Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 907: Vợ Chồng Nói Chuyện
ề khách sạn, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đã ở đây, cô đang nằm trên giường xem tv.
Lữ Hàm Yên vừa tắm xong nên chỉ mặc áo ngủ mỏng, cơ thể quyến rũ lộ hết ra làm Vương Trạch Vinh rất động tâm.
- Sao hôm nay em về sớm thế?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
- Mệt chết em. Không ngờ kinh doanh cũng không dễ gì. Mỗi ngày có bao việc cần làm.
Lữ Hàm Yên nói.
- Con đâu?
- Bà ngoại bế.
- Anh đi tắm đi.
Nghe Lữ Hàm Yên bảo mình đi tắm, lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên.
Sau khi Vương Trạch Vinh tắm xong đi ra, ánh mắt Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm si mê.
Rất nhanh hai người đã quấn vào nhau.
Khẽ cởi áo ngủ, hiện ra trước mặt Vương Trạch Vinh là cơ thể trắng nõn, hai bên vú khẽ run rẩy, hai quả anh đào thật bắt mắt. Mặc dù Lữ Hàm Yên đã có con nhưng dáng người vẫn rất tuyệt. Eo nhỏ, ngực lớn, đôi chân thon dài thẳng tắp, cả người chính là liều thuốc kích thích rất mạnh.
Vương Trạch Vinh rất nhanh đã tiến vào.
Sau khi ân ái xong, Lữ Hàm Yên nằm trong lòng Vương Trạch Vinh và nói:
- Hôm nay anh đến Uông gia phải không?
Nói xong tay cô khẽ gãi gãi trên ngực Vương Trạch Vinh.
- Sao em biết?
Vương Trạch Vinh hôm nay nhận được điện liền tới, hắn không ngờ Lữ Hàm Yên cũng biết.
- Em vừa vặn đi qua đó thì thấy xe anh tiến vào.
Vương Trạch Vinh im lặng một lúc và không biết nên nói gì về việc với Uông Phỉ thì nghe Lữ Hàm Yên nói:
- Uông gia muốn gả cháu gái đi gấp rồi.
Trong giọng đầy mùi vị ghen tuông. Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh tiến vào Uông gia, Lữ Hàm Yên không còn tâm trạng mà làm việc nên về đây đợi hắn.
Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng. Lữ Hàm Yên mặc dù rộng lượng nhưng cũng biết ghen mà.
Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy đau. Lữ Hàm Yên đã cắn mạnh vào tay hắn.
Cắn xong, Lữ Hàm Yên khóc mà nói:
- Trạch Vinh, chẳng lẽ em không thể thỏa mãn anh?
Thấy Lữ Hàm Yên như vậy, Vương Trạch Vinh rất lo lắng mà nói:
- Em nghĩ gì thế?
- Nếu không phải em làm không tốt thì sao anh lại không ngừng tìm phụ nữ ở ngoài.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì, đây có lẽ là nhược điểm lớn nhất của hắn. Hắn không nói gì mà với thuốc lên hút. Vương Trạch Vinh cũng đã suy nghĩ kỹ về tình hình của mình. Hắn xuất thân con nhà bình thường, trong lòng hắn rất muốn chinh phục các cô gái con nhà quyền quý, danh giá. Nghĩ đến lúc quan hệ với Lưu Băng Tinh – một ca sĩ được bao người hâm mộ, Vương Trạch Vinh rất tự hào.
Vương Trạch Vinh không thể không thừa nhận hắn có vấn đề về nữ sắc. Hắn rất ham muốn các cô gái danh giá.
- Trạch Vinh, em biết trước đây vì mẹ nên chúng ta chia tay một thời gian. Bây giờ em đang cố gắng bù lại, anh đừng để ở trong lòng.
Lữ Hàm Yên bây giờ đột nhiên nhớ tới khi Vương Trạch Vinh chưa có quyền, mình vì áp lực của Lữ Khánh Phân mà chia tay hắn nên cô rất lo lắng. Cô sợ Vương Trạch Vinh đang muốn trả thù.
Lữ Hàm Yên nói như vậy làm cho Vương Trạch Vinh hiểu thêm về mình chút nữa. Lúc ở xã Hoàn Thành, mình dù cố gắng như thế nào thì những cô gái xinh đẹp chỉ vui đùa mà thôi, nhắc đến việc kết hôn là bỏ hắn ngay. Bình thường khi bạn bè uống rượu với nhau, mọi người nhắc đến các cô gái danh giá đều ham muốn, mơ mộng.
Nghĩ tới Lữ Hàm Yên vẫn đối tốt với mình, Vương Trạch Vinh rất xấu hổ. Hắn ôm chặt Lữ Hàm Yên vào người mà nói:
- Em rất tốt, là lỗi của anh.
- Ôi, em biết chuyện của Uông Phỉ không thể hoàn toàn trách anh. Bố cũng đã đồng ý nên chỉ có thể như vậy. Cần em làm gì không?
Lữ Hàm Yên nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Có người vợ như vậy mình còn tìm phụ nữ bên ngoài làm gì? Đây có khác gì đám quan chức hủ bại.
Nghĩ đến đám quan chức mất vị trí, Vương Trạch Vinh thấy ớn lạnh khắp người. Bây giờ hắn đã có vài người phụ nữ, việc này không tốt với bước tiến của hắn.
- Hàm Yên, con người anh có phải bắt đầu xấu đi không?
Vương Trạch Vinh đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh nói làm Lữ Hàm Yên ngẩn ra, cô vội vàng nói:
- Trong lòng em thì anh mãi là tốt nhất.
Vương Trạch Vinh vừa hút vừa suy nghĩ. Lời này của Lữ Hàm Yên rất đúng. Quan chức hủ bại thì người nhà bọn họ đều được lợi lớn, không ai có thể nói bọn họ là người xấu. Nhưng cách làm của bọn họ lại gây ảnh hưởng xấu tới xã hội. Quần chúng nhân dân sẽ thấy bọn họ là người xấu.
Mình thì sao?
Trong mấy người phụ nữ thì ngoài Lưu Băng Tinh ra thì Lữ Hàm Yên, Tiểu Giang, Long Hương Băng, Uông Phỉ đều có tình cảm. Các cô không hy vọng được gì từ hắn. Bây giờ mình dù làm như thế nào cũng là tổn thương các cô.
Chỉ có thể trách mình quá si tình.
Thấy Vương Trạch Vinh nhíu mày suy nghĩ, Lữ Hàm Yên nói:
- Thực ra anh còn trẻ đã làm quan to như vậy, mỗi ngày có thể về nhà ăn cơm, không ra ngoài làm bậy thì em đã vui rồi. Quan chức bây giờ hầu hết đều không thích ở nhà, làm loạn bên ngoài. Anh chỉ có vài người phụ nữ thì cũng là loại tốt.
Vương Trạch Vinh đỏ mặt nói:
- Lý lẽ gì thế?
Lữ Hàm Yên nói:
- Trước kia khi em chưa đi kinh doanh còn chưa thấy xã hội bây giờ phức tạp như vậy. Rất nhiều người có một chút quyền trong tay thì muốn làm gì thì làm. Nhân viên thường xuyên đau đầu vì việc bố trí tiết mục cho quan chức. Có mấy quan chức không có người phụ nữ ở bên ngoài. Anh là quan lớn mà chỉ có vài người phụ nữ thì cũng coi là quan tốt.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình vì lời này của Lữ Hàm Yên. Hắn không ngờ Lữ Hàm Yên lại nghĩ như vậy:
- Em nghĩ hơi quá rồi, quốc gia chúng ta có không ít quan tốt. Ví dụ đồng chí Mạnh Học Nam vậy.
Lữ Hàm Yên nói:
- Em không phủ nhận có vài quan tốt, em phục bọn họ. NHưng anh có nghĩ tới không, quan tốt phải cẩn thận tìm mới ra, quan xấu thì đâu cũng có.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra em nhận thức rất sâu về xã hội.
- Bỏ đi, không nói cái này, dù sao chỉ cần anh không học bọn họ là được.
Lữ Hàm Yên xoay người ngồi lên trên Vương Trạch Vinh.
Rất nhanh hai người lại ân ái.
Lữ Hàm Yên mềm nhũn nằm trên giường:
- Em hết sức rồi, không biết sao mà anh lại sung sức đến thế. Bỏ đi, anh muốn tìm phụ nữ thì cứ tìm nhưng phải giữ được tình hình như bây giờ.
Vương Trạch Vinh thấy đã đến lúc nói ý của Uông Nhật Thần ra.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên nói:
- Vì anh nói rõ tình hình nên em không so đo. Uông Phỉ cũng không dễ dàng gì, người ta yêu anh lâu như vậy, anh không thể có lỗi với người ta.
Nhìn Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm thấy đến bây giờ cũng không thể hiểu phụ nữ là như thế nào. Vừa nãy Lữ Hàm Yên còn ghen tuông, bây giờ lại nghĩ cho Uông Phỉ.
- Bố nói Uông gia bây giờ rất quan trọng đối với anh. Có Uông gia ủng hộ thì anh càng thuận lợi hơn trong chốn quan trường. Nếu anh không nhận Uông Phỉ, như vậy Uông gia sẽ là lực cản rất lớn đối với anh. Lực lượng của bọn họ thì Hạng gia cũng không thể chống lại. Vì thế phải nhận Uông Phỉ.
Lời này làm Vương Trạch Vinh giật mình. Hạng Nam xem ra đã suy nghĩ càng xa hơn về việc này. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ thì thấy ông có lý. Đừng nhìn Uông Nhật Thần đối tốt với mình, nếu ông mà muốn làm gì thì sự đả kích là rất lớn. Bảo sao Hạng Nam phải ủng hộ việc này.
Vương Trạch Vinh đã thấy lực lượng sau lưng Uông gia, cũng khó trách Hạng Nam cũng phải đồng ý.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã thành một nhân vật quan trọng. Bởi vì có mình nên Hạng Nam mới phát triển tốt như vậy do tạo quan hệ với Lâm gia, bảo sao Hạng Thành và Hạng Kiền bây giờ cũng bắt đầu coi trọng mình.
Nghe Lữ Hàm Yên nhắc đến Hạng Nam, không biết sau Vương Trạch Vinh lại bớt đi sự áy náy.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí