There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1316: Ngụy Phượng Hữu Kỳ Thật Rất Có Tài Năng!
hương lượng xong chuyện xây dựng đường quốc lộ, Lưu Vĩ Hồng tựa vào ghế sô pha, nâng chén trà lên uống một ngụm, cũng không có ý chấm dứt cuộc nói chuyện ngay lập tức.
Ngụy Phượng Hữu cũng nâng chén trà lên uống, tâm tình có chút khẩn trương.
Có phải Lưu Vĩ Hồng muốn nói đến vấn đề của Thân Chấn Phát hay không?
- Chủ tịch khu, chuyện đất trồng trọt và đất chăn nuôi, anh nghĩ thế nào?
Lát sau, Lưu Vĩ Hồng đặt chén trà xuống, quay đầu hỏi. Muốn xây dựng kế hoạch biến Ninh Dương thành nơi “cung cấp rau xanh” với quy mô lớn, Lưu Vĩ Hồng sớm đã liên kết với Ngụy Phượng Hữu, Ngụy Phượng Hữu lúc đó cũng rất tán thành.
Ngụy Phượng Hữu không trả lời ngay, hỏi ngược lại:
- Bí thư, nhà máy thức ăn gia súc nhất định phải xây ở khu Thất Tinh sao?
Nói đến việc này, Ngụy Phượng Hữu cũng khá buồn bực. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng anh rõ ràng là Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, sao lại giới thiệu nhà máy thức ăn gia súc cho khu Thất Tinh chứ? Đây không phải là ăn cây táo rào cây sung sao?
- Ừ, trước mắt bọn Tô Mộc đang khảo sát thực địa ở khu Thất Tinh.
Mặc dù Tô Mộc đối với vài địa điểm khu Thất Tinh cung cấp nhưng cũng không vừa lòng lắm. Mấu chốt vẫn là phía khu Thất Tinh ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng, Tô Mộc thấy sản xuất thức ăn trong hoàn cảnh này, về mặt chất lượng sẽ không được bảo đảm, sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với thương hiệu thức ăn gia súc Hạnh Phúc.
Ngụy Phượng Hữu liên tục gật đầu, nói:
- Đây quả thật là một vấn đề, sông và nguồn nước ở khu Thất Tinh cơ bản đều bị ô nhiễm, không có chỗ nào là không bị ô nhiễm cả. Bọn họ hả, chỉ nhìn thấy thu nhập từ khoản thuế mà nhà máy giấy nộp cho thôi, một chút ý thức bảo vệ môi trường cũng không có.
Lời này của Ngụy Phượng Hữu quả là hợp tình hợp lý, không có chút cảm giác “không tốt”. Anh ta hoàn toàn quên lúc trước đã làm như thế nào với Đới Lâm, lúc anh ta cực lực tranh thủ xí nghiệp Bạch Xuyên trụ lại ở Ninh Dương, không hề để việc bảo vệ môi trường đặt vào mắt. Chỉ có điều lúc này, phía thành phố đã ra quyết định quyết tâm chỉnh đốn các xí nghiệp gây ô nhiễm môi trường, Lưu Vĩ Hồng còn là Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo, thái độ của Ngụy Phượng Hữu tự nhiên phải có chuyển biến.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Vẫn là xây dựng ở khu Thất Tinh tốt hơn. Chỉ có càng ngày càng nhiều xí nghiệp trụ lại ở khu Thất Tinh, việc bảo vệ môi trường khu Thất Tinh mới có hi vọng được tiến hành toàn diện. Ích lợi kinh tế mê hoặc lãnh đạo chính phủ, có lúc vô cùng lớn.
Nghe có vẻ Lưu Vĩ Hồng thuận miệng mà nói, Ngụy Phượng Hữu lại trong lòng nhảy dựng, dường như Lưu Vĩ Hồng có ý ám chỉ. Trên thực tế Ngụy Phượng Hữu đã hối hận rồi. Nói một cách tương đối, Ngụy Phượng Hữu không phải vô cùng tham tiền, lời anh ta nói với Hách Chi Húc ở văn phòng Phó Bí thư Tỉnh ủy, ít nhiều cũng có chút chân thực. Ngày lễ ngày tết, nhận một chút quà tặng và tiền biếu của một vài cán bộ, cộng lại cũng không phải con số nhỏ. Tuy nhiên cho tới bây giờ Ngụy Phượng Hữu cũng chưa từng chủ động nhận hối lộ. Nếu cán bộ bình thường của cơ quan Chính phủ và Khu ủy muốn chuyển vị trí, tăng một cấp bậc đãi ngộ, cho anh ta mấy vạn tệ, Ngụy Phượng Hữu đều trả về, hơn nữa chỉ cần điều kiện phù hợp, bình thường đều giải quyết cho người ta. Làm một cán bộ nhỏ, nếu trong tay không có thực quyền, cuộc sống gia đình cũng chỉ tạm ổn không dư dả, mấy ngàn tệ, tương đương với một năm tiền lương tiền thưởng, không dễ dàng. Ngụy Phượng Hữu thông cảm với bọn họ, tuyệt đối sẽ không lấy tiền này.
Chính là vì nguyên nhân đó mà danh tiếng của Ngụy Phượng Hữu ở trong cán bộ bình thường của cơ quan Chính phủ và Khu ủy đều rất tốt, tất cả mọi người đều rất cảm tạ Chủ tịch khu Ngụy.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, Ngụy Phượng Hữu vô cùng cảnh giác, về cơ bản không hề nhận tiền bạc và đồ quý giá, nhiều nhất chỉ lấy chút thuốc lá và rượu, còn phải là cấp dưới vô cùng thân tín đưa lên, quan hệ bình thường Ngụy Phượng Hữu không nhận quà.
Ai biết Tô Hồng Hồng vẫn đem chuyện Thân Chấn Phát ra nói.
Khiến cho Ngụy Phượng Hữu hiện tại trong lòng cũng cảm thấy vô cùng không yên.
Thấy sắc mặt Ngụy Phượng Hữu khẽ biến, trong lòng Lưu Vĩ Hồng có biết nhưng cũng không nói ra, tiếp tục nói:
- Xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh, đối với việc phát triển mạnh ngành chăn nuôi của chúng ta, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Tô Mộc đã nói với tôi, nếu nhà máy thức ăn gia súc được xây dựng ở khu Thất Tinh, sẽ mở một bộ tiêu thụ ở Ninh Dương, cam đoan ưu tiên cung ứng cho Ninh Dương và Thất Tinh.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, như vậy chúng ta muốn làm ngành chăn nuôi, trong lòng tự tin hơn.
Ngụy Phượng Hữu cuống quýt đem tâm tư trên người Thân Chấn Phát thu về, liên thanh phụ họa nói:
- Bí thư, về việc phát triển mạnh ngành chăn nuôi và trồng trọt, tôi hoàn toàn tán thành, đây là mấu chốt giải quyết vấn đề nông thôn làm giàu. Tôi cho rằng ngành chăn nuôi có thể mọc lên như nấm, muốn làm thí điểm trước rồi mới chuyển sang toàn bộ, tất cả nông thôn trong khu đều có thể phát động. Ý kiến của tôi là thế này, thứ nhất, chúng ta phải làm một công ty chuyên mua bán sản phẩm phụ của nông sản, giống như khi Bí thư ở Sở Nam từng muốn làm như vậy, đó là đầu rồng. Nếu công ty này không làm, toàn bộ công việc sẽ không dễ đẩy mạnh…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Trên thực tế, hiện tại không chỉ huyện Lâm Khánh và thị trấn Giáp Sơn muốn làm công ty mua bán sản phẩm phụ của nông sản, toàn bộ khu Hạo Dương đều muốn làm. Trước mắt việc sản xuất, tiêu thụ sản phẩm phụ của nông sản là một trong những phương pháp làm giàu chủ yếu của người dân địa khu Hạo Dương.
Ngụy Phượng Hữu nói tiếp:
- Thứ hai, gieo trồng rau quả với số lượng lớn, tốt nhất là có khuôn, có quy tắc sẵn, như vậy tiện tiêu thụ, cũng tiện cho nhân viên khoa học kỹ thuật xuống nông thôn. Tôi suy xét như thế này, Dương Đông, Kim Hòa ba phòng làm việc, bây giờ là chủ thành nội, chủ yếu phát triển công thương nghiệp, chúng ta ở chỗ này tập trung xây dựng vài khu công nghiệp, quảng trường thành phố, sau này hoàn toàn có thể khai thác, phát triển thành khu thương mại có quy mô buôn bán lớn nhất. Cho nên chỗ trong thành nội này, tôi cho rằng chỉ cần làm đất gieo trồng thức ăn gia súc quy mô nhỏ, địa điểm chính là ở thôn Vương và thôn Lý vùng này, Bí thư thấy có thích hợp không?
Nói xong, Ngụy Phượng Hữu liền chỉ vào chỗ trên bản đồ giao thông, ngay phần kết hợp văn phòng làm việc Dương Đông và văn phòng làm việc Kim Hòa.
- Ừ, nơi này địa thế bằng phẳng, kênh rạch chằng chịt, nước tưới không thành vấn đề. Xây dựng ở trong này, có thể cam đoan cung ứng rau quả cho thành chúng ta, nguồn tiêu thụ cũng không phải lo. Tôi thấy có thể.
Lưu Vĩ Hồng nhìn chằm chằm vào ngón tay Ngụy Phượng Hữu một hồi, chậm rãi gật đầu nói.
Thấy Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận ý kiến của mình, Ngụy Phượng Hữu tinh thần rung lên, lập tức di động ngón tay, chỉ hướng khác:
- Đất gieo trồng chủ yếu, tôi thấy có thể xây dựng ở Thượng Biên, Nam Đồi, Nham Hạ, ba văn phòng làm việc này. Bọn họ là xã, thị trấn nông nghiệp truyền thống, ruộng cày nhiều, dân quê cũng không ít, lao động nam nữ khỏe mạnh cũng nhiều, có thể tổ chức lại. Cơ sở chăn nuôi thì xây trong khu vực hai văn phòng làm việc Song Gia Loan, Hậu Đình. Nơi này của bọn họ, là nơi truyền thống cung ứng thức ăn thực phẩm, thôn dân đều nuôi lợn hơi, thịt gà, kinh nghiệm khá phong phú, nhân dân cũng khá giàu có, ở Song Gia Loan và Hậu Đình xây dựng đất trồng quy mô lớn, công tác tư tưởng dễ làm, về tài chính, bọn họ cũng có thể gom góp được khá nhiều. Còn có một ưu thế, chính là sát quốc lộ sân bay, giao thông khá thuận tiện, lợn hơi, thịt gà, thịt bò, trứng gà vận chuyển ra bên ngoài đều rất thuận tiện. Đương nhiên, ngành chăn nuôi ở nông thôn, từng nhà đều có thể làm, chỉ cần có sân, xây chuồng lợn, chuồng gà là có thể nuôi. Đây là tôi nói kết hợp từng mặt nhỏ. Cứ như vậy 10 phòng làm việc chúng ta, trong thành ba cái, phát triển công thương nghiệp là việc chính, Thượng Biên, Nam Đồi, Nham Hạ, ba phòng làm việc này, xây dựng khu gieo trồng, Song Gia Loan, Hậu Đình làm chăn nuôi, phòng làm việc Vân Sơn và Dương Sơn thì phát triển du lịch. Trên cơ bản, mỗi phòng làm việc đều có trọng điểm không giống nhau, chỉ cần chú ý đến khởi động tài chính, liền toàn bộ đều sống.
Nói tới đây, Ngụy Phượng Hữu vẻ mặt phấn chấn hẳn, mặt mày hớn hở.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt lộ ra tươi cười.
Trong lồng ngực Ngụy Phượng Hữu còn có chút nhấp nhô, mấu chốt là làm thế nào để dẫn tài hoa của anh ta dùng vào con đường chính đạo.
- Chủ tịch Khu, giả thiết này của ông, cơ bản giống như suy nghĩ của tôi, chúng ta xem như anh hùng chí lớn gặp nhau, ha ha.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Không dám, không dám, chủ yếu là Bí thư Lưu có cách chỉ điểm, ý nghĩ chủ yếu đều là của Bí thư Lưu, tôi chỉ thêm một chút chi tiết… Kỳ thật ngay cả chi tiết cũng không được coi là thêm vào, Bí thư Lưu chắc đã dự liệu trước rồi?
Ngụy Phượng Hữu liên tục xua tay, khiêm tốn nói.
- Chủ tịch khu, lời khách khí không nói. Chuyện này còn có một vấn đề là vốn khởi động. Tôi thấy đây vẫn là dựa vào ngân hàng… Ừ, lần này quyết định đánh chủ ý của hợp tác xã tín dụng nông thôn đi. Mời bọn họ ủng hộ một khoản vay nhất định cho hộ chăn nuôi và hộ nuôi trồng. Đương nhiên là cho vay khoản nhỏ, hơn nữa phải xác định dùng trong những phương diện này, không thể treo đầu dê bán thịt chó. Việc này cũng phải làm phiền Chủ tịch khu giúp cho, cùng thương lượng với quỹ tín dụng hợp tác xã được không?
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Thành lập công ty mua bán sản phẩm nông nghiệp, tôi có ứng cử viên…
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Ứng cử viên của Bí thư Lưu chắc chắn không tồi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Người này tên Hướng Vân, trước kia cùng làm việc với tôi, trọn bộ quy trình của công ty mua bán sản phẩm nông nghiệp, y đều khá quen thuộc. Bây giờ là Phó cục trưởng Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi thấy có thể cho anh ta thử xem.
Hướng Vân từng là thư ký của Lưu Vĩ Hồng, cơ bản đều quen với những biện pháp chính trị của Lưu Vĩ Hồng, cũng từng cẩn thận nghiên cứu qua. Chỉ là loại quan hệ này tạm thời không cần nói với Ngụy Phượng Hữu.
Ngụy Phượng Hữu không chút do dự, lập tức nói:
- Vậy tốt quá, tôi đang lo không có ai thích hợp làm việc này đây. Bí thư có nhân tài như thế, không thể tốt hơn. Đồng chí công tác ở Cục Giám sát, tầm mắt nhất định rất rộng lớn, không phải cán bộ địa phương có thể so được.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng bất luận đưa ra ý kiến gì, Ngụy Phượng Hữu đều ủng hộ vô điều kiện. Huống chi xây dựng một đơn vị mới, cái mũ quan này nhất định phải do Bí thư sắp xếp, Ngụy Phượng Hữu lại càng sẽ không duỗi tay lung tung.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái này không dễ nói, mấu chốt là Hướng Vân tuổi khá trẻ, về phương diện kinh nghiệm có lẽ hơi có khiếm khuyết. Đên lúc đó vẫn phải nhờ Chủ tịch khu chỉ dẫn cho y nhiều hơn.
Ý này chính là khẳng định muốn chuyển Hướng Vân đến.
Nhân vật số 1, số 2 đều đã thống nhất, cơ bản sẽ không có gì trì hoãn.
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Nhân tài Bí thư Lưu tự tay bồi dưỡng, khẳng định là tuổi trẻ tuấn kiệt, tài đức, không sai được.
Không khí trong văn phòng vô tình trở nên vô cùng thoải mái hài hòa.
Diệt Hồng Trần
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia