Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1306: Tâm Cơ
hư Ý cũng không biết vì sao mà mình lại rất để ý tới thái độ của Vương Trạch Vinh, đến khi nghe được lời của Vương Trạch Vinh thì nàng cũng giống như Lý Kiền Ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt ngượng ngùng.
Chẳng rõ tại sao mà Thư Ý chưa từng có tâm trạng giống như bây giờ, nàng cũng tự hỏi mình mà rốt cuộc cũng không rõ vì sao lại như vậy.
Nàng thực sự không ngờ tới tình cảnh như này, nàng cực kỳ hài lòng khi thấy Vương Trạch Vinh, người này không chỉ trẻ tuổi mà trên người còn có khí thế mà mình chưa từng thấy qua ở người đàn ông nào khác. Đồng thời từ lời Hà Hảo còn được biết người này có thế lực cũng rất lớn, cũng không biết là hắn đang làm gì.
- Hì hì, Vương ca, anh hãy nghe diễn tấu của Tiểu Thư, cô ấy là một người gảy đàn tỳ bà có tiếng ở Bắc Kinh, tin rằng anh sẽ thích.
Hà Hảo cười kéo Thư Ý đi ra ngoài.
- Vương ca, em đi trước nhé.
Thư Ý nhu thuận nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh mỉm cười gật đầu với nàng.
Lý Kiền Ý thấy hai cô gái rời đi liền cười nói:
- Tiểu Thư này rất được, là chị em tốt với Tiểu Hảo.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Bắc Kinh là trung tâm của cả nước, là nơi tập trung nhân tài, sau này còn phải nhờ Lý ca chuyển nhân tài tới Nam Điền mới được.
- Trạch Vinh, Trung Quốc muốn phát triển thì không phải chỉ một hai địa phương là được, chiến lược phát triển phía Tây đã được trung ương xác định, việc này cần mọi người cùng chung sức thực hiện. Nam Điền hiện giờ đã trở thành đầu tàu phát triển phía Tây, thành tích của các cậu là rõ ràng, chỉ cần tiếp tục đi theo con đường này thì nhất định sẽ thu được thành công. Cậu yên tâm, sau này Bắc Kinh sẽ hết sức ủng hộ công tác của các cậu, Nam Điền hẳn sẽ có địa vị xứng đáng.
Tâm trạng của Lý Kiền Ý đang tốt nên lập tức bày tỏ mình sẽ ủng hộ chuyện Nam Điền thăng cấp.
Lúc này Hà Hảo và Thư Ý đã ra sau cửa, Hà Hảo vỗ một phát vào mông Thư Ý, khẽ cười nói:
- Chúc mừng em, lần này giấc mộng đã trở thành sự thật!
Thư Ý có phần xấu hổ, vội vàng hỏi:
- Đến giờ em còn không biết hắn là người như nào, chị nói cho em nghe một chút đi, hắn rốt cuộc là đại thần phương nào?
- Hì hì, em cũng gần giống chị rồi, không biết người đó là ai! Yên tâm đi, bà chị này không bán em một cách tùy tiện đâu, tuyệt đối là một đại nhân vật.
- Sao lại có đại nhân vật trẻ như vậy!
- Nhìn em gấp chưa kìa, vừa rồi chị thấy em ngồi ở bên cạnh người ta mà chân thì lại tựa sát vào thế!
Thư Ý xấu hổ liền nhéo nhéo mấy chỗ đầy đặn của Hà Hảo.
Hai người lại cười đùa một trận.
- Chị nói cho em biết, việc này em phải hiểu, mệnh của chúng ta đều giống nhau, chỉ có thể làm vợ ngầm, biết em đã nghĩ kỹ nhưng chị vẫn muốn xác nhận lại, em có thực sự đồng ý đi theo người đó không? Em phải biết rằng nếu là người khác thì em còn có khả năng đổi ý nhưng đối với người như này thì có muốn đổi ý cũng không được, đây chính là thế lực đứng đầu Trung Quốc!
- Hà tỷ yên tâm, em đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, em sẽ theo hắn!
Nghe thấy Hà Hảo nói nghiêm túc như vậy, Thư Ý càng cảm thấy người trẻ tuổi này hết sức hùng mạnh, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng. Nàng thầm nghĩ, cho dù kém hơn Lý Kiền Ý nhưng chỉ cần không kém nhiều thì chắc hẳn là một lựa chọn tốt nhất, hơn nữa người này còn rất trẻ nên dù có theo hắn thì mình cũng không uổng.
Thấy Thư Ý đã tỏ thái độ, Hà Hảo cười nói:
- Thật không ngờ em lại nhất kiến chung tình đó! (gần như vừa gặp đã yêu)
Thư Ý đỏ mặt nói:
- Mau nói cho em biết tình hình của hắn đi.
- Cụ thể thì chị cũng không rõ lắm, chị nghe Lý Kiền Ý nói thì người này tên là Vương Trạch Vinh, hiện đang là bí thư tỉnh ủy Nam Điền, bố vợ là phó thủ tướng, thế lực ở Bắc Kinh cũng rất lớn. Biết tổng giám đốc Hạng kia chứ, hắn cũng là dựa vào Vương Trạch Vinh, nghe nói sắp tới hắn có thể lên một bậc.
Tin tức này khiến cho Thư Ý khiếp sợ, nàng thật chưa từng nghĩ Vương Trạch Vinh lại cường đại như vậy, có một bố vợ là phó thủ tướng hậu thuẫn, bản thân còn là bí thư tiền đồ, mà lại còn trẻ như thế, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết tiền đồ phát triển của hắn rất rộng lớn.
- Hà tỷ, bố vợ của hắn là phó thủ tướng sao?
Khi nói lời này thì giọng của Thư Ý có vẻ rất lo lắng.
Biết nàng lo lắng điều gì, Hà Hảo nghiêm túc nói:
- Sở dĩ chị nói cho em biết việc này là muốn để em hiểu, chuyện em đi theo hắn vĩnh viễn không được lộ ra ánh sáng. Em chắc biết nếu lộ ra thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đây là sự bất đắc dĩ của những người phụ nữ như chúng ta!
Nhìn Thư Ý, Hà Hảo lại hỏi:
- Giờ em vẫn có thể rời khỏi!
Ra sức gật đầu, Thư Ý nói:
- Chị còn không đi thì em cũng có thể làm được!
Lắc lắc đầu, Hà Hảo thở dài trong lòng một hơi, làm một vợ ngầm cho đại nhân vật như vậy thì nỗi chua xót đắng cay người ngoài khó nhìn ra được!
Lúc này Thư Ý đang nghĩ đến tổng giám đốc Hạng ở Bắc Kinh kia, hiện giờ Hạng Định sống ở Bắc Kinh rất thoải mái, mọi người đều đoán sau lưng hắn có sự giúp đỡ của đại nhân vật, ngay cả mình trước kia cũng đoán như vậy. Vậy mà không ngờ đại nhân vật sau lưng Hạng Định chính là người trẻ tuổi mà mình muốn đi theo này, nghĩ đến đây trong lòng nàng càng thêm kiên định, đi theo nhân vật như vậy thì một ngày nào đó mình cũng sẽ đạt tới tầm cao như Hạng Định.
- Hà tỷ, chị thấy trang phục của em hôm nay thế nào?
Thư Ý động tác càng chú ý tới vấn đề trang phục của mình.
- Rất đẹp, rất có hình tượng một thiếu nữ đàng hoàng, thời này đại nhân vật chỉ thích người như em đó, vừa thấy là muốn ăn rồi!
Thư Ý cười tươi nói:
- Em đi chuẩn bị một chút.
Dứt lời liền chạy đi hóa trang.
Thở dài một hơi, Hà Hảo nhìn theo bóng Thư Ý, trong ánh mắt lộ ra sự hâm mộ, lẩm bẩm:
- Số con bé này đúng là may mắn!
Nàng thu lại tâm trạng của mình rất nhanh chóng, lấy một chiếc gương trang điểm nhỏ trong túi xách, điều chỉnh lại biểu tình rồi quay trở về.
Nhìn Thư Ý ngồi đầy tao nhã trên bục, Vương Trạch Vinh càng thấy cô gái này có khí chất cực kỳ tao nhã, ôm cây đàn tỳ bà với bộ dạng chuyên chú chìm đắm trong nghệ thuật.
Khi tiếng tỳ bà vang lên thì Vương Trạch Vinh mới phát hiện tất cả động tác của Thư Ý giống như nước chảy mây trôi, tiếng đàn lọt vào tai khiến hắn đột nhiên nhớ tới lời miêu tả về đàn tỳ bà trong sách xưa.
"Đại huyền tào tào như cấp vũ
Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ
Tào tào thiết thiết thác tạp đạn
Đại châu tiểu thù lạc ngọc bàn
Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt động
U yết tuyền lưu băng hạ nan
Băng tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt
Ngưng tuyệt bất thông thanh tạm hiết
Biệt hữu u sầu ám hận sanh
Thử thì vô thanh thắng hữu thanh... ..."
(Nd:Đây là đoạn trích trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị
Dịch thơ (Bản dịch:Trần Trọng Kim):
Dây to nhường đổ mưa rào
Nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng
Tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy
Mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu
Trong hoa oanh ríu rít nhau
Nước tuôn róc rách chảy mau xuống ghềnh
Nước suối lạnh, dây mành ngừng đứt
Ngừng đứt nên phút bật tiếng tơ
Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ
Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay...)
Nói thật, ngoại trừ mấy tác phẩm nổi tiếng thời học đại học thì đúng là Vương Trạch Vinh chưa từng nghe qua tiếng đàn tỳ bà.
Không biết trải qua bao lâu, thâm tâm của Vương Trạch Vinh đã chìm đắm vào trong ý cảnh của tiếng đàn.
Vì muốn biễu diễn tài nghệ của mình trước mặt Vương Trạch Vinh nên hôm nay Thư Ý đã hạ khá nhiều công phu, chính ngay bản thân nàng cũng phát hiện từ khi lớn lên đến giờ chưa có khi nào mình được thỏa mãn tâm nguyện như bây giờ.
Lúc này Thư Ý mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, những chỗ đẹp nhất trên cơ thể được tôn lên hoàn toàn, đặc biệt là bộ sườn xám này để lộ đôi chân thon dài rất đẹp. Trong một đại sảnh được thiết kế đặc biệt lại được nghe một mỹ nữ biểu diễn hơn nữa lại còn dành riêng cho mình, nên tâm trạng của Vương Trạch Vinh lập tức trở nên rất tốt.
Khúc nhạc được gẩy xong, ánh mắt Thư Ý nhìn về phí Vương Trạch Vinh giống như là đang chờ đợi giám khảo bình luận. Vương Trạch Vinh gật gật đầu với nàng như để khẳng định bài diễn tấu của nàng làm cho tâm trạng người nghe sung sướng.
Lý Kiền Ý vỗ tay bốp bốp, thở dài:
- Như lọt vào kỳ cảnh, với đàn lực của Tiểu Thư hiện giờ thì trong nước cũng không tìm được mấy người!
Vương Trạch Vinh cũng vỗ tay tán thưởng nói:
- Trung Quốc địa linh nhân kiệt, nhân tài rất nhiều!
Nghe thấy vậy Thư Ý mặt ủng đỏ, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Thư, hôm nay gảy đàn rất hay!
Lý Kiền Ý khẽ cười nói.
Hà Hảo cười nói:
- Năng lực của Tiểu Thư rất mạnh, chỉ là vẫn chưa được phát triển.
Lý Kiền Ý cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Việc này giao cho Vương Trạch Vinh đi!
Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình ở Bắc Kinh, người tài năng có rất nhiều, nhưng mấu chốt là không có người thưởng thức.
Ngồi nghe mấy người nói chuyện, Thư Ý biểu hiện rất khéo léo, vội vàng rót thêm trà cho Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý.
- Tiểu Thư là người nơi nào?
Vương Trạch Vinh thấy Thư Ý ngồi xuống liền hỏi.
- Em là người Hàng Châu.
Thư Ý khẽ đáp.
Hà Hảo ngồi bên nói tiếp:
- Tiểu Thư là người Hàng Châu, bố cô ấy hiện là một nhân viên công vụ trong ủy ban nhân dân thành phố, còn mẹ thì công tác ở hội liên hiệp phụ nữ thành phố. Sau khi cô ấy thi đậu học viện âm nhạc và tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh, trong nhà còn có một em gái và một em trai.
Nàng nhanh chóng nói ra hoàn cảnh của Thư Ý.
Khi nghe thấy bố mẹ của Thư Ý đều là nhân viên công vụ thì Vương Trạch Vinh có phần kỳ quái, hỏi:
- Bố mẹ em đều là nhân viên công vụ, vì sao em muốn bắt đầu ở Bắc Kinh?
Thư Ý cười cười nói:
- Không thể dựa vào bố mẹ cả đời được, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là một nhân viên công vụ mà thôi, cho dù em muốn vào các ban ngành trong ủy ban cũng rất khó! Còn không bằng tự mình xông xáo ở bên ngoài!
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xông xáo thế nào, có giải quyết được vấn đề cuộc sống của mình không?
Thấy Vương Trạch Vinh hỏi mình giống như là một trưởng bối, tâm tính thiếu nữ của Thư Ý lập tức nổi lên, liếc nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ, chu môi nói:
- Đừng có khinh thường người khác, em tự có thể nuôi sống bản thân!
Lý Kiền Ý cười phá lên, nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi đã từng nghe Tiểu Hảo nói qua, Thư Ý rất khá, năng lực các phương diện đều rất mạnh, còn mở một cửa hàng ở Bắc Kinh để buôn bán nhỏ.
Ồ!
Vương Trạch Vinh lại nhìn Thư Ý thêm vài phần kính trọng, không ngờ cô gái này là người có năng lực tự lực cánh sinh, vốn trong lòng hắn còn cho rằng đây là loại phụ nữ dựa vào nhan sắc thì giờ đã thay đổi. Khi nhìn sang Thư Ý thì trong ánh mắt của Vương Trạch Vinh đã lộ ra vẻ tán thưởng.
Thấy được ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Thư Ý tự đắc ưỡn ngực lên khiến cho hai quả cầu thịt đập vào mắt Vương Trạch Vinh.
Lúc này Lý Kiền Ý có hơi hối hận, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cô gái này lại quyến rũ như vậy, sớm biết vậy thì...
Khi nhìn sang Hà Hảo thì trong lòng Lý Kiền Ý đã cân bằng hơn rất nhiều, người phụ nữ của mình cũng là dạng cực phẩm!
Hà Hảo là một cô gái khôn khéo nên đã sớm lén quan sát mọi người, khi thấy được ánh mắt của Lý Kiền Ý thì tim của nàng trùng xuống. Kỳ thật nàng cũng biết ý nghĩ trong lòng Lý Kiền Ý từ trước tới nay, Lý Kiền Ý rất tán thưởng Thư Ý, chỉ là do mình tác động nên Lý Kiền Ý mới không bộc lộ ra ngoài. Giờ rốt cuộc đã giải quyết được mối họa trong lòng, chỉ cần Thư Ý theo Vương Trạch Vinh thì mình đã có thể yên tâm rồi.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí