That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 644- 646
ục Công an điều tra rất nhanh có hiệu quả, Lô Ba gọi cho Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, Triệu Tam đã khai, y còn cung cấp nhiều sổ sách, nội dung bên trong rất nhiều.
Vương Trạch Vinh nghe thấy tin này liền vui vẻ nói:
- Tôi gọi các thường vụ tới, anh báo cáo việc này.
Các thường vụ ngồi đó chăm chú lắng nghe Lô Ba báo cáo, không khỏi giật mình với tình hình ở huyện Tân Xuyên. Trong này có bóng dáng một tên Cố Giai Minh. Vấn đề của tên Cố Giai Minh quá nghiêm trọng.
Phùng Triêu Lâm do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, Cố Giai Minh này hình như là em vợ của Bí thư Tiền.
Y đây là nhắc nhở. Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu với thái độ này của đối phương.
Tiền Hồng cũng lo lắng nói:
- Bí thư Vương, nếu động đến Cố Giai Minh có phải gây vấn đề lớn không?
Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của bọn họ, chẳng qua nghĩ đến công nhân khó khăn của huyện Tân Xuyên, hắn liền tức tối. Vương Trạch Vinh nói:
- Dù là ai cũng không thể có hành vi vi phạm pháp luật, tôi cho rằng bộ máy lãnh đạo huyện Tân Xuyên nhất định phải thay đổi. Mời Ủy ban kỷ luật lập tức tổ chức lực lượng đến huyện Tân Xuyên xử lý bộ máy lãnh đạo. Ngoài ra những nhân viên vi phạm pháp luật phải khống chế hết. Về phần liên quan đến ai trên tỉnh thì tôi sẽ báo cáo với Tỉnh ủy.
Tào Tín Xuân sắp đi nên không quan tâm đến lệnh này của Vương Trạch Vinh.
Cận Hình Đào bây giờ không dám gây phiền phức với Vương Trạch Vinh nữa. Trong tai nghe Vương Trạch Vinh nói, y đang nghĩ làm thế nào điều chỉnh bộ máy huyện Tân Xuyên khiến Vương Trạch Vinh hài lòng.
Dư Bội Luân nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghiêm túc nói:
- Lần này ngoài một số ít người huyện Tân Xuyên ở ngoài, đám người Phiền Ba đã bị bắt. Bề ngoài bộ máy huyện Tân Xuyên rất tản mạn, nhưng ở lợi ích thì bọn họ lại không ngừng phân chia. Chúng tôi cũng có một chút thành quả, chỉ cần khống chế vài nhân vật quan trọng là sẽ có manh mối.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lập tức hành động.
Vương Trạch Vinh đầu tiên gọi Phó bí thư Tỉnh ủy Lâm Đạo Nguyên rồi nói câu chuyện ra. Lâm Đạo Nguyên nói:
- Chứng cứ có xác thực không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ đã có chứng cứ cụ thể về Cố Giai Minh, còn Tiền Lâm Đào thì phải điều tra mới biết.
- Anh lập tức báo cáo với Bí thư Hà, Chủ nhiệm Vương chắc đã biết. Tôi sẽ nói với Chủ nhiệm Vương.
Vấn đề đã làm ra, Vương Trạch Vinh biết việc này nhất định sẽ dẫn đến tranh đoạt trên Tỉnh ủy, hắn liền gọi cho Hà Vi Trạch.
Hà Vi Trạch nghe thấy Tiền Lâm Đào dính dáng đến việc hủ bại liền rất lo lắng. Vương Trạch Vinh này xem ra là nhân vật tiên phong của Uông hệ. Lần trước khiến Phú Thì Cách rời đi, lần này lại nhằm vào Tiền Lâm Đào.
Nghĩ đến đây Hà Vi Trạch không nói gì mà suy nghĩ kế sách đối phó.
- Bí thư Hà, bây giờ chúng tôi đã đi bắt Cố Giai Minh, việc liên quan đến tỉnh thì xin Tỉnh ủy ủng hộ.
Hà Vi Trạch nghiêm túc nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chuyện hủ bại nhất định phải bắt, ở chuyện này dù dính đến ai cũng phải đưa ra trước pháp luật. Chẳng qua các đồng chí làm việc thì cần chứng cứ.
Hà Vi Trạch lo lắng Vương Trạch Vinh làm loạn nên dặn.
- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi sẽ làm tốt.
Vương Trạch Vinh coi như đã được Hà Vi Trạch đồng ý. Hà Vi Trạch dù không muốn làm lớn cũng không sao, chỉ cần mình xử lý tốt thì việc khác có đám Lâm Đạo Nguyên đi làm.
- Bí thư Vương, Cố Giai Minh không biết sao vừa đến Thường Hồng đã về ngay Phượng Hải, có phải tin tức lộ ra không?
Lô Ba phái người muốn bắt Cố Giai Minh thì đối phương đã về Phượng Hải. Vương Trạch Vinh vừa gọi lên tỉnh xong thì Lô Ba đến báo cáo việc này.
- Anh lập tức báo cáo lên Sở công an, nhờ Sở công an bắt Cố Giai Minh tại Phượng Hải.
Vương Trạch Vinh không muốn cho Cố Giai Minh chạy trốn. Có y thì Tiền Lâm Đào sao thoát được.
Chuyện huyện Tân Xuyên không quá thuận lợi, khi người Ủy ban kỷ luật xuất hiện ở Huyện ủy thì Phiền Ba đã chạy trốn.
Lô Ba lập tức phong tỏa toàn thành phố, cuối cùng bắt được Phiền Ba trên đường chạy khỏi Thường Hồng.
Ngũ Tĩnh – giám đốc Sở công an là người Uông hệ, sau khi nhận được báo cáo của Thường Hồng, y lập tức ra lệnh truy nã trong toàn tỉnh. Y vốn không nể mặt Tiền Lâm Đào, ngay khi Cố Giai Minh chuẩn bị lên máy bay rời đi thì nhân viên của Sở công an đã đến bắt y.
Chuyện huyện Tân Xuyên làm cả Thường Hồng chấn động, huyện Tân Xuyên không muốn nổi tiếng cũng đúng. Đầu tiên có một nhân viên Ủy ban kỷ luật cưỡng ép một cô gái quan hệ với mình, bây giờ bộ máy lãnh đạo lại hủ bại. Một vài cán bộ thầm nghĩ việc này xảy ra thì Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nhất định có trách nhiệm.
Càng có nhiều quan chức thầm than Vương Trạch Vinh đây là làm đen chính mình, làm lớn như vậy thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ bất lợi.
Vương Trạch Vinh không nghĩ nhiều như vậy, hắn yêu cầu tổ công tác lập tức điều tra huyện Tân Xuyên, hắn quyết tâm làm rõ mọi chuyện.
Dư Bội Luân và Lô Ba không ngờ sau khi bộ máy lãnh đạo huyện Tân Xuyên bị khống chế thì tình hình trong huyện thay đổi nhiều. Vui nhất là nhiều người tìm đến tổ công tác cung cấp tài liệu.
Chứng cứ càng lúc càng nhiều, Vương Trạch Vinh mới phát hiện có dư luận nói Thường Hồng không ngừng có hủ bại, mình làm việc không đắc lực.
Áp lực cấp trên tuy vô hình nhưng các thường vụ Thường Hồng đều cảm nhận được.
Ngô Kim Thành là người cảm nhận rõ ràng nhất, y tìm đến chỗ Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, truyền thông bây giờ có vấn đề. Bí thư có thấy là truyền thông không ngừng nói Thường Hồng hủ bại, cho rằng Thường Hồng sau động đất rất không tốt.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này, hắn cũng biết đây là đối thủ của Hạng Nam và Uông Nhật Thần làm ra.
- Lão Ngô, không có gì cả, công tác nên làm thì nhất định phải làm. Ban Tuyên giáo các anh bây giờ phải chuẩn bị sẵn sang, mau chóng tiến hành tuyên truyền.
Bề ngoài thì tỏ vẻ không sao, Vương Trạch Vinh lại có chút lo lắng. Dư luận bên trên nói với hủ bại ở Thường Hồng, lãnh đạo chủ yếu lại không nói đúng là làm người ta lo lắng.
Vương Trạch Vinh gọi cho Dư Bội Luân rồi nói:
- Lão Dư, tình huống thế nào rồi?
Dư Bội Luân mấy hôm nay rất bận rộn ở huyện Tân Xuyên, bọn họ đã dồn toàn lực vào điều tra.
Dư Bội Luân nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đạt được rất nhiều nhân chứng, vật chứng.
Biết Vương Trạch Vinh quan tâm việc của Cố Giai Minh, Dư Bội Luân nói:
- Theo lời khai đám Phiền Ba, Cố Giai Minh là kẻ đứng sau chuyện hủ bại, có không ít chứng cứ.
Có chứng cứ là tốt rồi, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ không biết có nên gọi cho Hạng Nam không?
Đúng lúc này điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, là Uông Nhật Thần gọi tới.
Thấy Uông Nhật Thần gọi đến, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bí thư Uông, ngài có khỏe không?
- Ha ha, bây giờ rất nhàn, nhưng tình huống của cậu có vẻ không tốt thì phải?
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần nắm rõ tình hình tỉnh Giang Sơn, biết ông hiểu nhiều tình huống về mình nên nói:
- Có lẽ chọc phải tổ kiến lửa.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Trạch Vinh, cậu đúng là không làm tôi thất vọng, công tác chính là cần như vậy. Dù là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật thì nhất định phải điều tra triệt để. Có vài người muốn gây rối nhưng cậu yên tâm. Tổng bí thư rất hài lòng với công tác của cậu.
Nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất an tâm. Uông Nhật Thần đã tỏ rõ Tổng bí thư không những chú ý tình hình Thường Hồng, lại hài lòng với công việc của mình.
Uông Nhật Thần gọi điện cũng tỏ rõ ông có chút không hài lòng với Tiền Lâm Đào, trên tỉnh có lẽ cũng bắt đầu ra tay. Tiền Lâm Đào sớm muộn cũng xong đời.
========00000
- Lão Tiền, Giai Minh bị Sở công an bắt rồi, ông mau nghĩ biện pháp cứu cậu nó.
Cố Vũ Hân gọi cho Tiền Lâm Đào rồi lớn tiếng nói, chuyện hôm nay làm ả lạnh cả người.
Ả vốn hẹn Cố Giai Minh đến Canada nhưng ai ngờ người Sở công an đến quá nhanh, ngay khi vừa lên máy bay thì đã xông tới bắt Cố Giai Minh trước mặt ả. Lúc ấy Sở công an chỉ nhận được lệnh bắt Cố Giai Minh nên không bắt ả. Vì thế ả mới cùng con thành công rời khỏi Trung Quốc.
Trước đó Tiền Lâm Đào đã bố trí mấy người bọn họ đến Canada định cư. Yêu cầu của quốc gia đó giờ mỗi người phải có tài sản mười triệu thì mới được nhập cư. Tiền Lâm Đào sớm bố trí việc này.
Nghe Cố Vũ Hân nói như vậy, Tiền Lâm Đào cảm thấy nguy cơ của mình quá lớn. Mình không ngờ chẳng nhận được tin gì. Nghĩ đến Cố Giai Minh bị bắt, y mệt mỏi ngồi đó. Cố Giai Minh là người như thế nào thì y biết. Chỉ cần vào Sở công an thì Cố Giai Minh nhất định sẽ khai hết. Lần này để Cố Giai Minh ra nước ngoài trước chính là để y không bị bắt và khai ra mình. Không ngờ Cố Giai Minh vẫn không thể trốn.
Tiền Lâm Đào suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Uông Nhật Thần. Tình hình trên tỉnh đã quá rõ ràng, Hà Vi Trạch không có năng lực của hắn, bây giờ chỉ cần Uông Nhật Thần bỏ qua thì Tiền Lâm Đào tin rằng chuyện sẽ xong.
Nghĩ đến mình đã đoán sai, Tiền Lâm Đào rất hối hận. Vốn nghĩ Hà Vi Trạch có chỗ dựa mới nên đi theo đối phương sẽ tốt hơn, không ngờ Uông Nhật Thần đã lui mà còn ảnh hưởng lớn như vậy, càng không ngờ Vương Trạch Vinh dám đấu với mình.
- Lão bí thư, tôi là Tiểu Tiền.
Uông Nhật Thần vừa gọi cho Vương Trạch Vinh xong, tâm trạng của ông khá tốt. Sau khi lui thì lực lượng của Uông hệ tại tỉnh Giang Sơn bị Hà Vi Trạch làm loạn khiến ông rất bực. Bây giờ thì hay rồi, có Vương Trạch Vinh nên đã đánh gãy một tay của Hà Vi Trạch, bây giờ lại nhằm vào Tiền Lâm Đào, chỉ cần xử lý Tiền Lâm Đào thì cán bộ tỉnh Giang Sơn sẽ thấy rõ tình hình.
Uông Nhật Thần chỉ thoải mái không một điểm là Vương Trạch Vinh không phải cháu rể mình. Ông tin nếu Vương Trạch Vinh là cháu rể mình thì ông càng coi trọng hắn hơn là Hạng Nam.
Nhận được điện của Tiền Lâm Đào, Uông Nhật Thần rất ngạc nhiên.
- Tiểu Tiền à, có việc gì?
Uông Nhật Thần lạnh nhạt nói.
Tiền Lâm Đào nói:
- Bí thư Uông, tôi vẫn muốn đến thăm ngài, không biết bao giờ ngài có thời gian?
Tiền Lâm Đào mặc dù biết đây là con đường duy nhất của mình. Hắn biết Uông Nhật Thần rất niệm tình cũ nên mình phải nghĩ biện pháp đánh động ông ta.
Uông Nhật Thần lúc này đúng là muốn cười phá lên, ông không ngờ Tiền Lâm Đào đến bước đường cùng lại nghĩ đến mình.
- Tiểu Tiền, tôi lui rồi nên không có gì cần gặp cả. Các anh công tác cho tốt vào, phải chú ý trong công việc.
- Nên mà, ngài là lãnh đạo của tôi, cả đời đều là lãnh đạo của tôi. Tôi dự định mai lên Bắc Kinh thăm ngài.
Uông Nhật Thần nói với Tiền Lâm Đào:
- Tiểu Tiền, tôi nghe nói Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đến tỉnh Giang Sơn, anh phải tự lo liệu.
Nói xong ông liền dập máy.
Nghe tiếng tút tút truyền tới, Tiền Lâm Đào hoàn toàn tuyệt vọng. Không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, Ủy ban kỷ luật Trung ương đã tới thì người ta khống chế chứng cứ quá cụ thể.
Tiền Lâm Đào biết rõ chuyện của mình, chuyện ở Tân Xuyên là việc quá nhỏ. Sau khi làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, y lợi dụng quyền lực mà kiếm rất nhiều tiền.
Tiền Lâm Đào đọc báo thấy đám quan chức tham ô mà cười cười, báo nói tiền tham ô khoảng mấy triệu, không biết báo chí nghĩ như thế nào mà lại cho rằng cán bộ cấp bọn họ lại chỉ vì vài triệu mà mất chức ư?
Không biết nghĩ như thế nào, Tiền Lâm Đào nhảy dựng lên rồi lái xe đi ra ngoài.
Mua một sim điện thoại di động, Tiền Lâm Đào ngồi trên xe mà gọi. Hắn có bí mật lớn nhất là hơn 20 người phụ nữ, mà những người phụ nữ này đều có con của hắn.
- Em nhớ địa chỉ và mật mã, trong đó có 20 triệu.
Ngoài địa chỉ khác nhau còn đâu lời của y đều như vậy.
Sau khi nói xong Tiền Lâm Đào liền ném sim điện thoại di động xuống cống thoát nước rồi cười phá lên.
Tiền Lâm Đào cảm thấy cả đời mình sống rất sung sướng. Hắn nhấn ga lao vào một xe tải.
Tiền Lâm Đào định đâm vào xe tải để chết, tin rằng mình chết thì cấp trên sẽ không truy cứu nữa, không biết chừng lại là công tác mà chết, rồi biến thành biểu tượng tuyên truyền.
Chẳng qua kết quả lại khác. Tiền Lâm Đào bởi vì quá hưng phấn nên ánh mắt chỉ nhìn xe tải nên không phát hiện trước xe mình có cống thoát nước mất nắp.
Một bánh xe rơi vào đó, xe đổ xuống đất, hai chân Tiền Lâm Đào bị gãy nhưng người lại không chết.
Tiền Lâm Đào dù như thế nào cũng là Thường vụ tỉnh ủy, hắn xảy ra chuyện như vậy khiến các Lãnh đạo tỉnh ủy đều hoảng sợ. Từ trên xuống dưới đều ra lệnh nhất định phải điều tra rõ tình hình.
Bên cảnh sát làm việc rất tỉ mỉ, tiến hành điều tra tất cả các thứ nghi vấn trên đường. Sim điện thoại di động mà Tiền Lâm Đào ném xuống cống lại không rơi mà nằm ở mép cống nên bị cảnh sát lấy được.
Hội nghị do các đồng chí Ủy ban kỷ luật Trung ương tổ chức nói về việc của Tiền Lâm Đào. Nội dung chủ yếu là tổng hợp ý kiến xử lý Tiền Lâm Đào.
Thấy Tiền Lâm Đào xảy ra chuyện như vậy, Hà Vi Trạch không biết như thế nào mà thở phào nhẹ nhõm. Đợi mọi người nói xong, Hà Vi Trạch nói:
- Vấn đề của Tiền Lâm Đào rất nghiêm trọng, chẳng qua là Thường vụ tỉnh ủy nên nếu việc này lộ ra ngoài thì sẽ không tốt đối với tỉnh Giang Sơn. Tôi thấy việc này có lẽ xin chỉ thị của Trung ương, có gắng xử lý êm. Nếu đâm xe thì nguyên nhân là bị thương khi công tác rồi rời khỏi chức vụ.
Ngũ Tĩnh lấy một tập tài liệu rồi cho nhân viên phát tới mọi người:
- Chúng tôi phát hiện một vấn đề càng nghiêm trọng hơn, mời mọi người xem.
Vẻ mặt Ngũ Tĩnh rất nghiêm túc.
Bốp.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Khải Thần xem xong tài liệu liền không nhịn được đập bàn mà nói:
- Bại hoạt.
- 23 người phụ nữ sinh con cho Tiền Lâm Đào.
Lục Bích Tuyết không thể tin.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Phong Vĩ thở dài nói:
- Trước kia thấy quan chức quản lý nhân tình của mình như một công ty, tôi còn nghĩ là nói quá, không ngờ trong chúng ta lại có người như vậy. Một năm cho một người phụ nữ một triệu để cô ta sinh con cho mình, không ngờ.
Khâu Đại Giang nhìn về phía Hà Vi Trạch nói:
- Bí thư Hà, xem ra xử lý êm thấm là không được rồi.
Hà Vi Trạch sa sầm mặt nói:
- Mẹ nó chứ.
Chuyện của Tiền Lâm Đào rất nhanh được báo cáo lên trên. Trung ương có chỉ thị tra xét rõ ràng.
Chẳng qua kết quả cuối cùng đã được giấu, báo chí chỉ đưa tin Bí thư thị ủy Phượng Hải Tiền Lâm Đào lợi dụng chức quyền nhận hối lộ hơn năm triệu. Số tiền quá lớn nên khai trừ Đảng và công chức, giao cho cơ quan công an xử lý.
Người biết không thể nói gì, người không biết lại đoán mò. Đối với việc Tiền Lâm Đào mất chức, mọi người đều nói với Vương Trạch Vinh là Bạch hổ.
Bây giờ không ít người thầm nói Vương Trạch Vinh là Bạch hổ, đi đến đâu thì có một đám mất chức.
Vương Trạch Vinh này đúng là không thể chọc vào. Phú Thì Cách trêu chọc Vương Trạch Vinh thì phải rời khỏi tỉnh Giang Sơn. Bây giờ Tiền Lâm Đào trêu Vương Trạch Vinh lại vào tù. Vương Trạch Vinh này đã làm hai Thường vụ tỉnh ủy đi đời.
================0000
Tiền Lâm Đào là Bí thư thị ủy Phượng Hải, y ngã ngựa khiến tỉnh Giang Sơn chấn động khá lớn. Tiền Lâm Đào rơi xuống, cán bộ Phượng Hải là người lo lắng nhất. Người Tiền hệ nghĩ làm như thế nào giữ chức của mình, người không phải Tiền hệ lại nghĩ cách mà lên chức.
Nghĩ cũng có lý, Bí thư thị ủy Phượng Hải là Thường vụ tỉnh ủy, có thể làm chức vụ này thì là Lãnh đạo tỉnh ủy, đây là lợi ích quá lớn.
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ hắn chỉ là Bí thư thị ủy Thường Hồng mà có người lại nhìn về mình.
- Trạch Vinh, tôi vừa thấy anh ra khỏi Tỉnh ủy, có rảnh không, chúng ta đi uống vài chén?
Vương Trạch Vinh vừa từ Hà Vi Trạch đi ra thì nhận được điện của Phó bí thư Phượng Hải Vũ Kiệt Khai.
Thấy Vũ Kiệt Khai gọi tới, Vương Trạch Vinh thầm đoán sao tên này gọi cho mình? Vương Trạch Vinh lúc công tác ở Phượng Hải thì quan hệ với Vũ Kiệt Khai khá tốt, thấy y mời mình ăn cơm nên Vương Trạch Vinh cười nói;
- Lão Vũ đã mời thì tôi không khách khí rồi.
Vũ Kiệt Khai nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý liền vui vẻ nói:
- Tôi chờ anh ở quán Kim Phượng.
Thấy Vũ Kiệt Khai sớm chờ ở cửa, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Vũ, hôm nay nghĩ như thế nào mà mời tôi ăn cơm?
- Trạch Vinh, tôi sớm muốn mời anh nhưng sợ anh bận. Hôm nay thấy anh từ Tỉnh ủy ra thì đoán chắc đã xong việc nên mới mời anh đến đây ngồi.
Vũ Kiệt Khai cười nói và dẫn Vương Trạch Vinh đi vào trong.
Hai người ngồi xuống, Vũ Kiệt Khai giơ ngón cái lên nói:
- Trạch Vinh, tôi không thể không phục anh vì dám đứng ra đấu tranh đám hủ bại. Anh không biết bây giờ truyền thông cả nước không ngừng biểu dương công tác phản hủ của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh cũng biết sau khi Tiền Lâm Đào bị bắt thì truyền thông đã thay đổi, vốn phê bình Thường Hồng là nơi sản sinh ra hủ bại thì giờ biểu dương Thường Hồng.
Đối với dư luận này, Vương Trạch Vinh biết lực lượng của truyền thông, một việc muốn nói như thế nào cũng được. Bây giờ hắn đã thấy nhiều rồi, nghe Vũ Kiệt Khai nói như vậy nên hắn chỉ cười cười không nói.
Vũ Kiệt Khai vừa đi lên đã khen Vương Trạch Vinh. Sau khi thầm quan sát y phát hiện Vương Trạch Vinh trầm tĩnh hơn lúc còn công tác ở Phượng Hải.
- Trạch Vinh, bây giờ có một dư luận rằng anh sẽ đến Phượng Hải công tác, có lẽ sau đây chúng ta sẽ đứng chung chiến hào.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiểu mục đích mà đối phương mời mình ăn cơm. Đó chính là muốn thăm dò tình hình.
- Lão Vũ, Tiền Lâm Đào bị bắt, tình huống ở Phượng Hải ổn chứ?
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe một chút tình hình Phượng Hải bây giờ.
- Anh biết đó, sau khi Đại hội thì nhiều người đã về hưu, người đưa lên hầu hết là của Tiền Lâm Đào, lần này Tiền Lâm Đào đột nhiên lên đài. Ủy ban kỷ luật bây giờ bận rộn rồi, lòng người rất không yên.
Vũ Kiệt Khai nói rất rõ ràng, Tiền Lâm Đào có lẽ khống chế cả Phượng Hải, Ủy ban, Thị ủy đều là người của y, lần này sẽ có không ít người bị liên quan.
Hai người nói chuyện một lúc, Vũ Kiệt Khai nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, tôi nghe nói cho rằng anh sẽ đến Phượng Hải làm Bí thư thị ủy, nếu như vậy thì sẽ vào Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm. Nói thật lời này rất hấp dẫn với hắn, nếu có thể thành Bí thư thị ủy Phượng Hải thì sẽ vào Tỉnh ủy, đây là mình phát triển mạnh.
- Lão Vũ, anh nói đùa à, sao có thể đến lượt tôi, đừng nói linh tinh.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút, mình cũng nực cười thật. Việc này dù như thế nào cũng không rơi vào mình, đầu tiên là tuổi, sau đó là thành tích. Mình tuy nói làm không ít việc, có thành tích nhưng nếu muốn thành Thường vụ tỉnh ủy thì chiến tích là vô cùng quan trọng. Mình còn chưa đạt đến mức phá cách được đề bạt.
Vũ Kiệt Khai thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh như vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Y nghe tin này mà khá sợ, Vương Trạch Vinh mà thành Thường vụ tỉnh ủy thì ông trời không còn lý lẽ. Theo y biết thì Vương Trạch Vinh mới hơn 33 tuổi, ở tuổi này mà thành Bí thư thị ủy đã là quá đáng.
Nếu Vương Trạch Vinh không có khả năng, Vũ Kiệt Khai càng thêm hy vọng. Sau khi Tiền Lâm Đào ngã thì y đang thầm hoạt động để lên chức. Y cho rằng mình đủ điều kiện cả về năng lực, kinh nghiệm. Bây giờ quan trọng nhất là có nhân vật mạnh mẽ ủng hộ. Trong thời gian này y rất khẩn trương, hôm nay thấy Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình thấy ánh mặt trời. Nếu Vương Trạch Vinh có thể giúp thì quá tốt rồi.
- Trạch Vinh, anh đoán ai sẽ giữ chức Bí thư thị ủy Phượng Hải?
Vũ Kiệt Khai có chút khẩn trương mà nói.
- Lão Vũ, chuyện bổ nhiệm Thường vụ tỉnh ủy thì chúng ta sao có thể đoán chứ?
Cụng ly với Vương Trạch Vinh, Vũ Kiệt Khai thở dài nói:
- Trạch Vinh, anh cũng hiểu tôi. Tôi công tác nhiều năm như vậy, đã đến chức Phó bí thư Tỉnh ủy nên nếu không tiến thêm một bước thì sẽ không có cơ hội gì. Hôm nay tôi mặt dày nhờ anh giúp.
Nghe nói như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Vũ Kiệt Khai, Vương Trạch Vinh không thể tin. Vũ Kiệt Khai vì lên làm Thường vụ tỉnh ủy mà nhờ mình.
- Lão Vũ, anh xem trọng tôi quá rồi. Ở việc này tôi sao giúp được anh.
Vũ Kiệt Khai nhân men say nói:
- Trạch Vinh, tôi không muốn anh làm gì, chỉ hy vọng anh giới thiệu tôi với Bí thư Uông.
- Bí thư Uông đã về hưu, ngài có thể giúp được anh sao?
- Trạch Vinh, anh không được rồi. Tôi coi anh là anh em của mình, anh lại nghĩ tôi không biết sao? Bí thư Uông và Tổng bí thư là thông gia, lời của Bí thư Uông rất có tác dụng. Tiền Lâm Đào kia sao không biết việc quan trọng đó chứ?
Vương Trạch Vinh nghe Vũ Kiệt Khai không ngờ biết Uông Nhật Thần làm thông gia với Tổng bí thư, hắn không khỏi thầm phục khả năng nghe ngóng của đối phương.
Đến nước này Vương Trạch Vinh biết mình không giúp không được nên cười nói:
- anh đúng là lợi hại, chuyện như vậy cũng biết.
Vũ Kiệt Khai cười nói:
- Vừa vặn biết một chút. Trạch Vinh, tôi nghe nói anh tham gia hôn lễ đó.
Nói xong Vũ Kiệt Khai không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh, mình cũng chỉ làm người giới thiệu mà thôi, tình huống cụ thể là gì thì phải dựa vào năng lực của Uông Nhật Thần. Ông chắc sẽ có sự lựa chọn của mình. Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ, người đi theo mình càng lúc càng nhiều, nếu mình có người ở Phượng Hải thì tiếp theo sẽ có lợi cho sự phát triển của mình. Vũ Kiệt Khai này đã hiểu rõ như vậy thì có thể giúp.
Vũ Kiệt Khai là người như thế nào, năng lực ra sao thì Vương Trạch Vinh không tin Uông Nhật Thần không hiểu. Dùng hay không là việc của ông.
- Lão Vũ, việc này tôi phải hỏi Bí thư Uông trước mới được, kết quả như thế nào tôi sẽ nói với anh.
- Tôi hiểu, chỉ cần Trạch Vinh giúp được như vậy là được rồi. Xin Trạch Vinh yên tâm, ân tình này tôi ghi nhận.
Vũ Kiệt Khai rất kích động. Vương Trạch Vinh chỉ cần gọi điện cho Uông Nhật Thần thì quá ổn rồi. Lực lượng ở Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn bị Hà Vi Trạch làm loạn một chút, một vài người không có thực lực mấy thì sao được Uông Nhật Thần tin tưởng. Mình chỉ cần nhanh chóng dựa vào Uông Nhật Thần thì sẽ có thể nắm giữ vị trí đó.
Trong thời gian này Vũ Kiệt Khai đã không ngừng phân tích tình huống tỉnh Giang Sơn. Từ sau khi Tiền Lâm Đào bị bắt, lực lượng Uông hệ lại chiếm ưu thế. Bây giờ trong tỉnh Giang Sơn có hai người Lâm Đạo Nguyên và Giang Doanh Hà là Phó bí thư Tỉnh ủy, còn có mấy người Lục Bích Tuyết, Ngũ Tĩnh, Sử Thiên Cầm của Uông hệ, bên dưới còn quân tiên phong là Vương Trạch Vinh, có thể trong thời gian ngắn thì tỉnh Giang Sơn vẫn do lực lượng Uông hệ nắm giữ. Bây giờ dựa vào Uông hệ, đừng nhìn Uông Nhật Thần đã lui, dựa vào lực lượng của thông gia và tình huống của con ông ta, sức ảnh hưởng là quá lớn.
--------00000000000
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nên giúp Vũ Kiệt Khai như thế nào thì Hạng Nam gọi tới bảo hắn lên Bắc Kinh.
Không biết Hạng Nam có việc gì mà bảo mình về Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lập tức thu xếp công việc mà lên Bắc Kinh.
Lần này Lữ Hàm Yên và con đều về. Đã lâu cô không về Bắc Kinh nên khá vui vẻ.
Người đến đón máy bay là thư ký của Hạng Nam - Trịnh Điền Lâm. Sau khi thành phó Thủ tướng, Hạng Nam có một văn phòng khổng lồ để phục vụ mình.
Trịnh Điền Lâm hiểu rõ tình hình trong nhà Hạng Nam. Thấy Vương Trạch Vinh đến, y vội vàng chủ động đi lên cầm cặp cho đối phương.
Thấy Trịnh Điền Lâm làm như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Để tôi.
Trịnh Điền Lâm làm rất tự nhiên, cầm cặp bỏ vào xe rồi nói:
- Ai cầm cũng như nhau mà.
Lái xe là một bảo vệ được Trung ương bố trí Hạng Nam. Thấy Phó chánh văn phòng Trịnh còn phải khúm núm với Vương Trạch Vinh như vậy, y thiếu chút nữa không nhận ra đối phương. Trong mắt y thì Trịnh Điền Lâm có thế lực rất lớn, là lãnh đạo tỉnh tới thì y cũng không như vậy. Lái xe cũng thông minh, thấy thế liền chạy tới cầm hành lý cho Lữ Hàm Yên.
Chỗ ở của Hạng Nam giờ đã thay đổi, đây là nơi ở được đề phòng nghiêm ngặt của Lãnh đạo trung ương. Mặc dù có Trịnh Điền Lâm dẫn đường nhưng vẫn phải qua mấy trạm kiểm tra thì mới vào được nhà Hạng Nam.
Thấy điều này, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Thành Lãnh đạo trung ương đúng là khác. Bây giờ đãi ngộ của Hạng Nam khác xa so với khi làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp.
Hứa Tố Mai thấy Lữ Hàm Yên liền đoạt lấy cháu mà nói:
- Sao giờ mới tới, mẹ nhớ thằng bé muốn chết.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bọn con cũng đến ngay mà. Bố đúng là, gọi Trạch Vinh về gấp như vậy làm gì. Anh ấy rất bận mà.
Hứa Tố Mai nói:
- Con đó, chạy xa như vậy rồi không mang cháu về chơi. Lần này ở lại nhà lâu vào đó.
Nói xong bà liền chơi với cháu.
Khi Vương Trạch Vinh và Hàm Yên tắm xong đi ra, Hạng Nam đã về nhà. Ông cũng rất yêu cháu ngoại, ôm cháu mà chẳng giống Lãnh đạo trung ương gì cả.
Thấy Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Vào thư phòng với bố.
Sau khi vào trong phòng, Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, gần đây con quá nổi bật, phải chú ý thu liễm.
Hạng Nam lần này gọi Vương Trạch Vinh về là nhắc hắn làm chuyện gì cũng không nên quá rõ ràng như vậy.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:
- Con không muốn làm lớn như vậy, không ngờ con chỉ làm ở Thường Hồng mà kéo tận lên tỉnh.
Vương Trạch Vinh cũng có chút buồn bực vì hai Thường vụ tỉnh ủy đã ngã ngựa vì mình. Hắn thực ra không muốn dính đến chuyện trên tỉnh, nhưng hai việc này không ngừng dính đến hắn.
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền cười nói:
- Đây cũng không phải việc gì lớn, bố chỉ nhắc con một chút mà thôi. Có những tình huống cần làm thì phải làm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ bởi vì Tiền Lâm Đào đã ngã nên có nhiều người tranh chức Bí thư thị ủy Phượng Hải. Có người còn đi nhờ con, bố xem con nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh muốn hỏi xem ý của Hạng Nam là như thế nào.
Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Việc này chính là nguyên nhân quan trọng bố nói chuyện với con. Trạch Vinh, con bây giờ thiếu chính là thành tích. Đến cấp bậc của con nếu muốn tiến thêm thì phải có thành tích rất lớn. Con phải biết Trung Quốc chú ý chính là kinh nghiệm. Đối với con còn trẻ như vậy thì muốn lên phải có thành tích rất lớn.
Vương Trạch Vinh dã sớm biết nên nói:
- Bố, con bây giờ có thể lên làm Bí thư thị ủy đã là phá cách, việc này con hiểu.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Ở việc này bố và Bí thư Uông lại khác nhau.
Vương Trạch Vinh không ngờ trong việc này còn có Uông Nhật Thần.
- Trạch Vinh, ý của Bí thư Uông là mạnh mẽ thông qua điều con làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, vào Tỉnh ủy. Ông ta đã chuẩn bị rất tốt, định phát động tất cả lực lượng giúp con. Bố tin ông ta có thể làm được, nhưng bố không đồng ý với việc này.
Bảo sao có người cho rằng mình sẽ thành Bí thư thị ủy Phượng Hải. Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ lời đồn không phải không có căn cứ. Hắn biết Hạng Nam không hại mình, tuy nói mất đi chức Thường vụ tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam sẽ noi rõ suy nghĩ của ông ra.
- Đối với việc bố ngăn cản thì con có suy nghĩ gì?
Hạng Nam hỏi một câu.
- Con tin bố làm mọi việc đều là tốt cho con.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Hạng Nam rất hài lòng với lời này nên cười nói:
- Mục đích của Bí thư Uông là hy vọng con khống chế Phượng Hải, có chúng ta đứng sau lưng ủng hộ thì con sẽ không có vấn đề gì. Chẳng qua việc này còn vài vấn đề khác, Trạch Vinh, có lúc quá mạnh cũng không phải việc tốt. Khi bố còn trẻ đã phạm sai lầm này. Bởi vì có lão gia tử làm chỗ dựa nên bố phát triển quá nhanh. Khi bố lên vị trí nhất định mới phát hiện mình đã mất căn cơ.
Hạng Nam nói đến đây liền cầm một điếu thuốc lá lên.
Vương Trạch Vinh vội vàng châm lửa cho ông.
- Căn cơ gồm sáng và tối. Tối là thế lực sau lưng, rất nhiều người thấy thứ này mà thôi còn đâu bỏ quên một thứ quan trọng nhất. Mọi người đều nói chiến tích, đây là thứ quan trọng nhất. Đến trình độ nhất định thì việc con tiến lên hay không là do thành tích của con. Chẳng qua có nhiều người ở vị trí cao lại không thấy điều này.
Vương Trạch Vinh cẩn thận nghe ông nói, hắn biết Hạng Nam đây là nói ra những kinh nghiệm của mình.
- Trạch Vinh, con bây giờ mà thành Thường vụ tỉnh ủy thì sẽ là lãnh đạo tỉnh trẻ nhất nước, như vậy con sẽ là tâm điểm, khắp nơi sẽ tìm sơ hở của con. Một người ai mà chẳng có sai lầm. Thanh niên nên cũng dễ dàng có quan hệ ngoài luồng, hơn nữa bên ngoài rất nhiều thứ hấp dẫn.
Hạng Nam nói đến đây liền dừng một chút.
Vương Trạch Vinh giật mình, Hạng Nam ám chỉ việc mình có phụ nữ ở ngoài. Hắn không ngồi yên được.
Hạng Nam nói sang việc khác:
- Bí thư Uông muốn tốt cho con, ông ta cũng rất coi trọng con. Tỉnh Giang Sơn là của Uông hệ, có người Uông hệ ủng hộ, con ngồi ở vị trí Thường vụ tỉnh ủy thì không vấn đề gì. Chẳng qua bố dám khẳng định sự phát triển của con sẽ dừng tại đây. Phượng Hải không thể nào cung cấp đủ thành tích giúp con phát triển. Bác hai con vì sao đến bây giờ vẫn chỉ là Phó bí thư Tỉnh ủy, quan trọng là nơi đó không thể làm bác có đủ chiến tích.
Hạng Nam cười cười rồi nói tiếp:
- Việc này con cứ từ từ mà suy nghĩ. Con nếu đến vị trí Thường vụ tỉnh ủy thì nếu không có thành tích sẽ như thế nào hả. Cây trong rừng, gió sẽ làm gãy cành khô, đạo lý này từ xưa vẫn thế.
Vương Trạch Vinh nghĩ mình còn trẻ nên đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nghe Hạng Nam nói nhiều như vậy, hắn biết ông còn suy nghĩ khác nên nói:
- Bố, bây giờ con nên làm như thế nào?
Thấy Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ buồn bực, Hạng Nam cười nói:
- Thường Hồng là nơi sẽ làm ra được thành tích, biểu hiện của con đã được nhân dân Thường Hồng tin tưởng, bây giờ con đã khống chế được Thường Hồng vào trong tay. Sau đây con chính là phát triển kỹ thuật Ắc quy kia, còn cả xây dựng thành phố khoa học kỹ thuật. Chỉ cần đạt được mấy vấn đề này thì con sẽ đủ thành tích, như vậy đừng nói là Thường vụ tỉnh ủy, tiền đồ của con sẽ rất rộng lớn.
Hạng Nam nói đến đây liền hơi lớn tiếng hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão bí thư yêu cầu con công tác ở Thường Hồng hai năm.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đúng thế, đây là điểm mà bố cần nhắc con. Con đừng nhìn Lão bí thư đã lui, sức ảnh hưởng của ông không phải là điều con có thể đoán. Bố tin Lão bí thư vẫn chú ý đến Thường Hồng. Con đường duy nhất của con là xây dựng Thường Hồng thật tốt để Lão bí thư hài lòng. Chỉ cần con hài lòng thì con sẽ có thêm người nói giúp mình.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền không còn chút nào bất mãn nữa.
- Trạch Vinh, việc này bố đã phân tích với Bí thư Uông. Ông ta sau đó cũng đồng ý. Bắt đầu từ bây giờ lực lượng hai nhà sẽ tạo xu thế cho con ở Thường Hồng. Thời gian qua con tiến hành phản hủ cũng là trọng điểm. Lần này một đoàn nghệ thuật sẽ đến Thường Hồng tuyên truyền, bước tiếp theo sẽ phải nhìn con. Con ngoài phát triển Thường Hồng thật nhanh thì cũng phải tuyên truyền mạnh.
Vương Trạch Vinh biết Hạng gia và Uông gia đã chính thức quyết định không ngừng giúp mình đi tới.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Thường Hồng là căn cứ địa của con, dù như thế nào cũng phải làm ra thành tích. Bố tin con sẽ không làm mọi người thất vọng.
-------0000000
Vương Trạch Vinh cũng có mục tiêu phát triển của mình. Theo hắn nghĩ ý của Hạng Nam là mình sẽ cắm rễ ở Thường Hồng, xây dựng bộ máy ở đó. Vương Trạch Vinh cũng thấy đây là ý chính xác. Mình nếu muốn phát triển mạnh thì thành tích là thứ quan trọng nhất.
Trong kế hoạch của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cảm thấy mục tiêu của mình có vẻ rất cao. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì có thể giữ vị trí là tốt rồi. Trước đây mục tiêu cao nhất của hắn là lãnh đạo thành phố, nhưng bây giờ hắn thấy mục tiêu của mình là quá thấp.
Hạng Nam cũng rất bận. Sau khi lên làm phó Thủ tướng thì khối lượng công việc của ông tăng mạnh. Ông về sớm như vậy là coi tọng Vương Trạch Vinh. Theo Hạng Nam nói, ông không có con, Vương Trạch Vinh chính là con của ông, nhất định phải giúp Vương Trạch Vinh bằng mọi giá.
Sau khi ra khỏi thư phòng, Hạng Nam liền chơi với cháu. Lữ Khánh Phân lúc này cũng đã tới.
Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng nhìn mình, Lữ Khánh Phân cười nói:
- Sao thế, không nhận ra mẹ à?
Bà nói đùa như vậy làm mọi người đều cười phá lên.
Lữ Hàm Yên cũng cười nói:
- Đừng nói Trạch Vinh không nhận ra mẹ, ngay cả con cũng thấy mẹ thay đổi hẳn.
Lời này của cô lại làm mọi người cười cười.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hàm Yên nói đúng là lời con muốn nói. Mẹ bây giờ như đổi khác, đúng là một người phụ nữ thành công.
Lữ Khánh Phân nghe thấy thế thì rất vui.
Lữ Hàm Yên đi tới ôm Lữ Khánh Phân rồi nói chuyện. Quan hệ của cô với Lữ Khánh Phân còn thân hơn với mẹ ruột.
Lữ Khánh Phân bây giờ đã tham gia vào sản nghiệp của Hạng gia. Hạng Tâm Lam giao rất nhiều công ty cho bà xử lý. Lữ Khánh Phân xử lý việc kinh doanh rất tốt. Vương Trạch Vinh đúng là không nhìn ra bà là thiên tài kinh doanh. Các công ty Hạng gia bây giờ làm ăn rất tốt. Nghe nói Lữ Khánh Phân phụ trách chủ yếu là các công ty phía Tây.
- Trạch Vinh, con xem con đó, làm Bí thư thị ủy mà gầy gò đen như vậy vậy. Vừa nãy mẹ nói với Hàm Yên là thường xuyên nấu canh tẩm bổ cho con.
Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh. Nói thật Lữ Khánh Phân rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Mỗi khi Vương Trạch Vinh xuất hiện trên truyền thông thì bà đều chăm chú xem. Bà không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh phát triển quá nhanh.
Nghe bà nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hàm Yên rất nhớ mẹ, lúc nào rảnh mẹ đến Thường Hồng ở một thời gian?
Lữ Khánh Phân cười nói:
- Trong tay mẹ có rất nhiều việc. Nghe hai đứa về nên bỏ hết xuống và bay về. Gặp hai đứa và cháu rồi mẹ lại đi, đang chuẩn bị ký kết với một tập đoàn nước ngoài.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Mẹ, mẹ còn bận hơn cả Thủ tướng đó.
Hạng Nam lúc này cười nói:
- Ai cũng bận mà.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Hạng Định vừa gọi tới nói là muốn giới thiệu mấy người bạn với anh, rất nhanh sẽ tới.
Sau khi Hạng Nam thành phó Thủ tướng, cuộc sống của Hạng Định tốt hơn nhiều. Tuy nói Hạng Định không phải con của Hạng Nam nhưng cũng là cháu ruột. Bây giờ có không ít người đi theo y. Hạng Định sau khi làm xong việc ở Thường Hồng liền về Bắc Kinh. Vương Trạch Vinh đã lâu không thấy Hạng Định, nghe nói y sẽ tới nên khá vui vẻ.
Hạng Nam nghe thấy thế liền nhíu mày nói:
- Trạch Vinh, Hạng Định và Hạng Đào bây giờ rất không được, không hề có chí tiến thủ gì cả.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền có chút buồn cười, xem ra Hạng Định đã thực hiện được mục tiêu của mình.
Hứa Tố Mai cười nói:
- Ông đúng là, thanh niên gặp nhau là việc bình thường mà, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hạng Nam lắc đầu không nói gì. Đám thiếu gia Bắc Kinh tụ tập thì cũng có chỗ tốt. Có nhiều thứ không thể đưa ra ngoài mặt thì có thể để bọn họ bàn trước, sau khi xong thì các lão gia tử mới làm. Nếu không làm được thì mắng bọn họ một trận là được. Các lão gia tử Bắc Kinh đều coi trọng đám thiếu gia này. Hạng Nam cũng chỉ là nhắc Vương Trạch Vinh một chút mà thôi.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng tán thành lời ông nói. Đám thiếu gia Bắc Kinh bây giờ càng lúc càng không ra gì, toàn làm chuyện đâu đâu. Chẳng qua sau lưng bọn họ là thế lực khổng lồ nên đám quan chức bên dưới đều muốn tạo quan hệ với bọn họ.
Một lát sau Hạng Định đã tới. Y không ngờ Hạng Nam có nhà nên khá e dè.
- Hạng Định tới rồi à, Trạch Vinh, con đi theo Tiểu Định làm quen mấy người bạn cũng tốt.
Hứa Tố Mai vừa cười vừa nói. Bà rất quan tâm đến con rể mình nên hy vọng vòng tròn của Vương Trạch Vinh lớn hơn nữa.
Lữ Hàm Yên nói:
- Hạng Định, mấy chỗ lộn xộn là không được đưa anh Trạch Vinh đến đâu đó.
Cô thấy Hạng Định hẹn Vương Trạch Vinh liền biết đi đâu nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc.
- Xem chị nói kìa, em sao có thể mang Vương ca đến mấy chỗ lung tung chứ?
Sau khi ra ngoài, Hạng Định cười khổ nói:
- Vương ca, nói thật bác càng lúc càng uy thế, mỗi lần nhìn bác em đều toát mồ hôi lạnh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được rồi, anh không biết chú sao. Chú sợ ai chứ?
Hạng Định cười hắc hắc nói:
- Thật mà.
- Chú định đưa anh đi đâu?
- Vương ca, mọi người đều muốn làm quen với anh. Anh không dễ gì đến Bắc Kinh, mọi người làm quen chút.
Trong một câu lạc bộ ngầm ở Bắc Kinh, giá vào cửa rất cao. Hạng Định dẫn Vương Trạch Vinh đi vào đây.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy hoàn cảnh nơi này rất được nên cười nói:
- Chú ngày càng biết chơi đó, ở đây rất được nhỉ.
Hạng Định cười hắc hắc nói:
- Thấy đám nhân viên phục vụ không anh, muốn ngủ với ai thì dẫn vào một căn phòng là được.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn các cô gái trông khá nho nhã, rụt rè. Bộ đồng phục các cô mặc làm người ta càng ham muốn.
- Thấy không anh, phụ nữ bây giờ chủ yếu mặc các loại đồng phục này.
Lúc này hai người đi vào một đại sảnh náo nhiệt, có mấy hồ nước nhân tạo.
- Vương ca, đây là suối nước nóng nhân tạo. Sao Bắc Kinh khó tìm được nơi như vậy chứ?
Thấy Hạng Định dẫn Vương Trạch Vinh đi vào, mấy tên nam nữ ở trong hồ liền đứng lên.
Một thanh niên cười nói:
- Hạng thiếu gia, hôm nay dẫn ai tới đó?
Một thanh niên vội vàng đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, không ngờ anh lại tới, đã lâu không gặp.
Vương Trạch Vinh thấy là Hầu Dã liền cười nói:
- Thằng này càng lúc càng càng thoải mái nhỉ. Sao gần đây không đến Thường Hồng?
Hầu Dã thở dài nói:
- Biết sao được, lão gia tử nói không cho tôi chạy khắp nơi gây loạn.
Hầu Dã nói đến đây liền nói với mọi người:
- Tôi giố thiệu với mọi người một chút, đây là Vương ca, Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy là Vương Trạch Vinh, mấy thanh niên đều vui vẻ. Một tên đầu đinh dùng hai tay bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, tôi là Thường Vĩ, lão gia tử không ít lần nhắc đến anh.
Vương Trạch Vinh nghe Hầu Dã giới thiệu liền biết bọn họ hơi giống đám người Ngô Uy Hoa. Chẳng qua đám Ngô Uy Hoa là thiếu gia lứa trước, đám này là thiếu gia mới lên sau khi Đại hội. Nhìn Hầu Dã, Vương Trạch Vinh biết tình hình nhà đối phương. Lão gia tử nhà y sau Đại hội tuy không tiến lên nhưng lại được tin tưởng, hơn nữa con cháu trong gia tộc phát triển cũng tốt. Gia tộc Hầu Dã tăng lên rất nhanh.
Nhìn mấy cô gái, Vương Trạch Vinh thấy đây đều là người đã xuất hiện trên Tv.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mấy người phụ nữ, Hạng Định nhỏ giọng nói:
- Vương ca yên tâm, đám này đều được chọn cẩn thận, chị dâu không phát hiện ra đâu. Em bố trí một người cho anh nhé?
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Anh không cần mấy cái này, nói chuyện với mọi người một lúc mà thôi.
Vương Trạch Vinh mặc dù nói như vậy nhưng Hạng Định không biết từ đâu kéo một ngôi sao tới. Ngôi sao ca nhạc này tên là Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh đã thấy trên Tv.
Hạng Định nhỏ giọng nói:
- Biết anh thích các cô gái thuần khiết. Yên tâm, cô gái này em đã dùng giá cao để chuẩn bị cho anh, cô ta chưa từng làm chuyện kia.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ trừng mắt nhìn đối phương.
Ngâm mình trong suối nước nóng nhân tạo, Vương Trạch Vinh thấy rất thoải mái.
Hầu Dã lúc này nói với mọi người ở bên:
- Các vị, hôm nay chúng ta được ngâm mình cùng Vương ca, sau này mọi người qua lại nhiều vào. Vương ca là người có không gian phát triển rất lớn. Vương ca bây giờ là Bí thư thị ủy Thường Hồng. Nếu Vương ca cần mọi người giúp thì không ai được từ chối đó.
- Hầu ca, xem anh nói kìa. Vương ca là ai chứ, mọi người đều phải tìm cách quan hệ mà. Chỉ cần Vương ca cần thì bọn này nhất định sẽ coi đó là việc của mình.
Một tên thiếu gia – Ngô Kính Phú lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh biết lão gia tử Ngô Kính Phú là Chủ nhiệm Văn phòng nghiên cứu văn hóa Trung ương, cũng là người có tiếng nói khá lớn.
Có một cô gái không hiểu sao mọi người lại coi trọng Vương Trạch Vinh như vậy, cô ta nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh:
- Phó ca, hắn chẳng phải chỉ là một Bí thư thị ủy sao? Sao mọi người chú ý thế?
Phó Tuyết Kiện trừng mắt nhìn cô gái rồi nói:
- Đừng có thấy hắn mới là Bí thư thị ủy, bố hắn là phó Thủ tướng đó.
Hả.
Cô gái giật mình.
Cô ta vốn nghĩ Phó Tuyết Kiện này đã rất giỏi rồi. Bố Phó Tuyết Kiện là tân Bộ trưởng bộ Nông nghiệp, nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại càng ác hơn.
- Ừ, bố vợ hắn mặc dù là phó Thủ tướng nhưng không có gì lớn, quan trọng y rất lợi hại, năng lực rất mạnh. Được hai Tổng bí thư coi trọng, tiền đồ rất lớn
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí