"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1168: Lập Tức Cút Về Ngay
rong đám anh em của Lưu Vĩ Hồng, Trình Sơn có sinh kế phóng khoáng nhất.
Mỗi ngày đều sống xa hoa truỵ lạc, người đẹp kề cận, mặc sức vui thú, không phải sở thích bình thường.
Mỗi ngày như vậy tuy vô cùng thoải mái, nhưng cũng không tốt cho cơ thể, ăn không tiêu.
Có thể thấy sinh lực giảm sút, phương diện năng lực cũng giảm, Trình Sơn rốt cục trở nên cảnh giác, quyết định, rèn luyện thân thể thật tốt, mỗi ngày kiên trì tập thể dục một giờ. Cũng may nhà khách Tùng Đào phương tiện đầy đủ, có phòng tập thể thao cho khách quý, nhưng thật ra cũng tiện để Tam gia rèn luyện.
Lại nói tiếp, Trình Sơn coi như là độc, một khi đã hạ quyết tâm, thì có thể kiên trì. Tối thiểu có thể kiên trì trên ba ngày. Một ngày nọ đang chạy bộ mồ hôi như mưa, Liễu Như Yên thì cười hì hì ở bên cạnh “Hò hét trợ uy” cho anh ta.
Liễu Như Yên hiện tại coi như là người yêu chính thức của Trình Sơn, nhưng vẫn không thể ngăn cản Trình Sơn yêu thích các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tuy nhiên Liễu Như Yên hiểu “Đạo vờ vịt”, đối với Trình Sơn giả câm vờ điếc. Chỉ cần Trình Sơn không đưa cô gái nào tới trước mặt cô ấy, cô đều làm bộ như không biết.
Liễu Như Yên vốn cũng không muốn ở trong này làm “Đội cổ động viên”, chỉ có điều Trình Sơn rèn luyện thể dục, nghị lực thật sự không đủ, Liễu Như Yên không thể không “Liều mình vì quân tử”.
- Tam Gia...
Tổng giám đốc nhà khách Tùng Đào Tạ Chính Đào cười hì hì đi tới, tới thăm hỏi Trình Sơn.
Hiện giờ Tạ Chính Đào chính thức là nhân vật khó lường nhất trong giới giải trí ở Bắc Kinh, và có giao tình với rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn. Năm đó cha mẹ ông ta bỏ tiền vốn lớn, cổ vũ ông ta và Trình Sơn kết giao, ăn uống chung chạ, rốt cục thấy hiệu quả. Trong vòng tròn của cha mẹ Tạ Chính Đào, con cái của bạn bè họ, có tiền đồ nhất là Tạ Chính Đào. Cha mẹ Tạ Chính Đào coi đây là quang vinh, cả ngày nói “Đào Tử nhà chúng ta”, gặp ai cũng khoe một hồi.
Trên thực tế, tài sản hiện tại của Tạ Chính Đào, quả thật cũng sớm vượt qua cha mẹ ông ta, là tỷ phú vững chắc. Nhóm cô chú ngày xưa, ai cũng phải ngước nhìn ông ta.
Tất nhiên, trước mặt Tam Gia, Tạ Chính Đào không dám sĩ diện. Có Tam Gia, mới có Đào Tử ngày hôm nay.
Trình Sơn thừa cơ dừng chạy bộ nhảy xuống, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, thở dốc cả buổi, mới nói:
- Đào Tử, có chuyện gì?
Không đợi Tạ Chính Đào trả lời, Liễu Như Yên rất không vui nói:
- Đào Tử, anh có thể đợi hay không? Anh ấy mới chạy được vài phút, anh đến lúc này, anh ấy có thể kiếm cớ lười biếng.
Đối với cơ thể Trình Sơn, Liễu Như Yên vẫn rất quan tâm. Tuy nói có rất nhiều người cũng được hưởng cơ thể cường tráng của anh ta, nhưng cô vẫn dùng được nhiều nhất, tất nhiên phải trân trọng nhiều hơn. Ngày nào đó trực tiếp tắt lửa, tất cả mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn thôi!
Đào Tử cũng không nghe theo.
Đào Tử cười nói:
- Như Yên, hiện tại tạm dừng, ban đêm cô bổ sung vận động, so với chạy bộ thì còn tác dụng hơn...
Liễu Như Yên liền trừng mắt nhìn Tạ Chính Đào, quay đi bật cười.
Bọn người kia khi ở cùng một chỗ, thì không ai đúng đắn cả.
- Đào Tử, anh đừng coi thường Tam Gia, Tam Gia tôi là người rất có nghị lực. Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, Tam Gia tôi còn muốn tiếp tục rèn luyện.
Ai ngờ Trình Sơn còn hò hét quá mức, ra vẻ chưa xong nhiệm vụ thề không bỏ qua.
- Tam Gia, vậy, Chu Khải Hưng...
Vừa nghe được cái tên này, Trình Sơn lập tức liền nghiêm mặt lại, cả giận nói:
- Nhắc đến ông ta làm gì? Ông đây đang muốn trừng trị ông ta!
Tam Gia và Hồ Ngạn Bác, có mối quan hệ như thế nào?
- Khà khà, Tam Gia, anh Cường cũng đến đây.
Tạ Chính Đào cùng cẩn thận, nói.
Người gọi là anh Cường, tất nhiên chỉ đại đạo diễn Vệ Cường, Trình Sơn có thể kêu Vệ Cường “Đại Pháo” nhưng Tạ Chính Đào lại không được. Đạo diễn Vệ hiện giờ làm nghệ thuật trong nước, có thể coi là nhân vật đứng đầu, danh hiệu đi đến đâu cũng vang dội.
Đang nói chuyện, Vệ Cường đi đến, cười hì hì, cách thật xa đã kêu lên:
- Anh Tam!
Đợt trước Vệ Cường đi Hồng Kông và giao lưu với người đồng ngành, sớm định thêm vài ngày nữa mới quay về Bắc Kinh, không ngờ nhanh như vậy đã trở về.
- Đại Pháo, anh cũng đến làm thuyết khách?
Vẻ mặt Trình Sơn hoàn toàn suy sụp, lạnh lùng nói:
- Anh không biết quan hệ giữa Ngạn Bác và tôi như thế nào sao?
Sức khỏe Trình Sơn là nhược điểm, nhưng suy nghĩ tuyệt đối không chậm. Nhất là đạo lí đối nhân xử thế, anh ta tinh thông hơn ai hết. Anh ta chỉ không thích đánh cờ chính trị vòng vo.
Đại Pháo đến gần, cười nói:
- Anh Tam, Chu Khải Hưng người này trước kia anh cũng gặp qua, không phải kẻ xấu. Lần này, xem như để người ta đùa giỡn một phen, hiện tại lão hối hận, gấp đến độ không có cách nào khác đâu...
Trình Sơn cả giận nói:
- Đại Pháo, anh hồ đồ! Chu Khải Hưng có phải kẻ xấu hay không có liên quan gì đến tôi? Ông ta không có mắt, đánh chết là xứng đáng. Chuyện khách sạn Côn Luân, cũng chính do thân phận của Nhị ca và Ngạn Bác, không tiện phát tác. Đổi tôi ở đó hả, sẽ trừng trị đến cùng. Có thể khiến ông ta rụng hết lông?
Đại Pháo thấy Trình Sơn thật sự thay đổi sắc mặt, cũng có chút khó xử, cười làm lành nói:
- Tam ca, oan gia nên giải không nên kết. Hơn nữa, Chu Khải Hưng ở trước mặt mấy người đâu là gì? Nhị ca và thiếu gia Hồ cũng sẽ không so đo với ông ta? Việc này, tôi thấy qua được thì cho qua, tôi nghĩ, Nhị ca và thiếu gia Hồ bọn họ, cũng sẽ không để ý Chu Khải Hưng, chỉ là thân phận hiện giờ đã khác xưa, cứ giằng co với Chu Khải Hưng, cũng tổn hại thanh danh. Anh Tam, anh nên cân nhắc cẩn thận, có phải có chuyện như vậy hay không?
Đừng xem Đại Pháo chỉ biết làm nghệ thuật, ở Bắc Kinh lâu, không có việc gì của phái con ông cháu cha mà không biết, về chính trị cũng có thể đụng đến, lời này nói rất có lý.
Chân mày Trình Sơn cau lại, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy anh nói làm sao bây giờ?
- Anh Tam, Chu Khải Hưng đang ở ngoài cửa, sợ hãi, gấp đến độ muốn treo cổ...
- Ông ta ở ngay bên ngoài?
Trình Sơn hỏi như không thể tin được.
- Lá gan thật không nhỏ!
Vốn tưởng rằng Chu Khải Hưng nhất định là suốt đêm đi về Hồng Kông, lại giở thủ đoạn nhờ Đại Pháo về Bắc Kinh làm thuyết khách. Việc này nếu không thể bỏ qua, khu vực Bắc Kinh này, sau này ông ta không cần nghĩ đến việc quay lại.
Không dưng Đại Pháo lại nói Chu Khải Hưng đang chờ bên ngoài, lấy này xem ra, Chu Khải Hưng quả thật rất muốn chấm dứt việc này, cũng coi như có vài phần dũng cảm.
- Đúng vậy, người này ở Hồng Kông coi như cũng có chút mạng lưới quan hệ. Anh Tam, tôi vẫn nói là tha thứ cho ông ta một lần đi. Sau này đi Hồng Kông chơi, cũng có một chân chạy theo?
Đại Pháo nghe giọng điệu Trình Sơn, dường như hơi buông lỏng, lập tức liền thúc đẩy.
Muốn hóa giải việc này, Trình Sơn có thể nói là người hòa giải thích hợp nhất.
- Gọi ông ta vào!
Trình Sơn lại trầm ngâm, thản nhiên nói.
- Phù…
Đại Pháo và Tạ Chính Đào liếc nhau, đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xoay người đi ra ngoài.
Trình Sơn lại chạy bộ, tiếp tục không nhanh không chậm và khá hăng say.
Phút chốc, vẻ mặt bị thịt Chu Khải Hưng, còng lưng xuống, đi theo sau Đại Pháo, đi vào trước máy chạy bộ, liên tục cúi đầu, nói:
- Tam Gia, chào ngài.
Chu Khải Hưng cũng coi như là người làm nghệ thuật nổi tiếng Hồng Kông, trước kia gặp mặt Trình Sơn vài lần, chỉ có điều vận khí không tốt, một lần cũng chưa từng gặp qua Hồ Ngạn Bác ở nhà khách Tùng Đào. Nếu trước kia đã gặp mặt, có lẽ sẽ không xảy ra họa lớn như vậy ở khách sạn Côn Luân.
Trình Sơn tiếp tục chạy bộ, không thèm để ý, có vẻ như không nghe thấy.
Chu Khải Hưng vẻ mặt xấu hổ, tiếp tục cúi đầu, hạ giọng nói:
- Tam Gia, đều do tôi có mắt không tròng, không biết Đại thiếu gia Hồ... Xin Tam Gia giơ cao đánh khẽ, giúp tôi một phen, Chu Khải Hưng vô cùng cảm kích.
Trình Sơn lúc này mới quay sang, liếc mắt nhìn ông ta một cái, nói:
- Ông tên Chu Khải Hưng?
Chu Khải Hưng không khỏi sửng sốt, Tam Gia hỏi hơi cổ quái, anh ta cũng không phải chưa gặp qua mình. Chỉ có điều trong lúc này, Chu Khải Hưng cũng không dám tùy ý đặt câu hỏi, lại liên tiếp cúi đầu.
- Hừ hừ, tôi thấy, ông chi bằng đổi tên Trư Đại Tràng!
Trình Sơn lại chạy bộ, lạnh lùng nhìn Chu Khải Hưng, lạnh lùng nói.
- Phải phải, Tam gia....
Hiện tại, Chu Khải Hưng lại thuần đặc tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Trong nước thời đó, Hồng Kông rất phổ biến, tất cả người phía nam, đều coi tiếng phổ thông kiểu Hồng Kông là quang vinh, khoe khoang thân phận. Nhưng trước mặt Trình Sơn lúc này, cũng là không cần thiết nhắc tới.
- Đầu óc ông toàn nước à? Ở Bắc Kinh, đến lượt ông nghênh ngang? Cho dù là Tam Gia tôi, cũng phải làm việc tùy theo hoàn cảnh, không dám đường hoàng. Ông là thá gì?
Trình Sơn nổi giận mắng.
Chu Khải Hưng không ngừng cúi đầu khom lưng, trong đầu lại âm thầm nghĩ Tam Gia chịu mắng y, nói rõ là có quan tâm. Bằng không, cũng mặc kệ y cho rồi.
- Nói đi, việc này, ông tính làm sao bây giờ?
Trình Sơn mắng to Chu Khải Hưng một trận, lúc này mới ngồi xuống một bên ghế, lấy khăn mặt từ tay Liễu Như Yên, lau mồ hôi, hỏi.
Chu Khải Hưng vội vàng nói:
- Toàn bộ để Tam Gia làm chủ, bảo tôi làm thế nào, tôi sẽ làm theo…
Trình Sơn không nói, duỗi tay về phía Liễu Như Yên, một điếu thuốc lá vừa đưa tới miệng của anh ta, lập tức “tách” một tiếng, một đôi bàn tay nhỏ và dài trắng ngà đánh cái bật lửa, đưa đến trước mặt hắn.
Thật là biết hưởng thụ!
- Tam Gia, ngài xem, có phải mời thiếu gia Hồ đến đây ăn một bữa cơm, để tôi giáp mặt ngài ấy xin tha thứ hay không...
Thấy Trình Sơn thật lâu không hé răng, Chu Khải Hưng liền hỏi dò.
- Tôi nhổ!
Trình Sơn phì một hơi lên mặt ông ta.
- Ông thật đúng là óc lợn! Thiếu gia Hồ sẽ đến gặp ông? Sao không tự làm một bải mà soi vào, là cái đức hạnh gì. Tôi nói với ông, biết điều thì khẩn trương cút đi, trở về Hồng Kông đi, ngoan ngoãn ở bên kia, ít nhất nửa năm một năm, không cần lộ diện ở Bắc Kinh. Ông nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt bất cứ kẻ nào về chuyện khách sạn Côn Luân, bằng không, không ai có thể cứu được ông!
Chu Khải Hưng đành phải nuốt nước miếng, dường như cảm thấy biện pháp này của Tam gia, không được cho lắm.
Không nhận sai với thiếu gia Hồ, việc này có thể chấm dứt sao?
Đại Pháo bên cạnh ngắt lời nói:
- Lão Chu, Tam Gia đây là cho ông một đường sáng, ông làm theo là được. Tôi nói với ông, nước Bắc Kinh rất sâu, ông không hiểu đâu.
Chu Khải Hưng liên tục gật đầu, hiểu mà không hiểu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia