Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1243: Cùng Là Người Nhưng Vận Mệnh Khác Nhau
uả thực Hàn Tất Thành buồn bực gần chết.
Gây sức ép cả một buổi chiều, vẫn chưa thể an bài xong về lái xe, thư ký và nơi cư ngụ cho Lưu Vĩ Hồng.
Thật không hiểu ra sao cả. Thật vất vả, cuối cùng Bí thư Đới - Đới Lâm cũng rời khỏi văn phòng Bí thư Lưu. Còn đi chưa quá xa, Hàn Tất Thành lập tức vòng trở về, lại vào phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng.
Anh ta là Chánh văn phòng Khu ủy, không thể quyết định việc này, chính là anh ta đã không làm tròn bổn phận. Lưu Vĩ Hồng mới nhậm chức một ngày, liền lưu lại ấn tượng không tốt, bất kể như thế nào cũng không đảm đương nổi à.
- Bí thư Lưu, xe số 1 ở khu vẫn để không, là một chiếc Audi, mới 80%. Anh xem có thích hợp không?
Hàn Tất Thành vừa vào cửa, liền nói tới chuyện xe, không đề cập một chữ nào về việc Đới Lâm tới đây. Đây cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình, có một số việc, không biết tốt hơn là biết, không dính vào lại tuyệt đối tốt hơn so với dính dáng vào.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, vậy dùng xe này đi. Về phần lái xe, tôi đã đưa lại đây. Là đồng chí Lý Cường cán sự bảo vệ của Ban bảo vệ quân khu Đông Nam. Anh ấy đã đi theo tôi hai ba năm. Cả hai đều khá quen thuộc, sẽ không thay đổi. Hai ngày này, phiền đồng chí Tất Thành lo liệu thủ tục điều tạm cho Lý Cường.
Lưu Vĩ Hồng rất thản nhiên nói tới thân phận của Lý Cường. Dù sao lúc nào đó cũng phải để cho người khác biết, cũng không cần thiết phải giấu diếm, có vẻ không phóng khoáng. Dù sao con cháu quý tộc và cán bộ bình thường vẫn khác nhau, chính là dùng cán sự bảo vệ quân khu làm lái xe, người khác cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
- Được, được.
Hàn Tất Thành luôn miệng nói.
- Về vấn đề cư trú, Bí thư Lưu, năm trước chúng ta mới xây dựng ký túc xá mới của khu, tầng 1 còn có ba phòng trống, trong có bốn phòng ngủ hai phòng khách, ngay trong đại viện. Anh xem có tiện thì giờ qua xem phòng ở một chút, xem có được hay không?
Ban đầu, phòng ở kia của Đới Lâm, tự nhiên cũng sẽ bỏ trống. Tuy nhiên Hàn Tất Thành cảm thấy Lưu Vĩ Hồng có thể dùng văn phòng mà trước đây Đới Lâm đã dùng qua, chắc cũng không thực để ý tới chuyện nhà ở. Dù sao còn có hai phòng trống khác, có thể tùy theo sự lựa chọn của Lưu Vĩ Hồng.
- Tôi sẽ không xem phòng ở. Đồng chí Tất Thành nhìn rồi xử lý đi, tùy tiện sắp xếp một phòng. Tôi ở Kinh Hoa cũng có phòng ở. Trước kia, vợ tôi có mua biệt thự, hiện tại đang để không. Phòng ở khu này, bố trí đơn giản một chút là được rồi. Không phải ngày nào tôi cũng ở chỗ này.
Lưu Vĩ Hồng tùy tiện nói.
- Được, được…
Hàn Tất Thành lại liên miệng đáp ứng, đang chuẩn bị nói tới chuyện thư ký, cửa chính chợt tối sầm, lại có người tới.
- Bí thư Lưu.
Không ngờ Ngụy Phượng Hữu đứng ở cửa, hơi hơi mỉm cười.
Trên mặt Lưu Vĩ Hồng lập tức hiện ra vẻ tươi cười:
- Ha hả, đồng chí Phượng Hữu, xin chào. Mời vào!
- Cảm ơn Bí thư Lưu. Đồng chí Tất Thành cũng ở đây sao?
Ngụy Phượng Hữu mỉm cười, vào cửa, gật gật đầu với Hàn Tất Thành.
Hàn Tất Thành vội vàng nói:
- Chủ tịch khu Ngụy khoẻ chứ. Tôi hướng Bí thư Lưu xin một vài chỉ thị về công tác hằng ngày.
- Ừ, đồng chí Tất Thành nhất định phải an bài tốt để Bí thư Lưu bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Bí thư Lưu là người Bắc Kinh, không biết có thể quen thời tiết và hương vị ẩm thực của Kinh Hoa chúng ta hay không?
Một câu sau, chính là nói với Lưu Vĩ Hồng, trên mặt mỉm cười, tỏ vẻ rất là quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không sao, hương vị của địa phương nào tôi cũng có thể quen. Nào, đồng chí Phượng Hữu, mời ngồi!
- Được, cảm ơn Bí thư!
Ngụy Phượng Hữu mỉm cười gật đầu. Cách xưng hô đã vô tình được thay đổi, trừ đi chữ “Lưu” lại có vẻ vô cùng thân mật tự nhiên. Một đồng chí trong bộ máy, lại là người chủ yếu cùng hợp tác, cơ hội gặp mặt hằng ngày rất nhiều, tự nhiên một chút cũng tốt, quá nghiêm túc, tất cả mọi người sẽ mệt. Trên phương diện công tác giữa Bí thư và Chủ tịch khu, có phân kỳ, thậm chí có đấu tranh, cũng là vô cùng bình thường. Nhưng trong công tác sinh hoạt thông thường, sẽ không cần thiết phải căng thẳng quá, như vậy đối với tất cả mọi người không có gì hay.
Hàn Tất Thành đáng thương, đường đường Chánh văn phòng Khu ủy, cán bộ cấp phó Cục, lại phải làm “người hầu” bưng trà rót nước, mang trà cho Ngụy Phượng Hữu, lại rót đầy chén cho Lưu Vĩ Hồng, lúc này mới mỉm cười cáo từ đi ra ngoài.
Xem ra hôm nay khó có thể nói chuyện với Bí thư Lưu về ứng cử viên cho chức thư ký. Hơn nữa, anh ta mặc kệ, ngày mai tạm thời an bài trước một đồng chí văn phòng lại đây phục vụ Bí thư Lưu, chuyện khác nói sau.
- Bí thư, rất giỏi!
Ngụy Phượng Hữu ngồi xuống, liền lập tức giơ ngón tay cái lên hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói.
- Chủ tịch khu, khen ngợi này thì không dám à. Tôi còn có chút hồ đồ.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười ha hả, thuận tay cầm lấy bao thuốc lá trên bàn trà, đưa cho Ngụy Phượng Hữu một điếu, chính mình cũng ngậm một điếu. Xưng hô cũng từ ‘đồng chí Phượng Hữu’ biến thành Chủ tịch khu.
Ngụy Phượng Hữu vội vàng cầm lấy cái bật lửa, châm lửa giúp Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Vừa rồi tiên sinh Bạch Xuyên đã gọi điện thoại cho tôi, nói chuẩn bị phải đầu tư thêm vào gấp đôi, công trình kỳ một và hai cùng khởi công. Anh ta còn nói Bí thư Lưu là thiên tài buôn bán kiệt xuất, rất khâm phục Bí thư Lưu.
Những lời này, nghe ra thì rất là tầm thường, chính là Ngụy Phượng Hữu tỏ ý khâm phục và hữu hảo của mình đối với Lưu Vĩ Hồng. Trên thực tế, Ngụy Phượng Hữu đã âm thầm nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng. Bạch Xuyên và mấy người Nhật Bản, cũng có quan hệ rất chặt chẽ với tôi. Tôi là Chủ tịch khu. Việc xây dựng kinh tế Ninh Dương, cần phải do tôi, do Ủy ban nhân dân khu đến nắm bắt. Về điểm này, mời Bí thư Lưu cân nhắc kỹ trong đầu.
Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay, nói:
- Tiên sinh Bạch Xuyên đã quá khen, tôi cũng chỉ nói với anh ta một chút về chuyện lý luận cơ bản trong doanh thu buôn bán thôi. Ban đầu, có lẽ anh ta tính để hai kỳ công trình cùng tiến. Mấu chốt là chờ ở khu chúng ta tỏ thái độ, để anh ta yên tâm.
Ngụy Phượng Hữu khẽ vỗ đùi, nói:
- Bí thư nói đúng quá. Thật ra, ngay từ đầu, khi tiên sinh Bạch Xuyên đàm phán với chúng ta, chỉ nói một công trình, sau lại bố trí làm công trình kỳ một và công trình kỳ hai. Chủ yếu lúc đó, ý kiến của ở khu chúng ta không thống nhất. Trong lòng tiên sinh Bạch Xuyên và thương khách Nhật Bản khác có chút băn khoăn. Không dối gạt gì Bí thư, vì muốn giữ mấy người khách Nhật Bản này lại, khu đã thật sự tốn rất nhiều sức lực. Ban đầu, khoản bồi thường giải phóng mặt bằng không cần lấy ở khu, sau đó cũng là bất đắc dĩ. Hiện tại cũng rất tốt. Mấy ngày nay, nhờ một câu nói của bí thư, khiến tôi cũng thấy yên tâm.
Ngụy Phượng Hữu nói xong, vẻ mặt có chút cảm thán.
Tuỳ việc mà xét, lời nói này của Ngụy Phượng Hữu cũng không phải là không có đạo lý. Tình huống ở khu Ninh Dương này, không ngờ còn có thể giữ đám người Bạch Xuyên Nhất Hùng ở lại. Quả thật, Ngụy Phượng Hữu đã tốn không ít tinh lực. Thử nghĩ, người Nhật Bản đến đầu tư, kết quả là nhân vật số một của khu Ninh Dương bất ngờ lại không đồng ý, muốn đuổi bọn họ đi. Trong lòng người Nhật Bản này sao có thể an tâm được?
Ngụy Phượng Hữu thật sự rất có bản lĩnh mới có thể giữ bọn họ lại.
Thật ra, Ngụy Phượng Hữu này cũng là đang cáo trạng với Lưu Vĩ Hồng —— Anh đừng nghe Đới Lâm nói bậy bạ. Đó là con mọt sách, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết mỗi cái lý luận suông. Ai không rõ chuyện ô nhiễm môi trường chứ? Nhưng hiện tại, quan trọng hơn chính là phát triển kinh tế!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mặc kệ là người Nhật Bản hay là thương nhân nước ngoài khác, chỉ cần anh ta thật tâm thành ý tới đầu tư, chúng ta đều hoan nghênh. Kinh tế của khu Ninh Dương chúng ta, ở trong thành phố, vẫn ở mức độ trung bình. Phải gắng sức vượt lên, khó khăn không nhỏ.
- Đúng vậy, bí thư nói rất chính xác. Ninh Dương chúng ta, khu vực lớn, cách nội thành khá xa, cơ sở mỏng, số người làm nông nghiệp nhiều, trình độ thành phố và thị trấn hóa khá thấp. Địa phương thật sự cần rất nhiều tiền. Phương pháp tạo ra tiền cũng rất có hạn. Cấp trên chúng ta không nghĩ ra nhiều biện pháp thu hút đầu tư chẳng lẽ để nông dân đưa ra chủ ý sao? Không nói dối gì Bí thư. Trước kia quả thật giữa tôi và Bí thư Đới có tồn tại một vài ý kiến khác nhau về phương diện này. Bí thư Đới nói như thế nào về chuyện này nhỉ... Ừ, làm người phải là người tốt, vô tư chính trực. Mọi người đều công nhận về điểm này. Trong khoảng thời gian này, khi anh ta công tác ở Ninh Dương, không khí và diện mạo của đội ngũ cán bộ, đều có chuyển biến rất lớn. Nhưng tính cách của Bí thư Đới, quả thật cũng khá cố chấp... Về điểm này, có lẽ Bí thư chắc cũng có hiểu biết ít nhiều?
Nói xong, Ngụy Phượng Hữu liền nhìn Lưu Vĩ Hồng như đang trưng cầu.
Lưu Vĩ Hồng mới nhậm chức ngày đầu tiên, chưa từng triệu tập, Ngụy Phượng Hữu liền vội vã qua đây, không nghi ngờ chính là muốn nói tới chuyện vừa rồi của Đới Lâm. Quả thực không thể nói lý với Đới Lâm, trực tiếp phá vỡ quy tắc cơ bản của quan trường như vậy. Sao có thể lại muốn làm như vậy? Trong lòng Ngụy Phượng Hữu không tự tin, liền dứt khoát trực tiếp tìm tới cửa.
Trong việc ngầm đấu tranh với Đới Lâm, Ngụy Phượng Hữu quả thật đã giành được toàn thắng, cứng rắn loại bỏ Đới Lâm đi rồi. Nhưng cái gọi là “Giết người mười ngàn tự tổn hại ba nghìn”, Ngụy Phượng Hữu thân là nhân vật số hai, đi loại bỏ nhân vật số một, khẳng định đã để lại một vài ấn tượng không tốt với lãnh đạo cấp trên. Đới Lâm rời chức, Bí thư mới không phải là Ngụy Phượng Hữu, cũng đã có thể nói rất rõ vấn đề này.
Đối với Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu lại cảnh giác gấp trăm lần.
Lưu Vĩ Hồng không phải là Đới Lâm. Thủ đoạn chính trị như thế nào, tạm thời không thể hiểu hết, nhưng với bối cảnh chỗ dựa vững chắc thế này, Đới Lâm thúc ngựa cũng không vượt nổi. Nếu Ngụy Phượng Hữu muốn lại đẩy Lưu Vĩ Hồng đi, càng không có khả năng.
Hơn nữa, cho dù anh ta lại giành được thành công, chỉ sợ con đường làm quan của chính anh ta cũng chỉ đến đó mà thôi.
Trong quan trường, không đùa như vậy được, một nhân vật số một tới, anh liền đem người gạt đi, thì còn gì nữa? Ý đồ Lãnh đạo cấp trên, anh còn muốn không quán triệt chấp hành hay sao? Chủ tịch khu kiêu ngạo ương ngạnh như thế, không xử lý được, lãnh đạo ở thành phố còn quản lý cán bộ khác như thế nào đây?
Cho nên, Ngụy Phượng Hữu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chủ động hạ thấp thái độ, cho Lưu Vĩ Hồng thấy bản thân mình có thành ý nguyện ý hợp tác. Hy vọng thời gian Lưu Vĩ Hồng ở trạm nghỉ chân Ninh Dương này không quá lâu. Sau khi an ổn tiễn bước Lưu Vĩ Hồng An, có thể đoán trước vị trí Bí thư Khu ủy này, nhất định sẽ đến lượt mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có biết, vừa rồi đồng chí Đới Lâm còn cùng tôi nói chuyện một hồi, vẫn kiên quyết phản đối xí nghiệp giấy Bạch Xuyên và công ty Thu Điền trụ lại ở khu chúng ta. Lại nói tiếp, Bí thư Đới cũng là người chịu trách nhiệm về sức khoẻ của quần chúng, mà xí nghiệp giấy quả thật sẽ gây ra ô nhiễm nhất định cho môi trường xung quanh. Tuy nhiên xét việc phải xem xét cả hai mặt, có lợi thì có hại, không thể phủ nhận toàn bộ. Xí nghiệp giấy Bạch Xuyên đầu tư lớn như vậy, khẳng định chúng ta phải xử lý thận trọng.
- Đúng vậy đúng vậy. Bí thư dạy bảo rất chính xác. Kinh Hoa chúng ta và thành phố Đại Ốc Nhật Bản vẫn là hai thành phố có quan hệ hữu nghị. Mọi người ở Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ốc đã phát ra lời mời với chúng ta, hy vọng chúng ta có thể dành thời gian, tới giao hữu với thành phố Đại Ốc.
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói.
- Cái này có thể à. Quả thật, cán bộ chúng ta nên đi ra ngoài quan sát, hiểu biết một chút về thế giới bên ngoài, đối với việc thay đổi tư tưởng cũng rất có lợi. Chuyện này, mong Chủ tịch khu toàn quyền xử lý đi.
- Được, được.
Ngụy Phượng Hữu liên tục gật đầu như gà mổ thóc, liên thanh đồng ý.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia