Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 383: Vương Trạch Vinh Triệu Tập Hội Nghị
au khi thông báo hội nghị Luân chuyển đất đai trong toàn thành phố được đưa ra, các huyện đều mau chóng có hành động.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nhất định phải thống nhất về tư tưởng trong công tác Luân chuyển đất đai, tăng cường nhận thức mới được. Qua tình hình Ngô Quân Chính đi điều tra ở các huyện có thể thấy các lãnh đạo đúng là không biết thực hiện như thế nào. Có khi không coi trọng, đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết đó là do lần trước mình bị điều tra gây ra. Bây giờ sau khi biết Phó thủ tướng Lục quan tâm đến công tác này của Quán Hà, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải mau chóng triển khai mới được. Nếu không thể nắm bắt tốt công tác này, đến lúc đó Phó thủ tướng Lục thực sự đến nơi thì mình nên báo cáo như thế nào?
Thông báo của hội nghị thì đám người tham gia chính là lãnh đạo và Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai.
Mấy hôm nay Bí thư huyện ủy Kỳ Lâm – Trình Mạc Vân rất buồn bực. Quan hệ giữa hắn và Vương Trạch Vinh không có chút đột phá nào.
Nhìn Triệu Lệ đang giúp vợ mình nấu ăn, Trình Mạc Vân vẫy vẫy tới rồi nói:
- Tiểu Lệ, em ngồi xuống, anh muốn hỏi em một chút tình hình ở Quán Hà.
Biết Trình Mạc Vân muốn hiểu về tình hình của Vương Trạch Vinh, Triệu Lệ cười nói:
- Anh họ, những điều cần nói em đã nói, tình hình về Vương Trạch Vinh cũng chỉ có như vậy.
Trình Mạc Vân nhìn Triệu Lệ, hắn luôn cảm thấy Triệu Lệ không nói hết. Ví dụ như quan hệ giữa cô ta và Vương Trạch Vinh như thế nào?
- Tiểu Lệ, anh là anh họ của em, bây giờ chỉ hy vọng em có thể giúp được anh. Nếu em có quan hệ sâu với Vương Trạch Vinh thì anh phát triển sẽ không quên chỗ tốt của em.
Triệu Lệ nghe vậy liền nhớ lại lần mình dùng miệng giải quyết cho Vương Trạch Vinh, cô không khỏi đỏ mặt.
Trình Mạc Vân thấy vậy liền vui mừng.
Xem ra có hy vọng rồi.
Trình Mạc Vân về cơ bản đã xác định giữa Triệu Lệ và Vương Trạch Vinh có vấn đề.
Chỉ sợ không có vấn đề, có là tốt rồi. Trình Mạc Vân cảm thấy mình phải nhân cơ hội này mới được.
- Anh họ, hôm nay nhận được thông báo hội nghị, nói thành phố muốn triệu tập hội nghị Luân chuyển đất đai, người tham gia là Chánh văn phòng và lãnh đạo quản lý.
Nghe Triệu Lệ nói như vậy, mặt Trình Mạc Vân liền buồn bã.
Trình Mạc Vân lập tức gọi điện đến cho Nguyễn Minh Minh – Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai.
- Anh làm như thế nào vậy hả, trên thành phố tổ chức hội nghị sao không thông báo với tôi?
Nguyễn Minh Minh nghe thấy Bí thư quan tâm đến hội nghị liền vội vàng nói:
- Hôm nay bên Ủy ban huyện mới thông báo về cuộc họp. Hơn nữa người tham gia chỉ là lãnh đạo chủ quản và Chánh văn phòng nên không làm phiền Bí thư.
- Làm loạn.
Trình Mạc Vân nói:
- Luân chuyển đất đai là công tác trọng tâm của toàn tỉnh, đây đâu phải việc nhỏ. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình tham gia.
Nghe thấy Bí thư muốn tham gia, Nguyễn Minh Minh liền cảm thấy khó hiểu. Các hội nghị trước đây Bí thư đều không tham gia, hôm nay Bí thư làm sao vậy?
Người tham gia vốn chỉ có phó chủ tịch huyện Lâm Huyền và Trình Mạc Vân, kết quả Trình Mạc Vân và Triệu Lệ tham gia thêm vào trong đó.
Lâm Bình không khỏi suy nghĩ về việc Trình Mạc Vân tham gia hội nghị. Đối với việc đưa Triệu Lệ đến tham gia thì hắn không thể nghĩ ra. Cuối cùng hắn chỉ có thể coi nguyên nhân đó là Trình Mạc Vân muốn cất nhắc họ hàng của mình.
Huyện Vũ Lâm rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, sau khi nhận được thông báo, Chủ tịch huyện và Bí thư đã ngồi lại với nhau.
Bí thư huyện ủy Lam Vũ nhìn Lý Hạ mà nói:
- Lão Lý, lần này để thể hiện huyện chúng ta coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, tôi quyết định tham gia hội nghị. Công tác trong huyện anh phải phụ trách đó.
Lý Hạ nghe thấy thế liền nói:
- Bí thư, như vậy không tốt. Công tác Luân chuyển đất đai vẫn do bên Ủy ban huyện phụ trách, tôi lo lắng tôi không tham gia, lãnh đạo hỏi đến thì sao. Như vậy đi, tôi phải tham gia.
Hai người ai cũng không đồng ý để một mình đối phương tham gia, cuối cùng Lam Vũ nói:
- Lão Lý, tôi thấy như vậy có được không? Đây là hội nghị Luân chuyển đất đai toàn thành phố, để thể hiện sự coi trọng của huyện thì hai chúng ta cùng tham gia.
Lý Hạ nói:
- Vẫn là Bí thư sáng suốt. Hai người chúng ta sẽ cùng tham gia.
Chuyện như vậy xảy ra ở không ít huyện.
Lưu Ngọc Hạo phụ trách việc đăng ký danh sách tham gia không khỏi thầm nghĩ đây chỉ là một hội nghị triển khai, tổng kết công việc sao lại có nhiều Bí thư, Chủ tịch huyện đến tham gia như vậy?
Nghe Ngô Quân Chính báo cáo người tham gia hội nghị, Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này nói rõ lãnh đạo huyện ở Quán Hà rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai.
Ngô Quân Chính thầm nói đây đâu phải coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, đám người đó đều dựa vào Phó thị trưởng Vương.
Phòng hội nghị Ủy ban thành phố coi như chặt ních người, số người tham gia gần như gấp đôi so với dự kiến.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, hội trường lập tức trở nên yên lặng.
Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút hưng phấn. Đây vốn chỉ là hội nghị công tác bình thường, Vương Trạch Vinh cũng không mời Bí thư, Thị trưởng tham gia. Mặc dù nhiều người đến như vậy nhưng Vương Trạch Vinh thấy do mình đứng ra là được.
Thấy người bên dưới đều là lãnh đạo huyện, Ngô Quân Chính không khỏi run lên.
- Kính thưa các vị lãnh đạo, kính thưa các đồng chí, lần này triệu tập hội nghị Luân chuyển đất đai có mấy vấn đề sau. Một là thông báo tình hình công tác ở các huyện, hai là do huyện tiên tiến giới thiệu kinh nghiệm, ba là bố trí công tác tiếp theo. Bốn là Phó thị trưởng Vương sẽ phát biểu.
Hội nghị lần này coi như có bố trí rất cụ thể, Vương Trạch Vinh ngồi bên trên nhìn xuống thấy mọi người rất ít khi đứng dậy đi Wc.
Mỗi khi Ngô Quân Chính nói đến lãnh đạo huyện nào không coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, khiến công tác khó triển khai, Vương Trạch Vinh mặc dù không nhìn bọn họ nhưng đám lãnh đạo huyện đó đều cúi đầu xuống. Khi Ngô Quân Chính giới thiệu mấy huyện có thành công trong công tác, thì đám lãnh đạo huyện đều ưỡn người lên như thấy Vương Trạch Vinh mỉm cười với bọn họ vậy.
Công tác thông báo đối với các lãnh đạo huyện mà nói đúng là đủ loại cảm xúc, mọi người đều cẩn thận quan sát của Vương Trạch Vinh.
Thời gian buổi sáng cũng bố trí cho hai huyện tiến hành phát biểu. Một là huyện Lâm Ba, một là Huyện Đại Phường.
Đối với Huyện Đại Phường, mọi người có thể hiểu. Đó là nơi Vương Trạch Vinh làm Bí thư huyện ủy trước đây, mọi việc do hắn thực hiện nên có thành tích là hiểu nhiên. Nhưng huyện Lâm Ba cũng là điểm sáng thì các lãnh đạo huyện khác đều đứng ngồi không yên.
Đến giờ trưa hội nghị tổ chức ăn trưa cho đại biểu. Vương Trạch Vinh đi đến mời rượu từng bàn, cảm ơn mọi người đến tham gia. Đặc biệt đối với Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện thì Vương Trạch Vinh đều nói chuyện vài câu với bọn họ.
- Mời mọi người một chén.
Vương Trạch Vinh nói xong thì thấy Triệu Lệ đứng đó.
Thấy Triệu Lệ xuất hiện ở đây, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra một chút.
Trình Mạc Vân lúc này đang rất vui, hắn thầm may mắn vì mình đã quyết định mang Triệu Lệ đến đây.
Vương Trạch Vinh không nói gì, uống một chén rồi rời đi.
Ăn trưa xong, Vương Trạch Vinh về nhà. Hắn vừa mới vào nhà thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Long Hương Băng ra mở cửa thì thấy Trình Mạc Vân dẫn Triệu Lệ đến nhà.
- Phó thị trưởng Vương, không làm phiền ngài chứ?
Trình Mạc Vân cười ha hả mà nói.
- Ồ, lão Trình à. Trưa không ngủ ư?
Vương Trạch Vinh thấy người đến là Trình Mạc Vân liền cười nói, sau đó hắn đột nhiên thấy Triệu Lệ đi theo Trình Mạc Vân.
- Phó thị trưởng Vương, em họ tôi từ huyện Khai Hà đến, cô ấy vẫn muốn đến thăm ngài mà không có cơ hội. Lần này nhân hội nghị, cô ấy bảo tôi dẫn đến thăm lão lãnh đạo.
Triệu Lệ cũng nhẹ nhàng nói:
- Đã sớm muốn đến thăm lão lãnh đạo nhưng lại sợ làm phiền ngài nghỉ ngơi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mau vào trong ngồi.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ mà nói:
- Chị đến đây một mình ư?
Triệu Lệ có chút u oán nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Điều đến Quán Hà là muốn quên quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại.
Nói chuyện một lúc, Trình Mạc Vân đột nhiên nói:
- Quên rồi, tôi còn có chút việc cần phải xử lý. Tiểu Lệ, em phải nói chuyện với lão lãnh đạo một chút. Lát anh đến đón em.
Nói xong, Trình Mạc Vân không chờ Triệu Lệ và Vương Trạch Vinh nói chuyện đã vội vàng đứng dậy rời đi.
Thấy Trình Mạc Vân rời đi, Triệu Lệ nhẹ nhàng hơn chút. Cô nhẹ nhàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi lần này sở dĩ ly hôn là vì muốn đến Quán Hà tìm anh.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ, người phụ nữ này vẫn đầy quyến rũ. Hắn hỏi:
- Ở huyện Kỳ Lâm có tốt không?
Triệu Lệ nói:
- Cũng tạm được.
Vương Trạch Vinh là người niệm tình cũ, đặc biệt là người phụ nữ đầu tiên mình chạm vào như Triệu Lệ, mặc dù không chính thức làm nhưng lần đầu của hắn đã phun vào miệng người phụ nữ này.
- Có thể giúp tôi đến cạnh anh không?
Triệu Lệ nhỏ giọng nói. Cô bây giờ muốn làm tình nhân của Vương Trạch Vinh. Vợ thì cô không dám nghĩ, biết chỉ cần mình dựa được vào Vương Trạch Vinh thì nửa đời sau sẽ rất sướng.
- Qua một thời gian nữa rồi nói.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi biết số điện thoại của anh, có thể thường xuyên gọi điện cho anh không?
Triệu Lệ hỏi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí