A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1313: Ngụy Phượng Hữu Bị Che Mắt
e con của Ngụy Phượng Hữu trực tiếp chạy đến trụ sở của Tỉnh ủy.
Đối với trụ sở uy phong trang nghiêm, trung tâm quyền lực cao nhất của tỉnh Giang Nam, Ngụy Phượng Hữu vô cùng quen thuộc, mấy năm trước, khi Hách Chi Húc đảm nhiệm Thường ủy Tỉnh ủy Giang Nam, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, là ở đây làm việc. Lúc đó, Ngụy Phượng Hữu là thư ký của Hách Chi Húc.
Xe Audi dừng lại ở bậc tam cấp đá cẩm thạch ở tòa nhà cao cao số một Tỉnh ủy.
Tòa nhà số một Tỉnh ủy, có đường xe chạy thẳng tới hội trường, nhưng Ngụy Phượng Hữu không muốn vượt qua giới hạn như vậy, thông thường mà nói, lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy và nhân vật số một của khu dưới, có thể trực tiếp lái xe đến hội trường. Nhân viên cán bộ khác đến Tỉnh ủy làm việc, đều tự động tự giác đưa xe dừng ở bậc thang đá cẩm thạch, mang tâm lý “hành hương”, chậm rãi đi lên bậc thang đại biểu cho sự uy nghiêm và quyền lực.
Đương nhiên rồi, nếu như anh trực tiếp lái xe đến hội trường cũng không có người gây trở ngại cho anh. Tuy nhiên chuyện thế nào, ít làm là hay nhất. Chưa tới thân phận địa vị đó, thì đừng hưởng thụ sự “đãi ngộ” đó, sẽ bị người khác nói xấu sau lưng, truyền đến tai lãnh đạo, ít nhiều tạo ảnh hưởng tiêu cực, chỉ vì đi ít vài bậc thang, cần gì phải thế?
Ngụy Phượng Hữu lập tức đi đến văn phòng của Hách Chi Húc.
Trước kia Tỉnh ủy Giang Nam tất cả có năm vị Phó bí thư trừ Chủ tịch tỉnh Lâm Vệ Bình, còn có bốn vị Phó bí thư. Hách Chi Húc được phân quản không phải là công việc tổ chức nhân sự, mà là làm công việc kiến thiết văn minh tinh thần, tuyên truyền, liên đoàn văn học, văn hóa, hội nhà văn, đoàn thanh niên v.v… Ngoài ra còn có một vị Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Đảng ủy Công an cũng do Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm.
Bởi vì vấn đề kinh nghiệm lý lịch, Hách Chi Húc xếp danh cuối cùng trong Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng cái này lại không biểu thị, quyền lực thực tế của Hách Chi Húc nhỏ nhất. Trên thực tế Hách Chi Húc ở tỉnh Giang Nam được coi là cán bộ lãnh đạo khá bí mật, mười mấy năm trước, đảm nhiệm Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, không lâu sau chính thức trở thành Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, về sau là Bí thư Thành ủy Kinh Hoa, đều có chức vụ thực quyền. Sau khi nhậm chức Bí thư Thành ủy Kinh Hoa, sở dĩ chưa từ đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy quản lý tổ chức nhân sự, chủ yếu là bởi vì cái vị trí đó đã có người rồi. Phân công quản lý công việc văn minh tinh thần và tuyên truyền văn giáo, quyền phát ngôn cũng rất nặng.
Ngụy Phượng Hữu là chủ động đến hỏi thăm Hách Chi Húc, mặc kệ sau khi vừa mới phát sinh chuyện đó, Ngụy Phượng Hữu đích thực rất muốn gặp mặt Hách Chi Húc,cũng đã chuẩn bị gọi điện thoại. Đã tới “sống chết trước mắt rồi”, lúc này không cầu cứu Hách Chi Húc, biết đợi đến khi nào? Không ngờ Ngụy Phượng Hữu chưa gọi điện thoại, Hách Chi Húc liền trực tiếp gọi đến điện thoại bàn văn phòng của gã, khiến gã lập tức đi yết kiến.
Nghe nói, ngữ khí của Hách Chi Húc có chút không hài lòng, Ngụy Phượng Hữu không biết rốt cuộc là phát sinh chuyện lớn thế nào, khiến Bí thư Hách không vui thế.
Nhưng Ngụy Phượng Hữu cũng không vô cùng sợ hãi.
Hách Chi Húc đối với gã thật tốt, quả thật xem như con cháu của chính mình, thậm chí còn “thân” hơn, xem gã thành “truyền nhân” trên chính trị của bản thân, rất nghiêm túc tiến hành bồi dưỡng.
Tự nhiên, Hách Chi Húc thân ở chức vị quan trọng lâu dài, cán bộ thủ hạ thân tín, không chỉ dừng ở một mình Ngụy Phượng Hữu, rất là nhiều, chức vụ và địa vị của rất nhiều người, đều ở trên Ngụy Phượng Hữu, cán bộ lãnh đạo đương chức cấp giám đốc sở, đều là nhiều không thể kể. Nhưng bọn họ chỉ có thể coi như là thủ hạ của Hách Chi Húc, không phải là truyền nhân chính trị của Hách Chi Húc.
Giữa lãnh đạo và thư ký, có thể đưa mối quan hệ này đến chỗ trên, Ngụy Phượng Húc tự có chỗ xuất chúng rồi.
Ngụy Phượng Hữu chỉ là có chút tò mò mà thôi.
Thư ký đương nhiệm Dương Danh của Hách Chi Húc, có quan hệ với Ngụy Phượng Hữu vô cùng tốt, Ngụy Phượng Hữu không những là “sư phụ” của anh ta, cũng là anh em với anh ta, vì anh ta đã sắp xếp mấy vị bạn bè thân thích ở bộ mộ thực quyền của Ninh Dương, nhìn thấy Ngụy Phượng Hữu, thư ký của Hách Chi Húc liền lập tức đứng dậy, hạ giọng nói
- Anh Ngụy, có chuyện gì vậy? Cô giáo ngữ văn đó có nhật ký?
Ngụy Phượng Hữu lúc này giật mình rồi.
Như thế nào, chuyện này bản thân cũng vừa mới hay tin, Hách Chi Húc không ngờ đã biết rồi sao?
- Dương Danh, Bí thư Hách đã biết chuyện này rồi sao? Sao ông ta biết được?
Ngụy Phượng Hữu không trả lời Dương Danh, liền hỏi lại.
- Trời ạ, anh đừng quản sao ông ta biết được, ông ta đã biết rồi… em nói với anh, anh Ngụy, anh cẩn thận một chút, Bí thư Hách hình như rất tức giận, anh chú ý một chút nha…
Ngụy Phượng Hữu vội gật đầu, lại duỗi tay vỗ vai Dương Danh, biểu thị ý cảm ơn của bản thân.
Hách Chi Húc đang tức lên đến đầu rồi, Dương Danh cũng không dám nói thầm với Ngụy Phượng Hữu ở ngoài cổng quá lâu, liên tiến hành thông báo.
- Để anh ta vào!
Hách Chi Húc buồn bực nói.
Ngụy Phượng Hữu liền vội đẩy cửa tiến vào văn phòng, hơi hơi cúi đầu về hướng của Hách Chi Húc kính cẩn nói
- Lãnh đạo cũ.
- Hừ.
Hách Chi Húc buồn bực hừ một tiếng.
Ngụy Phượng Hữu từ từ đi qua đó, đứng ngay ngắn đối diện với bàn làm việc của Hách Chi Húc, hai chân đứng thẳng, hơi cúi đầu, nâng mi mắt nhìn Hách Chi Húc.
- Ngụy Phượng Hữu, cậu được lắm, không tồi đâu, đi vài năm, thành phần tử tham ô rồi!
-Hách Chi Húc lạnh lùng nhìn vào bộ dạng cuối đầu khom lưng của Ngụy Phương Hữu, lạnh lùng nói, như thế là nói lời châm chọc, không bằng nói là phẫn uất, chỉ tiếc là rèn sát không thành thép.
Ngụy Phượng Hữu không hé rằng, cúi đầu, tùy ý Hách Chi Húc mắng chửi, lãnh đạo khi đang tức giận, cấp dưới thực sự thông minh, tuyệt đối không thể vội vã giải thích cho chính mình, càng không thể mở miệng phản bác, nhưng vậy chỉ càng chọc giận lãnh đạo. Lãnh đạo cũng là người, khi phẫn nộ cũng giống như mất đi lý trí, không thể nói đạo lý với anh.
Nói đạo lý, vậy thì đợi sau khi lãnh đạo tức giận xong mới có thể nói được.
- Cậu nói đi! Cậu rốt cuộc tham ô nhận hối lộ bao nhiêu tiền rồi? Có bao nhiêu vấn đề tác phong? Cậu nói đi, thực lòng nói rõ, đều nói hết cho tôi!
Hách Chi Húc vỗ bàn, giận giữ hét.
- Vâng, lãnh đạo, tôi thành thật nói….
Ngụy Phượng Hữu thuận theo lời nói mở đầu của Hách Chi Húc, bộ dạng khá chân thành.
- Cậu nói đi, cậu nói đi, cậu phải nói rõ ràng hết cho tôi.
Hách Chi Húc thở phì phò, dường như vẫn còn muốn đập bàn, cuối cùng không đập nữa, hai khuỷu tay đặt trên bàn làm việc, tức giận nhìn Ngụy Phượng Hữu, Ngụy Phượng Hữu là do một tay ông ta nuôi dưỡng đào tạo. Hách Chi Húc làm quan nhiều năm, đem theo nhiều vị thư ký, trong đó chỉ có Ngụy Phượng Hữu là lãnh ngộ cao nhất đối với tính tình chính trị của ông ta. Cho nên Hách Chi Húc rất coi trọng đối với Ngụy Phượng Hữu, hy vọng y có thể tiếp tục đảm nhận truyền nhân chính trị của ông ta, một ngày kia, có thể đứng ở địa vị cao giống như ông ta ngày nay.
Ai ngờ đột nhiên lồi ra một quyển nhật ký của Tô Hồng Hồng, Ngụy Phượng Hữu có tên trong nhó đó, biến thành phần tử hủ bại, thậm chí biết thành người hiềm nghi tham ô hủ bại, Hách Chi Húc quả thật bị chọn giận đến hôn mê.
Bất luận là ai, khi biết tâm huyết bản thân hơn mười năm, có khả năng bị hủy hoại trong chốc lát, đều sẽ không thể kìm nén được lửa giận công tâm.
- Lãnh đạo, ngài nghỉ tý, đừng giận ảnh hưởng thân thể, vậy thì tội của tôi to rồi… Lãnh đạo, cái này đều trách tôi. Thả lỏng quản lý bản thân, thờ điểm ngày lễ tết, có chút lui tới tục tằn với cán bộ ở dưới, nhận ít lễ vật thuốc rượu, thật không nên rồi, lúc đó tôi cho rằng, cái này chỉ là làm tốt đoàn kết với các đồng chí, không ngờ phạm vào sai lầm lớn….
Ngụy Phượng Hữu trầm giọng kiểm điểm.
- Cậu tán hươu tán vượn gì chứ?
Hách Chi Húc lại gầm lên một tiếng.
- Có thật cậu chỉ nhận chút rượu thuốc nhân lễ tết? Không có gì khác?
- Không có gì khác, lãnh đạo, thật không có. Ngài có thể để người Ủy ban Kỷ luật đi điều tra! Chỉ là chút qua lại ân tình bình thường, tiền mặt, vật phẩm quý chắc chắn không nhận
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói, giọng điệu chắc chắn
- Nhất là sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Ninh Dương, tôi không nhận lễ nhân ngày lễ, tôi dùng nhân cách để thề.
Đoạn nói sau, thật ra là thật.
Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức Ninh Dương, có thể nói là ‘thế như sấm rền’ mà đến, uy danh hiển hách, Ngụy Phượng Hữu vô cùng cẩn thận, không dám để bản thân có nhược điểm gì rơi vào tay Lưu Vĩ Hồng.
- Hừ, lời này của cậu, quỷ mới tin! Lừa được ai chứ!
Hách Chi Húc cười nhạt. Trong mắt thế giới bên ngoài, Hách Chi Húc là một người có học vấn phi thường, khi công việc nhàn hạ, còn sáng tác thơ ca, văn xuôi và tác phẩm văn học, rất nhiều tác giả học giả có thơ ca đều có lui tới, rất có tiếng. Nhưng trước mặt cấp dưới mình tin cậy nhất, Hách Chi Húc liền lộ ra “nguyên hình”, không có chút che dấu.
Ngụy Phượng Hữu lại không lên tiếng,
Y biết Hách Chi Húc chắc chắn không tin, có điều chỉ có thể nói như thế, Hách Chi Húc là “ân nhân” của y, lại rất coi trọng y, có những lời vẫn là không thể nói được, trong lòng mọi người đều biết là được, nói ra tuyệt đối không được, đều không có bậc thang để xuống.
Đối với Hách Chi Húc, Ngụy Phượng Hữu có nắm chắc, Hách Chi Húc nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ y. Y nói nói lời này, kỳ thật là để Hách Chi Húc an tâm. Y cũng quả thật cảm thấy vấn đề bản thân không lớn.
Quả nhiên, Hách Chi Húc không tiếp tục giằng co vấn đề “tham ô nhận hối lộ”, hỏi vấn đề tác phong
- Cái cô Tô Hồng Hồng kia, rốt cuộc là kẻ thứ ba của ai? Có phải cậu có quan hệ gì với cô ta không?
- Không có! Lãnh đạo, tôi không có quan hệ gì với cô ta. Nếu điều tra ra tôi có quan hệ với cô ta, ngài chặt đầu tôi đi!
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói chắc như đinh đóng cột, sắc mặt vô cùng thành khẩn - Lãnh đạo, ngài coi thường tôi quá rồi chăng? Sao tôi có thể làm ra chuyện đó chứ?
Sắc mặt Hách Chi Húc, ôn hòa ra một chút, có điều vẫn âm u như trước, lạnh lùng nói
- Cậu đề bạt cán bộ hay thật.
Ngụy Phượng Hữu liền lộ vẻ hổ thẹn, giơ tay lau trán, kỳ thật làm gì có mồ hôi, là làm điệu bộ thôi
- Lãnh đạo, quả thật tôi dùng người không chu đáo, tôi bị bề ngoài của gã che mắt. Thân Chấn Phát bình thường xem ra khá thành thật, ai biết trong bụng có ý nghĩ xấu, nhìn qua ra vẻ đạo mạo, sau lưng vụng trộm nam đạo nữ xướng. Ủy ban Kỷ luật Khu đã đem gã đi rồi!
Lãnh đạo à, người ta đã hành động rồi, ngài đừng mắng tôi thêm nữa, nghĩ cách triệt đi.
Quả nhiên, vẻ mặt Hách Chi Húc biến sắc, nói
- Ủy ban Kỷ luật đã mang gã đi? Ủy ban Kỷ luật Khu của các cậu?
- Vâng, lãnh đạo, hôm nay vừa mới đi làm, Lưu Vĩ Hồng liền cho gọi Long Hùng -chủ nhiệm ủy ban Kỷ Luật Khu, chính là người điều từ Ủy ban Kỷ luật trung ương…
Ngụy Phương Hữu lập tức đáp.
Long Hùng khi từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều đến Ninh Dương đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật, chính là lúc Hách Chi Húc đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, Hách Chi Húc hẳn vẫn còn chút ấn tượng.
- Hừ, hành động nhanh thật đó!
- Vâng, thưa lãnh đạo.
Diệt Hồng Trần
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia