Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1160: Có Ngưòi Muốn Quậy Cho Đục Nước
hông biết từ bao giờ, Lưu Vĩ Hồng, Lý Hâm và Hồ Ngạn Bác đã đứng ở bên đại sảnh.
Nguời lên tiếng đúng là Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác lời lẽ, sắc mặt và ánh mắt đều lạnh như băng, nhìn chăm chú, khiến đám người Vu Kiệt cảm thấy rét run, không kìm nổi mà bước lùi ra hai bước, nhưng miệng vẫn không chịu phục, vẫn còn lép nhép.
- Anh là ai chứ? Sao lại xen vào chuyện của người khác…
Hồ Ngạn Bác bước tới, đứng cạnh Tạ Vũ Hân, nhìn lướt qua Vu Kiệt rồi quay sang hỏi Tạ Vũ Hân:
- Vũ Hân, ai vậy?
Nuớc mắt Tạ Vũ Hân chảy xuống, cô bối rối đưa tay lau một cái nói:
- Không biết, gã tự xưng là Vu Kiệt, là giám đốc giao tiếp của công ty điện ảnh truyền hình nào đó. Gã tới tìm em hoài, muốn em đi đóng phim gì gì đó, em đã từ chối mấy lần.
- Có chuyện như vậy sao?
Hồ Ngạn Bác xoay người, lạnh lùng hỏi Vu Kiệt.
- Anh là ai?
Vu Kiệt hơi bối rối một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nhìn qua, Hồ Ngạn Bác không phải loại nguời dễ bị ức hiếp. Hơn nữa, đang ở khách sạn Côn Luân, Giám đốc khách sạn đang ở đây, Vu Kiệt cũng không sợ Hồ Ngạn Bác đánh mình.
- Đuợc rồi, anh hay lắm, tôi sẽ nhớ kỹ anh!
Hồ Ngạn Bác nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói.
Vu Kiệt đột nhiên run rẩy, thấy lạnh hết cả người. Tuy Hồ Ngạn Bác không nói gì độc địa, nhưng Vu Kiệt tin rằng, nếu như Hồ Ngạn Bác thật sự muốn giải quyết mình, thì chỉ là việc trong khả năng thôi.
Đây là trực giác.
- Vị tiên sinh này, anh không nên hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn mời cô Tạ cùng uống rượu thôi, không có ý gì khác đâu…
Chu Khải Hưng đứng cạnh bèn xổ một tràng tiếng phổ thông, nói léo nhéo, vẻ mặt chẳng ra sao cả.
- Anh là ai?
Hồ Ngạn Bác liếc mắt nhìn Chu Khải Hưng, lạnh lùng hỏi.
Thật ra Hồ Ngạn Bác biết Chu Khải Hưng. Mấy năm nay ở trong nước rất thịnh hành phim điện ảnh và truyền hình. Vài diễn viên và đạo diễn nổi tiếng ở Hongkong xuất nhập cảnh ở Trung Quốc rất thường xuyên. Nhưng Hồ Ngạn Bác cũng không xem những chuyện đó ra gì.
Giờ Chu Khải Hưng đang đứng trước mặt anh ta vờ vịt, Hồ Ngạn Bác đã phát hỏa trong lòng. Nhưng truớc sau anh ta vẫn rất bình tĩnh, cũng không la hét Chu Khải Hưng.
- Hả, vị tiên sinh này, anh không biết tôi sao? Tôi chính là Chu Khải Hưng mà…
Chu Khải Hưng lập tức mở to hai mắt nhìn, nói rất ngạc nhiên. Dường như người trên trái đất đều phải biết Chu Khải Hưng vậy.
- Chu Khải Hưng?
Hồ Ngạn Bác nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Chu Khải Hưng, thản nhiên nói:
- Tôi mặc kệ anh là anh, anh nên cẩn thận một chút. Bắc Kinh này nước rất sâu, không phải chỗ cho anh đùa. Hiểu chưa? Muốn có người cùng anh uống rượu thì về nhà tìm vợ anh, đừng ở đây ba hoa nữa.
Khuôn mặt của Chu Khải Hưng lập tức sưng đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm Hồ Ngạn Bác nói:
- Tôi ba hoa sao? Anh là ai, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở đây?
Vạn Hưng Quốc cũng nói theo:
- Đúng vậy, vị tiên sinh này, xin tự trọng. Đây là chuyện nội bộ của khách sạn chúng tôi, xin anh đừng can thiệp.
- Vấn đề nội bộ? Ông là ai?
Hồ Ngạn Bác hết sức áp chế lửa giận, quay sang nhìn Vạn Hưng Quốc.
- Tôi là Tổng Giám đốc khách sạn Côn Luân. Tạ Vũ Hân là nhân viên của khách sạn chúng tôi. Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ai? Chuyện nội bộ của khách sạn chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết, xin anh đừng can thiệp được không?
Vạn Hưng Quốc cũng nổi giận, nói lớn.
Nói thật, giờ Vạn Hưng Quốc cũng phát hỏa rồi. Tạ Vũ Hân phụ lòng người khác, không hề nể mặt y, giờ nửa đường lại hiện ra một gã chả ra gì, giọng điệu muốn gây sự với người khác. Vạn Hưng Quốc thật muốn đập bàn nổi giận một phen.
Chuyện gì thế này?
Đây là khách sạn của lão Vạn này mà.
- Ông thối tha!
Hồ Ngạn Bác thản nhiên nói, giọng rất lạnh lùng.
Có thể nói được ba chữ này với giọng điệu như thế e là cũng hiếm thấy.
- Anh…
Trán Vạn Hưng Quốc nổi cả gân xanh, hai mắt trợn dọc, nhìn thẳng Hồ Ngạn Bác, miệng há hốc, thở hồng hộc không ngừng. Y thật sự không ngờ Hồ Ngạn Bác lại gọn gàng dứt khoát như thế.
- Ông cho rằng ông là chủ khách sạn thì muốn làm gì với nhân viên cũng được sao? Muốn lau giày cho người ta, sao không về nhà kêu vợ ông đến uống rượu với người ta đi? Có ông chủ vô sỉ như ông vậy sao? Lương tâm của ông đều cho chó ăn cả rồi sao?
Hồ Ngạn Bác lạnh lùng quát.
- Anh… Anh dựa vào cái gì mà mắng người khác?
Vạn Hưng Quốc rốt cuộc cũng mở miệng được, tru tréo khan cả giọng.
- Mắng ông là còn nhẹ, mặt của ông, tôi còn nhổ vào. Ông có biết làm ông chủ thì phải tôn trọng nhân viên của mình không? Ông dựa vào mấy người này bán mạng kiếm tiền cho ông, ông hiểu chưa? Sao ông lại dám gọi nhân viên của ông đi bồi tiếp đám rùa khốn khiếp này uống rượu?
- Hô hô, đại thiếu gia Hồ, quá rồi đó!
Từ sau khi Hồ Ngạn Bác xuất hiện, Toàn Thanh Hoa vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt, giờ bỗng mở miệng, lười biếng nói.
- Anh muốn ra oai cũng được. Người ta không biết anh là đại thiếu gia Hồ, tôi có thể giới thiệu giúp anh. Vốn chỉ là hiểu lầm, không cần phải đỏ mặt tía tai mắng người ta như vậy. Toàn Thanh Hoa tôi cũng không bảo người ta chọc giận anh, sao tôi lại biến thành rùa khốn khiếp? Hôm nay xin anh nói cho tôi rõ.
Vạn Hưng Quốc vốn tức đến điên rồi, muốn kêu bảo an tới, đuổi Hồ Ngạn Bác ra, bỗng nhiên nghe Toàn Thanh Hoa lên tiếng, liền ngậm miệng lại.
- Ha ha, tôi còn tưởng là ai chứ? Hoá ra là Tổng giám đốc Toàn, chả trách loại chủ khách sạn khốn khiếp này dám làm chuyện chó má như thế, không ngờ có chỗ dựa là Tổng giám đốc Toàn. Được rồi, tôi hiểu mà.
Hồ Ngạn Bác quả thật đã phát hỏa, tính tình truớc giờ rất trầm ổn, cũng không kìm nổi mà thốt ra Tam tự kinh.
Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm cũng chỉ đứng nhìn, không ai ngăn cản Hồ Ngạn Bác. Việc này đúng là động tới đầu Hồ Ngạn Bác rồi. Anh ta còn có thể bình tĩnh như vậy, chứ nếu đổi lại là Lưu Nhị ca, chắc là chẳng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cứ trực tiếp tát tai coi như chào hỏi.
Lưu Nhị ca không phải là người biết nhìn trước ngó sau. Nếu đụng chuyện như vậy, cấp phó giám đốc sở gì, Phó Cục truởng thuờng trực gì gì đều bỏ hết. Lưu Nhị ca không thèm để ý nhiều như vậy, nói nhảm thì để sau.
Như hiện giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng đã ngầm ra hiệu. Lý Cường, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn đều đến cả, xen lẫn trong đám khách khứa và nhân viên khách sạn xem náo nhiệt. Chỉ cần trong này có người ra tay thì mấy vị này cũng sẽ giáo huấn bọn khốn khiếp này một chút.
Toàn Thanh Hoa sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Hồ, tôi biết anh quyền thế ngập trời, Cục Giám sát mà, không ai dám gây vào. Anh thấy Toàn Thanh Hoa tôi không vừa mắt, muốn trừng trị tôi thì cứ tự nhiên, không cần dùng thủ đoạn, dựa vào một cô gái để gây chuyện. Anh muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng sao? Đuợc, anh có chiêu gì thì cứ sử dụng đi, tôi tận lực bồi tiếp.
Hai mắt Hồ Ngạn Bác hơi nheo lại, hoàn toàn tỉnh táo, không hề phản ứng với Toàn Thanh Hoa, quay sang nói với Vạn Hưng Quốc:
- Ngài Tổng giám đốc, giờ tôi chính thức thông báo cho ông, Tạ Vũ Hân sẽ từ chức, không làm nữa. Ngày mai tôi sẽ cho người đi cùng cô ấy đến đây nói chuyện. Khách sạn này của các ông dám uy hiếp bắt nữ nhân viên tiếp rượu, rất có vấn đề, nên điều tra.
Nói xong, Hồ Ngạn Bác nắm chặt tay Tạ Vũ Hân, nói:
- Đi.
Tạ Vũ Hân gật đầu, theo Hồ Ngạn Bác đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Vạn Hưng Quốc trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh tuôn xuống. Qua cuộc nói chuyện của Toàn Thanh Hoa và Hồ Ngạn Bác, ông ta cũng nghe được chút manh mối. Người thanh niên này nhìn qua không thu hút lắm thật ra lại rất có lai lịch.
Toàn Thanh Hoa vừa há mồm đã gọi anh ta là “đại thiếu gia Hồ”!
Trong Bắc Kinh này, người có thể được Toàn Thanh Hoa gọi một tiếng “Đại thiếu gia”, hơn nữa còn có thể “lợi dụng việc công trả thù riêng” với Toàn Thanh Hoa, không cần hỏi cũng biết, tuyệt đối phải là con ông cháu có lai lịch lớn. Những công tử nhà giàu bình thường không thể được Toàn Thanh Hoa “đánh giá” như vậy.
Bản thân mình không nghĩ tới chọc giận vị đại thiếu gia Hồ này, nhưng người ta đã nói, cũng có thể hiểu được, ngày mai sẽ cho người đến điều tra khách sạn của y.
Chuyện này e là không ngăn lại đuợc nữa.
- Đứng lại!
Toàn Thanh Hoa bỗng nhiên hét lớn một tiếng khiến người khác như muốn tắc màng nhĩ.
- Bảo an, ngăn họ lại!
Khách sạn Côn Luân vốn kinh doanh không tồi, giờ này lại đúng vào giờ vàng, mọi người lại náo loạn trong này một trận, bốn phía đã tụ tập một đám người đông đúc gồm khách và cả nhân viên khách sạn. Mấy gã bảo an khách sạn cũng đứng một bên đề phòng. Toàn Thanh Hoa hét lớn một tiếng, mấy tên bảo an không cần suy nghĩ, liền lao ra, ngăn đường đám người Hồ Ngạn Bác.
Hoàn toàn là hành động theo bản năng.
- Sao? Tổng giám đốc Toàn muốn đánh à?
Hồ Ngạn Bác xoay người lại, lửa giận trong mắt bùng lên.
Dù Hồ Ngạn Bác có bình tĩnh đi chăng nữa nhưng cũng đã tới giới hạn của sự nhẫn nại rồi.
- Truởng phòng Hồ, hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng. Toàn Thanh Hoa tôi không phải ai cũng có thể cưỡi đuợc lên đầu. Người phụ nữ này có quan hệ gì với anh? Cô ấy là nhân viên khách sạn, Tổng giám đốc khách sạn sắp xếp cô ấy đến phòng riêng phục vụ, chỉ là một chuyện rất bình thường. Anh dựa vào cái gì mà ngang ngược ở đây, còn uy hiếp ông chủ khách sạn nữa. Trưởng phòng Hồ, nuớc chúng ta là xã hội pháp trị, tất cả phải theo quy củ mà làm việc. Anh làm như vậy, là lấy quyền đè người, nhưng Toàn Thanh Hoa tôi không chấp nhận. Hôm nay phải nói cho rõ ràng mới được.
Toàn Thanh Hoa nói với Hồ Ngạn Bác, giọng nói lạnh như băng, ánh mắt không kìm nổi lại lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng. Từ đầu đến cuối, vị “nhị gia” này chưa nói câu nào, khiến Toàn Thanh Hoa căng thẳng bồn chồn. Nhưng việc đã đến nước này, dù thế nào cũng phải chống đỡ.
- Anh là thứ gì?
Mắt Hồ Ngạn Bác đã nheo lại, nhìn chằm chằm vào Toàn Thanh Hoa, truớc mắt toàn là lửa giận.
Lưu Vĩ Hồng bước lên một buớc, vỗ vai Hồ Ngạn Bác, nhìn Toàn Thanh Hoa, mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Toàn, đừng ầm ĩ nữa, chẳng có nghĩa gì đâu.
Lưu Vĩ Hồng vừa dứt lời, lập tức ai cũng cảm thấy lạ lùng.
Toàn Thanh Hoa đã bốn mươi rồi, vị này dù sao cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, lại nói chuyện như thế với Toàn Thanh Hoa, nghe ra thấy kỳ lạ vô cùng.
- Phó Cục trưởng Lưu…
Toàn Thanh Hoa nuốt nuớc bọt, ha ha nói, không biết phải tiếp tục thế nào.
- Tổng giám đốc Toàn, anh không cần phải nói nữa, cứ như vậy đi.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, mỉm cười nói, lập tức chuyển sang Vạn Hưng Quốc:
- Ngài Tổng giám đốc, mời người của ông tránh ra, chẳng lẽ ông muốn giam người phi pháp sao?
- Tôi… không dám, không dám…
Vạn Hưng Quốc đã hoảng hồn, đưa tay lau mồ hôi lạnh một phen, liên thanh nói.
- Này, ở đây xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt thế chứ?
Thình lình, một giọng nói đột ngột vang lên.
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe thấy, khóe miệng nhếch một nụ cười châm chọc.
Cổ Hiểu Lượng tới rồi.
kenny290
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia