A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1162
huyện đồ uống giả trong Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc giải quyết là như thế nào thì không ai biết, dù sao Vương Trạch Vinh có thể thấy vẻ mặt Tư Mã Hoàng không quá tốt.
Ngay khi Vương Trạch Vinh cùng mọi người đi thăm quan, phỏng vấn thì Ngô Uy Hoa gọi điện tới. Từ trong cuộc điện thoại biết vụ đồ uống giả là do một người em của Tư Mã Tú làm ra. Đương nhiên cũng là thông qua nói chuyện với Tư Mã Tú. Việc này vốn cũng không phải việc lớn nhưng ai ngờ công ty kia lại phát hiện. Càng thú vị là vị đại biểu họ Điền kia nói thẳng trong hội nghị.
Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng Tư Mã Hoàng buồn bực như thế nào. Nếu người khác làm ra thì có lẽ sẽ khác, bây giờ liên quan tới Tư Mã Tú, việc này truy nữa cũng không được. Chẳng qua nghe nói Tư Mã Hoàng tức giận muốn đưa Tư Mã Tú đến Nam Điền công tác. Nghe nói là Liên đoàn lao động Nam Điền.
Vương Trạch Vinh nghe thế liền nghĩ Tư Mã Tú đến Nam Điền cũng là việc tốt.
Vương Trạch Vinh biết việc này Tư Mã Hoàng nhất định nói trước với mình, bây giờ cũng không thấy ông bảo mà tin lại nhận được từ Ngô Uy Hoa trước. Qua đó có thể thấy Ngô Uy Hoa đã có lực lượng nhất định ở Bắc Kinh, đây là việc tốt.
Vương Trạch Vinh vừa gọi xong, thư ký của Tư Mã Hoàng nói Ủy viên trưởng mời hắn đến một chút.
Lần này đi thăm qua Tư Mã Hoàng không đi cùng mọi người, Vương Trạch Vinh vào xe của Tư Mã Hoàng phái đến và tới khu dừng chân của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Một lần nữa gặp Tư Mã Hoàng, Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt ông không quá tốt như bị bệnh vậy. Chuyện đồ uống giả xem ra không tạo quá nhiều ảnh hưởng với Tư Mã Hoàng. Vương Trạch Vinh thấy Tư Mã Hoàng liền cung kính nói:
- Ủy viên trưởng.
- Ừ, đồng chí Vương Trạch Vinh tới rồi à, mau ngồi xuống nói chuyện.
Tư Mã Hoàng lúc này có vẻ rất thân thiện, còn chủ động đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh. Thấy Tư Mã Hoàng ngồi, Vương Trạch Vinh mới ngồi.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này nghiên cứu việc lập pháp chống in lậu sách, việc này quan hệ đến phát triển toàn diện của quốc gia. Đồng chí là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền thì ở việc này phải đưa ra ý kiến nhiều hơn.
- Ủy viên trưởng, đây là việc lớn và rất gấp. Một quốc gia nếu như vấn đề này không làm tốt thì sẽ có danh tiếng không hay trên trường quốc tế, mang tới ảnh hưởng bất lợi. Bây giờ có nhiều người ở Trung Quốc kiếm tiền từ việc này nhưng không nghĩ tới rằng đó là tiền của người ta, coi đó là của mình.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tư Mã Hoàng gật đầu nói:
- Đúng thế, đây đã là vấn đề đạo đức. Điều này thực tế ở Trung Quốc có nhiều vấn đề, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với xã hội chúng ta.
Vương Trạch Vinh mấy hôm nay đã trao đổi với người của một vài công ty về hành vi này, hắn cảm thấy mình về nhất định phải dành nhiều tâm trí trong việc này, đây không phải vấn đề nhỏ.
Thấy Tư Mã Hoàng nói chuyện với mình khá hòa hợp, Vương Trạch Vinh biết ông không thể chỉ nói với mình việc này. Nhất định là việc của Tư Mã Tú.
Quả nhiên một lúc sau Tư Mã Hoàng cười nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bây giờ tôi muốn nói việc riêng. Cậu biết đó, quan hệ của Minh Phú và Tiểu Tú càng lúc càng có vấn đề, lo cho hai vợ chồng vẫn cứ xa cách nên tôi dự định để Tiểu Tú đến Nam Điền công tác. Cậu thấy sao?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Tư Mã Hoàng đã quyết định, mình có thể nói gì. Chẳng qua hắn phải nói rõ vài vấn đề.
- Ủy viên trưởng, đây là việc tốt. Vợ chồng xa cách lâu sẽ không tốt cho hạnh phúc. Đồng chí Tư Mã Tú có thể đến Nam Điền công tác, tôi thấy là tốt.
Tư Mã Hoàng cười nói:
- Vợ chồng cậu cũng có thể điều tới một chỗ. Một lãnh đạo cao cấp thì tình hình gia đình sẽ ảnh hưởng tới công tác, một vài mâu thuẫn không quan trọng cũng vì vậy mà sinh ra. Lần trước chuyện của Minh Phú vốn chỉ là chuyện công tác mà lại thành như vậy.
Tư Mã Hoàng nói chuyện khá thân thiết.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hàm Yên nhiều việc, cũng may cô ấy thường xuyên tới Nam Điền nên không có vấn đề gì lớn.
- Ừ, chuyện Minh Phú thì nhờ cậu lo lắng nhiều một chút. Cậu là Bí thư tỉnh ủy, là lãnh đạo cao nhất của bộ máy, đáng phê bình thì nhất định phải phê bình mới được. Đừng nhìn Minh Phú tuổi nhiều hơn nhưng kinh nghiệm chính trị lại còn nhiều điểm thiếu.
- Ủy viên trưởng, có chuyện không biết có nên nói với ngài không?
Vương Trạch Vinh hỏi, khi hỏi câu này hắn nhìn về phía Tư Mã Hoàng. Tư Mã Hoàng nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh có gì cứ nói đi.
- Ủy viên trưởng, tôi muốn báo cáo công việc Nam Điền với ngài. Ôi, đều do tôi không làm tốt công tác ở Nam Điền. Đồng chí Minh Phú làm một chủ tịch tỉnh mà còn phải giúp tôi giải quyết vấn đề điều chỉnh bộ máy Ban Tổ chức cán bộ. Nghe cán bộ Nam Điền phản ánh, khi tôi không ở Nam Điền thì đồng chí Minh Phú rất quan tâm công tác của ban Tổ chức cán bộ. Điều này nói rõ năng lực công tác của tôi có vấn đề. Việc này còn xin Trung ương phê bình tôi.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Tư Mã Hoàng hơi đổi sắc. Lời của hắn rất rõ ràng chính là Tiền Minh Phú nhúng tay vào công tác của ban Tổ chức cán bộ, đây là hành vi không có nguyên tắc tổ chức. Chủ tịch tỉnh mặc dù là Phó bí thư, cũng có thể phụ trách công tác bên Đảng nhưng nhiều lúc chỉ có bổn phận công tác bên chính quyền. Bây giờ Bí thư tỉnh ủy vẫn còn đó, chủ tịch tỉnh lại nhúng tay, việc này không phải việc nhỏ. Thấy Vương Trạch Vinh như đang nhận lầm, Tư Mã Hoàng có chút khó xử:
- Làm loạn, Minh Phú càng lúc càng không ra gì. Việc này tôi sẽ phê bình anh ta.
- Ủy viên trưởng, sau khi về tôi sẽ triệu tập hội nghị sinh hoạt dân chủ trong đảng, nhất định phải tiến hành phê bình và tự phê bình.
- Ừ đây là việc tốt.
- Ủy viên trưởng, bây giờ Nam Điền đang phát triển nhanh, bộ máy Tỉnh ủy đoàn kết là rất quan trọng. Bây giờ cán bộ Nam Điền đang phản ánh đồng chí Minh Phú không được Tỉnh ủy tán thành tự thành lập tổ phối hợp với Sơn Thành, cũng yêu cầu các thành phố thành lập. Mặc dù đây là việc tốt, tôi có thể hiểu nhưng không nghiên cứu đã làm như vậy, các cán bộ có nhiều suy nghĩ.
- Ồ?
Tư Mã Hoàng nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh, ông thấy một tia sát khí trong mắt Vương Trạch Vinh.
Thấy thế, Tư Mã Hoàng không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này càng lúc càng tự tin, đối mặt với mình mà còn dám nói như vậy. Nếu là quan viên khác thì dù trong lòng khó chịu cũng không dám nói thẳng mặt mình. Vương Trạch Vinh bây giờ đây là đang hỏi tội.
Theo hiểu biết của Vương Trạch Vinh về Tư Mã Hoàng, hắn cho rằng mình âm thầm làm việc không bằng nói trước với Tư Mã Hoàng. Mình bây giờ đã nhịn đến cực hạn, nếu gây chuyện nữa thì dù Tiền Minh Phú là con rể của Tư Mã Hoàng thì cũng không tha.
- Thằng ranh này đúng là không tổ chức, không kỷ luật. Đồng chí Vương Trạch Vinh yên tâm, việc này tôi sẽ hỏi.
Tư Mã Hoàng nói một câu. Vương Trạch Vinh đây là đề phòng trước. Mặc dù nói không quá khách khí nhưng vẫn thể hiện rõ sự kính trọng đối với đối phương.
Thấy Tư Mã Hoàng như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Trong hội nghị dân chủ, chúng tôi nhất định sẽ tiến hành phê bình việc này.
- Đây là việc của Nam Điền, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Nam Điền thì phải sửa đổi những hành vi không hài hòa.
Vương Trạch Vinh cung kính nói:
- Chỉ thị của Ủy viên trưởng tôi nhất định nhớ kỹ. Sau khi về chúng tôi sẽ tiến hành thống nhất tư tưởng, sửa đổi những chỗ không đúng.
Tư Mã Hoàng nhìn Vương Trạch Vinh và không nói gì, trong lòng lại đang nghĩ chuyện của Tiền Minh Phú. Lần này sau khi Tiền Minh Phú có ba phiếu, Tiền Minh Phú muốn khống chế Nam Điền thì ông biết cho nên không tỏ thái độ. Chủ yếu muốn xem Tiền Minh Phú có thể đấu với Vương Trạch Vinh không? Tiền Minh Phú dù sao cũng là con rể ông, Tư Mã Hoàng hy vọng Tiền Minh Phú có thể rèn luyện.
Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh nói thẳng như vậy, ông có một suy nghĩ có lẽ thông qua Vương Trạch Vinh thì Tiền Minh Phú có thể nhanh chóng trưởng thành.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi vẫn có thái độ đó. Chuyện của Tỉnh ủy Nam Điền thì tôi quyết không vì Minh Phú là con rể tôi mà xen vào. Công tác của Nam Điền nên làm như thế nào thì do Nam Điền. Minh Phú làm không đúng, đồng chí là Bí thư tỉnh ủy phải phê bình.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhìn vẻ mặt ông. Hắn đột nhiên hiểu suy nghĩ của Tư Mã Hoàng, chẳng lẽ ông ta muốn dùng mình rèn luyện Tiền Minh Phú. Nếu là như vậy thì mình không việc gì phải khách khí.
Ra khỏi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã đề phòng trước, sau khi về phải xử lý Tiền Minh Phú.
Lại nghĩ đến việc Tư Mã Tú đến Nam Điền công tác, Vương Trạch Vinh cho rằng đây là việc tốt. Tư Mã Tú ghen như vậy thì muốn bố trí hại Tiền Minh Phú không khó. Nhưng chỗ dựa của Tiền Minh Phú là Tư Mã Hoàng, mình làm quá rõ thì không tốt. Nên làm như thế nào để Tư Mã Hoàng cũng phải im?
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí