Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 734: Thêm Một Khoản Tài Chính
ương Trạch Vinh cũng đang chăm chú điểm lại tình huống các khu vực trong Thường Hồng. Với nguồn tài chính hai triệu tệ này thì đoạn đường quốc lộ thuộc Trạch Điện trên cơ bản không còn là vấn đề lớn nữa. Bước tiếp theo các huyện La Tràng, Chương Huyền cũng có một quốc lộ cấp cao thì vấn đề giao thông coi như đã giải quyết. Huyện Nguyên Lâm bởi sát gần khu Hồng An, sau lần động đất lần trước thì Trung ương cũng đã xếp vào quy hoạch tu sửa nên vấn đề tài chính cũng không lớn, hiện tại cũng đang phát triển rất nhanh, tạm thời cũng không cần để ý. Hiện tại chỉ có duy nhất một huyện chính là Tân Xuyên. Tình hình của huyện này tuy so với Trạch Điện thì tốt hơn nhiều nhưng mà các đường giao thông trong đó đang còn rất xấu. Lần này Vương Trạch Vinh muốn đem Giám đốc Sở giao thông Trịnh Vệ Lâm đến huyện này.
Do cùng với Trịnh Vệ Lâm đến huyện Tân Xuyên nên lần này Vương Trạch Vinh muốn làm ra một khí thế tương đối mạnh. Đoàn xe khi đi đều có xe cảnh sát mở đường, các Ban ngành của Thị ủy cũng cử theo không ít người tháp tùng, có vẻ rất rầm rộ.
Vương Trạch Vinh hiểu một đạo lý rất là đơn giản, muốn để người khác tự động bỏ tiền cho mình thì chắc chắn phải có sự tôn trọng với họ.
Trịnh Vệ Lâm nhìn thấy Vương Trạch Vinh đối với mình coi trọng đến như vậy, Bí thư Thị ủy tự mình cùng đi không nói lại còn sử dụng cả các xe cảnh sát mở đường, trong lòng liền có chút đắc ý. Đãi ngộ này xem chừng trong tỉnh thì cũng chỉ có mỗi mình được hưởng. Trịnh Vệ Lâm cũng đã có sự tìm hiểu đối với Vương Trạch Vinh, nghe nói Vương Trạch Vinh trước đây lần nào đi đến địa phương nào cũng không thích tổ chức thành các đoàn rầm rộ, đa số là thích yên lặng tự đi. Lần này xem như đã khác xa thói quen thường có.
Về vấn đề này thì Trịnh Vệ Lâm khi ở các địa phương khác có thể cũng được hưởng các đãi ngộ này, nhưng để Vương Trạch Vinh trâu như vậy cùng đi thì không phải ai cũng đủ sức để hưởng thụ. Hiện tại trong tỉnh Giang Sơn, một ai đó khi nhắc đến Vương Trạch Vinh cũng phải lộ ra thái độ kính sợ, người này cực kỳ có thực lực.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Trịnh Vệ Lâm thì trong lòng cũng đang cười thầm. Lần này bản thân mình xem như cấp cho Trịnh Vệ Lâm mặt mũi, tin chắc rằng sau khi tới huyện Tân Xuyên nhất định sẽ có thái độ tốt.
Đoạn đường nối từ khu Hồng An và huyện Tân Xuyên là con đường đầu mối, Vương Trạch Vinh biết trước khi động đất đã tu bổ lại rất tốt. Nghe nói trước đây nguồn tài chính được Chủ tịch của huyện bây giờ là Củng Lệ lôi kéo về. Bởi có chiến tích này mà cô từ Trưởng ban Tuyên giáo của Huyện ủy ngay lập tức trở thành Chủ tịch huyện, tốc độ thăng quan thế này không thể nói là không quá nhanh được.
- Bí thư Vương, con đường này của huyện Tân Xuyên rất tốt!
Trịnh Vệ Lâm nhìn thấy con đường này được tu bổ rất tốt thì trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Vương Trạch Vinh có lời đề xuất tu bổ đoạn đường từ khu Hồng An đến Tân Xuyên thì cái này trở thành một việc rất lớn. Thật hoàn hảo là đường này đã được tu bổ tốt rồi, có thể Vương Trạch Vinh đề xuất không ngoài việc việc tu bổ các đường giao thông trong huyện, đây cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sau khi động đất, rất nhiều các đoạn trong huyện đã bị hư hỏng.
Trịnh Vệ Lâm nói:
- Đây là việc nhỏ, nếu muốn tu bổ thì lúc đó chúng tôi hỗ trợ một ít kinh phí. Vấn đề này không lớn.
- Bí thư Vương, tất cả các thành viên trong bộ máy của huyện Tân Xuyên đều đã tới đón.
Từ xa xa Tô Hành Chỉ đã nhìn thấy các thành viên trong bộ máy của huyện Tân Xuyên đang đứng ở điểm giao nhau đầu địa phận mình.
Theo dọc trên đường đi, điện thoại trên tay hắn không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh biết đây là mọi người ở huyện đang liên hệ với hắn.
Ngẩng mắt nhìn lên chỉ thấy ven đường phía trước đã có không ít xe con đứng chờ, lại có không ít lãnh đạo huyện đang đứng ở ven đường.
Đây là tình hình chung của cả nước.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương Trạch Vinh nhớ tới tình cảnh lúc mình còn ở Khai Hà, lúc ấy mình cũng đang đứng nơi đó chờ nghênh đón lãnh đạo đến. Cái cảm giác này thật sự đặc biệt, trong nháy mắt các khuôn mặt ở huyện Khai Hà đều hiện lên trong đầu hắn, vô tình lúc này hắn đã rời rất xa Khai Hà.
Vương Trạch Vinh biết đối với việc nghênh đón lãnh đạo thì cách xử sự của những người phía dưới cũng rất khó. Nếu không đi nghênh tiếp thì lãnh đạo sẽ cho rằng mày đang khinh thường tao, việc này sẽ ảnh hưởng đến công danh ngay. Nhìn những người đứng ở nơi đó, Vương Trạch Vinh đoán rằng cũng không phải tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện tới đón. Đây chính là quy củ, không có cách nào thay đổi được.
Suy nghĩ của Vương Trạch Vinh lúc này đúng là chính xác về những ý nghĩ của những người phía dưới. Huyện Tân Xuyên khi biết được tin tức Vương Trạch Vinh đến thăm thì huyện ngay lập tức triển khai hành động. Bên trong thị trấn thì tiến hành kiểm tra vệ sinh với quy mô lớn, lại còn phải chỉnh đốn lại trật tự của thị trường, trấn áp các phần tử xấu. Chỉ mới trong một ngày mà toàn bộ tình huống trong huyện đã hoàn toàn thay đổi.
Nhìn từ những hành động này, dân chúng trong huyện Tân Xuyên đương nhiên biết rằng có một vị lãnh đạo cao tới. Ở trong ý tưởng của dân chúng, huyện ủy làm ra động tĩnh lớn đến như vậy chắc là sẽ có một vị lãnh đạo cao cấp của tỉnh tới đây.
Hiện tại tâm tình của Bí thư Huyện ủy Phiền Ba có chút khẩn trương, tuy rằng bây giờ đang là mùa hè, mồ hôi cũng chảy từ đầu của hắn rớt xuống nhưng mà hắn cũng không dám để người khác che dù cho hắn, vừa rồi thư ký định che ô cho hắn liền bị hắn phê bình.
Ở trong mắt của Phàn Ba, so với lãnh đạo của tỉnh thì Vương Trạch Vinh còn phải lợi hại hơn. Trăm ngàn lần không hy vọng tạo ra một ấn tượng không tốt với Vương Trạch Vinh, nếu chẳng may để Vương Trạch Vinh thấy được mình đang che ô trong lúc nghênh đón thì ai mà biết hắn sẽ suy nghĩ như thế nào. Thà rằng phơi một chút dưới ánh nắng mặt trời thì cũng phải tạo sự hài lòng cho Vương Trạch Vinh.
Các thành viên của bộ máy huyện ủy ở đây ai mà không có cùng ý nghĩ. Không ngờ dưới ánh nắng mặt trời như vậy mà không ai dám đưa ô ra che. Bình thường chỉ cần có chút ánh nắng mặt trời là chị em phụ nữ đã giương ô ra che rồi, thế mà hiện tại dường như toàn bộ chị em cũng không lo lắng dưới ánh nắng mặt trời như thế này thì sẽ làm hỏng đến làn da của mình.
Trong khoảng thời gia này nghe được rất nhiều tin tức, Phó Bí thư tỉnh ủy Phú Thì Cách cũng bị Vương Trạch Vinh chơi cho rơi rụng, vì nguồn tài chính hai triệu tệ mà lãnh đạo của tỉnh rơi rụng cả một đám. Lần này Vương Trạch Vinh đến đây, ai biết sẽ phát sinh sự tình gì. Nếu chẳng may không hầu hạ hắn chu đáo thì cái mũ quan của mình có lẽ rơi luôn.
Nhìn thoáng qua các thành viên của bộ máy huyện lị, Phiền Ba âm thầm cảm thán. Bình thường làm sao có khả năng chỉnh tề được như vậy, lần này bởi Vương Trạch Vinh tới nên ai nấy đều muốn ra nghênh đón, muốn không cho phép người ta nghênh đón còn không được. Nhìn thấy mấy người là Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị, Phiền Ba lại lắc đầu. Hiện tại những người này khi đứng ở đây thì quy củ hơn so với bình thường rất nhiều.
Lại nhìn thoáng qua Chủ tịch huyện Củng Lệ đang đứng bên cạnh, là một cô gái ba mươi tuổi, hình dáng cực kỳ dụ dỗ người khác, nghe nói có hậu trường trên tỉnh. Chính vì không rõ ràng lắm hậu trường trên tỉnh của cô cụ thể là người nào, mà con mụ quỷ quái này hôm nay đúng là bỏ công bỏ sức trang điểm, toàn thân màu đen phối hợp với các hoa văn màu sắc trên bộ quần áo, làn da lộ ra trắng noãn. Nhìn lại dáng người cô ta, Phiền Ba thầm mắng một tiếng, có phải cô này đang muốn câu dẫn Vương Trạch Vinh.
Nói thật, cô gái Củng Lệ này thật sự lợi hại. Mới đến huyện Tân Xuyên hai năm mà lực lượng trong huyện Tân Xuyên này gần như một nửa bị cô ta nắm trong tay. Ngay cả bản thân mình cũng muốn tìm các liên minh khác đầy tài năng mà cũng chỉ bất phân thắng bại với cô ta.
Trong lòng Phiền Ba có một cảm giác không tốt. Lần này Vương Trạch Vinh đến, có lẽ Củng Lệ lại càng có thêm cơ hội tiến thêm một bước. Một cô gái có hình thể hấp dẫn người khác đến như vậy, lại có tài năng xuất chúng thì đặt ở bất cứ chỗ nào cũng đều là sát thủ của cánh đàn ông.
Trên người cô gái Củng Lệ này ngoại trừ cái vẻ quyến rũ ra, không ngờ còn lộ ra nét nhu tình, dịu dàng, có khí chất tao nhã. Đây đúng là một cô gái cực phẩm, có một khí chất cực kỳ kỳ dị! Nếu không phải là đối thủ, Phiền Ba cũng muốn tán đổ cô gái Củng Lệ này.
Ngay lúc Phiền Ba đang bùi ngùi thì đoàn xe của Vương Trạch Vinh cũng vừa tới.
Long Dũng Đình dừng xe lại, Phiền Ba tiến lên mấy bước đến phía cửa sau của chiếc xe Vương Trạch Vinh.
- Hoan nghênh Bí thư Vương đến huyện Tân Xuyên kiểm tra.
Phiền Ba khom lưng nói.
Vương Trạch Vinh từ trên xe bước xuống, chủ động giơ cánh tay về phía Phiền Ba rồi nói:
- Đi xa như vậy nghênh đón làm gì, thời tiết lại nóng thế này. Các vị thật vất vả.
- Nên thế, nên thế mà.
Phiền Ba nhìn thấy trên mặt Vương Trạch Vinh mang theo vẻ tươi cười, trong lòng bỗng buông lỏng xuống. Xem ra cái việc nghênh đón này mình làm rất tốt.
Những người đến nghênh đón phía trước, tất cả đều lộ một khuôn mặt tươi cười tiến đến.
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài đã đến.
Củng Lệ chủ động giơ tay về phía Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết đây là Chủ tịch huyện, mỉm cười giơ tay bắt lấy tay Củng Lệ rồi nói:
- Nghe nói tia tử ngoại sẽ làm tổn thương làn da, đừng đứng phơi nắng như vậy làm hỏng làn da rồi lại bắt đền chúng tôi.
Lời nói vui này được Vương Trạch Vinh nói ra làm tất cả mọi người đều phải phá lên cười.
Củng Lệ mỉm cười nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi đã bôi qua kem chống nắng rồi.
Nụ cười của cô gái này rất hấp dẫn người khác. Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy tâm hồn mình rung động, thầm than trong lòng quả thật là rất dụ dỗ.
Vương Trạch Vinh cười ha hả hướng tay về phía Phó Bí thư Huyện ủy rồi lại cùng Phó Bí thư Huyện ủy nói đùa mấy câu. Hắn cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô gái kia. Hắn cảm thấy đứng trước cô gái này thì sức chống cự của mình rất thấp.
Lúc này những người có mặt ở đây đều là thành viên của bộ máy Huyện ủy nên Vương Trạch Vinh cũng không sợ phiền toái, cùng bắt tay mọi người, nói vài câu chuyện với những người đã quen biết. Những người không biết thì được Phiền Ba giới thiệu vị trí công tác, toàn bộ quá trình có vẻ rất thân thiện.
Ai cũng thật không ngờ người có thể làm cho Phú Thì Cách phải rời đi như Vương Trạch Vinh lại cởi mở đến như vậy. Nhóm lãnh đạo huyện ở đây tâm tình đều có vẻ rất kích động.
Lúc Vương Trạch Vinh và mấy người lãnh đạo của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nói chuyện thân thiết với nhau, có một hai người đang bất đắc chí bỗng cảm thấy hai mắt mình ướt át, Bí thư Vương này đã biết đến mình.
Sau một lát, Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Trịnh Vệ Lâm lại giống như thành người hầu của Vương Trạch Vinh, theo Vương Trạch Vinh cùng bắt tay nói chuyện với mọi người.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy trên khuôn mặt Trịnh Vệ Lâm vẫn đều mang thần sắc mỉm cười. Với thái độ này của hắn Vương Trạch Vinh cũng rất tán thưởng, biết rằng Trịnh Vệ Lâm cũng là một nhân vật rất tâm cơ.
Chỉ vào Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các vị, đây là Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Trịnh. Hôm nay ông ấy là thần tài của chúng ta đấy. Lần này tôi cùng Giám đốc Sở Trịnh tới đây, tất cả mọi người chúng ta phải hầu hạ thần tài thật tốt vào. Phải biết rằng Giám đốc Sở Trịnh là người nắm quyền to trong tay về việc tu bổ đường sá. Chỉ cần ông ấy buông tay một chút thì chuyện đường sá trong huyện lập tức không thành vấn đề.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh ngay trước mặt nhiều người như vậy lại đang tán dương mình, tâm tình Trịnh Vệ Lâm đột nhiên rất cao hứng, trên mặt nét cười cũng càng trở nên nồng đậm hơn mấy phần.
- Giám đốc Sở Trịnh, đường ở trong huyện chúng tôi chỉ có thể trông đợi vào ngài.
Chủ tịch huyện Củng Lệ cũng không ngại ngần cười nói với Trịnh Vệ Lâm.
Nhìn thấy hình dáng của Củng Lệ, trong lòng Trịnh Vệ Lâm nói thầm rằng cô gái này thế nào mà lại nhìn quen mắt như vậy.
Hiện tại nghe được lời nói này của Củng Lệ, Trịnh Vệ Lâm lại nhìn thật kỹ cô gái này. Trong lòng lập tức trở nên rất nghi hoặc, cô gái này như thế nào mà lại giống vợ của Tư lệnh Quân khu Khâu Đại Giang như vậy.
Trịnh Vệ Lâm có một lần nhìn thấy qua vợ của Khâu Đại Giang, cô gái này có dung mạo thật sự có phần rất giống.
- Ha ha, nhất định sẽ vì Tân Xuyên mà hết lòng phục vụ.
Trịnh Vệ Lâm vốn đang muốn để lại một dấu ấn cho Vương Trạch Vinh nên có vẻ thả lỏng nói.
Đoàn xe rất nhanh tiến vào Huyện ủy, Vương Trạch Vinh cũng không nghỉ ngơi mà ngay lập tức triệu tập mọi người để nghe báo cáo công tác của huyện Tân Xuyên. Bởi vì lần này công việc quan trọng chính là việc tu bổ lại đường sá, Vương Trạch Vinh trực tiếp điểm danh Củng Lệ, để cô là người chủ yếu giảng giải toàn bộ vấn đề của cả huyện.
Củng Lệ này cũng là cô gái rất thông minh. Cô nhìn ra được Vương Trạch Vinh lần này đến cùng Giám đốc Sở Giao thông có lẽ là muốn giải quyết vấn đề đường sá trong huyện Tân Xuyên. Thật ra gần đây không ngừng truyền tới tin tức khiến mọi người trong huyện Tân Xuyên trở nên đỏ mắt. Tài chính của Trạch Điện đã được giải quyết, lại còn xây dựng một con đường cấp cao thông suốt ba huyện, nếu tất cả các việc này đều hoàn thành thì huyện Tân Xuyên không muốn cũng trở thành lạc hậu so với các huyện khác. Tuy nói sự chênh lệch không quá lớn, nhưng tình thế này cũng rất ác liệt. Đây là vấn đề mà lãnh đạo của huyện không hy vọng nhìn thấy. Nếu tình hình này mà xuất hiện thì người trong huyện liền có thể mất khả năng tiến bộ.
Đang lúc vì đau đầu vì vấn đề phát triển của huyện thì không ngờ tới chính Vương Trạch Vinh dẫn Giám đốc Sở Giao thông tới kiểm tra. Đây chính là một cơ hội cực lớn, toàn huyện cũng đã hạ quyết tâm phải nắm bắt được cơ hội lần này.
Củng Lệ không hổ là một Chủ tịch huyện. Toàn bộ tình hình trong huyện đều được cô nắm sẵn trong đầu, đứng lên báo cáo nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng các số liệu đưa ra lại khiến người khác kinh ngạc.
Bản thân Củng Lệ là một người rất xinh đẹp, hôm nay lại rất cố ý tỉ mỉ trong cách ăn mặc. Nghe một cô gái xinh đẹp báo cáo công tác, trong lòng mỗi một người đều cảm thấy đây chính là một loại hưởng thụ.
Thực ra Vương Trạch Vinh đã sớm phát hiện ra cô gái Chủ tịch huyện này về các phương diện đều rất xuất sắc. Bây giờ lại nghe cô đưa ra các số liệu cụ thể, trong tâm lại càng thêm thưởng thức. Cô gái này rất có tiền đồ để bồi dưỡng.
Liếc mắt nhìn Trịnh Vệ Lâm một cái, Vương Trạch Vinh lại thấy đôi mắt Trịnh Vệ Lâm lúc này nhìn chằm chằm vào Củng Lệ.
Không phải đã bị mê hoặc rồi chứ.
Vương Trạch Vinh hơi khẽ nhíu mày.
Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình hiện tại Trịnh Vệ Lâm cơ bản là không có chút gì bị mê hoặc. Trong đầu của hắn lúc này đang vận dụng trí óc rất nhanh để suy nghĩ.
Quan sát Củng Lệ một thời gian lâu như vậy, Trịnh Vệ Lâm đã phỏng đoán được tình hình của Củng Lệ. Hắn cảm thấy cô gái này chắc chắn là có mối quan hệ với Tư lệnh quân khu Khâu Đại Giang.
Vừa nghĩ tới cô gái này và Khâu Đại Giang có quan hệ thân thích, Trịnh Vệ Lâm vốn đã chuẩn bị để tạo một dấu ấn thật sâu với Vương Trạch Vinh thì lúc này vấn đề lại càng trở nên bức thiết hơn. Nếu cô gái này đúng là có quan hệ với Khâu Đại Giang thì mình phải thả một miếng mồi thật to mới được. Đây chính là một cơ hội, vừa có thể giao hảo với Vương Trạch Vinh lại còn có thể tạo ấn tượng tốt với Khâu Đại Giang. Nghĩ đến Khâu Đại Giang là Thường ủy tỉnh ủy, trong lòng Trịnh Vệ Lâm bắt đầu dậy lên sự kích động.
Đương nhiên, Trịnh Vệ Lâm cũng cảm thấy có chút quái lạ. Cô gái này có quan hệ với Khâu Đại Giang thế mà tại sao lại xuống huyện như thế này, việc này thật sự không bình thường. Lại tưởng tượng con đường từ khu Hồng An đến huyện Tân Xuyên, Trịnh Vệ Lâm cũng bình tĩnh trở lại, chỉ muốn làm mỗi một con đường kia thôi là cũng không phải chuyện dễ dàng rồi.
Thà rằng tin là có chứ không thể nghĩ là không.
Trịnh Vệ Lâm nghĩ thầm rằng lần này đúng là mình đang muốn lấy lòng Vương Trạch Vinh, chỉ cần Vương Trạch Vinh ghi nhận tấm lòng của mình là được rồi. Nếu cô gái kia đúng là thân thích của Khâu Đại Giang thì coi như đưa lễ vật tốt cấp cho Khâu Đại Giang, có khi còn có thể gây được cảm tình tốt cho Khâu Đại Giang, sau này hắn có nói tốt cho mấy câu cũng không biết chừng.
Nghe Củng Lệ báo cáo, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ làm như thế nào để Trịnh Vệ Lâm ủng hộ công việc ở huyện Tân Xuyên này, hắn lại thật sự không ngờ Trịnh Vệ Lâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để thực hiện. Lần này Trịnh Vệ Lâm nhất định phải cố gắng giúp đỡ Tân Xuyên, dù sao khoản tài chính sửa đường đang còn rất nhiều, vùng nào mà không cần phải tu sửa.
Vương Trạch Vinh đang nghe báo cáo chợt nghe thấy bên ngoài truyền vào đủ loại âm thanh ồn ào.
Ánh mắt đảo nhanh qua các khuôn mặt của các lãnh đạo của các Phòng, Ban trong huyện đang dự họp, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chút kỳ quái. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi sự có mặt của rất nhiều lãnh đạo của huyện nên Vương Trạch Vinh cũng không hỏi, chỉ có sắc mặt trầm xuống.
Nghe được bên ngoài truyền đến các âm thanh ồn ào, sắc mặt của Bí thư huyện ủy Phiền Ba bỗng biến đổi, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, để tôi ra xem.
Lúc này Chủ tịch huyện Củng Lệ cũng đang báo cáo công tác, cũng chỉ có thể để hắn ra mà thôi.
Vương Trạch Vinh hơi gật gật đầu.
Phiền Ba vừa ra khỏi phòng liền sa sầm nét mặt nhìn về phía thư ký hỏi:
- Sao lại thế này?
Hiện tại hắn thật sự cả người kích động. Bí thư Vương tới rồi, bên trong huyện đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó như vậy mà tại sao còn có sự tình gì xảy ra.
Thư ký vốn đã rõ ràng tình huống đang xảy ra bên ngoài, liền nhỏ giọng nói:
- Phải làm phiền Chủ tịch huyện rồi. Các công nhân viên chức nhà máy không biết từ nguồn tin nào mà biết Bí thư Vương đã đến, đột nhiên tụ tập ở ngoài cửa Huyện ủy, làm một tấm băng rôn trên đó có viết mấy chữ “Chúng tôi cần phải sinh tồn”.
Tâm tình của Phiền Ba cực kỳ buồn bực. Công việc của mình chỉ sợ bị gây rối với nhóm người của nhà máy này, đã đặc biệt yêu cầu mọi người cấp nửa tháng tiền lương cho bọn họ thế mà sao lại vẫn tụ tập ở đây vậy.
Nhà máy sứ là một nhà máy thuộc huyện Tân Xuyên hiện tại đang rất khốn đốn. Trước kia nhà máy này rất lớn, cũng đã đóng góp cho huyện không ít thuế thu nhập. Nhưng với sự phát triển của kinh tế thị trường trong khi nhà máy này vẫn đứng nguyên tại chỗ nên sau đó trở nên khó khắn. Huyện cũng bàn bạc không ít biện pháp nhưng mà xí nghiệp này đã đi tới đường cụt rồi.
Để cho Phiền Ba cảm thấy bất an cũng không phải là việc này mà là vấn đề cải biến về cơ cấu của nhà máy. Nghĩ đến việc cải biến về cơ cấu, sắc mặt của Phiền Ba thực sự biến đổi.
- Trong thời gian nhanh nhất phải giải tán ngay đám người này.
Phiền Ba trầm giọng nói.
Lúc này Vương Trạch Vinh vẫn đang nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, lại nhìn thấy Phiền Ba đã đi ra ngoài, cùng lúc đó báo cáo của Củng Lệ cũng đã kết thúc. Hắn liền gật đầu, đối với báo cáo của Củng Lệ thì hắn cũng rất vừa lòng.
Nghe xong mọi người báo cáo, Vương Trạch Vinh thấy rất rõ ý định của mọi người, cũng muốn cho các lãnh đạo trong bộ máy của huyện biểu hiện một chút, liền cười nói:
- Như thế này đi, tôi cũng muốn nghe xem ý tưởng của mọi người đối với sự phát triển của huyện Tân Xuyên. Xin mời tất cả mọi người phát biểu đi. Phải biết rằng Thường Hồng phát triển cũng không phải chỉ có phát triển khu Hồng An mà là cả chỉnh thể của Thành phố phát triển. Hiện tại các huyện khác đều đã có các hành động, tôi muốn biết một chút các ý tưởng của các đồng chí đối với sự phát triển của huyện Tân Xuyên như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói ra những lời này làm mọi người đang tham dự lập tức trở nên hưng phấn. Đây cũng là nội dung không có trong nội dung đã được sắp đặt từ trước, có lẽ là trong lúc tức thời được Vương Trạch Vinh nói ra.
Đây chính là việc rất quan trọng, Vương Trạch Vinh kia là ai, hiện tại toàn bộ danh nhân trong tỉnh nếu trong báo cáo có thể chiếm được niềm vui của hắn thì không chừng bản thân mình tiến bộ ngay lập tức.
Nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy, Củng Lệ mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, nếu tất cả mọi người phát biểu thì thời gian có lẽ không đủ.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Củng Lệ, cô gái này cũng thật là người có tâm cơ.
- Như vậy đi, mỗi người liền phát biểu ba phút. Cũng không phải loanh quanh gì, cứ nói ngay vào phần trọng điểm là được. Thật sự tôi muốn nghe một chút gì đó.
Vương Trạch Vinh nhìn xuống một chút đám người ngồi bên dưới, nếu mỗi người ba phút có lẽ sẽ tiêu tốn khoảng một giờ đồng hồ.
Nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy, Củng Lệ cũng cười nói:
- Vậy tốt quá, mọi người nhất định phải nắm chắc thời gian.
Nói xong những lời này, Củng Lệ liếc mắt nhìn cửa phòng họp một cái. Tiếng động ồn ào bên ngoài cô cực kỳ rõ ràng. Đây là người của nhà máy đang gây rối, việc này cô đã biết một ít. Thật ra người nhà máy hôm nay sở dĩ tụ tập ở đây cũng là do cô âm thầm dẫn lối, mục đích chính là muốn phơi bày các sự tình ra. Vừa rồi cô cố ý chấm dứt sớm báo cáo chính là muốn Vương Trạch Vinh phát hiện ra vấn đề này.
Nhìn thoáng qua Giám đốc Sở Giao thông Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Giám đốc Sở Trịnh cũng nghe một chút về tình hình của huyện Tân Xuyên.
Trịnh Vệ Lâm vốn cũng không muốn nghe nội dung này, nhưng nghe vậy vẫn tỏ vẻ cao hứng nói:
- Vậy thì tốt qua, tôi cũng muốn nghe tiếng nói của cơ sở.
Vương Trạch Vinh ngồi ở đây âm thầm quan sát quan khí của những người trong huyện một chút, hắn cũng không nghĩ các thường ủy của Huyện ủy Tân Xuyên phức tạp đến như vậy. Quan khí của Phiền Ba và Củng Lệ hoàn toàn không cùng một hướng thì không nói, ngay cả Phó Bí thư Khương Chính và Trưởng ban Kỷ luật Dương An Quý có quan khí cũng rất khác biệt, lại còn có mấy người có quan khí đang bảo trì trung lập.
Thấy được tình huống này Vương Trạch Vinh cũng không quá mức để ý đến. Quan khí của những người phía dưới bất đồng với nhau thì đây là chuyện tốt, việc này càng có lợi cho công tác quản lý của cấp trên.
Các thường ủy của huyện này rõ ràng coi trọng việc lắng nghe này của Vương Trạch Vinh. Cả nhóm đều phát biểu các nội dung mang theo dụng ý của mình. Vương Trạch Vinh nghe bọn họ phát biểu xong trong lòng cảm thấy các thường vụ Huyện ủy này phần lớn là có dụng tâm trong công tác.
Củng Lệ lúc này nhìn thoáng qua một Phó Chủ tịch huyện.
Ánh mắt này của cô gái cũng vừa lúc Vương Trạch Vinh quan sát đến. Nhìn thấy quan khí của Phó Chủ tịch huyện kia, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Phó Chủ tịch huyện Lý Đính này cơ bản là nhất trí với quan khí của Củng Lệ.
Lúc này Phó Chủ tịch huyện Lý Đính kia lên tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi đã nghe mọi người trao đổi nhưng theo tôi huyện này còn đang tồn tại vấn đề.
Nghe được hắn nói vấn đề tồn tại, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất hứng thú liền nói:
- Thật quá tốt, chúng ta bàn về công tác không chỉ nói về các mặt thực hiện tốt mà cũng phải đề cập đến các vấn đề tồn tại.
Bí thư Vương, kỳ thật huyện Tân Xuyên tồn tại rất nhiều vấn đề. Tỷ dụ như lúc này sự tình bên ngoài đang ồn ào cũng là một vấn đề. Đó là các công nhân viên chức của nhà máy đang khó khăn mà gây rối. Huyện chúng ta trước kia có một xí nghiệp nhỏ, theo đà phát triển của thị trường thì xí nghiệp này đã đi tới con đường cụt. Hiện tại một bên số ít là muốn giữ lại để làm tài sản quốc hữu, một bên cũng vì sự khó khăn của phần lớn công nhân viên chức. Đây là vấn đề trước mắt mà huyện chúng tôi cần phải giải quyết. Chỉ có giải quyết vấn đề này thì huyện Tân Xuyên mới có diện mạo mới để đi lên phía trước.
Lý Đính vừa nói ra những lời này, Vương Trạch Vinh liền liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái. Lý Đính là một người đàn ông có hình dạng tương đối đẹp trai, khi nói chuyện cũng có bộ dáng rất phong độ. Tuy nhiên ngay trước mặt nhiều lãnh đạo Huyện đến như vậy mà nói những lời này làm Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nghĩ về người này như thế nào. Hắn phát biểu như vậy thì khả năng là không ít lãnh đạo của huyện đều đã bị hắn đắc tội. Có mấy người khi hắn nói những lời này thì người nào người nấy đều rất chú ý. Trên khía cạnh này khẳng định có sự tồn tại của rất nhiều lợi ích, bộc lộ những thứ này ra ngoài chắc chắn sẽ làm tăng thêm không ít người phản cảm.
Quả nhiên, Vương Trạch Vinh nhìn thấy trên mặt một bộ phận người biểu lộ ra vẻ rất khó coi.
Đây chính là sự yên bình trôi qua, sóng gió bắt đầu kéo tới.
Phiền Ba đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Không có việc lớn gì đâu ạ. Đây chỉ là một nhóm người của một xí nghiệp nhỏ đến hỏi về việc tiền lương. Tôi đã an bài các phòng ban liên quan để xử lý. Vấn đề không lớn.
Hắn nói những lời này ra có dáng vẻ rất là thoải mái.
- Bí thư Phiền, vừa rồi tôi nghe được có người phát biểu là do công nhân viên chức của xí nghiệp đang khó khăn đến gây rối, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Trạch Vinh nghe được Phiền Ba nói là việc nhỏ, hơn nữa cũng đích xác không nghe được người bên ngoài ồn ào nữa. Nhưng mà lại nghĩ đến Lý Đính nói là do công nhân viên chức gây rối thì hắn liền có chút không an tâm. Nếu chẳng may xử lý không tốt, Bí thư Thị ủy đang ở trong này kiểm tra công tác, một khi nhóm gây rối cậy vào đông người xông bừa vào gây ra lộn xộn thì có thể làm cho thiên hạ chê cười.
Ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi, Phiền Ba vội nói:
- Bí thư Vương, các xí nghiệp nhỏ như thế này ở huyện Tân Xuyên không ít. Phần lớn đang bị vây bởi tình trạng khó khăn, chính xác là cũng có lúc bị xí nghiệp gây rối. Ngài cũng biết, hiện tại là kinh tế thị trường, chú trọng chủ yếu ở khâu phục vụ. Xí nghiệp có phát triển hay không thì mấu chốt chính là dựa vào bản thân bọn họ. Bởi vì xí nghiệp khó khăn, phát không đủ tiền lương cho nên đến yêu cầu trợ giúp. Việc này chúng tôi có thể xử lý. Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi quyết không phạm sai lầm trong vấn đề này.
Nghe được Phiền Ba nói như vậy, Vương Trạch Vinh đang muốn nói chuyện thì thấy một người có dáng vẻ như một thư ký tiến vào, trong tay cầm một tập tài liệu đến bên cạnh Củng Lệ nói nhỏ vài câu.
Nghe xong lời nói của vị thư ký kia, Củng Lệ nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi lúc này vừa mới nhận được một phần đơn kiện nói là cần phải tố cáo Phiền Bí thư. Tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Củng Lệ thốt những lời này ra trong nháy mắt phòng hội nghị trở nên yên tĩnh, các ánh mắt đều hướng về phía trước nhìn về phía Phiền Ba
Phiền Ba bắt đầu giật mình. Vừa rồi sau khi hắn ra ngoài đến gặp những người gây rối và hứa hẹn không ít ưu đãi, hơn nữa cảnh sát xuất hiện đuổi những người gây rối về nhà máy, không nghĩ tới có chuyện xảy ra như vậy.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dương An Quý nhíu mày nói:
- Bất kể sự tình gì đều phải có căn cứ mới được, không có đạo lý nào cứ gửi loạn đơn lên là được.
- Cứ để tổ chức thẩm tra đã. Tôi lấy tính Đảng ra cam đoan, không bao giờ làm việc gì trái kỷ cương pháp luật cả.
Phiền Ba lớn tiếng khẳng định với Vương Trạch Vinh. Khi nói chuyện ánh mắt hắn như đang phóng lửa, có ý muốn giết ngay Củng Lệ.
Huyện Tân Xuyên không ngờ đấu nhau thành như vậy. Vương Trạch Vinh âm thầm cảm khái, lúc trước hắn thực không ngờ chuyện xảy ra đến mức này. Dựa vào hiểu biết quan trường của Vương Trạch Vinh, đặc biệt hắn đã thấy nhiều sự tình trong quan trường thì chiêu thức ấy của Củng Lệ làm thế nào mà giấu diếm được ánh mắt của hắn.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng có chút không rõ ràng. Củng Lệ là người thông minh, tất nhiên cô chắc chắn phải biết đấu công khai như vậy với một Bí thư huyện ủy thì đối với cô cũng không có cái gì tốt đẹp, chưa kể lại làm cho cấp trên bất mãn. Đã như vậy thì vì sao cô ta lại còn lộ liễu làm ra chuyện này.
Ánh mắt quan sát nét mặt của Củng Lệ, Vương Trạch Vinh chỉ nhìn thấy cái vẻ tươi cười kiều mị, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không thể đủ để nhìn ra vấn đề gì.
- Các đồng chí, đã là công tác thì các đồng chí phải cố sức thực hiện. Mấu chốt là điểm xuất phát của chúng ta là cái gì, có phải một lòng vì việc công hay không, nếu cứ công tâm làm việc thì vấn đề sẽ không quá lớn. Tuy rằng tôi còn không biết trong đơn kiện này có những nội dung gì, nhưng mà tôi muốn nói một chút chính là dưới một tình huống mà các phòng ban có liên quan lại không cho ra được một kết luận. Bộ máy Tân Xuyên nhất định phải đoàn kết. Bất kể địa phương nào, nếu không có sự đoàn kết trong bộ máy của Đảng và Chính quyền thì sự phát triển kinh tế sẽ bị áp chế. Một việc nữa là cái đơn kiện này sẽ được các Ban ngành có liên quan xác minh, tôi cũng hy vọng đồng chí Phiền Ba có thể có giữ được thái độ công tâm, phải tin tưởng vào tổ chức.
Vương Trạch Vinh cũng không ở cuộc họp này xem xét nội dung đơn kiện kia mà lại chủ yếu là nói đoàn kết. Trong lòng hắn lại càng thêm phần bất mãn đối với Củng Lệ, cô gái này làm việc cũng quá lộ liễu.
Thấy mấy người tranh đấu như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy huyện Tân Xuyên này muốn phát triển không phải là vấn đề hướng đi mà chính là vấn đề về bộ máy. Tình hình hiện tại cực kỳ rõ ràng. Thành viên của bộ máy không hề đoàn kết. Một huyện tồn tại mấy phe phái, nếu tất cả mọi người đều rơi vào nội đấu, vậy huyện còn phát triển thế nào được chứ?
Vốn Vương Trạch Vinh cũng không thèm để ý xem huyện có mấy phe mấy phái, tuy nhiên hiện tại thấy chủ tịch huyện và bí thư không ngờ tranh đấu công khai, tâm tình của hắn rất không tốt. Nơi khác đều đấu ngầm, nơi này lại hoàn toàn đấu ngoài sáng. Từ việc này đã thấy được vấn đề rất nghiêm trọng.
Tới nhà khách huyện ủy, Vương Trạch Vinh vẫn suy tư về vấn đề bộ máy huyện Tân Xuyên. Hiện tại hắn vẫn không thể nghĩ được tại sao Củng Lệ lại làm như vậy. Chẳng lẽ mục đích của cô ta chỉ đơn giản vậy sao?
Từ sau khi tiến vào quan trường, vấn đề đầu tiên mà Vương Trạch Vinh suy xét đến chính là mục đích làm việc. Hắn vốn không tin Củng Lệ lại không hiểu rõ lợi hại, bởi vậy nhất định cô ta có mục đích nào đó.
- Tiểu Tô, cậu thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh thấy Tô Hành Chỉ đang rót nước liền hỏi. Tô Hành Chỉ có năng lực rất tốt, thường trong thời gian ngắn đã có thể đề xuất được những ý kiến có tính chất xây dựng. Nếu Củng Lệ chỉ đơn giản như vậy, cô ta làm chủ tịch huyện cũng căn bản là không đủ tư cách. Hiện tại Vương Trạch Vinh cần chính là một Thường Hồng phát triển mạnh. Nếu cấp dưới không có đủ năng lực lại thích nội đấu, vậy lãnh đạo nhất định phải lập tức thay đổi.
Hôm nay Tô Hành Chỉ cũng tham gia hội nghị, nghe Vương Trạch Vinh hỏi vậy, biết Vương Trạch Vinh muốn hỏi gì. Tuy nhiên, y cũng không hiểu được, Củng Lệ làm những chuyện như vậy rất không giống cách làm của một cán bộ. Muốn chỉnh một thượng cấp, đây không phải là việc của một chủ tịch huyện.
- Bí thư Vương, tôi cũng không nghĩ ra!
Tô Hành Chỉ thực sự nghĩ không ra nên đành ăn ngay nói thật.
Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười, lấy tài liệu ra xem.
Củng Lệ này cũng khá thú vị, ngay bên ngoài tài liệu đã ghi rõ là đơn kiện. Đúng là đàn bà!
Rất nhanh, Vương Trạch Vinh bị tài liệu này hấp dẫn. Trong tài liệu này có rất nhiều nội dung, có rất nhiều chứng cớ về việc Phiền Ba lợi dụng việc thay đổi chế độ xã hội để ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Đọc nội dung trong tài liệu này, Vương Trạch Vinh không tin rằng đây là tài liệu lâm thời làm ra mà phải thu thập qua nhiều con đường chuyên môn mới có thể có được. Đây là thứ mà Củng Lệ làm để chuyên môn đối phó với Phiền Ba sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy rất có khả năng như vậy.
- Bí thư Vương, Chủ tịch huyện Củng đến đây.
Vương Trạch Vinh đang xem tài liệu thì Tô Hành Chỉ nói.
Vương Trạch Vinh cũng muốn quan sát Củng Lệ một chút, liền nói với Tô Hành Chỉ:
- Cho cô ta vào đi!
Có lẽ Củng Lệ vừa trang điểm lại. Cô vừa vào phòng, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy trong phòng rạng rỡ hẳn lên.
Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Củng Lệ ngồi xuống. Tô Hành Chỉ rót cho cô một chén trà.
- Bí thư Vương, tôi tới xin báo cáo ngài về tình hình của tài liệu kia.
Củng Lệ hơi cúi người nói.
Vương Trạch Vinh cũng không trả lời mà lấy một điếu thuốc ra chậm rãi hút một hơi. Vương Trạch Vinh phát hiện, từ sau khi mình tới Tân Xuyên, đặc biệt là trong việc tiếp nhận tài liệu này, vẫn đều là do Củng Lệ dẫn đường. Hắn thực sự không hy vọng ý nghĩ của mình bị một người đàn bà nắm lấy.
Thấy Vương Trạch Vinh hút thuốc, Củng Lệ hơi nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh lại không thể nhìn thấy gì trên khuôn mặt của cô ta.
- Bí thư Vương, mấy công ty ở huyện Tân Xuyên tồn tại một số vấn đề trong khi thay đổi chế độ xã hội. Các công nhân viên chức đều rất oán hận.
Củng Lệ nói. Tình hình phát sinh ở hội nghị hôm nay cũng có chút ra ngoài dự kiến của cô. Vốn cô muốn chờ cho Vương Trạch Vinh xem xong tài liệu liền đứng lên tố cao Phiền Ba, nhưng Vương Trạch Vinh lại không xem tài liệu ngay tại chỗ. Bởi vậy, cô mới tới đây, chính là muốn châm một mồi lửa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô nói tôi nghe một chút về tình hình thay đổi chế độ xã hội ở huyện Tân Xuyên.
Vì quan khí của cô ta không có nhiều chính khí lắm, cho nên cô ta làm việc này một lòng vì công là gần như không có khả năng. Như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Nhìn mũi Củng Lệ, Vương Trạch Vinh từng xem một quyển sách, thấy nói sống mũi cao, hướng lên trên qua hai hàng lông mày, cho thấy người đó dã tâm rất lớn. Mũi Củng Lệ chính là như vậy.
Nghe Củng Lệ nói xong, Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ gì cả. Nhìn Củng Lệ đi ra ngoài xong, Vương Trạch Vinh hỏi Tô Hành Chỉ:
- Tình hình Củng Lệ thế nào?
Tô Hành Chỉ nói:
- Cô ta vốn là phó bí thư đoàn thanh niên thị ủy, trước khi động đất hai năm thì tới huyện Tân Xuyên. Bởi vì cô liên hệ xin được tài chính từ tỉnh để cải tạo đường giao thông huyện Tân Xuyên nên cô ta rất được khen ngợi, sau đó thành Chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc hỏi:
- Còn gì nữa không?
Tô Hành Chỉ kể tình hình như vậy thì quá đơn giản.
Tô Hành Chỉ nói tiếp:
- Nghe nói vừa tốt nghiệp xong là cô ta công tác tại thành Đoàn.
Một phụ nữ, công tác ở thành đoàn sau đó rất nhanh xuống huyện công tác, không bao lâu đã trở thành chủ tịch huyện. Từ việc này, Vương Trạch Vinh nhìn ra có một chút vấn đề. Người phụ nữ này khẳng định có chỗ dựa. Tuy nhiên, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy kỳ quái, thoạt nhìn thì quan khí của cô ta không hề nhất trí với thường ủy nào trong thành phố. Chẳng lẽ cô ta có chỗ dựa ở tỉnh sao?
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy. Nếu người phụ nữ này có chỗ dựa ở tỉnh, vậy không thể coi thường cô ta được.
Nếu cô ta có chỗ dựa ở tỉnh, muốn chỉnh Phiền Ba là chuyện đơn giản, sao phải làm vậy? Chẳng lẽ Phiền Ba cũng có sao?
Vương Trạch Vinh lắc đầu, thật sự là không hiểu sao một huyện nhỏ như vậy lại khiến người ta không nhìn rõ tình huống. Phiền Ba này rốt cuộc có vấn đề gì chứ?
Đúng lúc này, Giám đốc sở giao thông Trịnh Vệ Lâm đi vào
Trịnh Vệ Lâm mỉm cười ngồi xuống sô pha, nói:
- Huyện Tân Xuyên thật là một huyện thú vị!
Thấy tình hình hội nghị hôm nay, Trịnh Vệ Lâm liên tưởng tới Củng Lệ, liền cảm thấy nên chỉ điểm một chút chuyện này cho Vương Trạch Vinh, cũng tăng thêm thiện cảm trong quan hệ giữa mình với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa nghe Trịnh Vệ Lâm nói vậy, mặt hơi nóng lên. Bộ máy nhân viên mình quản lý đấu đá nội bộ không ngờ để Trịnh Vệ Lâm thấy được, quả thật rất mất mặt.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng đã suy nghĩ kỹ, bất kể tình hình nơi này phát triển thế nào cũng phải động bộ máy nơi này một chút. Những người này đã khiến hắn rất thất vọng.
- Khiến cho anh chê cười!
Vương Trạch Vinh tự mình rót cho Trịnh Vệ Lâm một chén trà.
Trịnh Vệ Lâm liếc Tô Hành Chỉ một cái, muốn nói gì lại thôi.
- Bí thư Vương, tôi xuống huyện liên hệ công tác.
Tô Hành Chỉ vừa thấy vẻ mặt Trịnh Vệ Lâm như vậy liền vội nói với Vương Trạch Vinh.
- Cậu là một thư ký không tồi!
Trịnh Vệ Lâm khích lệ một câu.
- Giám đốc sở Trịnh có gì muốn nói?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi xuống dự họp, vừa thấy Củng Lệ liền không kìm nổi nghĩ tới một người.
- Ồ! Người nào vậy?
Nghe Trịnh Vệ Lâm nói tới chuyện Củng Lệ, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy hứng thú.
- Là thế này, có một lần tôi gặp phu nhân của tư lệnh quân khu Khâu Đại Giang, hôm nay gặp Củng Lệ, tôi cảm thấy hai người rất giống nhau.
Trịnh Vệ Lâm nói rất ẩn ý.
Nghe Trịnh Vệ Lâm nói vậy, Vương Trạch Vinh sửng sốt nhưng rất nhanh liền hiểu ra. Vương Trạch Vinh cũng đã gặp phu nhân của Khâu Đại Giang. Trịnh Vệ Lâm mà không nói, hắn cũng không nghĩ ra. Càng nghĩ, Vương Trạch Vinh càng cảm thấy hai người này thực sự rất giống nhau.
Hắn nhớ lại mặt mũi vợ Khâu Đại Giang, trừ tuổi tác không giống, còn lại rất nhiều điểm rất giống với Củng Lệ.
Thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Trịnh Vệ Lâm cười nói:
- Phu nhân của tham mưu trưởng Khâu chính là họ Củng.
Nhìn quan khí của Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của hắn rất có bộ dạng dựa vào mình.
- Ha ha, lão Trịnh quả là một người tâm lý.
Vương Trạch Vinh xưng hô từ giám đốc sở Trịnh đổi thành lão Trịnh, điều này khiến Trịnh Vệ Lâm cảm thấy cao hứng. Việc này chứng tỏ Vương Trạch Vinh đã bắt đầu tiếp nhận mình.
- Xin Trạch Vinh yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ tăng cường kiến thiết đường sá ở huyện Tân Xuyên.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí