"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1293: Quan Thanh Liêm Khó Giải Quyết Việc Nhà
hị Liên, chuyện của chị thế nào chị cứ nói rõ một chút đi.
Mắt Lưu Vĩ Hồng nhìn Liên Hàn Mai, mỉm cười nói, vô cùng nhã nhặn. Nhìn điệu bộ của người đàn bà chanh chua Liên Hàn Mai này, chỉ sợ những quy tắc quan trường bình thường cũng không ít khi thấy được từ cô.
- Bí thư Lưu, anh nhất định phải làm chủ cho tôi...
Liên Hàn Mai vừa mở miệng, trái lại cơ bản không khác giọng điệu của người xấu là mấy.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì.
Giữa đôi lông mày của Hàn Tất Thành nhíu lại, dễ dàng có thể thấy được ông ta cảm thấy hết sức bất mãn với Liên Hàn Mai, chỉ vì ngại cấp trên đang ngồi, không tiện đi quá giới hạn mà thôi.
- Bí thư Lưu, đáng lẽ ra lãnh đạo khu các anh nên quan tâm hơn nữa tới Thân Chấn Phát. Thật không thể tưởng tượng nổi, đã hơn năm mươi tuổi rồi, mỗi ngày đều ở cùng với con hồ ly tinh Tô Hồng Hồng phóng đãng kia, thật muốn làm người ta tức chết...
Liên Hàn Mai nói xong, còn vô cùng căm giận.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị Liên, nếu đã định phản ánh vấn đề, vậy mong chị cố gắng nói rõ, không cần mang theo quá nhiều cảm xúc khách quan như vậy. Chắc chị tin tưởng chúng tôi, nên mới tới tìm tôi đúng không?
Hàn Tất Thành lập tức bổ sung nói:
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Liên, cô có vấn đề gì, thì cứ phản ánh với Bí thư Lưu. Thời gian của Bí thư Lưu rất quý giá. Cô lựa ra trọng điểm mà nói... Bí thư Lưu, Thân Chấn Phát chính là chồng của đồng chí Liên Hàn Mai, Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Hắn từng gặp Thân Chấn Phát một lần. Lần trước, khi hắn đi quan sát tình hình các đồng chí ở Trường trung học số 1 Ninh Dương, Thân Chấn Phát là Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục cũng cùng đi. Nhìn về ngoài, anh ta khoảng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, hơi béo, không có gì đặc sắc. Trái lại, trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng rất tốt, vẫn có thể nhớ rõ hình dáng của anh ta.
Vừa rồi, khi Liên Hàn Mai kích động lớn tiếng, Lưu Vĩ Hồng cơ bản cũng có thể hiểu được là chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên xác nhận lại một chút vẫn tốt hơn. Làm tới một vị trí cán bộ lãnh đạo nhất định, rất kiêng kị khi dùng "suy đoán" và "ước chừng" để đưa ra quyết định.
- Đúng đúng, Bí thư Lưu. Thân Chấn Phát là chồng tôi. Chúng tôi đã kết hôn hai mươi, ba mươi năm nay, cũng được ba cháu. Cháu lớn nhất cũng đã tham gia công tác. Cháu nhỏ nhất đang học đại học. Bí thư Lưu, anh nói xem, Thân Chấn Phát đã năm mươi mấy tuổi, không lớn không nhỏ cũng là cán bộ lãnh đạo, đáng ra nên chú ý tới hình tượng của bản thân một chút... Không ngờ, ông ta lại thường xuyên qua lại với Tô Hồng Hồng phóng đãng của Trường trung học số 1 Ninh Dương kia... Ôi, Tô Hồng Hồng là cô giáo ngữ văn của Trường trung học số 1 Ninh Dương, nghe đâu là tổ trưởng tổ ngữ văn thì phải... Toàn bộ giáo viên, học sinh Trường trung học số 1 đều biết về sự thật thối nát này. Bí thư Lưu, lãnh đạo khu các anh phải thật sự quan tâm tới chuyện này. Tô Hồng Hồng là một kẻ không biết xấu hổ. Bản thân cô ta đã có chồng, có con, vậy mà suốt ngày chỉ biết phá hoại gia đình của người khác. Đáng lẽ ra phải khai trừ cô ta! Loại phụ nữ đê tiện như vậy còn làm giáo viên cái gì? Không phải sẽ dạy hư học sinh, dạy chúng thành lưu manh cả hay sao!
Quả thật, Liên Hàn Mai rất lợi hại, nói xong, lại bắt đầu mắng, có thể thấy được cô ta căm hận Tô Hồng Hồng tới mức nào.
Lưu Vĩ Hồng hơi dở khóc dở cười.
Chị Liên này thật sự xem Bí thư Khu ủy trở thành chủ nhiệm dân phố, chuyên hòa giải tranh cãi trong gia đình cô. Xem điệu bộ này, Liên Hàn Mai sẽ không chỉ đến khu làm loạn một lần, không chừng ngựa quen đường cũ, hễ có chuyện sẽ trực tiếp xông vào văn phòng hắn.
Nhưng trong chuyện này, Lưu Vĩ Hồng lại không tiện tỏ thái độ gì. Dù sao đây cũng chỉ là lời nói của một mình Liên Hàn Mai. Không có bằng chứng, thân là Bí thư Khu ủy, cũng không thể tùy tiện tỏ thái độ, đưa ra quyết định. Dù sao Thân Chấn Phát là Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Khu, chính thức là cán bộ cấp Cục trưởng. Nếu ông ta công tác không tốt, hoặc là có chút lời đồn về tác phong của ông ta, thì có thể phê bình nhắc nhở một chút. Nếu muốn chính thức đưa ra tổ chức để xử lý, thì nhất định phải có chứng cứ rõ ràng. Chỉ bằng vào buổi nói chuyện của Liên Hàn Mai mà xử lý ông ta thì khẳng định là không được.
Quá tắc trách.
Chưa từng có một nhân vật số một nào lại làm như thế cả.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, còn nghiêm túc nói:
- Chị Liên, vấn đề mà chị phản ánh rất nghiêm trọng. Đồng chí Thân Chấn Phát là cán bộ quan trọng trong khu chúng tôi. Nếu muốn tiến hành xử lý anh ta, nhất định phải dựa trên chứng cớ vô cùng xác thực. Về điểm này, tôi nghĩ hẳn là chị cũng hiểu được.
- Có, Bí thư Lưu, tôi có chứng cớ!
Liên Hàn Mai lập tức nói, ngay sau đó liền giơ chiếc quần lót của phụ nữ đang cầm trong tay ra.
- Bí thư Lưu, anh xem. Đây là chứng cớ. Đêm qua, tôi tìm thấy trong túi công văn của ông ta. Nửa đêm hôm qua, ông ta mới về nhà. Ông ta đã cho rằng tôi đang ngủ không biết. Tôi chờ ông ta ngủ say, mới đứng lên mở túi của ông ta, liền phát hiện ra thứ này. Chứng cớ rành rành. Nhìn đi. Tất cả mọi người nhìn đi. Cái này khẳng định là của con hồ ly tinh kia...
Lúc này, Liên Hàn Mai giơ cái quần lót màu trắng đang cầm ở trong tay ra, giống như đang trưng bày một bảo vật, giơ qua giơ lại trước mặt mọi người, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Dường như cô đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ nào đó, hiện tại đang báo công trạng trước mặt lãnh đạo cấp trên.
Đổng Thư Ngữ không nhịn nổi tránh ra phía sau. Giữa hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, trên mặt vừa lộ ra vẻ chán ghét lại vừa có vẻ xấu hổ, hết sức không hài lòng.
Cô là xuất thân là một bác sĩ, trước sau như một luôn nhã nhặn thủ lễ, sao lại gặp phải chuyện như vậy?
Ngay cả Hàn Tất Thành cũng có chút trốn tránh chỉ e không kịp, sắc mặt rất tức giận. Một vài cán bộ trong cơ quan, nhất là cán bộ có tuổi, rất chú ý kiêng kị. Loại đồ vật này sao có thể lấy ra khoe khoang trước mặt mọi người? Không nghĩ nếu người khác chạm vào, chẳng phải sẽ gặp xui hay sao?
Cũng chỉ có loại đàn bà chanh chua thô tục như Liên Hàn Mai, mới có thể làm ra hành động thô lỗ, vô lễ như thế. Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Chiếc quần lót nữ mà Liên Hàn Mai đang cầm trong tay có kiểu dáng mới lạ, vô cùng nhỏ hẹp, rõ ràng không phải là đồ của Liên Hàn Mai. Người phụ nữ có thể mặc chiếc quần lót nhỏ như vậy chắc là người có thắt lưng ước chừng chỉ bằng bắp đùi Liên Hàn Mai.
Mắt thấy Đổng Thư Ngữ mím chặt đôi môi, dường như đang cố nén ý định "Nôn mửa", Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Chị Liên, chúng tôi đều đã xem qua, mong chị thu lại đi.
- Bí thư Lưu, không phải tôi cố tình gây sự. Vì chuyện này, trước kia tôi cũng đã đến tìm nhóm lãnh đạo khu để phản ánh. Bí thư Đới, Chủ tịch khu Ngụy đều từng gặp tôi. Nhưng lúc đó tôi không có chứng cớ, nhóm lãnh đạo cũng không tiện xử lý Thân Chấn Phát. Hiện tại chứng cứ rành rành như vậy. Bí thư Lưu, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, nghiêm túc xử lý hai kẻ có đạo đức bại hoại là Thân Chấn Phát và Tô Hồng Hồng này, giữ gìn hòa khí trong nhà của chúng tôi. Bọn họ căn bản là không xứng đáng làm cán bộ lãnh đạo, không xứng đáng làm giáo viên nhân dân... Bí thư Lưu, không phải Liên Hàn Mai tôi uy hiếp. Nhưng nếu lần này các anh không xử lý, thì ngày nào tôi cũng tới làm loạn. Tôi nói được thì làm được!
Liên Hàn Mai tức giận phẫn nộ nói. Con mắt trợn lên, trực tiếp uy hiếp Bí thư Khu ủy.
Hàn Tất Thành cả giận:
- Liên Hàn Mai, cô đừng quá đáng như vậy. Lãnh đạo Khu ủy không phải người phục vụ của nhà cô. Nếu cô còn dám đến làm loạn, cũng đừng trách tôi không khách khí. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát để tạm giam!
Hàn Tất Thành thật sự cũng không thể nhịn được nữa.
Người đàn bà ngu xuẩn này!
Hiện tại, cô có thể ngồi ở chỗ này, nói chuyện ngang hàng với Bí thư Khu ủy, đó là bởi vì cái gì? Còn không phải bởi vì chồng cô là Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Khu, ít nhiều cũng được tính là cán bộ. Nếu thật sự phải cách chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Khu Thân Chấn Phát, thì cô sẽ trở thành cái gì vậy? Ai sẽ thèm để ý tới cô? Làm không tốt, Thân Chấn Phát còn thật sự quyết tâm muốn ly hôn.
Đến lúc đó không phải cô công toi, mất cả chì lẫn chài!
Đến lúc đó, cô sẽ phải trơ mắt nhìn Thân Chấn Phát và Tô Hồng Hồng gì đó danh chính ngôn thuận đi bên cạnh nhau.
Lúc đó, cô sẽ tức mà chết!
Chỉ có điều những lời này cũng không có thể nói ra ngay trước mặt Bí thư Lưu. Nếu nói ra có vẻ Chủ nhiệm Hàn thực sự không giác ngộ.
Hiển nhiên, Liên Hàn Mai cũng không thèm để ý đến lời uy hiếp của Hàn Tất Thành, trừng con mắt, còn trả lời lại một cách mỉa mai.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, yêu cầu Liên Hàn Mai dừng lại.
Liên Hàn Mai rõ ràng là một người đàn bà không có tri thức, suy xét vấn đề vô cùng thiển cận, không thèm suy nghĩ nhiều đến như vậy. Trong lòng cô ta, giờ này phút này chỉ có một ý niệm trong đầu —— nhất định phải cho lão khốn khiếp và con hồ ly tinh lẳng lơ xinh đẹp kia một bài học!
Về phần mặt khác, cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Có lẽ cô nghĩ, chức vụ Chủ nhiệm tổng hợp hành chính Trường trung học số 1 Ninh Dương này, là dựa vào năng lực của chính cô ta để ngồi lên. Cho dù Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Khu Thân Chấn Phát bị cách chức, cô ta vẫn có thể tiếp tục làm chủ nhiệm tổng hợp hành chính Trường trung học số 1.
Cũng có lẽ phải chờ sau khi phát sinh tình huống chức Chủ nhiệm tổng hợp hành chính của cô bị cho rơi, cô mới thực sự thấy hối hận.
Hiện tại cô ta tuyệt đối sẽ không quản nhiều như vậy!
- Chị Liên, tình huống mà chị phản ánh rất đáng coi trọng. Tôi sẽ lập tức mời đồng chí Thân Chấn Phát lại đây nói chuyện, tìm hiểu một chút tình huống thật sự, sau đó mới đưa ra quyết định được.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Liên Hàn Mai vừa nghe liền nóng nảy, lập tức nói:
- Bí thư Lưu, nói chuyện với ông ta cũng chẳng ích gì. Lão vương bát Thân Chấn Phát kia rất —— quyết tâm. Trước kia Bí thư Đới và Chủ tịch khu Ngụy đã tìm ông ta để nói chuyện, nhưng hình như cũng không có hiệu quả gì. Tôi cảm thấy, ông ta là cán bộ hư hỏng như vậy, không nên tiếp tục làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục. Để xem sau khi bị rút lại cái chức chủ nhiệm kia, ông ta còn muốn cứng rắn nữa không?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười, lắc lắc đầu, nói:
- Chị Liên, tôi có thể hiểu được tâm tình của chị. Nhưng xử lý cán bộ, cần phải theo quy tắc của tổ chức, không phải tôi muốn xử lý ai thì có thể xử lý người đó. Cho dù chị ở vị trí của tôi bây giờ, chị là Bí thư Khu ủy, chị cũng không thể nói xử lý chồng chị là xử lý được. Chị thấy có đúng không?
- Nếu tôi là Bí thư khu, tôi sẽ lập tức gọi cục công an tới bắt giam đôi gian phu dâm phụ này rồi trừng trị họ!
Liên Hàn Mai bật người kêu lên.
Lời vừa nói ra, Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Hàn, Phó chủ nhiệm Đổng, thư ký Cao lập tức ngơ ngác nhìn nhau, cũng vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Cái này thật đúng là "Tú tài gặp quan binh, không thể nói tình nói lý được".
- Được rồi, Chị Liên, chị cứ về trước đi, tôi sẽ lập tức tìm Đồng chí Thân Chấn Phát nói chuyện!
Sau khi cười xong, Lưu Vĩ Hồng nói, giọng điệu thoáng nhấn mạnh thêm một chút.
Thân là Bí thư Khu ủy, hắn có thể vì việc nhà Liên Hàn Mai mà đặc biệt bỏ ra nhiều thời gian như vậy, thậm chí còn vì thế mà dời lại cuộc họp hội nghị tại Cục giao thông, có thể nói là là vô cùng bình dị gần gũi. Tuy nhiên Bí thư Lưu bình dị gần gũi mấy, cũng không có khả năng nói chuyện không nghỉ không dừng với Liên Hàn Mai, càng không thể vì giận dữ liền xử lý cán bộ.
Dường như Liên Hàn Mai vẫn có chút không cam tâm.
Hàn Tất Thành rất không hài lòng nói:
- Liên Hàn Mai, đi về trước đi. Bí thư Lưu nói sẽ xử lý, thì khẳng định sẽ xử lý. Cô cứ ngồi mãi ở chỗ này, thì Bí thư Lưu làm sao làm việc được bây giờ? Đi về trước đi!
- Vậy được rồi, Bí thư Lưu, tôi đi về trước. Cảm ơn anh. Anh nhất định phải làm chủ cho dân...
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia