The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146: Vận Dụng Quan Khí Mới Trên Hội Nghị Thường Vụ (1)
ấy ngày nay Trạch Vinh có phần bực bội, lời đồn đại về mình càng lúc càng nhiều. Lý Duy Hà cũng gọi điện ám chỉ, yêu cầu mình chú ý phát ngôn một chút.
Quan sát quan khí của mình, Vương Trạch Vinh thấy có tổn thất chút ít. Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể tiếp tục để việc này đi xuống. Không chấm dứt được lời đồn này, không phải cứt cũng là cứt, khó nhất là xử lý quan hệ lúc trước của mình với Tiểu Giang.
Ấn số điện thoại của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay đi đăng ký kết hôn đi.
- Trạch Vinh, hôm qua Tiểu Giang đến dẫn em đi xem ngày. Ngày mốt mới là ngày lành, đi đăng ký mới thuận lợi. Để ngày mốt đi có được không?
Lữ Hàm Yên dò hỏi. Bất kể là ai đều hi vọng có thể may mắn và tốt đẹp khi làm chuyện trọng yếu. Nghĩ đến kết hôn là một chuyện trọng đại, Lữ Hàm Yên cũng rất để ý ngày đẹp.
Vừa nghe lời này, Vương Trạch Vinh hơi choáng, hai ngày này không biết như thế nào, từ sau khi Hàm Yên đi tìm Giang Anh Hà xong, hai người cứ như là biến thành chị em nói với nhau tất cả mọi thứ, đi dạo phố cũng đều hẹn đi cùng nhau.
Tiểu Giang lại còn thuyết phục được Hàm Yên tạm hoãn kế hoạch. Ngay cả đi đăng ký cũng được dẫn đi xem thầy tướng số!
Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh lại gọi điện kêu Giang Anh Hà tới, nhìn Tiểu Giang trong bộ đồ công chức, Vương Trạch Vinh nói:
- Rốt cuộc em và Hàm Yên đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Giang mỉm cười nói:
- Chúng em là chị em tốt. Sao anh, không được à?
Vương Trạch Vinh nhíu mày, chuyện này không nhìn vào bề ngoài. Bằng vào sự hiểu biết của mình với Tiểu Giang, cô nàng nhất định có động cơ gì đó ở bên trong.
- Nói thật cho anh biết, Hàm Yên thật sự là một người tốt, em thích cô ấy, cho nên, em quyết định rồi, để cho cô ấy kết hôn với anh, chẳng qua phù dâu nhất định phải là em.
- Không đi à?
Trong lòng Vương Trạch Vinh thực vừa mừng vừa sợ, hắn vẫn luôn không hi vọng Tiểu Giang bỏ đi.
- Hàm Yên nói rất có lý. Anh ở cái vị trí này thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện nam nữ. Cho dù em rời đi thì chuyện đến sẽ vẫn đến.
Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Giang Anh Hà nhỏ giọng nói:
- Hàm Yên kết hôn mà phù dâu là em. Em cũng không coi mình là phù dâu. Em coi như hôn lễ này là hôn lễ của mình. Em cũng gả cho anh.
Lời này khiến cho Vương Trạch Vinh giật cả nẩy, không ngờ Tiểu Giang lại có ý nghĩ như vậy.
- Sao thế? Không thích sao?
Tiểu Giang nói xong liền xoay người đi ra phòng làm việc.
Mẹ nó!
Vương Trạch Vinh thật không biết nên nói gì mới phải. Sao chuyện lại biến thành như vậy!
9 giờ cuộc họp thường vụ bắt đầu, sau khi nói những việc cần thảo luận, Trịnh Chí Minh nói:
- Mấy ngày gần đây, huyện ủy, ủy ban huyện đều xuất hiện tin đồn không lành mạnh, lời đồn bay đi khắp nơi, chắc mọi người cũng nghe được ít nhiều.
Lời này vừa nói ra, một số người liếc mắt về phía Vương Trạch Vinh, lời này căn bản là nhắm vào Vương Trạch Vinh đây. Trong huyện mà có việc thì bất cứ tin tức gì cũng truyền rất nhanh, huống chi là lời đồn dính dáng đến thường vụ phó chủ tịch huyện, nhất là lại tin đồn liên quan tới gái gú.
Vương Trạch Vinh vừa nghe lời này, tinh thần cũng lập tức tập trung.
- Có người nói lời đồn là về đồng chí Vương Trạch Vinh, việc này tôi thấy bất bình thường, văn phòng huyện ủy, ủy ban quản lý thế nào vậy? Chẳng lẽ cứ để mặc cho lời đồn này không ngừng truyền đi sao?
Trịnh Chí Minh nói tới đây liền vỗ bàn nói:
- Đồng chí Trạch Vinh giờ còn chưa kết hôn mà đã truyền ra tin tức quan hệ bất chính như vậy. Đây chính là có người cố ý sinh sự, mau điều tra nhanh lên.
Mọi người vừa nghe vậy trong lòng đều thầm tự hỏi, rốt cuộc là Trịnh Chí Minh muốn làm gì, bên ngoài cũng chỉ là dạng tin đồn, nhưng lời này thì lại khiến người khác hoài nghi động cơ của hắn. Cái gì mà chưa kết hôn đã có tin đồn về quan hệ bất chính, chẳng lẽ sau khi Vương Trạch Vinh kết hôn rồi mới có thể truyền tin tức đó sao?
Vương Trạch Vinh cũng cau mày, lời này sao nghe có mùi.
Trịnh Chí Minh nói tiếp:
- Tôi thấy việc này hay là để hai văn phòng chủ trì điều tra trên diện rộng đi, xem rốt cuộc là ai muốn bịa đặt đồn nhảm.
Nếu như việc này thật sự mà phải điều tra thì đúng là vốn không có việc cũng phải biến thành có việc rồi.
Vương Trạch Vinh biết lúc này mình phải nói vài câu rồi.
- Tôi muốn nói vài câu.
Vương Trạch Vinh từ từ nói:
- Các vị thường vụ, mặc dù chuyện này tôi không biết là ai khơi mào, thế nhưng tôi vẫn nghĩ mình nên báo cáo một chút, đồng chí Giang Anh Hà vẫn luôn theo tôi cùng làm việc. Cô ấy chưa được lấy chồng, tôi chưa lập gia đình, nam nữ làm việc cùng nhau trong một thời gian dài thì không tránh khỏi sẽ khiến người sinh hoài nghi, việc này rất bình thường. Vốn tôi cũng không để ý, thế nhưng lần này đột nhiên xuất hiện tin đồn trắng trợn thì có vẻ không bình thường rồi. Hai văn phòng muốn tra thì cứ tra, nhưng không được để sự việc phóng đại quá mức, ngày mốt tôi phải đi đăng ký kết hôn với Lữ Hàm Yên rồi, chỉ cần tôi có giấy đăng ký này rồi thì mấy tin đồn nhảm đó sẽ tự động biến mất.
Trương Thuận Tường đợi Vương Trạch Vinh kể xong, nói:
- Việc này tôi thấy như vậy đi, dù sao cũng có lời đồn truyền ra. Đồng chí Giang Anh Hà nếu tiếp tục công tác tại văn phòng ủy ban thì cũng không thích hợp. Tôi đề nghị điều chỉnh công việc đồng chí Giang Anh Hà một chút, cố gắng tránh cho mọi người suy đoán và bàn tán.
Lý Duy Hà cười nói:
- Năng lực đồng chí Giang Anh Hà rất tốt, nghe nói đồng chí ấy còn tự học để lấy được bằng kế toán, nếu cô ấy đã có nghiên cứu về phương diện tài vụ thì tôi thấy bên đồng chí Thiệu Quốc Chí - trưởng phòng tài chính huyện còn thiếu một phó phòng, có nên cho cô ấy sang phòng tài chính hay không?
Không ai ngờ Lý Duy Hà sẽ nói như vậy. Ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không biết chuyện Giang Anh Hà lấy được bằng kế toán, vội vàng nhìn về phía Lý Duy Hà.
Trong lòng Lý Duy Hà đã sớm cười rộ lên rồi, từ sau khi lời đồn truyền ra thì hắn cảm thấy có người muốn chỉnh Vương Trạch Vinh, e là mục đích muốn hạ thấp uy tín của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần lời đồn đại này lan truyền trong phạm vi toàn huyện, Vương Trạch Vinh này vừa mới lên làm thường vụ phó chủ tịch huyện sẽ không còn uy tín gì đáng nói. Hắn đoán chừng việc này khả năng lớn nhất là từ đám người Trịnh Chí Minh, bây giờ Trương Thuận Tường nếu nói Giang Anh Hà không thích hợp làm ở ủy ban nữa, như vậy thì nghĩ cách để cho nàng đi làm một cái đinh cũng tốt.
Cổ Kiến Quân vừa nghe thấy muốn cho người vào phòng tài chính, trong lòng liền giật mình. Việc này quyết không thể đồng ý. Phòng tài chính thật vất vả mới giao cho Thiệu Quốc Chí bên hệ Trịnh Chí Minh nắm giữ. Bây giờ nếu như bố trí Giang Anh Hà là thân tín của Vương Trạch Vinh đến đó thì hệ bọn họ khó mà khống chế được phòng tài chính.
Khi nhìn trộm về phía Trịnh Chí Minh, chỉ thấy Trịnh Chí Minh ra hiệu cho mình, liền nói:
- Tôi cho rằng đề nghị của phó bí thư Lý không ổn. Đồng chí Giang Anh Hà chưa từng làm qua công việc tài chính. Bây giờ nếu như để một người mới trực tiếp đến một cương vị có tính chuyên nghiệp như vậy thì tôi lo sẽ ảnh hưởng đến công việc tài chính của toàn huyện.
Trưởng ban tổ chức Viên Chí Minh nói theo:
- Chánh văn phòng Cổ nói có lý. Phòng tài chính là một đơn vị có tính chuyên nghiệp rất cao, khi đề bạt sử dụng cán bộ thì nhất định phải cân nhắc về yếu tố này.
Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc này, thấy Trịnh Chí Minh dí con dao về mình một cách không minh bạch thì trong bụng cũng rất cú. Biết rõ phòng tài chính là nơi có tính chuyên nghiệp cao, khả năng Tiểu Giang đi vào cũng không lớn. Vì tất cả mọi người đều nói ra chuyện trong phòng tài chính, e là cũng không hi vọng đoạt được phòng tài chính từ trong tay Trịnh Chí Minh. Từ khi đảm nhiệm thường vụ phó chủ tịch huyện tới nay, hắn cũng cảm thấy mình sử dụng Thiệu Quốc Chí cũng không thuận lợi, nói:
- Nói tới chuyện phòng tài chính còn thiếu một phó phòng, tôi thấy có một ứng cử viên. Đó là đồng chí Lôi Đức Bình trưởng ban tài chính xã Hoàn Hành là một người rất được, đã có nhiều năm công tác trong chuyện này, năng lực thì mọi người đều đã thấy. Tôi đề nghị để đồng chí ấy đến đảm nhiệm phó phòng tài chính đi.
Vương Trạch Vinh vừa dứt lời, bí thư đảng ủy Công an huyện Quách Khải Quốc gật đầu nói:
- Đồng chí Lôi Đức Bình tôi cũng khá rõ, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, hoàn toàn thích hợp đảm nhiệm công việc phó phòng tài chính. Tôi đồng ý ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Phó chủ tịch huyện Lữ Khai Trung cũng nói:
- Công việc phòng tài chính hết sức trọng yếu, nhanh chóng bổ nhiệm hoàn chỉnh bộ máy là việc nên làm, tôi đồng ý ý kiến phó chủ tịch Vương.
Việc này đột nhiên biến thành như vậy khiến cho Trịnh Chí Minh có chút bị động. Nhoằng cái đã có ba thường vụ đồng ý để Lôi Đức Bình ở xã Hoàn Thành đảm nhiệm phó trưởng phòng tài chính. Nếu như việc này mà thành, phòng tài chính không phải đã xắt ra một miếng cho Vương Trạch Vinh ư.
Lý Duy Hà vốn đã muốn khuấy nước, dù sao mình cũng không thể nắm giữ được phòng tài chính, Vương Trạch Vinh có thể nắm giữ thì đối với bên mình cũng không phải là chuyện xấu, cười nói:
- Xem ra vừa nãy tôi còn chưa thỏa đáng. Tôi cũng đồng ý để đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm phó trưởng phòng tài chính huyện.
Thấy Lý Duy Hà cười tủm tỉm, Trương Thuận Tường cũng cười nói:
- Là người phụ trách chủ yếu của ủy ban, việc phát triển công tác phòng tài chính tốt xấu gì cũng có quan hệ với cơm ăn của mọi người. Tôi vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này. Nếu mọi người đều cho rằng cần phải nghiên cứu việc này thì tôi thấy đề xuất của đồng chí Vương Trạch Vinh rất được. Tin chắc rằng đồng chí Lôi Đức Bình có thể đảm nhiệm công việc này. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.
Vừa nhìn số người tán thành, Trịnh Chí Minh thầm tính toán tình hình, dù sao Thiết Cương kia cũng bỏ phiếu trắng, bên mình cộng thêm Chu Lâm thì cũng chỉ năm phiếu, kết quả cuối cùng cũng không giải quyết được gì, nghĩ một lúc Trịnh Chí Minh cười nói:
- Xem ra mọi người đều coi trọng công tác tài chính của huyện, bổ sung một phó trưởng phòng tài chính mà cũng đã phải cấp bách như vậy, vậy thì cùng bàn đi.
Việc đã tới nước này, không bàn cũng không được.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình hội nghị đã biến thành như vậy, biết Lôi Đức Bình có thể không thuận lợi lên làm phó trưởng phòng tài chính do còn kém một phiếu rồi, cũng âm thầm tính toán một chút, hắn đoán chừng một phiếu cũng đừng nghĩ có được, trừ phi có biến hóa gì lớn.
Quả nhiên, người bên Trịnh hệ bắt đầu phản kích, Tả Chính nói đầu tiên:
- Đồng chí Lôi Đức Bình dù sao vẫn chỉ làm ở xã, đối với công tác tài chính toàn huyện vẫn còn thiếu kinh nghiệm mà, tôi đề nghị hay là đề bạt một người từ ngay trong phòng tài chính hiện giờ đi.
Cổ Kiến Quân nói:
- Công tác tài chính là một ban ngành trọng yếu của toàn huyện, đối với việc đề bạt phó trưởng phòng, tôi đề nghị nên suy xét cẩn trọng, tôi không tán thành nếu không nghiên cứu sâu sắc mà đã vội vàng đề bạt, điều này là vô trách nhiệm trong công việc.
Sự phản kích của bọn họ cũng không ngoài dự liệu của mọi người, Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà biết rõ khả năng thất bại của việc này rất lớn, nên kẻ thì ngồi hút thuốc lá, người thì uống trà, cũng không có nói gì thêm.
Trong lòng Vương Trạch Vinh liền nghĩ thầm ngay, nếu như lúc này có thêm một phiếu của người bên mình thì việc này cơ bản là thành rồi. Có khả năng nhất chính là Chu Lâm, thế nhưng con mụ đàn bà thối này lại nhảy sang bên Trịnh Chí Minh một cách khó giải thích, nên không có khả năng mụ bỏ phiếu cho bên mình.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí