Hạ Tưởng ở tầng ba, thường thì hắn không đi thang máy mà chỉ đi cầu thang bộ. Vừa mới lên cầu thang được vài bước, vừa rẽ sang đã phát hiện Lương Thu Duệ đang đứng ở hành lang, đằng sau y còn có một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi đi theo. Cô gái mặc một chiếc váy liền màu vàng tươi, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt sáng như trăng rằm, đôi mắt to tròn, vừa ẩn chứa sự hiếu kỳ, vừa là sự thích thú với môi trường mới, dáng người thanh thoát uyển chuyển, đặc biệt là bộ ngực tròn đầy, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng khỏe khoắn.
Bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, lại mang màu lúa mạch phơi qua nắng, khỏe khoắn, đẹp, cân xứng. Ấn tượng đầu tiên mà cô ấy mang đến cho Hạ Tưởng chính là nhành hoa hướng dương rắn rỏi mà căng tràn sức sống, chan chứa ánh mặt trời và hương thơm dịu ngọt của cánh đồng thôn dã.
Hạ Tưởng hơi sững sờ, trong lòng nghĩ trước kia lại thật đã đánh giá thấp Lương Thu Duệ, mới chỉ trong vài ngày, đến thói quen leo cầu thang bộ của hắn mà cũng đã dò ra? Xem ra Lương Thu Duệ cũng là một người chu đáo.
Cũng đúng, không chu đáo làm sao có thể làm Trưởng ban thư ký?
Lương Thu Duệ vừa thấy Hạ Tưởng liền vội vàng gật đầu cười nói:
- Bí thư Hạ, có một việc tôi muốn phiền ngài một chút, ngài xem bây giờ có tiện không?
- Chào Bí thư Hạ, tôi tên là Tiểu Quỳ.
Cô gái hướng về phía Hạ Tưởng cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Răng cô rất đẹp, mà chỉ nhìn là biết ngay đó là răng tự nhiên, không phải kiểu răng đã qua chỉnh sửa hay răng sứ như sau này.
Thật sự tên là Tiểu Quỳ? Trong lòng Hạ Tưởng bật cười, nhưng gương mặt hắn lại vẫn giữ vẻ bình thản thâm nghiêm, ít nhiều đã đoán ra dụng ý của Lương Thu Duệ, thầm không vui.
- Anh nói đi.
Hạ Tưởng cũng không mời y vào phòng mà đứng ngay ở cầu thang nói chuyện, gương mặt cũng không thể hiện quá thiết tha, chính là muốn cho Lương Thu Duệ thấy sự uy nghiêm.
Có người thích tất cả mọi chuyện đều có người lo chu toàn, Hạ Tưởng cũng thích như vậy, nhưng hắn có một giới hạn. Dù sao vẫn còn rất trẻ, có nhiều việc có thể tự mình làm, nhưng là Bí thư, lại một mình tới Tần Đường, khó tránh khỏi có người có ý muốn đặc biệt săn sóc hắn.
- Bí thư Hạ, lần trước tôi đã nói với ngài chuyện ở quê. Con bé Tiểu Quỳ này rất đáng thương, bố mẹ gặp một trận bệnh nặng đều đã qua đời, còn có một em trai đang học đại học, tất cả những học phí sinh hoạt phí đều đổ lên vai nó. Khi tôi về, nó thiếu chút nữa bị người của một vũ trường lôi đi, nếu không phải là tôi đuổi kịp thì con bé này cũng đã bất chấp tất cả để kiểm tiền rồi…
Lương Thu Duệ nói nghe thì rất thật thà, trong đó có chỗ thật chỗ giả, Hạ Tưởng vẫn lọc ra nên nghe nên bỏ phần nào. Có điều việc cả bố và mẹ đều qua đời có lẽ là thật, chẳng ai lại lấy những chuyện đó ra làm trò đùa.
- Đúng lúc Bí thư Hạ có một mình, cũng cần một người chăm lo cuộc sống hàng ngày, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, những việc này Tiểu Quỳ đều thành thạo.
Lương Thu Duệ vừa nói vừa ngầm ra hiệu cho Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ liền chắp hai tay ra sau lưng, hơi khom lưng về phía Hạ Tưởng:
- Bí thư Hạ, nếu như ngài không chê, tôi việc khó việc khổ gì đều có thể làm được, một tháng chỉ cần vài trăm tệ là đủ. Chỉ cần có thể đủ tiền cho em trai đi học, tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng cam lòng…
Thái độ rụt rè của cô, nước mắt đã lưng tròng, dáng vẻ khổ sở đáng thương, trông hệt như đóa hướng dương đã mất đi ánh mặt trời sưởi ấm.
Hạ Tưởng tuy rằng không vừa ý với cách làm của Lương Thu Duệ, cũng biết rằng hiện nay quả thật có rất nhiều người không từ một thủ đoạn nào, lấy danh nghĩa người giúp việc gài người vào bên cạnh lãnh đạo, nhằm khiến mối quan hệ thêm sâu sắc, giao lưu nhiều hơn, nói trắng ra thực sự vẫn là một dạng biếu xén trá hình.
Tiền lương người giúp việc ai chi? Đương nhiên là không phải tiền từ túi lãnh đạo. Tiền lương chỉ là việc nhỏ, mục đích chính là gây dựng mối quan hệ tình cảm giữa cáigọi là người giúp việc và lãnh đạo. Đồng thời, là người có sáng kiến đưa người giúp việc đến đương nhiên sẽ được lãnh đạo xem trọng, thậm chí còn có khả năng được lãnh đạo coi như người một nhà.
Hiểu thì hiểu, Hạ Tưởng cũng không tiện từ chối thẳng thừng, lại không muốn nhận, liền nói:
- Tôi ở một mình quen rồi, không quen với việc trong nhà có thêm người khác. Thêm nữa tòa nhà Ủy viên thường vụ cũng có nhân viên phục vụ, thường thì bọn họ cũng có thể làm những công việc lặt vặt như dọn dẹp vệ sinh. Nếu như Tiểu Quỳ chỉ là muốn tìm một công việc, thì sắp xếp cho cô ấy tới nhà khách Thành ủy hoặc tòa nhà Ủy viên thường vụ làm việc đều được.
Sắp xếp một người đối với người đường đường là Trưởng ban thư ký Thành ủy mà nói, chẳng qua chỉ cần một câu nói là xong. Chỉ một câu nói của Hạ Tưởng đã chặn họng Lương Thu Duệ.
Lương Thu Duệ không có cách gì, chỉ có thể nói:
- Nếu Bí thư Hạ đã nói như vậy thì sẽ làm theo chỉ thị của ngài.
Hạ Tưởng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, quay lưng bước lên lầu, vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Quỳ:
- Chắc chắn là Bí thư Hạ chê cháu quá quê mùa, xin lỗi chú Lương, cháu đã khiến chú mất mặt.
Tiếng khóc rất thành khẩn, rất thương tâm, Hạ Tưởng lại không đành lòng, cần gì phải làm khó dễ một cô gái. Cô ấy có lẽ thật sự là đang cần một chỗ làm. Tuy rằng biết rõ rằng phần nhiều là do Lương Thu Duệ cố ý sắp xếp nhưng giữ Tiểu Quỳ lại cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Hắn liền dừng bước, quay lưng lại nói một câu:
- Giữ Tiểu Quỳ lại cũng được, nhớ làm theo đúng trình tự.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần