Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 838-840:Vấn Đề Của Tập Đoàn Phú Dân
ông Phỉ và Vương Trạch Vinh ra khỏi phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Hối hận còn kịp.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh đến bây giờ vẫn nghi ngờ tình cảm của em?
Ở đây cách phòng Uông Nhật Thần một đoạn rẽ, Vương Trạch Vinh ôm chầm lấy Uông Phỉ vào lòng, cô bé này đã cố gắng rất nhiều để có ngày này. Bây giờ đã là như vậy, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể dùng hết tấm chân tình của mình đáp lại cô.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, hai mắt Uông Phỉ nhắm lại, cố gắng hưởng thụ sự yên bình mà hắn mang tới.
Thấy lỗ tai Uông Phỉ đã đỏ, lại cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng, Vương Trạch Vinh không nhịn được mà muốn hôn cô.
Không biết lúc nào chỗ đó của Vương Trạch Vinh đã cứng lên.
Rõ ràng cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ khẽ rên lên một tiếng, người mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
Nhìn cô bé ngây thơ, Vương Trạch Vinh khẽ hôn lên tai cô.
Nụ hôn này làm cả người Uông Phỉ run lên. Cô đã bao giờ gặp việc này, cả người có cảm giác rất kỳ lạ.
Hai người rất nhanh không ngừng hôn nhau.
Uông Phỉ mềm nhũn nằm trong lòng hắn, Vương Trạch Vinh đúng là muốn lập tức xử lý.
Chẳng qua hắn rất nhanh khống chế mình. Ở đây có Uông Nhật Thần, tuy Uông Nhật Thần đã đồng ý quan hệ của hai người nhưng hắn đâu dám ăn Uông Phỉ vào lúc này.
Nói thật nếu như bây giờ làm chuyện đó với Uông Phỉ mà có Uông Nhật Thần ở đây, Vương Trạch Vinh không dám.
Một lần nữa sờ mó cơ thể Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Lần sau anh nhất định ăn em.
Uông Phỉ không nghe thấy Vương Trạch Vinh nói gì, miệng chỉ ừ một tiếng. Bây giờ dù Vương Trạch Vinh có làm gì thì cô cũng không phản đối.
Nghe tiếng rên nhỏ của cô, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh một chút thấy ở đây không phải chỗ làm việc đó. Chẳng qua lúc này Vương Trạch Vinh rất hâm muốn, bên dưới không ngừng cạ cạ vào cơ thể Uông Phỉ.
- Tiểu Phỉ, chị cháu tới đó, bảo cháu đi đón.
Hai người đang định có hành động thì nghe thấy Uông Nhật Thần lớn tiếng nói.
Giọng của ông làm cho Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh rất kinh ngạc. Uông Phỉ rất xấu hổ nhìn Vương Trạch Vinh, rồi nằm trong lòng ngực Vương Trạch Vinh mà lên tiếng.
- Ông, cháu đi đón chị ấy đây.
Khẽ hôn lên mặt Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:
- Anh yêu, em lúc nào cũng là của anh.
Nói xong câu này cô liền vội vàng rời khỏi vòng ôm của hắn.
Nghe Uông Phỉ đã thay cách gọi, Vương Trạch Vinh một lần nữa ôm cô và hôn dài:
- Có muốn anh cùng đi đón Tiểu Kiều không?
Uông Phỉ lắc đầu nói:
- Anh bận việc nên không cần đâu.
Uông Phỉ tiễn Vương Trạch Vinh ra khỏi biệt thự.
Đi ra, Vương Trạch Vinh mới phát hiện nơi này còn có cả người như quân lính đang canh gác.
Chuyện hôm nay làm Vương Trạch Vinh rất khổ sở, tâm trạng hắn không thể bình tĩnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa mình và Uông Phỉ sẽ như thế này. Nghĩ đến sau khi bố mẹ Uông Phỉ biết chuyện, Vương Trạch Vinh lắc đầu, có lẽ Uông Nhật Thần phải tốn nhiều công sức.
Từ hôm nay mình lại có thêm một người phụ nữ.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà một lúc lâu không khởi động máy, cứ ngồi ngẩn ra đó.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra hít vào một hơi thật sâu.
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như biết vì sao Uông Nhật Thần luôn giúp đỡ mình.
Đang suy nghĩ thì thấy điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh lấy ra thì thấy là số máy lạ gọi tới.
- Tôi là Tiền Đại Quân.
Đối phương lúc này cười nói:
- Ha ha, Bí thư Vương à, tôi là Tiền Đại Quân ở Tỉnh ủy.
- Tiền Đại Quân.
Vương Trạch Vinh lúc này mới biết đối phương là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tiền Đại Quân, Tiền Đại Quân là người Phú gia.
Vương Trạch Vinh liền biết tại sao Tiền Đại Quân gọi cho mình, mục đích chính là vì việc làm đường của Phú gia ở Thường Hồng.
Mọi người cũng là Thường vụ tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh khách khí nói:
- Trưởng ban Tiền, chào anh.
Tiền Đại Quân cười nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói anh lên Phượng Hải, sao, tôi mời anh dùng bữa được không?
Nghĩ đến Phó thị trưởng Triệu Hoài Đức Thường Hồng là người của Tiền Đại Quân, Vương Trạch Vinh biết rõ Tiền Đại Quân qua Triệu Hoài Đức mà biết hành tung của mình.
- Tôi đang không có chỗ ăn, vậy làm phiền rồi.
Tiền Đại Quân là Thường vụ tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh phải nể mặt.
- Ở Tương Phi viên, tôi chờ ở đó.
Tiền Đại Quân vui vẻ nói.
Đây là nhà hàng rất sang trọng ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh từng đến đó một lần.
Giao thông Phượng Hải bây giờ rất chật chội, một đoạn ngắn mà mất nhiều thời gian mới tới, trên đường rất hay kẹt xe.
Lần này Vương Trạch Vinh đến chỗ Uông Nhật Thần không mang theo ai, xe này là xe riêng của hắn.
Quả nhiên đường tắc, Vương Trạch Vinh không thể làm gì là gọi điện thông báo cho Tiền Đại Quân.
- Không sao, đường Phượng Hải vốn vậy mà. Tôi đợi.
Khi Vương Trạch Vinh tới nơi thì đã hơn nửa tiếng.
Thấy Tiền Đại Quân đứng dưới lầu đợi, Vương Trạch Vinh bắt tay y rồi nói:
- Làm phiền Trưởng ban Tiền đợi lâu. Không ngờ đường Phượng Hải tắc nhiều như vậy.
Tiền Đại Quân cười ha hả nói:
- Cũng không bao lâu nữa thì tình hình Thường Hồng các anh cũng vậy mà.
Sau khi vào cửa, Vương Trạch Vinh thấy còn có cả Phú Thì Kiên.
Phú Thì Kiên chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi đến có làm ngài mất hứng không?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hôm nay Phú Thì Kiên mới là nhân vật chính nên cười nói:
- Chủ tịch Phú, không sao, tôi sớm muốn mời anh dùng bữa để cảm ơn anh ủng hộ Thường Hồng. Hôm nay nhờ Trưởng ban Tiền để mời anh vậy.
Phú Thì Kiên cười nói:
- lời này nên là tôi nói mới phải, cảm ơn Thường Hồng ủng hộ tập đoàn chúng tôi.
- Không nói khách khí nhiều làm gì, mời ngồi.
Tiền Đại Quân đưa tay ra mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Theo sắp xếp trong Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh xếp sau Tiền Đại Quân vì thế Tiền Đại Quân ngồi ở giữa, Vương Trạch Vinh và Phú Thì Kiên ngồi hai bên.
Tiền Đại Quân dù sao cũng là Trưởng ban Tuyên giáo nên không khí trong bàn rượu rất sôi nổi.
Vương Trạch Vinh đã đói, sáng sớm đến nhà Uông Nhật Thần và sợ hãi, bây giờ vấn đề được giải quyết nên hắn muốn lấy lại dinh dưỡng, vùi đầu mà ăn.
Thấy Vương Trạch Vinh ăn nhiều như vậy, Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên có chút ngạc nhiên.
Ăn no, Vương Trạch Vinh cầm lấy khăn lông lau miệng rồi nói:
- Hôm nay đúng là hơi đói, sao hai anh không ăn?
Tiền Đại Quân cười ha hả nói:
- Tôi còn tưởng anh mấy ngày không ăn.
Vương Trạch Vinh nâng chén lên nói:
- Tôi mời hai vị.
Sau khi uống xong, Phú Thì Kiên nhìn Tiền Đại Quân, Tiền Đại Quân khẽ gật đầu.
- Bí thư Vương, hôm nay mời anh đến là có việc muốn nói. Có lão Phú ở đây. Nhớ lúc đó khi tập đoàn Phú Dân đến hỗ trợ xây dựng đường cao tốc cho Thường Hồng. Bây giờ anh thấy đó, giống như có người muốn tập đoàn Phú Dân xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại rất nghiêm nghị:
- Tôi cũng nghe thấy việc này. Chủ tịch Phú, khi làm kinh tế thì không thể làm chuyện vi phạm pháp luật.
Phú Thì Kiên hơi tái mặt mà nói:
- Bí thư Vương, tập đoàn Phú Dân chúng tôi là tập đoàn chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật, quyết không thể làm việc đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy là tốt.
Tiền Đại Quân nhíu mày và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này đúng là biết đánh trống lảng.
- Bí thư Vương, tôi thấy anh nên quan tâm một chút, không thể làm lớn chuyện. Như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng.
Tiền Đại Quân nói.
Phú Thì Kiên cũng nhân cơ hội mà nói:
- Bí thư Vương, anh tôi cũng rất quan tâm đến việc này.
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Thì Kiên, biết y đã nói rõ ràng. Mục đích chính là muốn mình biết Phú gia rất coi trọng việc này, lúc nào cũng có thể tiến vào.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Xin Chủ tịch Phú yên tâm, phải tin vào đồng chí của chúng ta. Bọn họ sẽ làm rõ ràng.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên tái mặt. Bọn họ biết ý của Vương Trạch Vinh, đó chính là phải tra triệt để.
Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều nghiêm lại.
- Bí thư Vương nói đúng, chẳng qua tôi cho rằng phải lấy ổn định làm chính. Thường Hồng đang phát triển, nếu như Thường Hồng mà xảy ra chuyện thì sẽ mang theo phản ứng dây chuyền, điều này không lợi cho sự phát triển.
Tiền Đại Quân nói.
- Ha ha, chúng ta phải tin vào tập đoàn Phú Dân chứ. Chẳng lẽ Trưởng ban Tiền không tin vào tập đoàn Phú Dân?
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Thì Kiên rồi nói:
- Chủ tịch Phú, chẳng lẽ tập đoàn Phú Dân thật sự có vấn đề?
Phú Thì Kiên chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Bí thư Vương, hoạt động kinh doanh của chúng tôi không có vấn đề gì. Chẳng qua anh cũng biết bây giờ là nền kinh tế thị trường, mọi việc đều phải theo quy luật của thị trường mà làm nên khó tránh tồn tại một vài vấn đề nhỏ. Tôi cũng lo lắng vì vậy mà ảnh hưởng tới tiến độ làm đường.
Vương Trạch Vinh cười cười, hắn hiểu được Phú Thì Kiên đẩy chuyện này lên thị trường kinh tế. Bây giờ rất nhiều quan chức cứ nói đến vấn đề này đều là như vậy. Vương Trạch Vinh nói với Phú Thì Kiên:
- Nếu chỉ là vấn đề nhỏ thì tập đoàn Phú Dân không cần lo lắng, chỉ cần không phải chất lượng công trình kém, không ảnh hưởng lợi ích dân chúng thì cứ yên tâm.
Bữa ăn này làm Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên rất khó chịu, kết quả này bọn họ không ngờ tới. Phú Thì Kiên sau khi biết Thường Hồng điều tra tập đoàn Phú Dân, y còn nói chuyện với Chủ nhiệm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc Phú Thì Dân. Phú Thì Dân phân tích làm y rất yên tâm. Bây giờ Hạng gia đấu với hai nhà Lưu, Bạch, bọn họ không dám có thêm đối thủ nữa. Phú gia cũng là thế lực không nhỏ, tin rằng Vương Trạch Vinh sẽ thấy rõ tình hình.
Phú Thì Kiên và Tiền Đại Quân đã bàn và thấy điểm này. Bọn họ tin mình chỉ cần tỏ thái độ thì Vương Trạch Vinh sẽ nể mặt.
- Chủ tịch Phú, tôi mời anh một chén.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nâng chén lên mời Phú Thì Kiên.
Phú Thì Kiên đành phải nâng chén nói:
- Bí thư Vương, làm sao dám để anh mời, để tôi mời. Tập đoàn Phú Dân được Thị ủy Thường Hồng ủng hộ rất mạnh, tôi đại biểu tập đoàn, đại biểu nhà tôi mời Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh uống xong liền ném cho hai người điều thuốc mà nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Tiền đã mời, hôm khác tôi sẽ mời anh.
Tiền Đại Quân cười nói:
- Tôi nhớ kỹ lời này.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại nghiêm túc nói với Phú Thì Kiên:
- Lãnh đạo trung ương rất chú ý tới Thường Hồng, tôi tin điều này ai cũng biết. Mọi hành động của Thường Hồng đều dưới sự quan sát của Lãnh đạo trung ương. Tôi là Bí thư thị ủy cũng khó khăn. Theo tôi biết khi làm đường thì tập đoàn Phú Dân đúng là tồn tại hành vi vi phạm pháp luật. Tôi ở đây nói rõ vài câu, là Bí thư thị ủy, tôi chỉ có thể đại biểu lợi ích dân chúng. Nếu lợi ích dân chúng bị tổn hại thì không thể bỏ qua. Bây giờ từ trên xuống dưới đều biết việc này, tin rằng Lãnh đạo trung ương cũng chú ý. Nếu thật sự tra ra chuyện gì thì tôi chỉ có thể xin lỗi tập đoàn Phú Dân.
Nhìn hai người Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên không nói, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã nói rõ. Nếu Tiền Đại Quân còn có tính chất Đảng thì đừng có nói giúp.
Tiền Đại Quân không ngờ Vương Trạch Vinh lại làm như vậy, y tái mặt định phản bác nhưng không thể. Y biết Vương Trạch Vinh đã nói rõ, nếu đúng như lời Vương Trạch Vinh nói thì y không thể phản bác.
Kỷ luật Đảng, pháp luật ở đó, là một Thường vụ tỉnh ủy nên Tiền Đại Quân biết Vương Trạch Vinh nói đúng.
Phú Thì Kiên ngẩn ra một chút rồi cười ha hả nói:
- Bí thư Vương phải tin vào tập đoàn Phú Dân chúng tôi. Vấn đề nhỏ thì có một chút nhưng về phương hướng thì chúng tôi quyết không làm chuyện vi phạm pháp luật.
- Ha ha, tôi sớm biết tập đoàn Phú Dân sẽ không làm chuyện như vậy mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Bí thư Vương, còn nhờ anh cố gắng giúp đỡ tập đoàn Phú Dân. Gần đây trên tỉnh chuẩn bị tuyên truyền mạnh về Thường Hồng, tập đoàn Phú Dân cũng nằm trong nội dung này. Đến lúc đó ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chúng tôi sẽ phái một đội đến Thường Hồng, mời Bí thư Vương ủng hộ.
Tiền Đại Quân bây giờ đang hy vọng thông qua tuyên truyền Thường Hồng mà đẩy mạnh tập đoàn Phú Dân lên, làm cho mọi người thấy tập đoàn Phú Dân rất tốt.
- Trưởng ban Tiền yên tâm, sau khi về tôi lập tức bố trí. Ban Tuyên giáo Thị ủy sẽ toàn lực phối hợp.
Sau khi Vương Trạch Vinh rời đi, Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên về lại phòng.
Phú Thì Kiên đập bàn lớn tiếng nói:
- Thằng đó có ý gì, đã nói nhiều như vậy mà nó còn không thay đổi tư tưởng. Tôi không tin hắn không hiểu ý của chúng ta.
Tiền Đại Quân thở dài nói:
- Việc này tôi cũng khó hiểu. Hắn chẳng lẽ không lo Hạng gia gặp công kích từ khắp nơi sao?
Phú Thì Kiên không nói gì mà gọi điện gọi cho Phú Thì Dân.
- Anh, hôm nay em mời Vương Trạch Vinh đến ăn cơm, hiệu quả không tốt.
Phú Thì Dân bây giờ là người làm quan lớn nhất của Phú gia, cũng là người phụ trách Phú gia. Nghe Phú Thì Kiên nói như vậy, Phú Thì Dân nói:
- Chú nói tình hình.
Phú Thì Kiên lập tức nói rõ toàn bộ quá trình.
Phú Thì Dân cũng có chút ngạc nhiên. Y ở Bắc Kinh nên hiểu rõ tình hình Hạng gia. Hạng gia vừa đánh cho Bạch gia không còn sức chống cự, bây giờ lại đánh Lưu gia, trong thời gian này quan chức hai bên có không ít người bị ngã, Hạng gia mặc dù có Hạng Nam chống đỡ nhưng tổn thất cũng rất lớn.
Ở tình huống này nếu Phú gia tham gia vào thì đó là chuyện rất bất lợi với Hạng gia. Chẳng lẽ Hạng Nam không nói rõ tình hình với thằng Vương Trạch Vinh?
- Chú đưa máy cho lão Tiền.
Phú Thì Dân nói.
Tiền Đại Quân nói:
- Chủ nhiệm Phú, việc hôm nay tôi không làm tốt.
Phú Thì Dân nói:
- Làm phiền anh rồi. Tôi thấy như vậy đi, ban Tuyên giáo Tỉnh ủy các anh lập tức đến Thường Hồng, hết sức tuyên truyền tập đoàn Phú Dân, phải làm càng lớn càng tốt.
Tiền Đại Quân hiểu ý của Phú Thì Dân nên nói:
- Xin Chủ nhiệm yên tâm, tôi lập tức bố trí nhân viên đến Thường Hồng.
Sau khi dập máy, Tiền Đại Quân nói với Phú Thì Kiên:
- Lão Phú, anh lập tức đến Thường Hồng, lần này Tỉnh ủy sẽ toàn lực tuyên truyền tập đoàn Phú Dân. Tôi tin chỉ cần dựng tập đoàn Phú Dân lên thật cao, làm mọi người biết tập đoàn Phú Dân là một tập đoàn có trách nhiệm vì lợi ích dân chúng, Vương Trạch Vinh dù muốn làm gì cũng không dám.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết người Phú gia định gây khó cho mình. Bây giờ tư tưởng hắn đã thay đổi nhiều. Trong Hạng gia thì ngoài Hạng Nam, Vương Trạch Vinh căn bản không để ý người khác như thế nào.
Về nhà ở Phượng Hải, Long Hương Băng lần này đi theo Tiểu Giang, không ở tại đây. Vương Trạch Vinh tắm xong liền ngồi trên ghế suy nghĩ chuyện hôm nay.
Điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh mở ra thì thấy là Uông Phỉ gọi tới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đón được chị họ chưa em?
- Anh yêu, em nhớ anh.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
- Anh cũng nhớ em.
Vương Trạch Vinh nói. Hắn có thể cảm nhận bây giờ Uông Phỉ không muốn cách xa mình.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nói:
- Sao chị họ em lại tới Phượng Hải?
- Anh yêu, chị ấy đi thư giãn.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, xem ra cuộc sống của Uông Kiều không tốt. Lấy chồng mà chồng về cơ bản không lên Bắc Kinh, cô như chiếc gối đơn côi.
- Em nghỉ sớm đi, đừng nghĩ nhiều.
- Vâng, em dập máy đây.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ có người tới nên Uông Phỉ xấu hổ và dập máy.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc và thấy nên nói chuyện Phú gia với Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh gọi điện nói rõ chuyện xảy ra của Phú gia ở Thường Hồng với Hạng Nam.
Hạng Nam nghe xong liền nói:
- Trạch Vinh, chuyện phát triển đến bây giờ thì bố cũng không có biện pháp. Bác cả con mất con nối dõi nên tâm trạng có thể hiểu. Ở việc này mọi người đều bị tổn thương. Bố làm hết khóa là lui, không ngờ trước khi lui lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh cảm thấy áp lực của Hạng Nam rất lớn.
Dù sao cũng là người ở cấp độ phó Thủ tướng, Hạng Nam nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mà nói:
- Trạch Vinh, bố vẫn giữ ý của mình. Con không nên lo lắng chuyện của Hạng gia, Thường Hồng là cơ hội của con, con nhất định phải đạt thành tích ở đó. Chỉ có như vậy thì căn cơ của con mới ổn.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất ấm áp. Hạng Nam làm việc không xuất phát từ lợi ích của Hạng gia mà từ lợi ích của hắn. Hắn biết ông rất quan tâm đến mình.
Trong Hội nghị thường ủy Thường Hồng, các thường vụ hôm nay chủ yếu nghe cục Công an và Ủy ban kỷ luật báo cáo về tình hình của tập đoàn Phú Dân.
Mọi người đều biết tình hình của tập đoàn Phú Dân, mọi người đều đang thầm quan sát việc này.
Có người còn nghĩ đây là Vương Trạch Vinh muốn đấu tiếp với Phú gia.
Phó thị trưởng Triệu Hoài Đức ngồi đó. Trong các Thị ủy thì y là người xếp cuối cùng. Y đang rất lo lắng và lén nhìn Vương Trạch Vinh. Y thấy Vương Trạch Vinh đang ghi gì đó trong sổ, y phát hiện Vương Trạch Vinh có chút thay đổi.
Nghĩ đến hôm qua Trưởng ban Tiền gọi tới, y biết tập đoàn Phú Dân có vấn đề lớn. Làm một Phó thị trưởng nên y cũng không có mấy tác dụng.
Cục trưởng cục Công an Lô Ba cũng tham gia hội nghị.
Đầu tiên do Ủy ban kỷ luật báo cáo tình hình.
Mã Thu cầm một tập tài liệu rồi nói:
- Các vị, chúng tôi đã tổ chức nhân viên điều tra tập đoàn Phú Dân. Thông qua điều tra thì công ty này đã vi phạm pháp luật rất nghiêm trọng, đầu tiên là trốn thuế, sau đó khi làm đường đã hối lộ không ít. Tập đoàn Phú Dân đã đầu tư vào ba huyện, lấy hành vi vi phạm pháp luật để đạt mấy hạng mục lớn ở ba huyện. Ở việc này huyện Tông Bình là nghiêm trọng nhất. Mấy mảnh đất đẹp ở đây đều bị bán loạn xạ, việc này gây tổn thất lớn đối với tài sản quốc gia.
Vương Trạch Vinh lúc này đang rất tức giận. Bộ máy Tông Bình không thể tránh khỏi trách nhiệm. Bí thư huyện ủy Tông Bình Sướng Hiểu, chủ tịch Liêu Chí Học đều là người từ trước, năng lực có nhưng thông qua việc này thì bọn họ cũng có vấn đề. Nghĩ đến lần này Tông Bình được truyền thông tỉnh biểu dương nhiều lần, Vương Trạch Vinh biết đây là lãnh đạo Tông Bình đã dựa vào Phú hệ. Phú hệ làm như vậy để thể hiện thế lực của mình.
Tôn Thiệu Bình hỏi:
- Việc này có liên quan tới thành phố không?
Mã Thu nhìn y rồi nói:
- Bây giờ đang mở rộng điều tra. Bí thư và Chủ tịch Tông Bình nhất định có vấn đề. Chủ tịch huyện La Trận Khâu Nghênh Phi cũng có vấn đề không nhỏ. Ủy ban kỷ luật chuẩn bị bắt ba người này.
Phòng hội nghị rất yên tĩnh, mọi người đều đang suy nghĩ về hướng đi của việc này. Huyện xảy ra chuyện như vậy, trên thành phố kiểu gì cũng có cán bộ dính vào.
Mã Thu báo cáo xong, Vương Trạch Vinh không nói gì mà nhìn Lô Ba.
Lô Ba biết mình nên báo cáo.
- Thưa các vị lãnh đạo, sau khi chuyện xảy ra, cục Công an chúng tôi đã phái nhân viên có năng lực cao đến các huyện điều tra. Bây giờ tôi xin báo cáo tình hình với các lãnh đạo.
Lô Ba biết nội dung mình báo cáo rất mẫn cảm, không biết chừng Thường Hồng sẽ chấn động mạnh.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó, Lô Ba là người Vương Hệ nên biết mình phải báo cáo chi tiết. Tuy nói trước đó đã báo cáo với Vương Trạch Vinh nhưng Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ.
- Nội dung như sau, sau khi điều tra thì khi tập đoàn Phú Dân giải tỏa đất đai đã lợi dụng thế lực xã hội đen. Sau khi chúng tôi điều tra thì có một chết, tám bị tàn phế.
Nghe đến đây vẻ mặt các thường vụ đều thay đổi, không ai ngờ lại có tình hình này.
Lô Ba nói tiếp:
- Tông Bình có một mạng lưới buôn bán ma túy, đại ca tên Sa Lão Đại, tên Sa Trấn Bang. Nghe nói bọn chúng đang hoành hành ở địa phương, người không nghe thì bọn chúng ép hút thuốc phiện, dùng kim có dính máu nhiễm HIV uy hiếp nhân viên, ở việc này chính quyền địa phương có thể bao che cho chúng.
Lô Ba nói như vậy khiến các thường vụ đều nhìn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh hôm nay có chút khó hiểu, trong huyện xuất hiện tổ chức xã hội đen thì nhất định có quan hệ với cơ quan công an. Bí thư đảng ủy và Cục trưởng cục Công an đều là người của Vương Trạch Vinh, y có phải là tự đá vào mình?
Các thường vụ biết một chút tình hình trên Bắc Kinh, nghĩ đến Phú gia là gia tộc lớn. Vương Trạch Vinh nhằm vào Phú gia như vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vấn đề Lô Ba báo cáo là vấn đề rất lớn, không ngờ Phú gia lại lợi dụng làm đường để cấu kết chính quyền địa phương. Có lẽ Phú gia lợi dụng thế lực mà mua chuộc lãnh đạo huyện.
Mỗi lần đến các huyện kiểm tra thì chỉ thấy mặt ngoài. Không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy.
Nói thật đối với Phú gia thì mới đầu Vương Trạch Vinh không có mấy quyết tâm. Hắn nghĩ đến có thể tha bọn họ một lần. Nhưng tình hình bây giờ lại là như vậy, đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu không xử lý thế lực xã hội đen, quần chúng nhân dân sẽ không có cuộc sống yên bình.
Nhưng đánh thế lực xã hội đen thì khó tránh lộ ra vấn đề của Phú gia, có lẽ dính dáng rộng hơn nữa.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.
Các thường vụ đều đang phát biểu suy nghĩ của mình. Thường Hồng đang phát triển rất nhanh mà xuất hiện tình hình như vậy, mọi người đều khiếp sợ.
Vu Dương nói:
- Trong huyện xuất hiện chuyện như vậy, là Bí thư Đảng ủy công an, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, xin tổ chức trách phạt.
Ai cũng biết khi tập đoàn Phú Dân đến Thường Hồng đầu tư thì y chưa tới Thường Hồng, y tự xin nhận kiểm điểm chỉ là tỏ thái độ, không ai có thể đổ việc lên đầu y.
Lô Ba cười khổ một tiếng, ở việc này y là Cục trưởng cục Công an cũng có trách nhiệm.
Chính ủy Quân khu Xương Mẫn nói:
- Trong huyện xuất hiện tình hình này, tôi thấy chủ yếu là do bộ máy lãnh đạo huyện có vấn đề. Việc này trước hết không truy cứu trách nhiệm mà phải đả kích và tận diệt thế lực xã hội đen.
Phó thị trưởng Triệu Hoài Đức đứng ngồi không yên. Y biết tình hình của Phú gia một chút, bây giờ chuyện đã lộ thì y thấy việc không thể làm quá.
- Tôi xin nói một chút. Thường Hồng đang phát triển rất nhanh nên xuất hiện chút điểm không phù hợp là bình thường. Trong huyện xuất hiện xã hội đen có lẽ chỉ là một vài hành vi cá biệt, có liên quan đến tập đoàn Phú Dân thì phải điều tra cụ thể. Tôi thấy không nên vội vàng kết luận.
Triệu Hoài Đức nói.
Vương Trạch Vinh biết mình nên nói. Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ rồi nói:
- Ý kiến của mọi người rất quan trọng, đặc biệt là ý của đồng chí Xương Mẫn. Tôi đưa ra mấy ý sau. Đầu tiên phải kiên quyết diệt trừ xã hội đen, quyết không nương tay, dù là trên thành phố hay huyện đều không được tồn tại vấn đề này. Thường Hồng cần một hoàn cảnh ổn định, chống xã hội đen là công tác lâu dài, không thể vì phát triển kinh tế mà bỏ qua việc này. Tôi thấy kinh tế muốn phát triển thì không thể tránh né việc đánh xã hội đen. Tôi thấy mọi người nên tăng cường học tập.
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba rồi nói:
- Bên cơ quan công an có vấn đề trong việc này, tôi hy vọng các đồng chí lập tức tự điều tra chính mình. Quần chúng nhân dân tin tưởng các đồng chí, các đồng chí phải lấy hành động của mình mà đáp lại quần chúng nhân dân. Tôi nghe một vài chuyện không tốt. Nghe nói cảnh sát khi bắt tội phạm, tội phạm tự nhận mình bị Aids thì bọn họ lùi bước. Lô Ba, sau này xuất hiện việc đó thì các anh xử lý như thế nào?
Lô Ba đổ mồ hôi rồi nói:
- Xin các lãnh đạo yên tâm, đội ngũ Công an thành phố là đội ngũ có sức chiến đấu, đội ngũ có thể sử dụng.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Về vấn đề Ủy ban kỷ luật điều tra ra, tôi đồng ý ý kiến của Ủy ban kỷ luật, cần bắt phải bắt, phải mở rộng điều tra. Dù là ai dính vào cũng không thể bỏ qua.
Tôn Thiệu Bình nói:
- Bí thư Vương, bây giờ cao tốc sắp được hoàn thành, nếu điều tra rộng như vậy thì có thể ảnh hưởng không?
Phó thị trưởng Triệu Hoài Đức vội vàng nói:
- Thị trưởng Tôn nói đúng là điều tôi đang nghĩ. Có nên chờ đường làm xong rồi hãy điều tra tập đoàn Phú Dân?
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Thu nói:
- Rất nhiều chuyện nếu như để lỡ thời gian thì chứng cứ sẽ không dễ dàng có được.
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Không cần lo lắng nhiều như vậy, chuyện cần làm phải làm. Chúng ta đại biểu lợi ích dân chúng, cứ bỏ qua như vậy thì quần chúng nhân dân sẽ mắng chửi chúng ta.
Rất nhanh hội nghị đã có quyết định do cục Công an, Ủy ban kỷ luật tạo thành tổ chuyên án điều tra tập đoàn Phú Dân và ba huyện. Do cục Công an tiến hành phạm vi diệt trừ xã hội đen trong toàn thành phố.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí