Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 655- 657
au khi biết Uông Nhật Thần còn có chuẩn bị, Vương Trạch Vinh liền quyết định phải có sự lựa chọn bổ sung người cho Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh không biết Uông Nhật Thần có quân bài gì, nhưng có một điều hắn tin là Uông Nhật Thần khác với Hạng Nam. Khi Hạng Nam rời khỏi tỉnh Sơn Nam là bị chèn ép, mà Uông Nhật Thần đây là về hưu. Trong nhà Hạng Nam không có thế lực gì, Uông Nhật Thần lại khác. Ông còn có một thông gia làm Tổng bí thư. Ở tình huống này ông nhất định còn thu được người nào đó. Hơn nữa Lâm gia cũng phải có người ở tỉnh Giang Sơn.
Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy ở tình huống này mà dám làm loạn Thường Hồng, bọn họ nhất định biết hai Tổng bí thư quan tâm đến sự phát triển của Thường Hồng, vì sao lại xuất hiện tình huống này. Vương Trạch Vinh không biết tình huống ở Trung ương, cũng không tiện đoán mò. Hắn bây giờ chỉ cần làm theo yêu cầu của Uông Nhật Thần là được.
Dù là Ngô Kim Thành hay là Tiền Hồng đều là người không thể thiếu của Vương Trạch Vinh, bây giờ bọn họ đi, Tào Tín Xuân cũng đi, y phải trong thời gian ngắn tìm ra ba người thay thế.
Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy đương nhiên là Khương Tắc Xương, đây là điều Vương Trạch Vinh đã xác định. Khương Tắc Xương tuy đã lên tỉnh nhưng trên tỉnh không dùng đến y, bây giờ đang rất nhàn. Trưởng ban Tuyên giáo? Vương Trạch Vinh suy nghĩ một loạt người và thấy Điền Lệ Vân là lựa chọn tốt. Hắn vốn dự định để Điền Lệ Vân đối phó Cận Hình Đào. Nhưng chức của Cận Hình Đào trong thời gian ngắn sẽ không thay thế. Cận Hình Đào bây giờ đã thành thật hơn nhiều, đương nhiên sớm muộn gì hắn cũng phải đẩy Cận Hình Đào đi.
Phó thị trưởng thường trực thì theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì là Đặng Diệu Hoa là lựa chọn tốt nhất. Đặng Diệu Hoa từ sau khi phụ trách Khu công nghệ cao thì đã hết lòng vì công việc, đạt được thành tích rất lớn. Chẳng qua có một vấn đề là kinh nghiệm của Đặng Diệu Hoa quá kém, chỉ có thể quá độ một chút rồi nói.
Ở vấn đề Khu công nghệ cao, Vương Trạch Vinh muốn tăng nơi này lên một bậc, để Chủ nhiệm vào thường vụ, đáng tiếc bây giờ không thể thực hiện. Nếu không thể đạt được suy nghĩ này thì tốt nhất là làm cho Đặng Diệu Hoa vào thường vụ.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút liền quyết định đầu tiên do Quách Thư Quân làm Phó thị trưởng thường trực, Đặng Diệu Hoa làm thường vụ, Phó thị trưởng. Cứ như vậy Khu công nghệ cao phải lựa chọn người tâm phúc của mình.
Vương Trạch Vinh bây giờ không nói với những người đó mà cần trao đổi với Uông Nhật Thần.
Tình hình tỉnh Giang Sơn từ từ phát triển theo suy đoán của Vương Trạch Vinh. Nhiều người cũng có thể thấy Bí thư và chủ tịch tỉnh đi lại gần nhau, mà thế lực Lâm Đạo Nguyên lại dần co rút.
Vương Trạch Vinh cũng từ các con đường thấy biến hoá ở trên tỉnh, vì thế còn gọi điện cho Lâm Đạo Nguyên. Lâm Đạo Nguyên không nói gì, điều này làm Vương Trạch Vinh có chút bực mình.
Sẽ thay đổi.
Không ít người cũng thấy tình huống này, cũng có chút lo lắng với cục diện tiếp theo. Cán bộ trong tỉnh cũng khó xử, lực lượng Uông hệ đã biến hoá lớn. Ngay cả Hà Vi Trạch của Uông hệ cũng thay đổi, việc này làm người Uông hệ bực bội nhất.
Nếu chỉ là Hà Vi Trạch cùng Tả Quốc Huy hợp lại thì Lâm Đạo Nguyên có Uông Nhật Thần ủng hộ thì đối phó được. Bây giờ quan trọng là Triệu Phong Vĩ cũng tham gia vào, vấn đề có chút phức tạp.
Tuy nói Lâm Đạo Nguyên có Uông Nhật Thần ủng hộ nhưng không mấy người coi trọng y.
Hai hôm sau Uông Nhật Thần gọi điện tới nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, người của cậu đã chuẩn bị xong chưa. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sắp tới sẽ họp nghiên cứu việc của Ngô Kim Thành cùng Tiền Hồng, Tào Tín Xuân cũng sẽ đi. Sau khi hội nghị lần này kết thúc sẽ nghiên cứu bộ máy Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:
- Bí thư Uông, không phải là cùng lúc nghiên cứu việc Thường Hồng chứ?
Uông Nhật Thần nói:
- Yên tâm, việc này sẽ không cùng lúc.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ Tỉnh ủy sẽ nghiên cứu cả việc điều người và bổ nhiệm, bây giờ xem ra các bên đều có chuẩn bị.
Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống liền cảm thấy mình càng phải thêm cẩn thận trong việc chọn người. Quan khí không phải không thay đổi, khi có tập đoàn từ bên ngoài thì quan khí sẽ từ từ biến hoá. Chuyện này Vương Trạch Vinh có kinh nghiệm từ Triệu Lâm Phân. Vương Trạch Vinh càng hiểm thêm một chân lý trong quan trường:Không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, tất cả đều đang biến hoá.
Hắn làm việc càng thêm cẩn thận, tuy nói mấy người này là người mình tin tưởng nhất nhưng đề phòng vẫn hơn.
Sau khi nghĩ xong, Vương Trạch Vinh nói với Tô Hành Chỉ:
- anh tìm một chỗ rồi gọi Đặng Diệu Hoa, Khương Tắc Xương, Điền Lệ Vân cho tôi.
Biết Vương Trạch Vinh có chuyện quan trọng muốn nói với thân tín, Tô Hành Chỉ liền tìm nơi yên tĩnh.
Được Tô Hành Chỉ thông báo, mấy người liền tới rất sớm. Khương Tắc Xương còn xin phép mà từ trên tỉnh chạy về.
Mấy người đều nói chuyện quan trường, quan chức ngồi cùng nhau thì chỉ có chuyện này mà thôi.
Đặng Diệu Hoa nói với Điền Lệ Vân:
- Trưởng ban Điền, Bí thư Vương gọi chúng ta tới làm gì?
Đặng Diệu Hoa sau khi lên làm lãnh đạo đã trầm ổn hơn trước đây nhiều. Chẳng qua khi gặp thân tín của Vương Trạch Vinh thì y mới hỏi như vậy.
Điền Lệ Vân nói:
- Việc này tôi cũng không tiện đoán.
Sau khi được Tô Hành Chỉ đề bạt, Điền Lệ Vân rất trung thành. Cô biết tình huống của mình, chỉ có dựa vào Tô Hành Chỉ thì cô mới có tượng lai tốt. Vì tránh bị khu nghỉ dưỡng của em gái ảnh hưởng đến mình, cô đã bảo em gái chuyển sang ngành khác.
Khương Tắc Xương nói:
- Bây giờ lại có tin đồn rằng bộ máy Thường Hồng sẽ điều chỉnh.
Nghe thấy thế cả Đặng Diệu Hoa và Điền Lệ Vân đều động tâm. Có lẽ hôm nay có quan hệ với việc này.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, ba người liền đứng lên.
Nhìn Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Đặng, vấn đề của cậu sao rồi? Nghe nói không ít cô gái theo đuổi cậu. Công tác và gia đình đều phải coi trọng.
Điền Lệ Vân cười nói:
- Chủ nhiệm Đặng bây giờ như viên kim cương, bao người theo đuổi. Cô bé Tiểu Triệu ở ban tôi cũng thích anh ta, hôm nào cũng chạy đến.
Khương Tắc Xương cười nói:
- Chủ nhiệm Đặng, phải nhìn chuẩn vào đó.
Đặng Diệu Hoa nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:
- Anh đó, cô gái huyện Nguyên Chi đã qua lại với anh lâu rồi, cũng nên kết hôn đi chứ?
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương và Đặng Diệu Hoa rồi nói:
- Vấn đề cá nhân thì phải xử lý nhanh vào, việc này cũng là chỉ tiêu một đồng chí có thành thục hay không?
Tô Hành Chỉ rất nhanh đã mang rượu và thức ăn lên.
Nhìn thoáng qua Tô Hành Chỉ, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra có thể đưa Tô Hành Chỉ ra ngoài rèn luyện. Năng lực của Tô Hành Chỉ đã tăng mạnh, nhân tài thì phải nên đưa đến nơi thích hợp mà rèn luyện.
Vương Trạch Vinh không phải người cả đời dùng một thư ký. Chỉ cần là người có năng lực thì hắn sẽ cung cấp sân khấu cho bọn họ.
- Bí thư Vương, tôi xin mời ngài.
Điền Lệ Vân rất cảm ơn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:
- Tôi cũng mời chị.
Điền Lệ Vân uống cạn chén làm hai má đỏ lên trông rất đẹp.
Thấy người khác cũng muốn mời rượu, Vương Trạch Vinh vì có việc cần nói nên nói:
- Không nên từng người mời một, tôi mời mọi người một chén. Hôm nay tôi có chuyện muốn nói.
Chạm chén với mọi người, Vương Trạch Vinh uống cạn rượu trong chén.
Thấy mọi người đã uống xong, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Thường Hồng cần phát triển mạnh, người chính là điều quan trọng nhất. Mấy người nên phải chuẩn bị gánh vác công tác quan trọng hơn, đồng thời phải tăng cường bồi dưỡng người dự bị.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, ba người rất vui. Vương Trạch Vinh đã lộ ra một tin là bộ máy lãnh đạo Thường Hồng sẽ thay đổi, có lẽ mình sẽ tiến bộ.
Có ai không muốn tiến bộ, lời đồn gần đây rất nhiều. Mấy người bọn họ đều là thân tín của Vương Trạch Vinh, nếu Vương Trạch Vinh không thể khống chế tình hình thì sẽ ảnh hưởng lớn đối với bọn họ.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người rồi nói:
- Sắp tới công tác của Ngô Kim Thành, Tào Tín Xuân cùng Tiền Hồng đều sẽ thay đổi.
Khương Tắc Xương nghe được một vài tin tức, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thầm nghĩ lời đồn không sai. Y khá giật mình, Tiền Hồng mà đi, vậy mình có phải sẽ có cơ hội? Nhìn Bí thư Vương thì thấy cơ hội của mình là rất lớn. Khương Tắc Xương cũng muốn về Thường Hồng.
Điền Lệ Vân cũng có suy nghĩ của mình. Mình là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, theo bố trí của Vương Trạch Vinh thì sẽ là thay thế Cận Hình Đào, chẳng lẽ mình thay một trong ba người kia? Nghiên cứu một chút, Khương Tắc Xương biết mình không thể thay thế Tiền Hồng, Khương Tắc Xương là người tất nhiên. Thay Tào Tín Xuân là không thể, chẳng lẽ là Trưởng ban Tuyên giáo? Càng nghĩ càng thấy có thể, nếu là như vậy thì mình sẽ vào Thị ủy. Nghĩ đến đây mặt cô càng đỏ hơn.
Ở đây Đặng Diệu Hoa bình tĩnh nhất, y biết Vương Trạch Vinh bố trí mình đến phụ trách Khu công nghệ cao thí sẽ sớm muộn đề bạt. Bây giờ chỉ cần xem Vương Trạch Vinh bố trí như thế nào mà thôi.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương mà nói:
- Tắc Xương, đến lúc đó anh sẽ đến Thị ủy làm việc.
Khương Tắc Xương vui vẻ. Đến Thị ủy công tác thì mình nhất định sẽ thành Trưởng ban thư ký Thị ủy. Tuy nói vẫn là công tác văn phòng nhưng mình vào thường vụ, đây là nhảy vọt.
- Bí thư Vương, tôi nghe lời ngài, nhất định làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh gật đầu, Khương Tắc Xương đã làm thư ký cho mình lâu như vậy, y cũng hiểu suy nghĩ của mình.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:
- Trưởng ban Điền, chị nên làm quen công tác tuyên truyền.
Quả nhiên là như vậy, Điền Lệ Vân nghĩ đến công tác ở ban Tổ chức cán bộ của mình nên vội vàng nói:
- Bí thư Vương, sau khi tôi đi thì ban Tổ chức cán bộ sẽ như thế nào?
Ý của Điền Lệ Vân là chẳng may mình đi thì ban Tổ chức cán bộ có thể bị Cận Hình Đào nắm lại không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi có bố trí.
Ban Tổ chức cán bộ là cơ quan quan trọng, Vương Trạch Vinh đương nhiên rất coi trọng.
Hôm nay hắn đã nói rõ việc bố trí với mọi người, Vương Trạch Vinh cũng muốn khảo sát bọn họ. Nếu chuyện như vậy mà không giữ được bình tĩnh thì dùng bọn họ hay không cũng khó mà nói.
Chương 756: Phùng Triêu Lâm thông minh
Trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Phong Vĩ đưa ra một phương án điều chỉnh nhân sự trong toàn tỉnh, trong này điều Tiền Hồng lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Ngô Kim Thành điều lên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy làm Phó Trưởng phòng. Tào Tín Xuân điều đến thành phố Thanh Phong làm Phó bí thư Thị ủy.
Bây giờ thấy phương án này, mọi người đều giật mình mà nhìn Hà Vi Trạch và Tả Quốc Huy ngồi đó. Mấy thường vụ lựa chọn thái độ trung lập, việc này có chút phức tạp.
Kết quả khiến mọi người lo lắng. Phương án này không ngờ được người của Hà Vi Trạch và Tả Quốc Huy đồng ý, do mấy người trung lập nên đám Lâm Đạo Nguyên ở thế dưới, phương án này được thông qua.
Đừng nhìn hội nghị này bổ nhiệm mấy vấn đề không quan trọng, chấn động của nó là không nhỏ. Việc này đã thể hiện lực lượng Uông hệ bị yếu thế, đám Lâm Đạo Nguyên bị chèn ép.
Tin tức không ngừng được truyền đi.
Vương Trạch Vinh sau khi nghe được tin này chỉ cười cười, hắn đã sớm chuẩn bị với việc này. Tiền Hồng cùng Ngô Kim Thành có thể đến trong tỉnh, điều này cũng có lợi cho sự bố trí của hắn. Bây giờ Thường Hồng đạt thành tích lớn trong xây dựng, hơn nữa còn thành tích Thành phố công nghệ cao thì mình đủ cơ sở tiến tới.
Vương Trạch Vinh lẳng lặng quan sát sự biến hoá của các cán bộ, việc này cũng là cơ hội để xem ai không kiên định nhảy ra.
Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát, cán bộ Thường Hồng cũng thầm bàn tán việc này, tin tức trên tỉnh làm mọi người khó có thể dò xét.
Một hội nghị nghiên cứu ba nhân sự ở Thường Hồng làm người ta khó hiểu. Ba Thường vụ thị ủy Thường Hồng được điều đi mà không kịp thời nghiên cứu người tiến vào, trên tỉnh có ý gì?
Sau khi biết tin đám Tào Tín Xuân sẽ đi, các cán bộ Thường Hồng đều ngây dại. Thường Hồng đang cần cán bộ thì sao lại có ba người rời đi? Trong ba người này thì ngoài Tào Tín Xuân ra, hai người còn lại đều của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Tỉnh ủy điều người của Vương Trạch Vinh đi, mục đích là gì?
Phùng Triêu Lâm đang ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ. Trên tỉnh điều động nhân viên Thường Hồng làm y khá động tâm. Nói thật y vẫn muốn đấu với Vương Trạch Vinh, đáng tiếc y không có chỗ dựa mạnh như Vương Trạch Vinh. Bây giờ trên tỉnh không biết vì nguyên nhân gì mà điều chỉnh nhân viên Thường Hồng.
Phùng Triêu Lâm không ngừng hút thuốc, y nghĩ đến tình hình sẽ diễn ra sau khi ba người rời đi. Nếu mượn cơ hội đưa người của mình vào thường vụ thì có lẽ tiếng nói của mình sẽ tăng lên nhiều.
- Thị trưởng, Phó bí thư Các tới.
Thư ký đi vào nhỏ giọng nói.
Nghe thấy Các Vũ Tuấn đến, Phùng Triêu Lâm không khỏi thầm than. Từ lần trước không đứng về phía Các Vũ Tuấn, Các Vũ Tuấn đã xa cách với mình, hôm nay đến chính là vì việc ba người kia.
- Mời anh ta vào.
Phùng Triêu Lâm nói xong liền đứng dậy.
Bắt tay Các Vũ Tuấn, Phùng Triêu Lâm cười nói:
- Lão Các, có chuyện gì thế?
- Ha ha, trên tỉnh thoáng cái điều đi ba thường vụ của Thường Hồng, áp lực công việc rất lớn.
Mời Các Vũ Tuấn ngồi xuống, Phùng Triêu Lâm đưa cho đối phương điếu thuốc.
- Ừ, thành phố phải mau chóng xin Tỉnh ủy bổ sung mới được. Lão Tào đi, công tác bên Ủy ban lập tức trở nên áp lực.
- Không thể, lão Phùng, việc này anh phải đề nghị với Tỉnh ủy mới được, nhất định phải phái cán bộ có năng lực tới.
Nghe Các Vũ Tuấn nói như vậy, Phùng Triêu Lâm nói:
- Việc này Bí thư Vương sẽ suy nghĩ, chúng tôi chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.
- Lão Phùng, ở đây không có người ngoài, tôi sẽ nói thật với anh. Thường Hồng không thể tiếp tục như vậy, Ủy ban phải có quyền lên tiếng nhất định mới được. Lần này Tỉnh ủy có lẽ thấy vấn đề ở Thường Hồng nên mới điều chỉnh như thế. Chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Phùng Triêu Lâm nghe thấy thế lại không hề kích động như trước.
Từ từ hút thuốc, Phùng Triêu Lâm thầm tính toán. Trong thường vụ thì hai người của Vương Trạch Vinh đi, Vương Trạch Vinh nắm giữ bốn người Hàn Chính Cương, Quách Thư Quân, Sử Chí Hòa, Hoàng Như Tú, tổng cộng là năm phiếu. Về phần Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng kia thì khó nói, y bình thường đều đứng trung lập, Trương Chấn Trung, Dư Bội Luân cũng trung lập. Như vậy chỉ còn Các Vũ Tuấn, Lưu Gia Hà, Cận Hình Đào và mình là bốn phiếu, việc này rất nguy hiểm.
Sau khi đấu với Vương Trạch Vinh mấy lần, Phùng Triêu Lâm thông minh hơn nhiều, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bề ngoài. Trước kia mình nghĩ quá đơn giản, nghĩ rằng có thể đánh ngã Vương Trạch Vinh, mình sẽ lên, bây giờ xem ra là không thể. Dù Vương Trạch Vinh ngã, mình bây giờ không có chỗ dựa mạnh thì cấp trên sao có thể đồng ý để mình thay thế.
Phùng Triêu Lâm đoán việc này là không thể, có lẽ cấp trên lấy lý do mình đấu với Vương Trạch Vinh mà điều mình đi.
Có lẽ đoán được ý của Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn nói:
- Trần Bảo Hàng có thể tranh thủ được, đồng chí Sử Chí Hòa cũng có thể tranh thủ.
- Lão Các, hôm nay dậy hơi lạnh, tôi đi nghỉ chút vậy.
Phùng Triêu Lâm cảm thấy mình không thể xác định nên đành nói như thế.
- Ha ha, lão Phùng, sức khỏe rất quan trọng.
Các Vũ Tuấn cười cười rồi đứng lên. Đối với thái độ này của Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn rất bực mình.
Sau khi hai người bắt tay, Phùng Triêu Lâm ra khỏi văn phòng mình.
Ngay khi Phùng Triêu Lâm vừa đi, Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nói Các Vũ Tuấn đã đến văn phòng Phùng Triêu Lâm.
Phùng Triêu Lâm trực tiếp về nhà.
Ngồi trên sô pha suy nghĩ rất nhiều về mấy lần đấu mà thất bại.
Tình huống lần này sẽ như thế nào? Phùng Triêu Lâm cảm thấy việc này làm y có chút buồn bực.
Hút mấy điếu thuốc, Phùng Triêu Lâm quyết định không đụng vào Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này có chỗ dựa là phó Thủ tướng, mình không thể va chạm. Cho dù mấy tên trên Tỉnh ủy muốn đối phó Vương Trạch Vinh, mình cũng không nên xen vào. Vương Trạch Vinh dù thắng hay bại thì cũng không ngã. Đây là suy nghĩ của Phùng Triêu Lâm. Nhìn Phú Thì Cách có thể thấy có một chỗ dựa là rất quan trọng.
Cẩn thận suy nghĩ việc này, Phùng Triêu Lâm đột nhiên có một suy nghĩ mới, nếu không thể đấu thì sao không hòa giải?
Sau khi có suy nghĩ này, Phùng Triêu Lâm không biết sao thấy rất thoải mái.
- Bố, sao hôm nay bố về sớm thế?
Con y Phùng Bảo Quân vừa vào thấy ông bố liền hỏi.
- Sao con về sớm như vậy?
Phùng Triêu Lâm hỏi.
- Bọn con họp lớp.
Phùng Bảo Quân nói.
Nghe thấy thế, Phùng Triêu Lâm gật đầu nói:
- Bạn học tụ tập là chuyện tốt, có nhiều bạn mới tốt.
- Mấy người trước kia thường xuyên đánh nhau nhưng không biết sao bây giờ mọi người lại thấy buồn cười vì hành vi trước đây của mình. Bây giờ nghĩ lại bạn học cùng lớp thì đấu nhau làm gì?
Phùng Triêu Lâm nghe vậy không khỏi chấn động, lời của Phùng Bảo Quân đã xua tan mây mù trước mắt y.
Phùng Triêu Lâm biết vấn đề của mình. Y có năng lực, quan trọng là không có chỗ dựa mạnh. Nếu tiếp tục đấu với Vương Trạch Vinh thì sẽ không có chỗ tốt gì. Bây giờ người trên tỉnh có vẻ muốn động Vương Trạch Vinh nhưng thoạt nhìn hiệu quả không lớn. Mình mà xen vào thì không tốt.
Xem ra nên học Dư Bội Luân.
Nghĩ đến chuyện mà Các Vũ Tuấn nói hôm nay, mục đích của y chính là muốn mình đấu với Vương Trạch Vinh. Việc này mình phải đứng ngoài xem mới được. Chỉ cần vùi đầu vào công việc, không quan tâm đến các việc khác.
Vương Trạch Vinh lúc này đang nghĩ đến việc trên tỉnh yêu cầu Thị ủy Thường Hồng đưa ra danh sách.
Lần này Tỉnh ủy yêu cầu do Thường Hồng cung cấp bản báo cáo về nhân viên bổ sung vào thường vụ.
Vương Trạch Vinh rất coi trọng việc này, có lẽ có người trên tỉnh muốn thông qua mà tìm hiểu tình huống Thường Hồng, sau đó bắt đầu có điều chỉnh.
Hai người của mình đi thì phải tăng thêm thực lực của mình mới được.
- Lão Trần, mai theo tôi đến Chương Huyện một chút.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng. Hắn muốn hiểu rõ thái độ của Trần Bảo Hàng.
Chương 757: Ngoài suy đoán
Thường Hồng mất ba thường vụ làm mọi người lo lắng. Mấy thường vụ ngồi đây biết hội nghị hôm nay sẽ nghiên cứu vấn đề báo cáo nhân viên thay thế lên Tỉnh ủy. Mặc dù đây chỉ là danh sách mà thôi, hơn nữa đưa lên thì chưa chắc Tỉnh ủy đã thông qua. Nhưng các thường vụ lại rất coi trọng.
Vương Trạch Vinh hôm qua đã trao đổi với Trần Bảo Hàng, kết quả làm Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Trần Bảo Hàng đã nói rõ mình không muốn xen vào việc này. Đối với Trần Bảo Hàng, Vương Trạch Vinh không thể hiểu nổi. Người này cứ thấy chút tiếng gió là đứng ngoài. Đối với người như vậy thì đúng là không dễ đối phó.
Vương Trạch Vinh nhìn các thường vụ rồi nói:
- Hôm nay mời mọi người tới là nghiên cứu ba thường vụ của thành phố chúng ta. Việc này Tỉnh ủy yêu cầu báo cáo lên, chúng ta nhất định phải nghiên cứu rõ ràng.
Phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, ai cũng không muốn nói đầu tiên.
Dư Bội Luân nhắm mắt ngồi đó, Trương Chấn Trung bởi vì nhân vật sau lưng nên bình thường luôn bỏ cuộc, không xen vào là nguyên tắc của y.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào nhìn Phùng Triêu Lâm, lại nhìn Các Vũ Tuấn, lời đến bên miệng liền nhịn xuống. Y đương nhiên hiểu rõ sự quan trọng của các thường vụ sắp tới. Nếu như người phản đối Vương Trạch Vinh tiến vào thường vụ, thế lực của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng sẽ giảm. Y biết ý đồ của Vương Trạch Vinh, để Điền Lệ Vân ở ban Tổ chức cán bộ chính là muốn đẩy mình đi.
Các Vũ Tuấn nói:
- Bí thư Vương, Thường Hồng thoáng cái có ba thường vụ đi, điều này nói rõ cấp trên rất tin tưởng vào cán bộ Thường Hồng, đây là việc tốt. Nếu Tỉnh ủy yêu cầu thành phố đề cử danh sahcs, tôi cho rằng phải do ban Tổ chức cán bộ nghiên cứu rồi đưa ra, không thể sơ sót. Việc này để lão Cận nói trước là hay nhất.
Nhìn thoáng qua Cận Hình Đào, Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Mình là một Bí thư thị ủy mà mấy Phó bí thư và Trưởng ban tổ chức cán bộ lại đối đầu với mình, điều này làm công tác khó triển khai. Sau chuyện này thì nhất định phải điều bọn họ đi.
Các Vũ Tuấn nói như vậy làm Cận Hình Đào có chút bất đắc dĩ. Trước đó Vương Trạch Vinh đã tìm y mà nói chuyện ứng viên, bây giờ mình có nên nói người Vương Trạch Vinh chọn ra không? Lén nhìn Phùng Triêu Lâm thì thấy đối phương không hề giống các hội nghị trước, mắt nhìn quyển sổ rất chăm chú.
Không có chỉ thị gì, Cận Hình Đào cố lấy bình tĩnh rồi nói:
- Ban Tổ chức cán bộ có mấy sự lựa chọn gồm:Điền Lệ Vân, Đặng Diệu Hoa, Chu Minh Cường, Chu Nghênh Tùng, Giang Chu Vân, Chu Sử Long, Thôi Bình, Duẫn Lương Quang, Cao Lâm Thành, đương nhiên đồng chí Khương Tắc Xương cũng có thể suy nghĩ.
Nghe Cận Hình Đào nói như vậy, vẻ mặt các thường vụ khá kỳ quái. Cận Hình Đào sao lại đưa ra nhiều tên như vậy, đây là quấy rối. Trong này có người của Vương Hệ, Phùng hệ, Các hệ, Lưu hệ. Mọi người không ngờ Cận Hình Đào lại nói như vậy.
Vương Trạch Vinh mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng hắn đã quyết tâm đẩy Cận Hình Đào đi. Cận Hình Đào làm như vậy là gây loạn. Đưa nhiều người như vậy chính là muốn mình đối mặt với đám người kia. Đặc biệt nói cả người của Vương Trạch Vinh ra, động cơ rõ ràng là có. AI cũng biết nội dung trong Hội nghị thường ủy không lâu nữa sẽ được truyền ra. Mọi người nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Cận Hình Đào nói xong, Các Vũ Tuấn nói:
- Đúng thế, xem ra Thường Hồng chúng ta có nhiều nhân tài. Tôi thấy lão Cận còn đưa cả người bên ngoài vào. Đồng chí Khương Tắc Xương mặc dù là từ Thường Hồng đi ra, lão Cận sao lại có thể chọn cả đồng chí này. Khương Tắc Xương lên tỉnh sẽ phát triển mạnh, tôi thấy không nên đưa đồng chí này vào danh sách.
Ở việc này Các Vũ Tuấn cũng có chút không hài lòng với Cận Hình Đào.
Cận Hình Đào nói xong liền ngồi đó mà hút thuốc. Khương Tắc Xương là do Vương Trạch Vinh yêu cầu, y đương nhiên phải phục tùng.
Lưu Gia Hà nói:
- Lão Cận nói đúng, bây giờ muốn đồng chí Khương Tắc Xương về công tác, không biết Khương Tắc Xương có đồng ý không?
Tâm trạng Các Vũ Tuấn và Lưu Gia Hà hôm nay khá vui vẻ. Sau khi biết hai người của Vương Trạch Vinh đi, bọn họ như thấy mình có ngày được mở mày mở mặt tại Thường Hồng.
Các Vũ Tuấn càng thêm vui vẻ. Nghĩ đến mình đã lén giao lưu với vài người, nếu như mấy người này không tỏ thái độ trong hội nghị thì Vương Trạch Vinh sẽ khổ rồi.
Thấy tình hình như vậy, Hoàng Như Tú do Vương Trạch Vinh đề bạt lên rất không thích. Cô cảm thấy mình nên nói cho Vương Trạch Vinh. Hoàng Như Tú biết mình vốn không có chỗ dựa, nếu không phải có Bí thư Vương thì mình sao có thể lên làm Bí thư huyện ủy? Hoàng Như Tú không hy vọng có người đấu với Vương Trạch Vinh.
- Các vị thường vụ, tôi nói chút suy nghĩ của mình. Lần này là Tỉnh ủy yêu cầu Thường Hồng báo cáo danh sách lên, chọn người cũng không nên giới hạn trong phạm vi thành phố. Trưởng ban thư ký Tiền điều đi, Thị ủy cần có đồng chí quen thuộc với Thị ủy phụ trách. Đồng chí Khương Tắc Xương rất quen thuộc với công tác văn phòng Thường Hồng. Sau khi về Thường Hồng thì đồng chí này sẽ phát huy được năng lực của mình. Tôi thấy đồng chí Khương Tắc Xương rất phù hợp với việc thay thế Tiền Hồng.
Hoàng Như Tú nói xong liền nhìn thoáng qua Các Vũ Tuấn.
Đừng nhìn Các Vũ Tuấn là Phó bí thư Thị ủy, Hoàng Như Tú nhiều lúc luôn đối đầu với y.
Vương Trạch Vinh không ngờ Hoàng Như Tú lại tỏ vẻ trung thành với mình như vậy.
Tình hình hội nghị khá khó hiểu, Bí thư và Thị trưởng không tỏ vẻ gì, người bên dưới lại không ngừng tranh cãi.
Các thường vụ thảo luận người mà Cận Hình Đào đưa ra, mỗi người đều có quan điểm của mình, trong thời gian ngắn không thể thống nhất. Các Vũ Tuấn và Lưu Gia Hà khá vui vẻ giống như Hội nghị thường ủy do bọn họ khống chế vậy.
Khó hiểu nhất chính là Phùng Triêu Lâm, là người luôn đối đầu với Vương Trạch Vinh, biểu hiện của y hôm nay rất kỳ quái. Y ngồi đó chăm chú viết gì đấy mà không nói.
Thấy cảnh này, bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Cương biết mình nên nói.
- Các vị thường vụ, tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Hoàng, đồng thời tôi đề cử một chút. Tào Tín Xuân điều đi, chức Phó thị trưởng thường trực phải mau chóng có người thay thế. Nối vòng tay lớn sắp đến Thường Hồng, Thường Hồng phát triển rất nhanh, thiếu lãnh đạo sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển. Vị trí Phó thị trưởng thường trực rất quan trọng, tôi thấy do đồng chí Quách Thư Quân phụ trách là tốt nhất. Một năm qua đồng chí Đặng Diệu Hoa – Chủ nhiệm Khu công nghệ cao đã đạt thành tích quá rõ ràng, cũng nên đề bạt. Về phần Trưởng ban Tuyên giáo, tôi thấy Điền Lệ Vân là rất thích hợp.
Nghe Hàn Chính Cương nhắc đến Điền Lệ Vân, Cận Hình Đào sửng sốt một chút, trong lòng liền vui vẻ. Đây là việc tốt. Điền Lệ Vân là cái đinh đối với y, nếu Điền Lệ Vân đi thì ban Tổ chức cán bộ sẽ lại do mình khống chế. Nghĩ đến đây Cận Hình Đào rất tán thành với ý kiến của Hàn Chính Cương:
- Ý lão Hàn rất đúng. Không phải tôi khen người nhà, biểu hiện của Tiểu Điền rất tốt, có thể đưa đồng chí này lên một bước.
Các Vũ Tuấn nghe Cận Hình Đào nói như vậy liền nhíu mày. Cho dù Điền Lệ Vân ép đến đâu cũng không thể phản bội chứ?
Lưu Gia Hà nhìn các thường vụ liền cười nói:
- Tôi thấy nên biểu quyết một chút, nếu không tranh luận mãi cũng không kết thúc.
Các Vũ Tuấn cũng có suy nghĩ này. Nghĩ đến mình gần đây được chủ tịch Tả ủng hộ, trong lòng nghĩ dù như thế nào cũng phải thể hiện một chút, để chủ tịch tỉnh biết mình có tiếng nói tại Thường Hồng. Hội nghị hôm nay chính là mình khai chiến với Vương Trạch Vinh, hiệu quả khá được. Vương Trạch Vinh mất hai phiếu nên chắc gì hắn đã thắng:
- Bí thư Vương, tôi thấy ý của Phó bí thư Lưu rất được, hay là biểu quyết?
Vương Trạch Vinh thông qua quan sát thì khá tự tin, cười nói:
- Được cứ như vậy đi. Thiểu số phục tùng đa số.
Nói xong liền nhìn các thường vụ:
- Đầu tiên về người làm Trưởng ban Tuyên giáo, có đồng chí đưa ra đồng chí Điền Lệ Vân và đồng chí khác. Chúng ta biểu quyết từng người một. Không đồng ý đề cử Điền Lệ Vân làm Trưởng ban Tuyên giáo với Tỉnh ủy thì giơ tay.
Các Vũ Tuấn, Lưu Gia Hà giơ tay.
Khó hiểu là chỉ có hai người bọn họ, những người khác không tỏ vẻ gì.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Đồng ý giơ tay.
Nói xong hắn giơ tay lên, sau đó Hoàng Như Tú, Hàn Chính Cương, Quách Thư Quân, Sử Chí Hòa đều giơ tay, Cận Hình Đào cũng giơ tay lên.
Thấy Cận Hình Đào giơ tay, mọi người đều ngạc nhiên. Các Vũ Tuấn lại chửi thầm Cận Hình Đào ở trong lòng.
- Còn mấy đồng chí khác không đồng ý, không phản đối, xem ra là bỏ cuộc hả?
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người không có ý kiến, nhất là Phùng Triêu Lâm. Thấy không ai nói gì, hắn gật đầu nói:
- Thường Hồng có 15 thường vụ, bây giờ chỉ còn 12, vừa vặn đạt được đa số. Chúng ta biểu quyết các đồng chí khác.
Kết quả Điền Lệ Vân thắng, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Như vậy quyết định là Điền Lệ Vân đi.
- Sau đây nghiên cứu ứng viên cho chức Trưởng ban thư ký Thị ủy. Bây giờ có mấy người đề cử Khương Tắc Xương. Đồng chí Khương Tắc Xương tuy đã lên tỉnh nhưng Thường Hồng cần nhân tài, có thể điều đồng chí này về cũng được. Đương nhiên chúng ta cũng chỉ là báo cáo danh sách mà thôi. Tỉnh ủy có đồng ý hay không khó mà nói. Bây giờ chúng ta nghiên cứu một chút.
Vương Trạch Vinh lần này không biểu quyết Khương Tắc Xương trước, mà biểu quyết mấy người khác.
Kết quả làm Các Vũ Tuấn và Lưu Gia Hà rất bực mình. Tuy nói Cận Hình Đào kiên quyết đứng về phía bọn họ, nhưng người bỏ cuộc lại nhiều, ngay cả Phùng Triêu Lâm cũng bỏ cuộc.
Không có Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn, lão gia tử và Cận Hình Đào căn bản không có sức chiến đấu. Các Vũ Tuấn vốn định kéo Trần Bảo Hàng và Sử Chí Hòa, nhưng hai người này tỏ vẻ không nhúng tay. Điều đó làm Các Vũ Tuấn rất tự tin, chỉ cần mọi người bỏ cuộc hết thì Vương Trạch Vinh không còn mấy lực lượng. Nhưng tình huống bây giờ cho bọn họ thấy mình đã sai, mấy tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh đâu dễ thay đổi.
Sau đó, danh sách Quách Thư Quân làm Phó thị trưởng thường trực, Đặng Diệu Hoa làm thường vụ, Phó thị trưởng, Khương Tắc Xương làm Trưởng ban thư ký Thị ủy, Điền Lệ Vân làm Trưởng ban Tuyên giáo đã ra lò.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí