Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 638: Vợ Chồng Vương Đại Hải
ương Trạch Vinh đang suy nghĩ làm như thế nào để giúp Hạng Nam lên chức thì Diệp Ny Na gọi tới.
Điện thoại vừa thông, Diệp Ny Na hỏi:
- Vương ca, Vương bá bá có phải đã đến chỗ anh?
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi có chút khó hiểu. Mấy hôm trước hắn còn gọi cho bố, mặc dù máy bàn không ai nghe nhưng điện thoại di động thì được. Vương Đại Hải nói vẫn khỏe, bây giờ nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng.
- Tiểu Diệp, rốt cuộc là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn biết Diệp Ny Na hay đến nhà thăm bố mẹ mình. Vương Trạch Vinh rất cảm kích Diệp Ny Na, đương nhiên hắn cũng biết Diệp Ny Na có ý với mình. Hai ba năm rồi mà Diệp Ny Na vẫn chưa lấy chồng, việc này làm Vương Trạch Vinh rất khổ sở.
Diệp Ny Na lo lắng nói:
- Em vẫn cho rằng hai bác lên Bắc Kinh, hôm nay em gọi cho Hàm Yên tỷ thì mới biết hai bác không lên Bắc Kinh, cũng không ở chỗ anh, nhà không có ai. Vậy hai bác đi đâu?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Mấy hôm trước anh gọi điện thì thấy vẫn tốt mà, sao lại không thấy?
Diệp Ny Na lo lắng nói:
- Vương ca, có thể xảy ra chuyện gì không?
Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng, hắn khá nghi ngờ về hành tung của hai người. Điện thoại thì thông nhưng người lại không thấy đâu.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Để anh điều tra xem, có lẽ hai người đi đâu chơi rồi.
- Vương ca, thế bao giờ thì anh về chơi?
Diệp Ny Na nhẹ nhàng nói. Thấy Vương Trạch Vinh không quá lo lắng, Diệp Ny Na liền yên tâm. Khi hỏi như vậy cô cũng có chút lo lắng. Địa vị Vương Trạch Vinh không ngừng tăng lên, cô không biết sao càng lúc càng thích hắn hơn. Cô mặc dù biết suy nghĩ của mình là không thể nhưng khi cô nói chuyện với Vương Trạch Vinh thì tim vẫn đập mạnh.
- Tết anh sẽ xem có rảnh không thì về.
Vương Trạch Vinh thuận miệng nói. Hắn thực ra cũng rất muốn về huyện Khai Hà.
- Hay quá, Vương ca anh phải về sớm một chút đó.
Diệp Ny Na vui mừng nói.
Diệp Ny Na vừa dập máy, Lữ Hàm Yên gọi tới:
- Trạch Vinh, em nghe Tiểu Diệp nói bố mẹ không ở huyện Khai Hà. Bố mẹ đi đâu chứ?
Lữ Hàm Yên cũng lo lắng. Cô đầu tiên gọi về huyện Khai Hà nhưng không thấy ai nghe nên gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh cũng vừa nhận được điện thoại. Tiểu Diệp nói đã lâu không gặp bố mẹ. Khó hiểu, anh gọi điện cho bố mẹ thì thấy bảo mọi việc vẫn tốt.
Lữ Hàm Yên cũng khó hiểu nói:
- Một tuần trước em cũng gọi điện cho bố mẹ. Bố mẹ nói vẫn tốt, sao lại đột nhiên không thấy đâu nhỉ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, anh gọi điện hỏi xem.
Vương Trạch Vinh gọi vào điện thoại di động của Vương Đại Hải.
Người nghe điện là Tiền Thanh Phân, bà vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, con bận như vậy sao lại gọi điện cho bố mẹ. Công việc của con quan trọng hơn.
Đối với Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Phân rất tự hào. Bà không ngờ con mình từ một cán bộ bình thường mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã thành Bí thư thị ủy. Mỗi lần thấy con trai trên Tv, Tiền Thanh Phân và Vương Đại Hải đều bàn tán mãi.
- Mẹ, bố mẹ đang ở đâu thế? Sao Tiểu Diệp nói bố mẹ mất tích?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Bố mẹ từng tuổi này sao có thể mất tích. Tiểu Diệp có lẽ đến nhà không thấy nên lo lắng.
- Tiểu Diệp còn tưởng bố mẹ lên Bắc Kinh, cô ấy gọi cho Hàm Yên thì thấy bố mẹ không ở Bắc Kinh. Tiểu Diệp liền gọi cho con, mẹ mau nói mình ở đâu đi?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Tiểu Diệp rất được. Trạch Vinh, nếu con chưa kết hôn thì bố mẹ hy vọng con lấy Tiểu Diệp. Tiếc cho một cô gái tốt. Thực ra bố mẹ đang ở Thường Hồng, bố con sợ ảnh hưởng đến công tác của con.
- Cái gì? Bố mẹ ở Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh trợn mắt há mồm vì khó có thể tin.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, bây giờ bố con rất vui, chỉ cần thấy con trên Tv là ông ấy cười không khép miệng lại được.
- Bố mẹ sao lại đến Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Bố mẹ về hưu không có việc gì, bố con muốn đến giúp con. Bố mẹ đến Thường Hồng làm tình nguyện viên, không ngờ đến Thường Hồng thì bố con lại rất thích. Mỗi ngày ông ấy có rất nhiều việc để làm.
Vương Trạch Vinh nghĩ hai người đến Thường Hồng mấy tháng làm tình nguyện viên mà không nói với mình, hắn có chút lo lắng nên nói:
- Mẹ mau nói nơi mình ở, con lập tức đến đón.
Tiền Thanh Phân liền nói địa điểm, bà cũng muốn gặp Vương Trạch Vinh.
Ngay khi Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiền Thanh Phân, Vương Đại Hải lúc này đang ở nơi phân phát vật tư.
Có một người đàn ông trung niên cùng làm việc với Vương Đại Hải.
- Lão Vương, anh chính là tình nguyện viên cao tuổi nhất ở đây đó.
Người đàn ông trung niên sau khi cùng Vương Đại Hải làm mấy hôm liền khá quen thuộc. Biết hai vợ chồng bọn họ từ sau trận động đất thì vẫn đến đây làm tình nguyện viên, mọi người khá phục.
- Tiểu Chu, chú cũng rất được, làm mấy ngày rồi còn gì.
Vương Đại Hải cười nói.
Người đàn ông trung niên này tên là Chu Thụ Sinh, mấy hôm trước đến Thường Hồng.
Chu Thụ Sinh nói:
- Sau khi đến Thường Hồng em mới phát hiện có rất nhiều người vô tư cống hiến, đây là bài học rất lớn đối với em.
Y rất phục Vương Đại Hải, cả người đều dồn vào trong công việc cứu nạn.
Vương Đại Hải cười nói:
- Một người khi sống nên làm việc gì đó cho xã hội. Chúng ta già rồi, lấy tiền quốc gia chờ chết thì rất không tốt, có thể giúp người khác thì tôi thấy rất vui. Không giấu chú, tôi làm như vậy cũng là muốn báo ơn. Vương gia tôi có thể có cuộc sống tốt như hôm nay, nếu không cống hiến một chút thì tôi ăn không ngon.
- Con cái bác có đồng ý hai người đến đây không?
Chu Thụ Sinh hỏi. Y không hiểu ý của Vương Đại Hải. Bây giờ Vương Đại Hải như đang nằm mơ, con mình là Bí thư thị ủy. Mỗi lần thấy Vương Trạch Vinh trên Tv, ông rất tự hào.
Vương Đại Hải cười ha hả nói:
- Không giấu gì chú, bọn nó bây giờ vẫn không biết chúng tôi đến đây. Gọi điện đều là điện thoại di động, tôi nói với bọn nó là mình ở nhà.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Bác đùa không đó, bọn họ chẳng lẽ không về nhà thăm sao?
Vương Đại Hải nghe vậy liền thở dài nói:
- Tôi có một người con trai, công việc rất bận, cả năm không thấy đâu cả.
Chu Thụ Sinh nghĩ là con Vương Đại Hải đi làm thuê nên nói:
- Đúng thế, xã hội bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, ai cũng không dễ dàng, ra ngoài làm thuê cũng rất khó khăn. Chúng ta phải hiểu cho đám trẻ, áp lực của bọn trẻ lớn hơn đời chúng ta nhiều.
Vương Đại Hải nói:
- Chú nói đúng, có thể không ảnh hưởng đến con cái thì sẽ không ảnh hưởng, người quý ở chỗ thấy đủ. Chúng ta có thể vui sống lúc về giờ là may mắn. Chú thấy tôi từng tuổi này nhưng vẫn có thể làm chút việc cho nhân dân.
Nhìn Vương Đại Hải bận bịu làm việc, Chu Thụ Sinh thầm gật đầu. Ông lão này thật tốt. Nhìn Vương Đại Hải bận rộn làm việc, Chu Thụ Sinh cảm thấy tài liệu của mình rất phong phú.
Không ai biết Chu Thụ Sinh không phải người bình thường, y là người ban Tuyên giáo Trung ương thầm phái đến Thường Hồng xâm nhập cơ sở thu thập tài liệu cán bộ. Sau khi Thường Hồng động đất, ban Tuyên giáo Trung ương thi thoảng phái người tới Thường Hồng. Chu Thụ Sinh đã đi vài điểm và đóng làm tình nguyện viên, thu thập các tài liệu cảm động.
- Ông nó, mau chuẩn bị một chút, con mình tìm tới đó.
Tiền Thanh Phân vội vàng chạy tới gọi.
Vương Đại Hải nghe thấy thế liền giật mình nói:
- Bà nó, tôi không phải bảo bà không được nói cho Trạch Vinh sao?
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn sửa lại quần áo. Nghĩ đến sẽ gặp con, ông cũng rất muốn.
Tiền Thanh Phân bực bội nói:
- Ông đó, chúng ta đến Thường Hồng làm tình nguyện viên là trong thành phố của Trạch Vinh, tại sao còn phải giấu.
Chu Thụ Sinh nghe hai người nói chuyện với nhau liền cười nói:
- Sao thế? Con hai bác tìm tới?
Vương Đại Hải nói:
- Bà này không biết giữ miệng. Bây giờ thì hay rồi, tôi làm tình nguyện viên không thực hiện được nữa rồi.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Đây là việc tốt mà, điều này nói rõ con cái quan tâm hai bác.
Không lâu sau một xe con chạy tới, Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống.
- Bố, mẹ.
Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới.
- Trạch Vinh.
Tiền Thanh Phân vui vẻ đi lên đón.
Thấy là Tiền Thanh Phân, Chu Thụ Sinh đương nhiên biết Vương Trạch Vinh. Y tuyệt đối không ngờ con của một ông lão tình nguyện viên lại là Bí thư thị ủy Thường Hồng.
- Bố mẹ ở đây sao không nói cho con biết, cả nhà đang tìm bố mẹ đó.
Vương Trạch Vinh thấy phù hiệu tình nguyện viên trên tay Vương Đại Hải liền cười khổ nói. Hắn không ngờ bố mẹ mình lại chạy đến Thường Hồng.
Vương Đại Hải nói:
- Sao? Con có thể công tác ở Thường Hồng, không cho phép bố mẹ đến giúp mọi người sao?
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Bố con sợ ảnh hưởng công tác của con. Mỗi ngày đều thấy con trên Tv chạy hết chỗ này đến chỗ kia, mệt như vậy đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ai nói không để bố mẹ giúp, quan trọng là bố mẹ không nói gì. Nếu không phải Tiểu Diệp đến nhà không thấy bố mẹ rồi gọi hỏi Hàm Yên, con bây giờ cũng không biết hai người ở Thường Hồng.
Vương Đại Hải có chút xấu hổ nói:
- Cái này, là bố suy nghĩ không chu đáo. Chẳng qua bố phải nói trước là bố và mẹ con sẽ ở đây giúp mọi người. Bố mẹ không về với con đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người rồi nói:
- Tình nguyện viên là việc của người trẻ tuổi, bố mẹ từng này tuổi có thể giúp gì chứ?
Vương Đại Hải nói:
- Con hỏi mọi người xem, bố có phải làm được nhiều việc không?
Lúc này ông liền kéo Chu Thụ Sinh tới rồi nói:
- Con hỏi Tiểu Chu xem bố làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói với Chu Thụ Sinh:
- Cảm ơn ông đã giúp bố mẹ tôi.
Chu Thụ Sinh cười nói:
- Chúng tôi giúp gì chứ, bác Vương rất được, mọi người đều thích bọn họ.
Vương Trạch Vinh khuyên một lúc nhưng Vương Đại Hải không chịu rời đi. Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, cứ như vậy đi, bố con là vậy mà. Ông ấy làm như vậy rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh biết không thể khuyên nên đành nói:
- Được rồi ạ, con thấy bố mẹ đến chỗ con ở, mỗi ngày đến đây giúp là được mà.
Tiền Thanh Phân nói:
- Ông nó, tôi thấy ý của Trạch Vinh rất được. Ông muốn đến thì đến.
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cừ như vậy đi.
Đại hội càng lúc càng gần, cục diện chính trị tỉnh Giang Sơn bắt đầu thay đổi. Một số người biết Uông Nhật Thần sẽ lui, tình trạng Uông hệ nắm giữ cả tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi. Theo tình hình thì chủ tịch tỉnh Hồng Quân rất có thể thành người thay thế Uông Nhật Thần.
Cuối năm, mọi người trong chính quyền không ngừng nhận được các loại tin tức, Thường Hồng cũng vậy. Thông qua công tác khẩn trương, các hạng mục công việc của thành phố đều thuận lợi. Bây giờ trụ sở chính quyền đã xây xong.
Người trong chính quyền không ai không muốn quan tâm, không ai không muốn biết chuyện sẽ diễn ra sắp tới. Nhất là việc chọn lựa phe phái, đó là việc rất lớn đối với mọi người.
Thường Hồng là nơi thay đổi nhiều nhất. Mọi người đều biết Bí thư Uông rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có Uông Nhật Thần ủng hộ, có lực lượng của Hạng gia nên không ai có thể coi nhẹ. Chẳng qua bây giờ lão gia tử Hạng gia không thể lên chức, Tổng bí thư và Uông Nhật Thần đều lui, cứ như vậy Vương Trạch Vinh sẽ không còn chỗ dựa. Điều này làm đám người do Phùng Triêu Lâm cầm đầu thấy có cơ hội.
Vương Trạch Vinh vốn muốn về Bắc Kinh giúp Hạng Nam, nhưng khi hắn đưa ra chuyện về Bắc Kinh, Hạng Nam lại nói ở tình hình này Vương Trạch Vinh có thể khống chế Thường Hồng hay không là quan trọng nhất.
Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam không hiểu mình có thể nhìn quan khí, bây giờ Hạng gia có lẽ không còn tâm trạng tranh chức, chỉ suy nghĩ làm thế nào giữ được mình mà thôi.
Nghĩ đến mình có lên Bắc Kinh cũng không giúp được gì cho Hạng Nam, Vương Trạch Vinh đành phải ở lại Thường Hồng. Tình hình thay đổi nên hắn cần có bố trí.
Vương Trạch Vinh vừa vào cửa thì Tô Hành Chỉ do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, tối qua Thị trưởng Phùng và Phó bí thư Các ăn ở nhà hàng Khánh Phúc.
Vương Trạch Vinh nhìn Tô Hành Chỉ rồi khẽ gật đầu. Tô Hành Chỉ này cũng được, từ sau khi đi theo Vương Trạch Vinh thì y làm việc rất tốt, nói chuyện cũng rất chú ý. Tin vừa rồi của y làm Vương Trạch Vinh rất hài lòng.
Tô Hành Chỉ thời gian này tỏ ra rất trung thành, đây là điều Vương Trạch Vinh hài lòng.
Vương Trạch Vinh không dừng lại, vừa đi vừa suy nghĩ tin tức mà Tô Hành Chỉ nói.
Xem ra Phùng Triêu Lâm không ngồi yên rồi.
Vương Trạch Vinh đi vào trong phòng hội nghị thì thấy các thường vụ đã ngồi ở đó.
Sau khi trao đổi mấy nội dung, Vương Trạch Vinh thầm quan sát mọi người. Hôm nay hắn có phát hiện là thấy Phùng Triêu Lâm đã thầm lôi kéo được vài thường vụ.
Thế lực do Phùng Triêu Lâm cầm đầu đã dần kết hợp, Phùng Triêu Lâm và Các Vũ Tuấn qua lại rất gần. Làm cho Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào lại có quan khí dựa vào Phùng Triêu Lâm.
Vương Trạch Vinh quan sát mọi người, đám người Phùng Triêu Lâm cũng quan sát Vương Trạch Vinh.
Phùng Triêu Lâm mấy hôm trước lên tỉnh rồi tới nhà Hồng Quân và biết một tin tức rất đáng mừng. Uông Nhật Thần nhất định sẽ về hưu, Hồng Quân rất có thể thành Bí thư tỉnh ủy. Nếu là như vậy thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi mạnh.
Có thay đổi này, dục vọng quyền lực của Phùng Triêu Lâm cũng lớn hơn. Y rất khó chịu việc Vương Trạch Vinh khống chế Thường Hồng, y tin chỉ cần Uông Nhật Thần lui là mình có cơ hội.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là một tay che trời Thường Hồng, nhưng chỗ dựa của Vương Trạch Vinh lui ra thì lúc đó Vương Trạch Vinh còn bao quyền?
Phùng Triêu Lâm giơ chén trà lên thổi rồi uống, y cảm thấy rất thoải mái.
- Bí thư Vương, thưa các vị thường vụ, bây giờ vẫn chưa lựa chọn được người giữ chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, trên tỉnh đã nhiều lần giục, yêu cầu chúng ta nhanh chóng đưa lên. Có phải chúng ta nhân hội nghị mà bàn không?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào đột nhiên nói.
Các thường vụ không khỏi giật mình, tình hình của Cận Hình Đào hôm nay rất khác.
Đã bắt đầu. Ngoài mặt Vương Trạch Vinh không biểu hiện gì. Vào lúc này đám Phùng Triêu Lâm không có thực lực chống lại mình, vì sao Cận Hình Đào lại nhảy ra?
Phó bí thư Các Vũ Tuấn nói:
- Đề nghị của lão Cận rất kịp thời, việc này không nên kéo dài. Tôi đưa ra một lựa chọn, Phó chủ tịch thường trực huyện Chương – Giang Chu Vân có năng lực rất mạnh.
Vương Trạch Vinh không tin đối phương chỉ có mục đích đơn giản như vậy. Hắn muốn xem đám người Phùng Triêu Lâm nghĩ gì.
Tào Tín Xuân cũng nói:
- Phó trưởng ban thư ký Thị ủy là một nhân vật quan trọng, nhất định phải chọn đồng chí có đầy đủ năng lực. Tôi thấy đồng chí Giang Chu Vân rất được.
Hôm nay Cận Hình Đào đột nhiên đưa ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng hiểu một chút. Bây giờ sắp đến Đại hội, bọn họ muốn thể hiện lực lượng của mình một chút, đây là để người bên dưới nhìn và cũng để tạo trụ cột lôi kéo người.
Đừng coi thường hành động này, bây giờ mọi người đều biết Uông Nhật Thần sẽ lui, bây giờ mọi người đang không yên. Ai cũng biết Phùng Triêu Lâm là người của Hồng Quân, có tin Hồng Quân sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy. Vì thế đám Phùng Triêu Lâm thể hiện lực lượng của mình nhằm tạo ảnh hưởng với các cán bộ Thường Hồng.
Ngoài ra Hồng Quân còn biết một việc là Giang Chu Vân đã dựa vào Phùng Triêu Lâm. Đưa Giang Chu Vân lên Thị ủy chính là cắm một người của mình vào Thị ủy.
Quả nhiên Tào Tín Xuân vừa nói xong, Phùng Triêu Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tỉnh ủy yêu cầu chúng ta thận trọng lựa chọn, việc này không bàn trong hôm nay. Tan họp.
Ồ.
Không ai ngờ Vương Trạch Vinh không thèm để ý đề nghị của mấy thường vụ, trực tiếp tan họp.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ vấn đề của Cận Hình Đào. Mình là Bí thư thị ủy mà Trưởng ban tổ chức cán bộ lại không phải người của mình, đây không phải việc tốt. Mà Cận Hình Đào đứng về phía Phùng Triêu Lâm từ khi nào?
Vương Trạch Vinh không quá lo lắng với chiêu này của đám Phùng Triêu Lâm. Hắn thầm nghĩ nhảy đi, hắn vốn định động ban Tổ chức cán bộ, bây giờ thì mình có thể nhanh hơn một bước.
Vương Trạch Vinh không vội vàng hành động mà là lên tỉnh.
Sau khi hẹn thời gian, Vương Trạch Vinh đến nhà Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần.
- Trạch Vinh, đây là lần đầu cậu đến nhà đó.
Uông Nhật Thần rất vui vì Vương Trạch Vinh đến nhà chơi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, tôi sớm muốn đến nhà báo cáo công việc nhưng sợ làm phiền ngài.
- Mau rót trà cho Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần lớn tiếng nói với bảo mẫu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, sắp Đại hội rồi, người bên dưới không quá yên ổn.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Việc này tôi biết, đây là thấy tôi sẽ lui nên có người không ngồi yên.
Ông nói rất trực tiếp, đây hoàn toàn không coi Vương Trạch Vinh là người ngoài, có gì đều nói.
Vương Trạch Vinh rất cảm kích Uông Nhật Thần đã tin mình như vậy.
- Trạch Vinh, sau đại hội tôi nhất định sẽ lui. Chẳng qua cậu không cần quá lo lắng, tỉnh Giang Sơn trong lúc nhất thời sẽ không thay đổi quá nhiều.
Uông Nhật Thần đương nhiên hiểu ý mà Vương Trạch Vinh đến đây. Ông cũng biết chuyện của Hạng Nam nên hiểu tại sao Vương Trạch Vinh lại lo lắng.
Vương Trạch Vinh nói tình hình trong Hội nghị thường ủy ra một chút rồi nói:
- Bí thư Uông, không giấu ngài, tôi sợ có người ảnh hưởng đến sự phát triển của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh vừa nói đến tình hình Hội nghị thường ủy Thường Hồng, Uông Nhật Thần liền hiểu rõ Vương Trạch Vinh lo chính là Hồng Quân.
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Cậu không nên suy nghĩ về việc này.
Nhìn vẻ mặt của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Hồng Quân không thể làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn?
Nhưng Vương Trạch Vinh không nghĩ như vậy.
Uông Nhật Thần ngồi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trạch Vinh, nếu cậu đã lên tỉnh thì mai theo tôi đi gặp một người.
Cùng Uông Nhật Thần đi gặp một người ư?
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần rồi lập tức đáp ứng. Hắn biết đi gặp người kia nhất định có lợi cho sự phát triển của mình.
Ra khỏi nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi cổng thì gặp được Uông Phỉ.
- Vương ca, sao anh lại đến đây?
Thấy Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ vui vẻ gọi. Cô không ngờ sẽ gặp Vương Trạch Vinh ở cửa nhà mình.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh vừa từ nhà em ra, anh đến báo cáo công việc với Bí thư Uông.
Uông Phỉ nói:
- Sao anh đã về rồi, vào ngồi một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh ngồi trong nhà em một lúc rồi nên không vào nữa.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh không vào, Uông Phỉ có chút thất vọng mà nói:
- Không vào thì không vào, không mấy khi anh lên tỉnh, em cùng anh đi dạo tỉnh thành.
Nói xong cô rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh.
Uông Phỉ mặc chiếc váy dài, áo khoác, tên đầu thắt đuôi ngựa nên trông khá năng động. Đã lâu không gặp Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh không thể không than thở Uông Phỉ càng lúc càng quyến rũ.
Thấy Uông Phỉ nhiệt tình như thế, Vương Trạch Vinh thấy hôm nay không có việc gì mà Uông Phỉ giúp mình nhiều nên nói:
- Được, anh mời em uống trà.
Uông Phỉ cười nói:
- Em không thích uống trà, anh mời em đi ăn thịt nướng đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đồ nướng đều là thức ăn thừa, ăn vào sẽ có hại.
Uông Phỉ nói:
- Mặc kệ, em thích ăn món này.
Bởi vì đến nhà Uông Nhật Thần nên Vương Trạch Vinh không mang theo lái xe và thư ký. Hắn cùng Uông Phỉ đi bộ ra ngoài.
Khoác tay Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ rất vui vẻ, trên đường không ngừng kể chuyện cho Vương Trạch Vinh nghe.
- Vương ca, anh không biết sau khi Hoàng Ân Bình mất chức, người vợ rất khổ. Ai cũng nói chị ta chết Thôi Phù Vĩ.
Nghe thấy Uông Phỉ nhắc đến Cổ Lệ Châu, Vương Trạch Vinh không khỏi than thở. Hắn hoàn toàn có thể hiểu Hoàng gia hận Cổ Lệ Châu như thế nào. Nếu không có Cổ Lệ Châu thì có lẽ Hoàng Ân Bình đã không xảy ra chuyện, càng không khiến lão gia tử Hoàng gia bị bệnh nặng.
- Chuyện gì cũng có nhân quả mà.
Vương Trạch Vinh nó.
- Cổ Lệ Châu rất đáng thương, em cũng có lỗi với chị ta. Em nghe nói Hoàng gia yêu cầu Hoàng Ân Bình ly hôn với chị ta.
Vương Trạch Vinh biết Uông Phỉ làm như vậy là vì mình nên nhỏ giọng nói:
- Anh còn chưa cảm ơn em đã giúp anh.
Uông Phỉ ôm chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em không giúp anh thì giúp ai.
Phượng Hải có một phố nướng, vừa đến tối là có nhiều người thích đến đây túm tụm mà ăn. Nhìn quán ốc nướng mở trên đường, Vương Trạch Vinh nói:
- Trời lạnh như vậy mà còn nhiều người thế sao?
Uông Phỉ cười nói:
- Em thích đến đây chơi vì không khí náo nhiệt.
Vương Trạch Vinh tìm một quán đông khách mà ngồi xuống. Ngồi trên ghế nhìn Uông Phỉ vội vàng đi gọi đồ, Vương Trạch Vinh như quay lại quá khứ. Từ sau khi lên làm lãnh đạo thì hắn chưa đi ăn thịt nướng như thế này.
Đặt hai chai bia lên bàn, Uông Phỉ ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
- Vương ca, nơi này thế nào?
Uông Phỉ vừa cởi áo khoác ngoài vừa nói.
Nhìn Uông Phỉ cởi áo khoác ra, Vương Trạch Vinh mới phát hiện dáng người Uông Phỉ rất đẹp, ngực rất cao.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Phỉ cố ý ưỡn ngực lên, mặt đỏ ửng nhưng trong lòng lại rất vui. Cô đã bắt đầu thích Vương Trạch Vinh, không biết sao cứ gặp Vương Trạch Vinh là cô lại vui.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Em thường xuyên đến đây ăn ư?
Uông Phỉ rót bia cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tối ở đây rất náo nhiệt, bọn em cứ rảnh rỗi là đến đây.
Uông Phỉ nướng thức ăn rất chuyên nghiệp, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyên nghiệp đó.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Em làm món này ở nhà cũng ngon lắm đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không nhìn ra đó.
Uông Phỉ trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh xem thường người ta, hôm nào em sẽ nấu ăn cho anh xem.
Vương Trạch Vinh bắt đầu thích hoàn cảnh ở đây. Ăn ở đây chủ yếu cần không khí, thanh niên chiếm đa số, xung quanh đều là mọi người lớn tiếng nói với nhau.
Bàn bên có lẽ là nhân viên công vụ, mấy thanh niên đang lớn tiếng nói về vấn đề nhân sự trong cơ quan.
Vương Trạch Vinh ngồi đó và nghe thấy rõ ràng.
- Sắp đại hội rồi, lãnh đạo cơ quan chúng ta rất bận, có lẽ lần này mọi người tặng tiền không ít.
- Ông không mau đưa mấy chục ngàn lên, nếu không đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
- Mấy chục ngàn, phải bỏ ra nhiều máu vào để lấy một chức quan mới tốt.
Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Hắn đã nghe ra đám thanh niên này cảm thấy bất bình vì mình không thể thành người được nhận hối lộ. Đối với tâm trạng này, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình. Trước đây khi ngồi cùng đám bạn bàn về quan chức hủ bại, chẳng qua lúc ấy nhiều người lại hâm mộ.
Nghĩ đến mình năm đó, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trẻ thật là tốt.
- Ồ, Tiểu Uông, em sao lại ở đây, em không phải nói về nhà sao?
Giọng một người đàn ông truyền tới.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thấy một đám nam nữ đi tới, cầm đầu là một thanh niên khá đẹp trai.
Nghe có người gọi, Uông Phỉ nhìn hắn rồi lén nhìn vẻ mặt Vương Trạch Vinh:
- Quách Duy Chí, tôi làm gì cần anh quản sao?
Quách Duy Chí nghe thấy thế liền nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra vẻ bực tức trong mắt đối phương. Quách Duy Chí này có lẽ là người theo đuổi Uông Phỉ rồi coi mình là tình địch.
- Vương ca, anh cũng ở đây.
Lại có một giọng nói vui mừng truyền tới.
Vương Trạch Vinh phát hiện trong đó có một cô gái vui vẻ chào mình.
Thì ra là Nhâm Tư.
Đối với cô gái này Vương Trạch Vinh vẫn nhớ, lần trước ngân hàng bố trí nhân viên phục vụ thì có cô ta. Nghĩ đến cảnh lúc đó, Vương Trạch Vinh nhìn bộ dạng cô ta thì thấy quần áo hôm nay rất nghiêm chỉnh, không giống hôm đó. Cô gái này rất biết cách đóng kịch.
- Tiểu Nhâm à, cũng đến ăn thịt nướng?
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Mặc dù có chút suy nghĩ nhưng Vương Trạch Vinh không phản cảm với cô gái này.
Một cô gái bên cạnh Nhâm Tư nhỏ giọng nói:
- Tiểu Tư, bà nhận ra người đó à? Ai thế?
Nhâm Tư cười nói:
- Một người quen thôi mà.
Cô không nói thân phận của Vương Trạch Vinh với mọi người. Hôm nay có thể gặp Vương Trạch Vinh làm Nhâm Tư rất vui vẻ. Cô biết Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy, nghĩ đến mình có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì tốt quá.
- Vương ca, hôm nào có thể mời anh dùng cơm không?
Nhâm Tư có chút khẩn trương mà nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được.
Nhâm Tư nghe thấy thế liền rất vui vẻ.
Không ngờ cô gái mà mọi người vây quanh lại đối tốt với thanh niên Vương Trạch Vinh này như vậy, không ít người đàn ông nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ bực tức.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền cười cười. Đám này chắc đều có ý với Nhâm Tư và coi mình là tình địch.
Quách Duy Chí lúc này đi tới trước mặt Uông Phỉ mà lớn tiếng nói:
- anh mời em ăn thì em nói mình về nhà. Không ngờ em lại cùng người khác đến đây ăn đồ nướng.
Thấy đối phương như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, tên này không có kinh nghiệm. Cưa gái mà như vậy sao?
- Tiểu Uông, hay là anh về trước, em chơi với bọn họ?
Vương Trạch Vinh không muốn tham gia vào mấy cái vụ ghen vớ vẩn này.
Uông Phỉ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền bực mình nói:
- Quách Duy Chí, tôi nói với anh, tôi không có cảm tình với anh, đừng làm phiền tôi.
- Anh kém gì nó?
Quách Duy Chí bực tức rống lên chỉ vào Vương Trạch Vinh.
Nhâm Tư vội vàng đi lên nói với Quách Duy Chí:
- Tiểu Quách, cậu làm gì thế hả, sao lại lớn tiếng hét lên như vậy?
- Nhâm tỷ, em thực sự yêu Tiểu Phỉ, chị nói xem. Bố em là Cục trưởng cục Chiêu thương, em là một Phó Trưởng phòng, một thời gian nữa sẽ lên chức. Trong nhà cũng nói em lấy vợ sẽ cho em một căn biệt thự. Thằng ranh này là gì mà Tiểu Phỉ coi trọng nó.
Vương Trạch Vinh phát hiện hình như Nhâm Tư rất có uy tín trong đám người, chẳng qua hắn nghĩ cũng đúng. Nhâm Tư xinh đẹp như vậy cơ mà, từ mắt của đám đàn ông là thấy không ai không động tâm với cô.
Nghe Quách Duy Chí nói như vậy, Vương Trạch Vinh bưng cốc bia lên uống một ngụm, hắn không muốn xen vào mấy chuyện này.
Nhâm Tư nghe Quách Duy Chí nói như vậy liền lén quan sát Vương Trạch Vinh. Nhâm Tư thầm nghĩ Quách Duy Chí mày là gì chứ?
Mấy thanh niên khác cũng nói với Uông Phỉ:
- Tiểu Phỉ, Tiểu Quách thích em, nhà cậu ta lại tốt như vậy, em phải nắm bắt cơ hội đó.
Có một cô gái cười nói:
- Tiểu Phỉ, cô không muốn Quách Duy Chí nhưng tôi muốn, đừng hối hận đó.
Vương Trạch Vinh coi như đã nhìn ra đám thanh niên này không biết gia cảnh nhà Uông Phỉ, về phần Quách Duy Chí thì không rõ.
- Vương ca, chúng ta đi.
Uông Phỉ không muốn nói gì nữa, cầm lấy áo rồi nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười, xem ra Uông Phỉ không thích Quách Duy Chí kia. Hắn đứng dậy nói:
- Vậy chúng ta đi.
Quách Duy Chí túm tay Vương Trạch Vinh lại rồi tức giận nói:
- Mày cách xa Tiểu Phỉ ra, nếu không mày biết tay tao.
Vương Trạch Vinh không muốn xen vào nhưng thấy tên Quách Duy Chí này dám uy hiếp mình liền sa sầm mặt lại.
Uông Phỉ lớn tiếng nói:
- Quách Duy Chí, anh làm gì thế hả.
Quách Duy Chí có lẽ vì thất tình mà giật. Hắn cầm chai bia đập mạnh vào bàn vỡ một nửa rồi cầm lấy đâm vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sớm phát hiện ra nên vung chân tới. Đối phó người này Vương Trạch Vinh không cần phí sức, một cước là đá bay Quách Duy Chí ra ngoài.
- Mày dám đánh tao, xem tao xử lý mày như thế nào. Mày đợi đó.
Quách Duy Chí bò dậy rồi rút điện thoại di động ra.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí