Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 677- 679.
ừ chuyện của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm nhận được sự quan trọng của Hạng lão thái thái. Sau khi bà mất thì đã có ảnh hưởng quá lớn đối với Hạng gia.
Vương Trạch Vinh đã lén hỏi Tào Lệ Xu thì nghe cô ta nói có người nói với cô, nói cô nếu không được Hạng gia chấp nhận thì sẽ có người giết mẹ con cô ta. Bởi vì bị dọa nên cô ta mới dám làm như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng hỏi về tình huống của người kia, kết quả Tào Lệ Xu nói đó là một người đàn ông đeo kính, đội mũ. Vương Trạch Vinh đã nhờ Vương Tú Toàn điều tra nhưng không tra ra điều gì.
VIệc này chỉ có thể kết thúc như vậy, coi như điều tra thì cũng được gì chứ. Vương Trạch Vinh nói với Hạng Nam về việc này, ông xua tay nói:
- Bây giờ có điều tra cũng vô dụng. Dừng ở đây đi.
Hắc đạo cuối cùng đến nhà Vương Trạch Vinh nói chuyện với Tào Lệ Xu rồi dẫn cô ta đi.
Vương Trạch Vinh phát hiện Hạng Đào trong nháy mắt đã già đi nhiều, mấy lần đả kích làm cho y không còn vẻ kiêu ngạo của thiếu gia Bắc Kinh nữa.
Việc này Vương Đại Hải không biết. Sau khi Hạng Đào rời đi, Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, Hạng gia rất tốt với nhà ta, con phải quan hệ tốt với người Hạng gia. Con nhìn Hạng Đào xem, lần trước gặp cậu ta vẫn còn rất vui vẻ, bây giờ lại thành như vậy. Có phải con không quan hệ tốt với cậu ta không.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói rõ tình hình với Vương Đại Hải, chỉ nói cho qua.
Bắc Kinh không ngừng xảy ra chuyện nên Vương Trạch Vinh đành gọi về xin nghỉ phép với Hà Vi Trạch. Hà Vi Trạch đã sớm chú ý tình hình trên Bắc Kinh, biết mẹ Hạng Nam qua đời nên lập tức đồng ý.
Thực ra Hà Vi Trạch cũng muốn đi tham gia lễ truy điệu nhưng bởi vì người sau lưng y không quan hệ tốt với Hạng Nam, cho nên chỉ có thể gọi điện thăm hỏi.
Sau khi làm xong hậu sự, Vương Trạch Vinh chuyên môn bày tiệc cảm ơn đám thiếu gia Bắc Kinh.
Lần này mọi người đã giúp không ít việc, ân tình này Vương Trạch Vinh ghi nhận.
Đám thiếu gia Bắc Kinh bây giờ thấy biểu hiện của Vương Trạch Vinh đều coi trọng tương lai của hắn.
Ăn xong do Trịnh Tuệ Kiệt mời khách, mọi người đi đến một câu lạc bộ có chỗ dựa quân đội. Đây là một câu lạc bộ cao hơn 20 tầng, Trịnh Tuệ Kiệt rất quen nơi này.
- Vương ca, từ tầng 20 trở nên chỉ có khách quý mới vào được.
Trịnh Tuệ Kiệt nói.
Diệp Ba ở bên cười nói:
- Hôm nay Trịnh thiếu gia mang chúng ta đến đây xem ra tốn không ít.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Đều là do bạn bè mở mà, đảm bảo mọi người hài lòng.
Ra khỏi thang máy thì thấy bốn cô gái mặc đồ quân đội, mọi người vừa vào các cô gái liền ưỡn ngực kính chào.
Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt.
Diệp Ba cười nói:
- Rất thú vị, bây giờ đàn ông thích phụ nữ mặc đồng phục.
Mã Hạo Dân cười nói:
- Đứng chào ở cửa đã đẹp như vậy, xem ra nhân viên phục vụ không thể chê được.
Vương Trạch Vinh nghe bọn họ nói mới hiểu các cô gái này không phải quân nhân chính thức, chỉ mặc đồng phục này mà thôi.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Yên tâm, tiếp đón hôm nay toàn là nữ binh 100% đó.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy tên này liền lắc đầu, nơi này mình không nên đi. Hắn liền nói với Trịnh Tuệ Kiệt:
- Hôm nay nói trước đó, mấy thứ linh tinh thì thôi, mọi người uống rượu, nói chuyện thôi.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Vương ca là quan chức nên tôi biết, quyết không làm chuyện ảnh hưởng đến sự phát triển của anh. Yên tâm, bọn này còn phải dựa vào anh cơ mà.
Vương Tú Toàn nói:
- Đúng thế, Vương ca bây giờ như mặt trời giữa trưa. Lão gia tử nhà tôi cũng muốn tôi theo sát Vương ca, loại phụ nữ linh tinh nhất định không thể chuẩn bị cho Vương ca, phải là loại tuyệt đối.
Lời này chỉ làm Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Đám thiếu gia này làm việc đúng là theo sở thích. Có chỗ dựa mạnh nên bọn họ không có gì phải ngại.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Trịnh Tuệ Kiệt giơ tay lên, rất nhanh một loạt cô gái mặc đồ quân nhân đi vào, kính chào mọi người, ngực cao vút, đôi chân thon dài lộ ra dưới áo ngắn.
Nhìn mấy cô gái này, mắt mọi người sáng rực lên. Nói thật các cô gái mặc quân phục khác hẳn cô gái bình thường.
- Các vị, mỗi người chọn hai em, hải quân lục quân, không quân đều có.
Hầu Dã nói:
- Mẹ nó chứ, hải lục không quân là ba, vậy mà để bọn này chọn hai. Ba quân thiếu một quân sao được?
Mọi người đều hùa theo, nói Hầu Dã rất có lý.
- Mẹ nó chứ, suy nghĩ cho sức khỏe các ông mà thôi. Các ông nếu được thì cứ chọn hết. Đúng, còn cả bộ đội đặc công, các ông chọn đi. Chọn xong mà làm được thì tôi bỏ tiền, không làm được thì tự bỏ.
Trịnh Tuệ Kiệt giả vờ tức tối.
Lời này làm mọi người cười phá lên, chút tiền nhỏ đối với bọn họ có đáng gì.
Vương Trạch Vinh lần đầu thấy cảnh như thế nào, trong lòng có chút không thích. Là quan chức, hắn không thể làm làm theo đám thiếu gia này. Phụ nữ thì hắn thích nhưng như vậy thì hơi quá.
- Trịnh thiếu gia, để Vương ca chọn trước đi.
Ngô Uy Hoa nói.
Nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, mọi người cùng đồng thanh yêu cầu Vương Trạch Vinh chọn trước.
Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:
- Vương ca tôi đã sớm bố trí, hai em nguyên vẹn, bộ đội đặc công.
- Ha ha.
Mọi người cười phá lên. Nghe thấy chuẩn bị hai em đặc công cho Vương Trạch Vinh, đúng là muốn xem là người như thế nào.
Vương Trạch Vinh chỉ vào Trịnh Tuệ Kiệt mà nói:
- Vừa nãy nói rồi cơ mà, mọi người nói chuyện với nhau, sao anh còn như vậy?
Mặt hắn hơi sa sầm lại.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Vương ca yên tâm, các cô gái ở đây đều rất được, mọi người muốn làm gì đều do tự nguyện. Chúng tôi tìm mấy cô ta đến để tăng không khí mà thôi.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền không nói gì. Hắn suy nghĩ một chút thấy mình làm bọn họ mất mặt cũng không tiện.
Sau khi ăn xong thì Trịnh Tuệ Kiệt cố kéo hắn đến đây. Vương Trạch Vinh vốn định về nhà nghỉ nhưng không thể không đến đây.
Hai cô gái bố trí cho Vương Trạch Vinh rất đẹp. Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không nhìn ra hai cô là nữ binh.
Trịnh Tuệ Kiệt nhỏ giọng nói:
- Hai cô này đều là bộ đội đặc công hàm thiếu úy.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, thấy mỗi người chọn hai em mà vui đùa.
Mọi người cần chính là không khí, vừa hát vừa nhảy, uống rượu.
Bừng chén bia lên, Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác cân bằng này.
Hai cô nữ binh không ngừng chơi trò giải câu đố và uống rượu với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ. Chỉ không cần quá mức thì chơi đùa chút cũng được.
Uống một lúc, Diệp Ba đi tới ngồi bên Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, có chuyện tôi muốn nói với anh.
Bố Diệp Ba là Tổng Cục trưởng tổng cục quản lý Công thương, việc kinh doanh của y làm rất lớn.
Hai người liền đi sang bên ngồi.
- Vương ca, là như thế này. Anh biết đó, tôi kinh doanh lớn, bạn nhiều, cũng quen không ít nhà đầu tư nước ngoài. Anh có nghe đến tập đoàn AB nước Nga chưa?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Tập đoàn này là như thế nào?
Diệp Ba nói:
- Tập đoàn này là một tập đoàn khai thác và lợi dụng năng lượng, họ thấy kỹ thuật Ắc quy của Trung Quốc rất có khả năng nên muốn nói chuyện với anh, xem có thể hợp tác không?
Liên quan đến nguồn năng lượng mới, Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết nói sao. Hắn chỉ nói:
- Anh cũng biết Ắc quy bây giờ do quốc gia quyết định, trong này anh cũng có cổ phần, không phải do chúng ta có thể quyết định.
Diệp Ba vội vàng nói:
- Vương ca, anh hiểu sai ý tôi rồi. Ý của tôi là công ty này muốn đến Thường Hồng đầu tư, chủ yếu muốn khảo sát một chút xem bọn họ có thể hợp tác không? Bọn họ chuẩn bị phái một đoàn khảo sát đến Thường Hồng. Bây giờ chỉ là thông qua tôi để báo với anh, có thể thu xếp thời gian gặp một chút không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này thì có thể, chẳng qua liên quan đến tập đoàn nước ngoài, đặc biệt là nguồn năng lượng mới thì nên báo cáo với cấp trên.
Diệp Ba nói:
- Bây giờ có không ít nhà đầu tư nước ngoài muốn đến Thường Hồng khảo sát.
Chương 778: Chuyện xấu
Hôm nay gặp đám thiếu gia Bắc Kinh này, Vương Trạch Vinh đột nhiên lại thấy mình cần cảnh giác. Mình là quan chức chính phủ, không phải người bình thường, làm việc gì cũng khác trước. Về sau cố gắng ít đến nơi như thế nào.
Bởi vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh không muốn tiếp tục ở đây. Chẳng qua không có lý do nên Vương Trạch Vinh không tiện rời đi.
Nói chuyện với Diệp Ba, Vương Trạch Vinh hiểu thêm một vấn đề. Thường Hồng bây giờ đã dần thành trung tâm lợi ích, đám thiếu gia cũng bắt đầu muốn thu hoạch.
Thường Hồng là nơi tranh đoạt, lợi ích này thì các thế lực không thể không động tâm, bước tiếp theo có lẽ sẽ thay đổi bộ máy. Nghĩ đến những người không có bao chỗ dựa ở bộ máy, Vương Trạch Vinh thở dài trong lòng. Bọn họ có thể giữ được vị trí hay không cũng khó nói.
Đối với việc đám thiếu gia muốn kiếm chỗ tốt thì Vương Trạch Vinh hiểu. Nhưng liên quan đến quốc tế thì hắn không thể dễ dàng tỏ thái độ.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nên làm như thế nào rời đi thì Hạng Nam gọi điện tới nói có việc muốn nói.
- Các vị, bố vợ gọi, tôi phải về.
Vương Trạch Vinh rốt cuộc có lý do nên vội vàng nói với mọi người.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca đi đi, đó là việc lớn.
Diệp Ba thở dài nói:
- Hôm nay đang định uống đến say với Vương ca, xem ra không được rồi.
Lái xe đến nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ ông hôm nay biết mình mời đám thiếu gia ăn cơm, sao ông lại mời mình. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Khi vào nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh thấy ngoài mấy người phụ nữ ra thì không có ai, trong nhà rất bình tĩnh nên thở dài một tiếng.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh về liền chỉ vào thư phòng:
- Bố vừa về liền tìm anh, anh vào xem có chuyện gì.
Vương Trạch Vinh vào thì thấy Hạng Nam đang xem văn bản.
- Ngồi xuống đi.
Hạng Nam chỉ vào ghế ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi.
Ông nói:
- Trung ương đã có xác định mới về Thường Hồng. Trước kia xác định Thường Hồng là một Thành phố công nghệ cao. Nhưng sau khi nguồn năng lượng mới xuất hiện ở Thường Hồng, Trung ương có một suy nghĩ. Nguồn năng lượng mới này sẽ rất quan trọng với thế giới, phương diện này liên quan đến rất nhiều vấn đề. Cục diện Thường Hồng bây giờ đã không thể phù hợp với sự phát triển. Trung ương muốn thăng cấp Thường Hồng, Bí thư thị ủy sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy, việc này đang tranh cãi lớn.
Hạng Nam nói đến đây liền dừng lại và nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh.
Mấy hôm nay ông vẫn nghĩ đến việc này. Ông biết đối thủ lợi dụng việc này để đả kích mình, mục đích chính là không để Vương Trạch Vinh đạt được thành tích lớn ở Thường Hồng. Nhưng đối với việc này lực lượng của ông lại yếu một chút.
Tin này làm Vương Trạch Vinh chấn động. Hắn không ngờ lại là như thế này. Nếu thật sự Bí thư thị ủy Thường Hồng vào Tỉnh ủy, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng. Chẳng qua đối với bản thân hắn lại không phải việc tốt. Vương Trạch Vinh đương nhiên sẽ không cho rằng Thường Hồng lên cấp thì mình sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy. Thấy Hạng Nam nghiêm túc như vậy, hắn biết việc này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến tuổi tác của mình. Mình mới gần 34 tuổi, về kinh nghiệm thì không có khả năng vào Tỉnh ủy, đây là nói cấp trên có lẽ sẽ động đến vị trí của mình.
Nghĩ đến việc sẽ phải rời khỏi Thường Hồng, trong lòng Vương Trạch Vinh lại tức giận. Mình khó khăn lắm mới khiến Thường Hồng phát triển như vậy, vậy mà có người muốn chơi mình.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Vấn đề lớn nhất của con là kinh nghiệm và tuổi. Ở việc bố trí cho con thì vẫn chưa có quyết định.
Hạng Nam mặc dù nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh hiểu rõ, ở việc này người ta hoàn toàn nhằm vào mình.
- Bố, con biết tình huống của mình. Mới hơn 30 tuổi đã thành Bí thư thị ủy, đây là phá cách, nếu muốn làm Thường vụ tỉnh ủy là không thể.
Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Hắn vốn còn nghĩ công ty Ắc quy là thành tích rất lớn của mình, không ngờ thành tích quá lớn lại xuất hiện chuyện xấu.
- Trong sự phát triển của Thường Hồng con đã làm rất tốt. Dù sau đây Thường Hồng phát triển như thế nào thì thành tích của con không thể loại trừ. Thực ra Thường Hồng bây giờ đã là chiến trường tranh đoạt khắp nơi, con ở đó sẽ thành tâm điểm. Ý của bố là muốn con tạm thời rời đi. Con có suy nghĩ gì không?
Ý của ông thì Vương Trạch Vinh hiểu, có đôi khi lui một bước sẽ thấy không gian rộng lớn. Thường Hồng nếu thành nơi mọi người tranh đoạt, thành tích dễ có, đương nhiên vấn đề cũng dễ xuất hiện. Có nhiều người nhìn chằm chằm thì muốn tìm ra khuyết điểm không phải đơn giản sao?
- Bố, con nếu rời đi thì không phải nói rõ Hạng hệ sẽ lui bước ở Thường Hồng sao?
Vương Trạch Vinh nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng. Với Hạng gia thì mỗi địa bàn đều rất quan trọng. Người sáng suốt đều có thể thấy Thường Hồng là nơi có lợi ích rất lớn, là nơi dễ dàng đạt thành tích nhất. Bỏ nơi này sẽ là đả kích đối với Hạng hệ.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Nam móc thuốc ra hút. Lời này đúng nỗi đau của ông. Trong lòng ông đương nhiên không muốn bỏ Thường Hồng. Chỉ cần Vương Trạch Vinh ổn định ở Thường Hồng, lên chức vào Tỉnh ủy không phải không thể. Như vậy Hạng gia sẽ có người nối nghiệp.
- Trạch Vinh, bà nội con mất quá đột nhiên.
Hạng Nam nói lời này, Vương Trạch Vinh có thể thấy tâm trạng ông rất phức tạp. Lão thái thái tuy không hỏi việc nhưng sự tồn tại của bà là chỗ dựa của Hạng gia. Bây giờ bà chết, những kẻ khác sẽ không hề e ngại nhảy ra.
- Bố vốn định nhờ tang lễ mà đoàn kết lòng người nhưng kết quả lại xảy ra chuyện của Hạng Đào.
Hạng Nam nói tiếp.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, thăng cấp Thường Hồng là có ý đồ. Bề ngoài là có lợi cho Thường Hồng, nhưng mục đích chính là đẩy mình khỏi Thường Hồng, để tránh tương lai đạt thành tích rất lớn, đây là muốn ngăn cản sự phát triển của mình. Chuyện Hạng Đào là mấu chốt, Lưu gia xem ra cũng động tay động chân ở việc này.
Sau khi suy nghĩ được điểm này, Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam. Hắn biết ông cũng đã nhìn ra việc này.
- Nếu con không đi thì sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Việc này về cơ bản đã được quyết định.
Vương Trạch Vinh nghe như vậy liền lấy thuốc ra hút. Nói không tức là giả, sắp đạt thành tích lớn thì người ta lại đá đít mình đi.
Vương Trạch Vinh nhìn ra được ở việc này Hạng gia đã phải lùi bước.
- Bố trí con như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Hạng Nam nói:
- Việc này chưa có quyết định. Có suy nghĩ đưa con lên làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn, có thể là điều làm Bí thư thị ủy khác, có thể điều lên bộ của Trung ương làm Vụ trưởng, cũng có thể điều khỏi tỉnh Giang Sơn đến tỉnh khác làm Bí thư thị ủy. Đương nhiên việc này vẫn chưa có kết luận.
Nghe Hạng Nam nói như vậy thì làm thế nào cũng không tốt đối với Vương Trạch Vinh. Nếu thật sự như vậy thì sự phát triển của hắn bị ngăn cản lớn.
- Việc này bố chỉ nói trước cho con nghe để con chuẩn bị tư tưởng.
Hạng Nam nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam rồi nói:
- Thường Hồng tạm thời không lên cấp có được không ạ?
Hạng Nam nói:
- Bây giờ Bí thư Lâm chưa tỏ thái độ, còn có một thời gian nữa. Có nguồn năng lượng mới thì lên cấp là sớm muộn. Đương nhiên còn có một biện pháp là chuyển công ty Ắc quy ra khỏi Thường Hồng, như vậy con vẫn là Bí thư thị ủy.
Điều ông nói là không thể xuất hiện. Bây giờ Trung ương về cơ bản đã quyết định việc xây dựng sân bay ở Thường Hồng, rất nhiều ý phát triển Thường Hồng thành Đặc khu. Trung ương bây giờ có mấy Đặc khu chứ.
Một lát sau mắt Hạng Nam sáng rực lên, ông nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Không phải không hoàn toàn có cơ hội. Nếu có lực lượng cường đại thì con có thể lấy tuổi gần 34 trở thành Thường vụ tỉnh ủy.
Nói xong câu này Hạng Nam liền lắc đầu, khả năng này quá khó, không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với ông rất lâu. Hạng Nam có thể cảm nhận được với lực lượng của Hạng Nam bây giờ thì căn bản không thể đẩy mình lên làm Thường vụ tỉnh ủy. Lão thái thái mất, Hạng Đào xảy ra chuyện. Lưu gia bây giờ đã thành đối thủ của Hạng gia. Hạng Nam đối mặt đối thủ có lực lượng mạnh như vậy cơ mà. Lần này muốn Thường Hồng lên cấp chính là muốn chặt đứt khả năng thăng tiến của Vương Trạch Vinh.
Nhìn Hạng Nam, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận áp lực của ông rất lớn.
Làm sao bây giờ? Đây là điều mà Vương Trạch Vinh cần suy nghĩ. Ở việc này Vương Trạch Vinh đã rõ mình không thể ngăn cản.
Chương 779: Uông Nhật Thần phân tích
Sau khi nghe được tin từ Hạng Nam, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kém. Mình vất vả làm ra thành tích lại bị người ta cướp.
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?
Thấy Vương Trạch Vinh mặt mày ủ rũ đi ra, Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi. Hứa Tố Mai cũng khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không muốn làm mọi người thêm buồn nên cười nói:
- Không sao, có lẽ là hơi mệt.
Hứa Tố Mai nói:
- Thời gian này Trạch Vinh đúng là mệt. Trạch Vinh, con đi ngủ trước đi.
Lữ Khánh Phân nói:
- Sức khỏe của Trạch Vinh rất quan trọng, không thể bị mệt. Lát mẹ sẽ đi nấu canh cho con.
Lữ Hàm Yên đứng lên dìu Vương Trạch Vinh vào phòng ngủ.
- Trạch Vinh, anh nói thật với em là có phải chuyện bố nói rất xấu không?
Lữ Hàm Yên từ vẻ mặt Vương Trạch Vinh đã nhìn ra gì đó.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Em nghĩ nhiều quá đó, có thể có việc gì chứ.
- Trạch Vinh, em là vợ anh, có việc gì anh phải nói với em chứ?
Lữ Hàm Yên quan tâm nói.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bố nói Thường Hồng sẽ lên cấp, vị trí của anh có thể sẽ động.
- Anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên vội vàng nói.
Vương Trạch Vinh khó hiểu nhìn Lữ Hàm Yên:
- Sao em lại cho rằng anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên nói:
- Điều này quá rõ ràng còn gì. Nếu lên cấp thì kinh nghiệm và tuổi của anh không thể làm Bí thư thị ủy Thường Hồng nữa. Bởi vì anh không thể vào Tỉnh ủy.
Véo mũi Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không ngờ em lại nhạy cảm với chính trị như vậy.
Nói thật Vương Trạch Vinh không ngờ Lữ Hàm Yên lại có năng lực phân tích nhanh như vậy.
- Hừ, dám xem thường em. Đừng cho rằng em là vợ cả ngây ngô.
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy Lữ Hàm Yên như vậy, Vương Trạch Vinh ôm chặt lấy cô mà hôn, nhanh chóng cởi quần áo của cả hai.
Lữ Hàm Yên được Vương Trạch Vinh hôn cũng động tình, cô khẽ vỗ lưng Vương Trạch Vinh mà nói:
- Chưa khóa cửa phòng mà.
Không biết sao mà hôm nay Vương Trạch Vinh rất điên cuồng, Lữ Hàm Yên cũng dùng hết sức mà nghênh đón.
Nằm trên giường, Lữ Hàm Yên còn chưa lấy lại sức sau cơn ân ái. Cô phát hiện hôm nay Vương Trạch Vinh đột nhiên rất mạnh, mình không ngừng lắc lư trong mây mù.
Sau khi quan hệ Vương Trạch Vinh cũng không hề buồn ngủ, hắn không ngừng suy nghĩ. Đối với tin tức đó, Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh được.
Vương Trạch Vinh châm thuốc dựa lưng vào giường mà nghĩ hướng đi của mình. Từ ý của Hạng Nam có thể thấy lần này Hạng gia không muốn đối đầu với đối thủ, muốn bỏ Thường Hồng.
Nghĩ đến chuyện như thế mà Hạng gia phải thỏa hiệp, Vương Trạch Vinh chỉ có thể nghĩ đến bước tiếp theo của mình.
- Trạch Vinh, thực ra rời khỏi Thường Hồng cũng tốt. Thường Hồng bây giờ quá nóng.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ liền khẽ hôn lên ngực hắn rồi khuyên.
Vương Trạch Vinh sờ sờ người Lữ Hàm Yên một chút rồi đứng lên nói:
- Anh muốn nghe ý kiến của Bí thư Uông.
Lữ Hàm Yên nói:
- Cũng nên nghe ông ta. Chẳng qua đã muộn thế này em sợ Bí thư Uông đã ngủ.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Hắn thấy đã muộn nên lại nằm xuống giường. Hắn phát hiện mình bây giờ không thể bình tĩnh.
Hôm sau Vương Trạch Vinh dậy rất sớm, sau khi rửa mặt liền lái xe đến nhà Uông Nhật Thần.
Vào nhà Uông Nhật Thần thì thấy Uông Nhật Thần, Uông Phỉ và Uông Kiều đang tập Thái cực quyền.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Uông Nhật Thần rất vui vẻ nói:
- Vương ca, mấy hôm nay anh bận như vậy, sao lại đến đây?
Uông Nhật Thần cũng ngừng tập, đi tới ngồi xuống ghế rồi nói:
- Trạch Vinh, chuyện xử lý xong chưa?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi dự định về Thường Hồng.
Uông Kiều bưng cho Vương Trạch Vinh một cốc trà rồi nói:
- Vương ca, anh uống trà.
Nhìn Uông Kiều, hắn thấy cô sau khi tập Thái cực quyền thì cả người không còn buồn phiền như trước.
- Tâm trạng Tiểu Kiều rất tốt.
Vương Trạch Vinh nói.
- Chị ấy bây giờ mê tập Thái cực quyền rồi.
Uông Phỉ cười nói.
- Hai đứa tập đi, ông nói chuyện với Trạch Vinh một chút.
Uông Nhật Thần nói với hai cô cháu.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nói:
- Vâng.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần này Thường Hồng có thể thăng cấp, cậu có tính toán gì không?
Vương Trạch Vinh đến đây là muốn nghe ý kiến của ông. Hắn không ngờ lại do ông hỏi trước.
- Bí thư Uông, tối qua tôi mới biết việc này nên muốn đến nghe ý của ngài.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn nghe ý kiến của mình. Uông Nhật Thần khá vui vẻ, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh rất tôn trọng mình.
- Thường Hồng phát triển quá nhanh nên có người không ngồi yên.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nghe ông nói. Hắn biết phía sau mình chủ yếu là Hạng Nam và Uông Nhật Thần. Ý của Hạng Nam thì hắn đã rõ, không biết Uông Nhật Thần nghĩ như thế nào?
- Hạng gia phát triển quá nhanh sau khi Hạng Nam thành phó Thủ tướng. Lần này trong lễ truy điệu lão thái thái thì biểu hiện của cậu quá chói mắt.
Uông Nhật Thần từ từ nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới suy nghĩ đến biểu hiện của mình, thái độ của Lãnh đạo trung ương đối với mình đúng là không bình thường.
Uông Nhật Thần nói:
- Cậu mới là Bí thư thị ủy đã được chú ý, người nối nghiệp Hạng gia nhất định là cậu, đây là điều mọi người đều nhận định.
Vương Trạch Vinh coi như tìm được nguyên nhân, mọi người không muốn mình phát triển quá dễ dàng.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Hạng Nam có phải lựa chọn lùi bước không?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cho tôi một loạt đường lui.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Thực ra ở việc này cậu có rất nhiều cơ hội.
Đây là phán đoán nằm ngoài suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Hắn vội vàng nói:
- Bí thư Uông, ngài nói có thể không để Thường Hồng lên cấp.
- Hừ, tại sao không lên cấp. Thường Hồng lên cấp là chuyện tốt mà.
- Kinh nghiệm và tuổi của tôi không đủ.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của ông nên nói ra khiếm khuyết của mình. Hắn đã sớm nghĩ tới ở việc này người ta đã nắm được chỗ kém của mình nên mới nhằm vào đó.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Lão bí thư không phải muốn đến Thường Hồng xem một chút sao, cậu có thể liên hệ một chút.
Lão bí thư.
Nghe Uông Nhật Thần nói ra cựu Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Uông Nhật Thần.
- Lão bí thư có thể nói được sao?
Vương Trạch Vinh lập tức trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Uông Nhật Thần cũng không nói gì mà nhìn hai cháu gái tập Thái cực quyền. Ông thích xem cháu tập như vậy. Ông thở dài một tiếng, hai đứa tốt như vậy sao chuyện tình cảm lại như thế?
Nhìn Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Nhật Thần lại thở dài trong lòng. Hôm nay Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh đến liền tập rất chăm chú, phải làm như thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh lúc này không suy nghĩ mấy cái này, cựu Tổng bí thư tuy đã lui ra nhưng sức ảnh hưởng của ông không hề giảm sút. Nếu ông nói một câu thì đó là sự giúp đỡ quá lớn đối với mình. Chỉ cần ông lên tiếng, lại có Hạng gia và Uông gia ủng hộ thì nhất định sẽ thay đổi được.
- Bí thư Uông, vấn đề xem ra rất lớn.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
- Trạch Vinh, Bí thư Lâm cũng chưa có ý kiến mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần, hắn coi như hiểu ý ông. Nếu như cựu Tổng bí thư có thể ủng hộ mình thì Bí thư Lâm sẽ không phản đối. Hơn nữa có cả Uông Nhật Thần thì Bí thư Lâm không phải không thể ủng hộ mình. Nếu là như vậy thì mình có thể một lần nữa phá cách.
- Mấy ông lão kia cũng có thể tận dụng một chút.
Uông Nhật Thần cười nói.
Nhìn thoáng qua quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực, quan khí màu tím đã chiếm phân nửa nhưng còn chưa đạt mức của Thường vụ tỉnh ủy. Quan khí hoàn toàn thành màu tím thì mình mới có thể tiến bộ.
Uông Nhật Thần nói:
- Thường Hồng lên cấp chỉ mới là một đề án, cụ thể áp dụng còn một thời gian. Đây là thời kỳ rất quan trọng với cậu. Có thể thành công phải do chính cậu. Tôi có thể liên hệ với Lão bí thư giúp cậu.
Vương Trạch Vinh không biết nói sao, Uông Nhật Thần giúp mình quá nhiều.
- Vương ca, mau chỉ bọn em động tác này.
Uông Phỉ thấy hai người cứ nói chuyện mãi liền lớn tiếng nói.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Ha ha, không đợi được nữa hả. Trạch Vinh, đi dạy hai đứa nó một chút.
Vướng mắc trong lòng Vương Trạch Vinh đã được mở, tâm trạng cũng tốt hơn. Hắn biết Thường Hồng lên cấp là cơ hội với mình, cố gắng một lần thì có lẽ sẽ thành công. Cho dù không được thì mình cũng là cán bộ cấp sở, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Hắn vốn xuất thân bình thường, có thể đi tới vị trí này đã quá hài lòng.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí