You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khai Hoang
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1421
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3768 / 71
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1173: Thiểm Huyết VI Minh
ên trong nhà thủy tạ phạm vi chừng mười trượng, Nhạc Vũ cùng Lục Áp đang sóng vai mà đứng. Bên cạnh có một dòng suối nhỏ đang chảy qua, phát ra thanh âm róc rách thật động lòng người.
Mà ở một nơi xa hơn, là một khu rừng rậm xanh um tươi tốt, tràn đầy ý cảnh nhàn nhã thanh tao.
Cửu Hoa chân nhân biết Lục Áp bày ra cuộc gặp mặt như vậy thực sự không phải vì muốn mời Nhạc Vũ ngắm cảnh, mà là có mật sự thương lượng.
Đối với nội dung cuộc trò chuyện của hai người hắn cũng có thể suy đoán được một phần, nhưng lúc này vẫn đang do dự có nên tham gia vào hay không. Vì vậy hắn dứt khoát tránh mặt, tai không nghe thấy thì tâm không loạn, vì thế hắn kiếm cớ rời khỏi, để lại hai người nơi đó.
- Phương Trượng Sơn Long Thai, không hổ là một trong mười đại động thiên trong thiên hạ!
Nhạc Vũ tán thưởng một tiếng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong mắt không hề che giấu vẻ cực kỳ hâm mộ.
Thời gian nơi này chênh lệch tới bốn mươi lần, cũng cao tới bốn mươi lần. Nếu có thể ở lại đây, tốc độ tu hành thật sự nhanh hơn người khác gấp mấy trăm lần, còn tốt hơn dùng đan dược.
Huống chi nơi đây còn có Tam Giới Linh Tuyền, Thiên Long Huyết Trì, cùng nhiều loại linh căn tiên thiên siêu phẩm, rất nhiều đặc sản, thật sự là một tuyệt giai bảo địa tầm đạo tu tiên tuyệt hảo.
Cộng thêm phong cảnh như vẽ, lần trước chỉ vội vàng đến lại vội vàng đi, căn bản không kịp thưởng thức cảnh đẹp bên trong động thiên thế giới, cho đến hiện tại mới thấy nơi này không chỉ có linh lực cường thịnh, cảnh đẹp cũng vô song.
Chỉ mong ngày nào đó khi động thiên Thiên Ý Phủ của hắn thành tựu, có được một nửa ưu đãi như Long Thai động thiên hắn đã cảm thấy thật thỏa mãn.
- Nếu không như thế, ta cũng không đành lòng đem vật kia bán đi!
Lục Áp mỉm cười, thỉnh mời:
- Nếu bệ hạ vừa lòng, cũng có thể thường xuyên ở lại đây tu luyện. Dù sao Long Thai động thiên thật lớn, tám chín vị Hỗn Độn Kim Tiên ở lại đều dư dả!
Nhạc Vũ không khỏi tâm động, nhưng ngay sau đó hắn lại khẽ lắc đầu. Hắn là bắc phương đại đế, hàng năm ở lại phương nam thì nói thế nào?
Nam bắc cách nhau quá xa, thần thông pháp lực của hắn còn chưa tới mức một bước là có thể vượt qua hồng hoang thế giới, còn chưa đạt tới từ thiên nhai chỉ một bước đã đến hải giác.
Nếu phương bắc đế đình xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa sẽ không kịp phản ứng.
- Đáng tiếc! Người thú vị như đại đế, nếu có thể sớm chiều ở chung, tọa đàm luận đạo nhất định rất có ích lợi!
Lục Áp cũng hiểu điều này, vừa rồi cũng chỉ là một lời nói đùa. Sau đó vẻ mặt hắn chợt ngưng trọng:
- Bệ hạ có cách nhìn về Hồng Quân như thế nào?
Khi nói ra những lời này quanh người hắn đã bày ra một bích chướng trùng điệp, một tiên bảo giống như một chiếc vòng di động giữa không trung. Đem quanh thân hai người hoàn toàn bao phủ, ngoài ra một tòa đại trận bên trong Long Thai động thiên cũng toàn lực vận chuyển, đem phiến địa vực nơi này hoàn toàn ngăn cách như Long mộ thế giới.
Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc, hắn biết nơi này đã được Lục Áp bố trí như tường đồng vách sắt, có thể bảo chứng an toàn tuyệt đối. Vô luận thánh nhân đạo tổ, thậm chí kể cả Đế Thính thần thú đều không có khả năng thăm dò được nơi này, có thể yên tâm nói chuyện, nhưng hắn vẫn chỉ cười nói:
- Đạo quân vì sao lại hỏi như thế?
Lại thấy ánh mắt Lục Áp rực lên, vẻ mặt âm trầm, Nhạc Vũ lại lắc đầu đáp:
- Hồng Quân sao? Hắn tạo đức thương thiên, nhưng cũng gây tội thương thiên. Mấy lần sát kiếp thời thượng cổ, thiên địa tàn phá, kỳ thật đều là do hắn dựng lên, cũng do hắn mà tồn tại. Nhân tộc tuy do Oa Hoàng tạo dựng, nhưng chân chính thủy nguyên vẫn là hồng hoang. Tuy bình sinh ta xem hắn là đại địch, nhưng cũng kính nể hắn, thật không biết nên làm sao đánh giá!
- Đại địch?
Lục Áp có chút hứng trí nhướng mày, cẩn thận nhìn vào ánh mắt Nhạc Vũ, vẻ mặt hắn đột nhiên có chút dao động, chỉ cảm thấy đôi mắt đen nhánh kia lại giống như một u tuyền có thể cắn nuốt lòng người, sâu không thấy đáy, lóe ra tia quang hoa khác thường, không phải là dã tâm, cũng không phải khát vọng, lại cực kỳ thuần tịnh.
Bên trong ánh mắt có ý niệm cương quyết không chút hối hận thẳng thấu đáy lòng, thật sự rung động tâm thần chưa từng có từ trước tới nay.
Nhạc Vũ mỉm cười, bỗng dưng vẫy tay, từ bên trong suối nước bay ra một đầu cá chép, hắn chiêu tới trước người nói:
- Chẳng lẽ thái tử nghĩ đến, Uyên Minh này không xứng làm kẻ địch của Hồng Quân sao?
Trong lời nói hắn thẳng gọi thân phận của Lục Áp mấy vạn năm về trước.
- Sao lại có thể?
Lục Áp không khỏi bật cười lớn, thanh âm như băng ngọc giao kích, vô cùng thanh thúy:
- Nếu ngay cả đại nhân vật Kiếm Tiên chi Tổ có thể nghịch chuyển thiên cơ, trợ giúp Hậu Thổ thành đạo như ngươi không xứng làm kẻ địch của hắn, thì trên thế gian cũng không ai có tư cách nói những lời này! Thế gian còn có ai lại dám nói ra lời đó?
- Thái tử quá khen!
Nhạc Vũ nhìn ra phía trước, thản nhiên nói:
- Kỳ thật ta cũng không phải nguyện ý cùng Hồng Quân là địch, nhưng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi! Hoàn cảnh trước mắt cũng giống như đầu cá chép này, tuy tạm thời bởi vì ngoại lực nhảy ra khỏi thiên đạo, nhưng sớm hay muộn cũng phải quay về bên trong. Trừ phi trước đó lấy được lực lượng bay cao chân chính!
Bỗng dưng pháp lực thúc giục, đầu cá chép màu đỏ biến hóa thân hình, duỗi ra hai cánh cùng hai móng vuốt, uyển như chim bay, sau khi được Nhạc Vũ buông tay, cũng biết vỗ cánh bay lên không trung tới mấy vạn trượng!
Sau đó Nhạc Vũ tươi cười quay đầu nói:
- Không biết thái tử có nguyện giúp ta một tay?
Ánh mắt Lục Áp chợt sáng, sau đó cũng không đưa ra ý kiến, chỉ lạnh giọng nói:
- Không dối gạt bệ hạ, nguyên bản Lục Áp đã chuẩn bị đem một khối thân ngoại hóa thân đầu nhập vào Tây Phương Giáo. Sát kiếp lần này muốn mượn lực khôi phục mối thù trước kia. Hai vị giáo chủ Tây Phương Giáo đã hứa đưa cho ta một vị trí Đại Nhật Như Lai. Chỉ là nhìn thấy Hậu Thổ đăng thánh, thiên cơ biến ảo. Vì vậy sửa đổi chủ ý đoạt lấy Phương Trượng Tiên Sơn này. Nhưng ngày sau hồng hoang càng thêm hỗn loạn, Lục Áp này sống hay chết rốt cục cũng không thể biết trước! Thật lòng mà nói đúng là tiền đồ khó lường, vô cùng bất an. Nhưng hôm nay nghe bệ hạ nói như thế, đã hoàn toàn yên lòng!
Nhạc Vũ im lặng lắng nghe, khi Lục Áp nói tới đây, trong mắt hắn thoáng hiện thần quang:
- Bệ hạ là cơ hội duy nhất mà trong suốt mười vạn năm nay mà ta nhìn thấy được. Ít nhất trước khi bị người kéo xuống, ta và ngươi đều cùng sở cầu. Lục Áp này làm sao có thể không trợ giúp cho ngươi?
Lời nói như đinh đóng cột, nhưng Nhạc Vũ lại không chút dao động, vẫn cười hỏi:
- Chỉ là như thế mà thôi?
Ánh mắt Lục Áp chợt híp lại, tiếp theo bật cười nói:
- Cũng được! Hôm nay ta cũng học theo thế gian phàm phu tục tử, uống máu ăn thề thế nào?
Vừa nói xong trong tay hiện ra một ngọc điệp, bên trong đựng Tam Giới Chân Tuyền Linh Thủy. Ngay sau đó đầu ngón tay vạch qua uyển mạch, liền bắn ra hơn mười giọt Kim Tị tiên huyết rơi vào trong đĩa, trong chốc lát liền nhìn thấy một đoàn hỏa diễm bốc lên không trung, quang mang vàng óng, vô cùng mãnh liệt.
Nhạc Vũ nhíu mày, cũng không do dự trực tiếp từ đầu ngón tay bức ra hơn mười giọt máu tươi nhỏ vào trong đĩa.
Lập tức áp bức kim hoàng hỏa diễm thu liễm xuống, hai luồng năng lượng khuấy động xung đột lẫn nhau bên trong đĩa ngọc, tranh đấu không ngớt.
Sau một lát không ngờ cùng dung một khối.
- Thuần huyết long mạch?
Vẻ mặt Lục Áp không khỏi biến đổi, nói:
- Vốn bản thể ta là khí tức Tam Túc Kim Ô nhất mạch, máu huyết kia lại là Tổ Long huyết mạch. Thân phận bệ hạ quả nhiên không đơn giản!
Lời tuy như thế, nhưng Lục Áp cũng không chút do dự cầm đĩa ngọc uống một nửa, tiếp đó chuyển tới trước người Nhạc Vũ nói:
- Lục Áp hôm nay lấy hồn làm thệ, ngày sau chỉ cần An Thiên Huyền Thánh đại đế không phụ Lục Áp, ta cũng nhất định không phụ đại đế! Nếu sai lời thề, hãy để cho thù hận của bộ tộc ta không thể trả báo!
Nhạc Vũ cũng thật gọn gàng linh hoạt ngửa đầu uống cạn. Ngay sau đó tiện tay ném đĩa ngọc vào trong dòng suối:
- Thương thiên chứng giám! Trước khi thiên đạo phá toái, Nhạc Vũ ta có nửa phần nhát sợ không tiến, có lòng thỏa hiệp, hãy để cho Nhạc Vũ ta xương cốt vô tồn!
Ngay trong thoáng chốc uống vào máu huyết của mình hòa lẫn cùng máu huyết của Lục Áp, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy bên trong thân thể giống như bị hỏa diễm thiêu đốt.
Giữa hai người không chỉ là đơn giản uống máu ăn thề, bên trong máu đều có thần niệm của nhau, còn chứa chấp vô số cấm chế.
Tùy ý là người nào nếu có chút ý phản bội, người còn lại lập tức sẽ có cảm ứng. Cấm chế âm độc cũng sẽ lập tức bộc phát, đủ làm hai người gặp phải tai ương vẫn lạc.
Đương nhiên không phải là không có lợi, ngay khi hơn mười giọt Thái Dương Kim Ô Huyết nhập vào trong cơ thể, hậu thiên Đâu Suất Thái Dương Chân Viêm trong thân thể Nhạc Vũ cơ hồ lập tức tăng lên tiên thiên cảnh giới!
Giờ phút này đồng tử của Lục Áp cũng thoáng co rụt lại:
- Nhạc Vũ? Ngươi là Huyết Lục thiên quân?
Vẻ khó tin chợt lóe, ngay sau đó Lục Áp lắc lắc đầu nói:
- Thì ra là thế, ngươi là An Thiên Huyền Thánh đại đế, cũng là Huyết Lục thiên quân. Thì ra là thế! Chẳng thể trách, chẳng thể trách!
Hắn đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện, trong ánh mắt nhìn Nhạc Vũ cũng mang theo vài phần dị sắc.
Nhạc Vũ bật cười, không để ý tới liền bay lên không, kỳ thật lời thề kia hắn cũng chưa từng xem là thật, thậm chí cấm chế máu huyết hắn thu vào trong cơ thể hắn cũng không chân chính để vào trong lòng.
Nếu thực sự muốn phản bội, đều có thể tìm được biện pháp tránh thoát. Hai người đều là đại năng nhân vật cùng thiên địa tồn vong, thiên uy tuy làm người sợ hãi, nhưng cũng đã không khả năng ước thúc những nhân vật tuyệt đỉnh như bọn họ.
Chân chính gắn bó minh ước giữa hai người cũng chỉ có ích lợi mà thôi.
Nhạc Vũ tuy là người nhất ngôn cửu đỉnh, kỳ thật từ đầu tới cuối hắn cũng chưa hứa hẹn điều gì. Nếu như có một ngày hắn cần thực sự vứt bỏ Lục Áp mới có thể giữ tròn Chiến Tuyết Ngao Tuệ cùng người nhà, hắn nhất định cũng không chút do dự.
Nói vậy Lục Áp cũng có ý nghĩ như thế. Uống máu ăn thề chẳng qua dùng phương pháp thuyết phục bản thân mà thôi.
Vừa định rời đi, Lục Áp lại đột nhiên mở lời:
- Nhạc thiên quân! Lục Áp xin nói trước, ít nhất trước khi bệ hạ có hi vọng chứng đạo, Lục Áp nhất định sẽ không ra tay đối với ngươi. Nhưng nếu tùy thời không ổn, đừng trách Lục Áp nóng lòng thoát thân!
Thân hình Nhạc Vũ chợt khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, tiếp theo thanh âm lạnh lùng đáp lại:
- Trẫm cũng đã hứa cùng ngươi hợp tác đến khi nào thiên đạo toạc vỡ! Khi đó thái tử có thể phục thù, trọng chấn Tam Túc Kim Ô nhất mạch hoặc là thân vẫn đạo tiêu, đều không quan hệ tới trẫm!
Trong lời nói tuy có vẻ không chút khách khí, nhưng lại thật thẳng thắn.
Hai người nhìn nhau cười, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, bỗng nhiên hai người lại có loại cảm giác thật cởi mở, Nhạc Vũ cũng không ở lâu, hóa quang rời đi, chỉ nháy mắt đã rời khỏi Long Thai động thiên.
Lục Áp khoanh tay đứng thẳng lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Nhạc Vũ rời xa. Thật lâu sau trong ánh mắt mới lộ ra vài phần kỳ lạ:
- Người này thật sự là thú vị!
Quân Lâm Thiên Hạ Quân Lâm Thiên Hạ - Khai Hoang Quân Lâm Thiên Hạ