We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1294: Quan Hệ Giữa Chủ Tịch Khu Ngụy Và Thân Chấn Phát Không Tầm Thường
uối cùng, Liên Hàn Mai cũng rời khỏi văn phòng Bí thư Lưu.
Hàn Tất Thành lo lắng, lập tức nháy mắt với Đổng Thư Ngữ, ý muốn cô cùng đi ra ngoài, cần phải “Áp tải” Liên Hàn Mai ra khỏi trụ sở làm việc Khu ủy, bảo đảm cô ta không trở lại làm loạn.
Vừa rồi còn nói là bất ngờ không kịp đề phòng, chuyện này còn hiểu được. Bí thư Lưu cũng sẽ không quá đáng mà đi trách cứ ông ta.
Nhưng nếu Liên Hàn Mai lại tới nữa, vậy bất kể như thế nào Hàn Tất Thành cũng không tránh khỏi có can hệ, ít nhất không thoát được tội danh “Làm việc bất lực”.
Đổng Thư Ngữ hiểu ý, lập tức đứng dậy, hơi cúi đầu về phía Lưu Vĩ Hồng, lên tiếng cáo từ, rồi đi theo phía sau Liên Hàn Mai.
Cô là đồng chí nữ, Liên Hàn Mai không thể khóc lóc om sòm trước mặt cô. Nếu cô ta thật sự muốn làm loạn, Đổng Thư Ngữ cũng biết xử lý như thế nào. Đừng nhìn Đổng Thư Ngữ lịch sự nhã nhặn, khi cần xử lý tình huống lại vô cùng nghiêm túc. Đúng là một nhân tài.
Hàn Tất Thành không vội vã rời đi, vẫn ngồi ở đó, rất áy náy tự kiểm kiểm trước Lưu Vĩ Hồng:
- Rất xin lỗi, Bí thư Lưu, thật sự là không ngờ... Liên Hàn Mai này rất vô lý, tôi sẽ lập tức nói với phòng Bảo vệ, yêu cầu bọn họ tăng cường canh gác bảo vệ cổng...
Nhất định phải có thái độ này.
Cho dù Lưu Vĩ Hồng có ý kiến gì với ông ta hay không, nếu Hàn Tất Thành không có thái độ này, chỉ sợ Bí thư Lưu sẽ lập tức có cái nhìn khác.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tình huống bất ngờ, cũng không ai thể lường trước được. Tăng cường bảo vệ cổng một chút cũng tốt. Nhưng phải chú ý tới phương pháp, không cần phô trương quá, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Tương đối mà nói, cổng khu ký túc xá Khu ủy Ninh Dương vẫn khá rộng. Nếu người bình thường muốn vào sẽ có rất nhiều cách, cũng không gặp nhiều trở ngại lắm.
Chỉ có điều dân chúng bình thường không có việc gì chẳng lẽ lại tới trụ sở chính quyền Khu ủy dạo chơi hay sao?
Cả người chẳng phải sẽ không được tự nhiên sao.
Chẳng qua Liên Hàn Mai là trường hợp đặc biệt mới như vậy mà thôi.
- Đồng chí Tất Thành, Thân Chấn Phát xảy ra chuyện gì vậy? Nghe ý tứ trong lời nói của Liên Hàn Mai thì việc này đã náo loạn không ít lần rồi?
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày hỏi.
Có thể thấy được, Bí thư Lưu thực sự có chút mất hứng. Nếu là dân chúng bình thường tìm Bí thư khu ủy để phản ánh vấn đề dân sinh khác, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên sẽ hoan nghênh. Nhưng việc nhà giống như của Liên Hàn Mai vậy, Bí thư Lưu thật sự là không nguyện ý đi quản.
Mấu chốt trong việc này căn bản là không rõ ràng lắm.
Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng thân là Bí thư khu ủy, còn có thể đưa ra chỉ thị cho cục công an yêu cầu bọn họ đi “Bắt kẻ thông dâm” hay sao?
Cái này không cần bỏ bao nhiêu tiền, chỉ cần thúc một chút là có thể tra ra.
Nhưng nếu Liên Hàn Mai cứ náo loạn như vậy, thường xuyên đến văn phòng Bí thư khu ủy tìm đồng chí Lưu Vĩ Hồng “bày tỏ oan khuất”, thì chức Bí thư khu ủy sẽ không cần làm, đã trở thành một người chuyên ứng phó dọn dẹp cho một mình cô ta rồi.
Cũng không thể giống như Liên Hàn Mai đã nói vậy, trực tiếp cách chức chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Thân Chấn Phát.
Tiền lệ như vậy tuyệt đối không thể mở.
Nếu thực sự làm như vậy, hình tượng Lưu Vĩ Hồng ở trong mắt lãnh đạo cấp trên lập tức bị suy giảm lớn. Làm nhân vật số một - Bí thư khu ủy, sao có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm một cán bộ đang làm việc như thế? Sao có thể tùy ý hành động như vậy chứ?
Rất tắc trách!
Anh có bản lĩnh, mặc dù muốn làm “một lời đã định”, nhưng tuyệt đối phải chú ý tới phương thức phương pháp, phải phù hợp với thủ tục.
Hàn Tất Thành nghe Lưu Vĩ Hồng xưng hô với ông ta như vậy, trong lòng âm thầm vui vẻ. Xem ra Bí thư Lưu đã dần dần tán thưởng ông ta. Chỉ cần ông ta tiếp tục cố gắng, vị trí Chủ nhiệm văn phòng Khu ủy của ông ta khẳng định sẽ vững như núi.
- Bí thư, quả thật là thế này. Theo tôi được biết, Thân Chấn Phát quả thật không hợp với vợ của ông ta. Chuyện này đã ầm ĩ rất nhiều năm. Trước kia, khi Thân Chấn Phát làm Hiệu trưởng Trường trung học số 1 Ninh Dương, Liên Hàn Mai cũng không ngừng làm loạn. Tuy nhiên lúc đó cô ta làm loạn lên vì người khác không phải là giáo viên Tô Hồng Hồng này. Nói chung là lung tung lộn xộn, cũng không thật sự rõ ràng...
Nói tới đây, Hàn Tất Thành liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Nghe ông ta nói như vậy, không hề nghi ngờ gì, Hàn Tất Thành đứng về phía Thân Chấn Phát, rất kín đáo nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, việc này chính là do Liên Hàn Mai hồ đồ không có căn cứ. Náo loạn trước kia và náo loạn bây giờ cũng không cùng một đối tượng.
Bởi vậy cũng có thể suy đoán, Liên Hàn Mai có bệnh đa nghi rất nặng, Thân Chấn Phát rất có thể là bị “Oan”.
Trên quan trường thì cái này gọi là “Nói tốt vài câu”, “giải vây vài lời”. Có thể nói Hàn Tất Thành nói như vậy rất khéo léo. Nhìn như đang nói chuyện phiếm, nhưng lại rất khéo léo biểu đạt ý kiến của mình, vô tình ảnh hưởng tới suy nghĩ của lãnh đạo rồi.
Thấy Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đầy thâm ý, trong lòng Hàn Tất Thành không khỏi run lên.
Vị Bí thư mới, tuổi trẻ thì tuổi trẻ, nhưng tâm tư trái lại cũng không đơn giản. Sau này, những tài mọn khéo léo này của mình khi thi triển phải càng thêm cẩn thận!
- Trước kia, lúc Bí thư Đới đang làm, Liên Hàn Mai đã tìm Bí thư Đới gây náo loạn. Bí thư Đới còn tự mình tìm Hiệu trưởng Trường trung học số 1 đến để nghe ông ta giải thích về tình huống... Nhưng, Bí thư Lưu, anh cũng biết. Chuyện như vậy, trừ phi là bắt kẻ thông dâm... Ha hả, trừ phi là bắt kẻ thông dâm ở trên giường, hoặc là có giấy trắng mực đen, thư tình linh tinh gì đó, bằng không, rất khó làm gì được. Hiệu trưởng Trường trung học số 1 cũng không dám khẳng định rốt cuộc có chuyện này hay không. Liên Hàn Mai còn không ngừng đi tìm Bí thư Đới thêm vài lần nữa. Sau này, Bí thư Đới cũng không chịu được phiền phức này, cuối cùng vẫn do Chủ tịch khu Ngụy ra mặt. Ông ta gọi cả Thân Chấn Phát và Liên Hàn Mai vào văn phòng, hung hăng giáo huấn một hồi, mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống...
Ẩn tình trong chuyện này dường như còn khá nhiều.
Thứ nhất, Đới Lâm rất cổ hủ, thật sự tìm Hiệu trưởng Trường trung học số 1 đến để ông ta giải thích về tình huống. Chỉ cần hơi động não một chút, có thể biết, làm như vậy khẳng định sẽ không có kết quả, lại làm cho Thân Chấn Phát không ngừng ghét hận. Rõ ràng Bí thư Đới muốn Thân Chấn Phát phải dừng lại, bằng không tìm hiệu trưởng Trường trung học số 1 tới làm gì? Quan thanh liêm cũng khó xử lý được việc nhà!
Thứ hai, uy vọng của Chủ tịch khu Ngụy vượt xa Bí thư Đới. Liên Hàn Mai có gan tới tìm Đới Lâm nhiều lần, Đới Lâm bó tay không biện pháp. Ngụy Phượng Hữu vừa ra mặt, mắng một chút, vấn đề liền được giải quyết. Ít nhất là tạm thời giải quyết.
Thứ ba, có lẽ ngay cả Hàn Tất Thành cũng thật sự không ngờ, Lưu Vĩ Hồng từ trong những lời của ông ta đọc ra một hàm ý sâu xa —— quan hệ giữa Ngụy Phượng Hữu và Thân Chấn Phát không tầm thường. Nếu không, muốn răn dạy, cũng sẽ chỉ cần gọi một mình Thân Chấn Phát đến, mà không cần phải gọi cả hai người Thân Chấn Phát, Liên Hàn Mai vào văn phòng cùng một lúc để trách mắng đi.
Lãnh đạo cấp trên có thể gọi cán bộ cấp dưới cùng với vợ của ông ta đến mắng, có thể thấy, quan hệ giữa họ khá chặt chẽ.
Về phần điểm thứ tư, cũng thực sự có thể dễ dàng biết được.
Liên Hàn Mai đã hình thành “quán tính”, vừa thay đổi Bí thư, lập tức “nhắc lại chuyện xưa”.
Lưu Vĩ Hồng thoáng trầm ngâm một lát, nói:
- Đồng chí Tất Thành, anh mời lão Thân qua đây một chuyến, tôi muốn hỏi một chút về tình huống vừa rồi.
Đã đáp ứng Liên Hàn Mai rồi, Bí thư Lưu không nghĩ sẽ nuốt lời.
- Được, được, để tôi đi gọi anh ta.
Hàn Tất Thành luôn miệng đáp, thấy Lưu Vĩ Hồng không có dặn dò gì khác, liền lập tức đứng dậy cáo từ mà rời đi.
Thật ra không cần Lưu Vĩ Hồng đi “Mời”, Thân Chấn Phát đã sớm tới trụ sở Khu ủy rồi. Lúc Liên Hàn Mai tới Văn phòng Bí thư Lưu tố cáo, Thân Chấn Phát nhận được điện thoại thông báo, vội vã chạy lại đây. Hiện tại, ông ta đang tránh ở văn phòng Cơ yếu của Khu ủy, đi đi lại lại trong phòng, mồ hôi ướt đầm cả quần áo, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Người đàn bà đê tiện... ngu xuẩn này......
Không cần nghi ngờ, những danh hiệu mạnh mẽ này, tất nhiên đều dành cho vợ của ông ta, Liên Hàn Mai.
Vóc dáng Thân Chấn Phát không cao, đỉnh đầu hơi hói, dựa theo hồ sơ ghi lại, ông ta năm mươi hai tuổi, tuy nhiên nhìn dáng vẻ bề ngoài lại vô cùng già nua tiều tụy, so với thực tế thì còn già hơn nhiều lắm.
Có thể thấy, trong nhà có một người phụ nữ có thể gây sức ép siêu cấp như vậy, đối với Chủ nhiệm Thân, cũng khá là dày vò đi.
Chủ nhiệm Phòng cơ yếu Lưu, là bạn thân của Thân Chấn Phát, thấy bộ dáng ông ta như vậy, cũng không biết nên an ủi ông ta như thế nào, chỉ thỉnh thoảng rót nước châm điếu thuốc cho ông ta, ngẫu nhiên nói một hai câu lại thực sự không có tính an ủi.
Trong mắt lãnh đạo chủ chốt ở khu, Chủ nhiệm ban Giáo dục Khu Ủy không được xem là chức vụ quan trọng, mức độ quan trọng còn kém xa so với bộ phận quan trọng. Nhưng trong mắt cán bộ bình thường trong cơ quan Khu ủy, ông ta cũng tuyệt đối là nhân vật lớn đáng để nịnh bợ.
Nhà ai mà chẳng có con? Con ai lại không cần đến trường?
Đúng vậy!
Muốn được vào lớp tốt, trường học tốt, được một giáo viên tốt chủ nhiệm quan tâm tới con mình, không phải đều trông cậy vào một câu nói của Chủ nhiệm Thân sao? Cho dù con mình đã lớn, không còn học ở trường, thì con cái của người thân sẽ có lúc cần nhờ cậy đến Thân Chấn Phát. Quan hệ tốt với Chủ nhiệm Thân khẳng định là không thiệt.
Chủ nhiệm Phòng Cơ yếu Lưu hoàn toàn hiểu được tâm tình của Chủ nhiệm Thân.
Trước kia, Liên Hàn Mai cũng đến khu náo loạn, nhưng không thấy Thân Chấn Phát khẩn trương như hôm nay vậy, mồ hôi tuôn ra ướt hết cả quần áo. Nguyên nhân mấu chốt là do Lưu Vĩ Hồng không phải là Đới Lâm. Tuy rằng Đới Lâm nghiêm túc cứng nhắc hơn nhiều so với Lưu Vĩ Hồng, nhưng trên thực tế ông ta chưa bao giờ thực sự nắm khu Ninh Dương trong tay. “Nhân vật số một” thực sự của khu Ninh Dương, chính là Chủ tịch khu Ngụy.
Liên Hàn Mai làm ầm ĩ, mặc dù Thân Chấn Phát cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không lo lắng đến thế.
Hiện tại thì khác rồi.
Ngay cả Chủ tịch khu Ngụy cũng khá “sợ” Bí thư Lưu, Thân Chấn Phát sao còn có thể nắm chắc giống như trước kia?
- Thân Chấn Phát!
Đang lúc Thân Chấn Phát đi loạn trong phòng, Hàn Tất Thành xuất hiện ở cửa phòng, nét mặt sa sầm, hắng giọng rống lên một tiếng, thật chẳng ra làm sao cả.
Luận tuổi, Thân Chấn Phát lớn hơn Hàn Tất Thành vài tuổi, nhưng Hàn Tất Thành lại không tôn trọng ông ta.
Cái này cũng không thể trách được Hàn Tất Thành.
Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Khu ủy, ngay cả vợ mình cũng quản không được, thật là quá bất lực!
- Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Hàn...
Thân Chấn Phát sợ tới mức cả người run lên, giương mắt thấy Hàn Tất Thành, vội không ngừng gật đầu cúi người, luôn miệng nói, trên mặt đầy sợ hãi và xấu hổ.
- Sao anh lại để chuyện xảy ra thế này? Hả? Đã náo loạn bao nhiêu lần rồi? Anh không thấy mất mặt, tôi còn cảm thấy mất mặt thay cho anh đấy! Từ khi nào văn phòng Khu ủy này lại trở thành cái chợ vậy? Ngay cả vợ mình cũng quản không được, anh thật sự rất được đấy!
Vừa rồi Hàn Tất Thành phải thận trọng đè nén một trận như vậy, trong người đang tức giận, cuối cùng cũng tìm được đối tượng để phát tiết.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Chủ nhiệm Hàn, đều do tôi đều do tôi...
Thân Chấn Phát lại liên tục cúi đầu khom lưng, không ngừng xin lỗi.
- Hừ!
Dường như Hàn Tất Thành muốn mắng thêm vài câu, nhưng lại đành thay đổi ý định, buộc mình phải nhịn lại, từ trong lỗ mũi hừ mạnh một tiếng đầy tức giận.
- Hiện giờ anh nhanh tới văn phòng Bí thư đi. Bí thư Lưu đang đợi anh đấy!
Mồ hôi trên trán Thân Chấn Phát lại chảy xuống đầm đìa.
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia