There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1252: Ý Đối Địch Khó Hiểu Của Người Nhật Bản!
âng!
Dã Thôn cúi thấp người, lập tức dẫn đoàn đại biểu của Lưu Vĩ Hồng đi đến chiếc xe chờ bên ngoài.
Đường Tân Vũ và Lưu Vĩ Hồng đi cùng nhau. Nhóm người Nhật Bản đến đón Đường Tân Vũ đành ngơ ngác nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ có thể đi theo sau.
Phòng giao lưu quốc tế thành phố Đại Ô phái đến một cái xe buýt, đến nghênh đón đoàn đại biểu Kinh Hoa.
Bên kia, người Nhật Bản đến đón Đường Tân Vũ, thì lại cử một chiếc Mercedes Benz đến, mời Phó chủ tịch Đường lên xe.
Đường Tân Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu là bạn của tôi, tôi muốn đưa họ đến khách sạn trước. Các anh đi theo đi.
Giọng nói kiên định.
Người Nhật Bản đi đầu trố mắt một lúc, sau đó cúi người, nhìn Phó chủ tịch Đường cùng người của đoàn đại biểu Kinh Hoa lên xe buýt, lúc này mới lái chiếc Mercedes Benz và hai chiếc xe Toyota, đi theo sau xe buýt.
Công ty sản xuất số lượng lớn xe Toyota nhất ở Nhật Bản, tổng bộ nằm ở thành phố Đại Ô.
Cho nên trên đường phố Đại Ô, có thể thấy nhiều nhất chính là xe Toyota.
Sau khi lên xe, cô gái Nhật Bản Maiko cùng đi theo nghênh đón đoàn đại biểu, tự giác làm người dẫn dắt, đứng ở đầu xe, cầm một cái loa điện, giới thiệu những phong cảnh danh thắng hai bên đường.
Từ sân bay đến khu vực trung tâm thành phố, ước chừng khoảng bốn năm chục phút.
Thành phố Đại Ô là cố đô của Nhật Bản, có hơi thở lịch sử rất đậm nét. Sau khi dần dần tiến hành đô thị hóa, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thấy được những kiến trúc cổ xưa, có những tòa nhà kiểu Trung Quốc. Thời kỳ chiến tranh bộ lạc Nhật Bản (trong sách giáo khoa lịch sử Trung Quốc còn được gọi là thời kỳ Chiến quốc), có một vài thủ lĩnh bộ lạc hoặc những dũng sĩ nổi danh đều được sinh ra ở thành phố Đại Ô, ví dụ như Oda Nobunaga, Toyotomi Hideyoshi, Kato Kiyomasa..v..v… Ngoài tướng quân Minamoto no Yoritomo đời thứ nhất của Mạc phủ Kamakura và tướng quân Ieyasu Tokugawa nổi tiếng của phủ Tokugawa cũng sinh ra ở thành phố Đại Ô.
Thời kỳ đầu thế kỷ mười bảy, thành phố Đại Ô được xây dựng, đến thời kỳ Minh Trị của Nhật Bản, thành trì của tướng Owari.
Mười mấy phút sau, chiếc xe buýt đã chạy vào một đường cái lớn, cô Maiko liền kích động giới thiệu rằng đây chính là ‘đại lộ trăm mét’ nổi tiếng của thành phố Đại Ô, được xây dựng mới sau khi chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc, rộng một trăm mét dài ba ngàn mét, trở thành một quy hoạch điển hình của Nhật Bản.
Hiển nhiên, cô Maiko rất tự hào về điều này.
Đường Tân Vũ khẽ mỉm cười, nói nhỏ với Lưu Vĩ Hồng đang ngồi bên cạnh:
- Một ngàn năm trước đại lộ Chu Tước của Trường An, chiều rộng đã 150m, chiều dài năm ngàn mét rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Đường Tân Vũ quả thật cũng có chút hiểu biết lịch sử, đương nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không đến mức lấy cái này lấy cái kia ra để phát huy chủ nghĩa AQ.
Trung tâm thành phố Đại Ô được coi là khu buôn bán sầm uất nhất, sau đó chính là khu phía tây thành phố, cũng khá sầm uất. Chiếc xe buýt đi ngang qua khu trung tâm buôn bán sầm uất đó, thẳng tiến về khi phố cổ, trung tâm hành chính của thành phố Đại Ô nằm ở khu phố cổ.
Phía thành phố Đại Ô sắp xếp cho đoàn đại biểu một khách sạn có phong cách cổ điển, quy mô không lớn.
Nhóm người Lưu Vĩ Hồng trước đây chưa từng đến Nhật Bản cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Lãnh sự Thẩm Thái Đỉnh của Tổng lãnh sự quán giới thiệu rằng, khách sạn này cũng được xem là khách sạn bậc trung ở thành phố Đại Ô. Đại Ô là thành phố xếp thứ tư của Nhật Bản, những khách sạn xa hoa trong thành phố rất nhiều.
Lưu Vĩ Hồng lại không quan tâm đến việc này. Người Nhật Bản từ trước đến nay vẫn rất tiết kiệm trong việc công, đây là một mặt đáng để học hỏi, cũng khá nhất quán với quan niệm của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa đoàn đại biểu Kinh Hoa đến thăm thành phố Đại Ô, phía Đại Ô có những đãi ngộ như thế nào, thì sau này khi cán bộ Nhật Bản đến thăm Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể làm lại y như vậy, cũng không tính là thất lễ.
Phía Đường Tân Vũ, người Nhật Bản đặt phòng cho bọn họ ở một khách sạn năm sao xa hoa nhất trong thành phố.
- Vĩ Hồng, các anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi trước, ngày mai chúng ta lại liên lạc.
Đường Tân Vũ lễ nghĩa chu đáo, tiễn Lưu Vĩ Hồng đến khách sạn xong, mới bắt tay nói lời tạm biệt, bước lên chiếc xe Mercedes Benz đã được người Nhật Bản sắp xếp trước, đến khách sạn năm sao cao cấp nghỉ ngơi.
- Bí thư, xin hỏi bây giờ anh có thời gian không?
Dã Thôn đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng nho nhã nói.
Lưu Vĩ Hồng nhìn gã, nói:
- Tiên sinh Dã Thôn, có gì anh cứ nói.
- Là thế này, tôi muốn bàn bạc một chút về thời gian và lịch trình chuyến thăm của quý phương.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu, Trưởng phòng Lệ và Thẩm Thái Đỉnh, Tạ Hồng cùng ngồi xuống, xác định lại với Dã Thôn và Maiko về thời gian và lịch trình chuyến viếng thăm. Thật ra trước đó, lịch trình này cũng đã được thảo luận qua điện thoại, bây giờ chỉ là xác định lại mà thôi. Căn cứ theo sự sắp xếp của lịch trình này, mười giờ sáng ngày mai, Chủ tịch thành phố đương nhiệm Trì Điền Nhị Nam, sẽ gặp đoàn Lưu Vĩ Hồng ở Ủy ban nhân dân thành phố. Sau khi hai bên giao lưu, Trì Điền Nhị Nam đại diện mở tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa.
Sau đó còn có một vài sắp xếp về đi thăm và bàn bạc làm ăn, tổng cộng sẽ ở lại Nhật Bản bốn ngày mới về nước.
Sau khi xác định lại sắp xếp hành trình, Dã Thôn và Maiko cáo từ, Thẩm Thái Đỉnh và Tạ Hồng lại có cuộc nói chuyện ngắn với Lưu Vĩ Hồn và Ngụy Phượng Hữu, sau đó cũng cáo từ, quay về Tổng lãnh quán.
Màn đêm buông xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người Lưu Vĩ Hồng dậy từ sớm, dùng bữa sáng theo kiểu Nhật Bản ở khách sạn. Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, bữa sáng theo kiểu Nhật Bản này thật xui xẻo, không có mùi vị gì cả, dù cho thêm nhiều nước tương thế nào đi nữa, cũng không thể khơi dậy được sự thèm ăn. Phải biết Bí thư Lưu chính là một động vật thích ăn thịt, dạ dày khá lớn. Bất đắc dĩ, Bí thư Lưu đành phải ăn hai bát cơm và ba con cá. Còn cái cách ăn cổ quái đập trứng gà sống vào trong cơm, cho dù thế nào Bí thư Lưu cũng không dám thử.
Hắn cũng không phải ông cụ già!
Sau bữa sáng, mọi người lại nghỉ ngơi một lúc, khoảng chín giờ, một chiếc xe buýt lại đến, vẫn là Dã Thôn và Maiko đi cùng, Trưởng phòng phòng giao lưu quốc tế thành phố Đại Ô chưa hề xuất hiện.
Mặt Trưởng phòng Lệ liền bạnh ra, rất không hài lòng.
Tiểu quỷ cũng quá không chu đáo rồi, ngày hôm qua nhân vật quan trọng của Ủy ban nhân dân thành phố và phòng giao lưu quốc tế đều không xuất hiện, còn có thể giải thích rằng vì thời gian khá muộn. Nhưng hôm nay chính là ngày đầu tiên của chuyến viếng thăm chính thức, phía Nhật Bản vẫn lên mặt như vậy, quả thật buồn cười.
- Tiên sinh Dã Thôn, người phụ trách của các anh bận rộn công việc như vậy sao?
Trưởng phòng Lệ nhìn Dã Thôn, hỏi rất nghiêm túc.
- Rất xin lỗi, Trưởng phòng, các cán bộ tron Ủy ban nhân dân thành phố đang họp, tiếp nhận cố vấn của các thành viên trong thành phố. Đây là công việc đã được sắp xếp từ trước, không thể thay đổi được.
Dã Thôn vẫn nho nhã lễ độ đáp, nhưng giọng điệu cũng rất đáng nghi ngờ.
Nói cái gì vậy chứ?
Trưởng phòng Lệ nói:
- Tiên sinh Dã Thôn, lần này chúng tôi đến viếng thăm, không phải là theo lời mời hơn một tháng trước của quý phương sao?
Hơn một tháng trước, các anh đã sắp xếp xong buổi hội nghị này? Cho dù như vậy, tại sao không thể trong lúc cùng chúng tôi thảo luận lịch trình, không tránh thời gian tổ chức buổi hội nghị này đi?
Dã Thôn nói:
- Trưởng phòng, đây là sắp xếp của chúng tôi!
Trong giọng nói, tuy không toát ra thần sắc mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói lại rất chắc chắn --- chúng tôi sắp xếp như vậy! Anh thích không vui thì cứ không vui!
Trưởng phòng Lệ nghiến răng, kiềm chế sự tức giận trong lòng, hỏi:
- Vậy Trưởng phòng phòng giao lưu quốc tế của các anh, cũng tham gia hội nghị này sao?
- Trưởng phòng, Trưởng phòng Gia Đằng của chúng tôi đang tiếp khách quý ở Ủy ban nhân dân thành phố!
Trưởng phòng Lệ tức đến mức mũi như bị lệch đi, Ngụy Phượng Hữu và các thành viên trong đoàn đại biểu, sắc mặt cũng xám đen. Lúc ở trong nước, thật sự chưa từng nghĩ phía Nhật Bản lại có thái độ như vậy.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:
- Khách tùy chủ tiện. Nếu quý phương đã sắp xếp như vậy, thì không sao. Tiên sinh Dã Thôn, chúng ta đi thôi!
Xem các anh còn đùa giỡn đến như thế nào!
Cao Thượng mặt mày sa sầm phiên dịch cho Dã Thôn.
- Vâng, Bí thư, các vị, mời!
Dã Thôn lại cúi đầu, đưa tay mời khách.
Lập tức đoàn người liền lên xe, đi về phía Ủy ban nhân dân thành phố. Khách sạn mà đoàn Lưu Vĩ Hồng ở, cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa, xe chạy được mấy phút, liền đến trước cổng Ủy ban nhân dân thành phố.
Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ô là một tòa kiến trúc cổ, có tường màu vàng đất, đội một cái ‘mũ’ cao. Bên ngoài như thế nào, ở Nhật Bản được gọi là kiến trúc ‘hình thức đế quan’, văn phòng hội nghị Nhật Bản, cho đến Ủy ban nhân dân thành phố Kanagawa, đều có hình thức kiến trúc như thế này.
Hình thức kiến trúc này được hình thành vào đầu thế kỷ này, là một kiến trúc của hình thức Ngụy Mãn Châu nào đó của thành phố An Bắc thuộc tỉnh Liêu Trung.
Một gã đàn ông Nhật Bản khoảng bốn mươi tuổi cùng với vài người đi theo, đứng ở bậc thang Ủy ban nhân dân thành phố, nhìn chăm chú vào chiếc xe buýt vừa đến.
- Bí thư, đây là Trưởng phòng phòng giao lưu quốc tế chúng tôi, tiên sinh Gia Đằng Chính Phu!
Dã Thôn đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu nhìn Đằng Chính Phu đứng trên bậc thang, giới thiệu với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư, các vị, mời!
Lưu Vĩ Hồng đứng đó, lạnh lùng nhìn Gia Đằng Chính Phu đứng trên bậc cầu thang, dường như không hề có ý bước đến.
Người có tên là Gia Đằng Chính Phu này, chẳng qua cũng chỉ là người phụ trách của một cơ quan cấp dưới của Ủy ban nhân dân thành phố mà thôi, sao có thể khiến Bí thư Lưu hạ thấp mình, bước lên cầu thang, bắt tay gã?
Lưu Vĩ Hồng vừa dừng chân, nhóm người Ngụy Phượng Hữu cũng dừng chân, ngẩng đầu nhìn Đằng Chính Phu đứng trên cầu thang, người nào cũng sắc mặt nghiêm túc, im lặng không lên tiếng.
Tiêu Du Tình giơ máy chụp hình lên, ‘tách tách’ mấy tiếng, lưu lại hình ảnh ngạo mạn của Đằng Chính Phu và những người đi theo gã.
Động tác này của Tiêu Du Tình, rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Gia Đằng Chính Phu, sự cứng ngắc trên mặt hơi mềm xuống một chút, khóe miệng khẽ rung lên, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn lại, không nói gì nữa. Tiếp tục đứng từ trên cao nhìn xuống, thái độ quan sát.
- Bí thư, mời…
Dã Thôn đứng bên cạnh lại thúc giục.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái, trầm giọng nói:
- Tiên sinh Dã Thôn, cán bộ của quý quốc, chưa từng được học các lễ nghi ngoại giao sao?
Trán Dã Thôn chảy mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía Gia Đằng Chính Phu ở cầu thang, lộ thần sắc cầu viện.
Có khoảng mười người đứng ở chỗ cầu thang, bỗng nhiên biến thành những pho tượng, không ai có hành động gì cả.
Một lát sau, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện ra một nụ cười lạnh, đang chuẩn bị xoay người rời đi. Gia Đằng Chính Phu vốn dĩ đã như người chết rồi, bỗng chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống, nụ cười cứng nhắc trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.
- Bí thư, hoan nghênh!
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia