A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1086: Thực Quyền Của Cục Giám Sát Gia Tăng Nhiều
hưng có vẻ Hạ Cạnh Cường cũng không thèm để ý có lãnh đạo tỉnh đến ủng hộ hay không, cứ đứng thẳng nơi cửa Hội trường Lũng Tây, mặt luôn mỉm cười, thỉnh thoảng lại tán gẫu với Trần Kiếm và các đồng chí khác trong bộ máy vài câu, tâm trạng rất tốt.
Tới lúc này, Trần Kiếm đã mang chuyện tranh chấp trước đây vứt bỏ, toàn tâm toàn ý làm tốt hội nghị báo cáo này.
Dù sao, có một vị Ủy viên Bộ chính trị đích thân đến đây, đó là thành viên trung tâm, là lãnh đạo thật sự của nhà nước, là đại nhân vật mà tất cả các cán bộ địa phương xem là thần tượng.
Tên đã giương, không thể không bắn được.
Chốc lát sẽ có các vị lãnh đạo tới đây. Trần Kiếm đứng cạnh Hạ Cạnh Cường vừa nói chuyện phiếm, vừa xem đồng hồ, hơi căng thẳng một chút, dù sao cũng sẽ gặp được người lãnh đạo nhà nước. Hơn nữa, điều này phải cảm ơn Hạ Cạnh Cường. Nếu Hạ Cạnh Cường không kiên trì làm hội nghị báo cáo này, dựa vào chức vụ và cấp bậc của Trần Kiếm, chắc chắn là khó có cơ hội gặp mặt và tiếp chuyện Ủy viên Bộ chính trị.
Vị Ủy viên Bộ chính trị này vốn không phải ở Bình Nguyên, cũng chưa từng làm việc ở Bình Nguyên, sở dĩ đến tham gia hội nghị là do Hạ Cạnh Cường tác động. Nhà họ Hạ ở Bắc Kinh thể diện không nhỏ. Đứa cháu nhà họ Hạ làm việc ở Bình Nguyên, muốn tới Bắc Kinh mở một cuộc hội nghị báo cáo, dù thế nào, cũng phải mời được một vị Ủy viên Bộ chính trị tới dự thì mới hợp lý.
Còn hai vị lãnh đạo của các bộ và ủy ban trung ương cùng phó chức ủy ban trung ương đến tham gia, rốt cuộc là nể mặt vùng đất Giải phóng cách mạng cũ, và nơi mà mình đã từng công tác hay là có thêm phần nể mặt họ Hạ, cũng không chắc được. Có lẽ là cả hai nguyên nhân.
Được hợp tác với Thái tử nhà thế gia, thì gần quan được ban lộc thôi.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay Hạ Cạnh Cường reo “tút tút…”. Giờ còn chưa đuổi kịp kiếp trước, nhưng điện thoại di động cũng đã đổi mới rất nhiều. Đặc điểm của điện thoại đi động đời thứ hai rất rõ, dù vẫn là một khối đen tuyền, nhưng cũng không còn là một cục gạch nặng hơi một ký, không cần dùng nhiều sức lắm để nắn trong tay.
Hạ Cạnh Cường nhấn nút nghe, mỉm cười trả lời vài câu, liền ngắt điện thoại, quay đầu lại nói với Trần Kiếm:
- Bí thư Trần, vừa mới nhận được điện thoại thông báo, phó Chủ tịch Lý Trị Quốc muốn đến dự hội nghị báo cáo của chúng ta.
- Phó Chủ tịch Lý muốn tới?
Trần Kiếm chấn động, hơi nghi ngờ, hỏi lại một câu.
Các đồng chí khác trong bộ máy cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Chỉ cần có một Ủy viên Bộ chính trị bên trong đã khiến đám người này bất ngờ và hưng phấn dị thường rồi, còn hiện giờ, một trong bảy vị lãnh đạo lớn nhất không ngờ lại muốn đích thân tham dự hội nghị báo cáo của một thành phố nho nhỏ bọn họ, sao lại không làm cho người ta vừa mừng vừa sợ?
Hạ Cạnh Cường vẫn mỉm cười như trước, gật đầu nói:
- Điện thoại vừa rồi là của đồng chí Dương Ba, văn phòng phó Chủ tịch Lý thông báo, nói phó Chủ tịch Lý rất coi trọng vùng giải phóng cách mạng cũ, rất quan tâm đến người dân ở đó.
Đám người Trần Kiếm liên tục gật đầu, cảm thán không dứt, cả đám đều vui mừng sung sướng.
Trên mặt Hạ Cạnh Cường khẽ xuất hiện một tia kiêu ngạo đắc ý.
Thật ra chuyện phó Chủ tịch Lý Trị Quốc muốn đến tham gia hội nghị báo cáo của thành phố Bình Nguyên cũng không phải là ý tưởng mới nảy sinh. Hạ Cạnh Cường đã sớm tác động rồi, nhưng chưa thông báo với Trần Kiếm và các đồng chí khác trong bộ máy. Thứ nhất là chờ câu trả lời của phó Chủ tịch Lý Trị Quốc, thứ hai là cũng muốn cho Trần Kiếm và các đồng chí trong bộ máy thành phố Bình Nguyên thấy một ít thực lực của mình.
Ủy viên Thường vụ Bộ chính trị đích thân đến tham dự một hội nghị hình thức cấp thành phố cũng đủ chứng minh nhiều vấn đề. Đừng nói Chủ tịch thành phố cấp e bình thường, ngay cả con cháu nhà thế gia, cũng không phải người nào cũng có thể diện lớn như vậy.
- Bí thư Trần, chúng ta đến cửa hội trường chờ đón đi.
Hạ Cạnh Cường nói ngay.
- Tốt lắm…
Trần Kiếm lập tức gật đầu, đáp liên thanh.
Sảnh Lũng Tây có vị trí khá đặc biệt, thuộc loại gian giữa, nối liền giữa Đại lễ đường nhân dân và phòng hội nghị nhỏ ở lầu ba, những cuộc họp nhà nước không quan trọng hoặc họp báo bình thường được tổ chức ở phòng họp nhỏ, các vị lãnh đạo nhà nước hoặc các nhân vật quan trọng lúc nghỉ ngơi khó tránh được phải đi ngang qua.
Ngay từ lúc đầu, Trần Kiếm đã đề nghị phải ra cửa Đại lễ đường nhân dân nghênh đón các đồng chí lãnh đạo, đây là lễ nghi cần có. Nhưng Hạ Cạnh Cường lại đề xuất đứng đón ở cửa sảnh Lũng Tây, lý do là hội nghị của họ quy mô nhỏ, lại không phải là một cuộc họp lễ nghi quan trọng, nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Trần Kiếm không cho rằng lý do này đúng, nhưng cũng không phản đối.
Dù sao cuộc hội nghị báo cáo này do một tay Hạ Cạnh Cường xử lý. Trần Kiếm chỉ là vai phụ, thì tất cả nên để Hạ Cạnh Cường làm chủ. Hạ Cạnh Cường làm như thế chắc chắn là có lý do của y, cũng không nên tìm hiểu làm gì.
Hiện giờ, phó Chủ tịch Lý Quốc Trị, một trong bảy vị lãnh đạo lớn muốn đích thân đến tham dự hội nghị báo cáo, nếu vẫn chờ ở lầu ba, đúng là không thích hợp.
Lập tức Hạ Cạnh Cường và Trần Kiếm bước tới cửa đại lễ đường nhân dân. Vừa mới dừng chân, mấy chiếc ô tô đen sáng bóng đã tề chỉnh dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, một số quan viên mang giày da, mặc âu phục bước xuống. Người đi đầu đúng là hai vị lãnh đạo ở các bộ và ủy ban trung ương và người lãnh đạo ủy ban trung ương từng công tác ở Bình Nguyên.
Đám người Hạ Cạnh Cường và Trần Kiếm vội vàng đón tiếp, bắt tay thân thiết với các lãnh đạo, chào hỏi vấn an.
Người cuối cùng từ trên xe bước xuống là hai vị cán bộ còn trẻ, người đi đầu là một vị khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, thần thái nho nhã, người còn lại thỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng.
- Chào ngài, chủ nhiệm Phương! Cám ơn chủ nhiệm Phương đã dành thời gian bận trăm công ngàn việc đến nghe chúng tôi báo cáo.
Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường vội bước tới, bắt tay chào hỏi.
Vị lãnh đạo trung niên khoảng bốn mươi tuổi này đúng là Phương Lê, Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện kiêm Cục trưởng Cục Giám sát.
- Xin chào Phó Cục trưởng Lưu!
Chào hỏi Phương Lê xong, Hạ Cạnh Cường mỉm cười bắt tay Lưu Vĩ Hồng đang theo sát Phương Lê.
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Hạ.
Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười bắt tay Hạ Cạnh Cường.
- Bí thư Trần, vị này chính là phó Cục trưởng thường trực Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đồng chí Lưu Vĩ Hồng.
Bắt tay xong, Hạ Cạnh Cường liền giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với Trần Kiếm:
- Phó Cục trưởng Lưu, vị này là nhân vật số một của thành phố Bình Nguyên chúng tôi, Bí thư Trần Kiếm.
- Xin chào, xin chào. Phó Cục trưởng Lưu. Nghe tiếng đã lâu, như sấm dậy bên tai, thật sự là nổi tiếng không bằng gặp mặt. Không ngờ Phó Cục trưởng Lưu lại trẻ như vậy. Quả nhiên từ xưa giờ anh hùng xuất thiếu niên. Phó Cục trưởng Lưu và Chủ tịch thành phố Hạ chúng tôi đúng là ngôi sao sáng…
Trần Kiếm lập tức tươi cười, bắt tay Lưu Vĩ Hồng, lời nịnh hót dâng như sóng triều.
Xem ra Bí thư Trần cũng có chút ít công phu, biết Lưu Vĩ Hồng cũng là con cháu dòng dõi quý tộc, mới hai mươi mấy tuổi đã lên chức phó giám đốc sở có thực quyền, nói là ngôi sao sáng cùng với Chủ tịch thành phố cấp 3 trẻ nhất nước, khích lệ cũng rất đúng chỗ, rất hợp tình. Nhưng hiển nhiên Bí thư Trần lại không biết được ân oán giữa Chủ tịch thành phố Hạ và Phó Cục trưởng Lưu. Việc này vốn chỉ được lưu truyền trong vòng mấy nhà gia thế ở Bắc Kinh. Trần Kiếm là cán bộ ngoài tỉnh, không rõ tình hình cũng là chuyện bình thường.
- Bí thư Trần quá khen, tôi không dám nhận đâu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.
Trần Kiếm lại liên tiếp nịnh bợ. Có thể nhận thấy, Trần Kiếm ngưỡng mộ Lưu Vĩ Hồng xuất phát từ nội tâm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Hiện nay, thanh danh và thực quyền của Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện không thể đánh đồng với lúc mới thành lập được.
Trước đó không lâu, Cục Giám sát ra quân ở Liêu Trung, gây ra động tĩnh không nhỏ, nhiều cán bộ phụ trách doanh nghiệp nhà nước bị bỏ tù, toàn bộ chính đàn tỉnh Liêu trung được thanh tẩy. Phó Thủ tướng Hồng đích thân thị sát ba tỉnh Đông Bắc, chỉ thị sâu sát việc thay đổi cơ cấu các doanh nghiệp nhà nước ở ba tỉnh Đông Bắc làm thí điểm. Công tác lập pháp quy định thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước cũng đang trong quá trình tiến hành.
Nhưng đó chưa phải nguyên nhân khiến Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng được mời đến tham dự hội nghị báo cáo của thành phố Bình Nguyên.
Nguyên nhân chủ yếu là, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện bắt đầu được quyền giám sát quá trình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong cả nước. Trước đó không lâu, Hội nghị Thường trực Quốc vụ viện đã thông qua một văn kiện, thông qua đó, giao cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước quyền giám sát này.
Nội dung văn kiện khá cụ thể, nói đơn giản, là giao rõ ràng cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện là đơn vị quản lý việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong cả nước, có được quyền phủ quyết và quyền tài chính.
Các doanh nghiệp nhà nước trong các tỉnh thành, khu tự trị, bao gồm cả thay đổi cơ cấu các xí nghiệp trung ương, đều phải báo cáo rõ ràng với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Nếu động thái thay đổi nào quan trọng, thì Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có quyền tiến hành chỉ đạo và giám sát. Các doanh nghiệp nhà nước có quy mô nhất định, nếu muốn đình công phá sản thì phải được sự đồng ý của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nếu không là vi phạm quy định, có khả năng phải bị Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước xét xử.
Còn “quyền tài chính” cũng dễ hiểu.
Trong quá trình doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, tất nhiên phải tranh thủ có được sự ủng hộ từ tài chính trung ương. Mấy báo cáo xin tiền đó cũng phải được Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và ban ngành tương quan xét duyệt và phê chuẩn, nếu không sẽ không lấy được tiền.
Mà Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, trên hai phương diện này đều có quyền xét duyệt.
Nói cách khác, không có chữ ký của phó Cục trưởng Lưu, các doanh nghiệp nhà nước có quy mô nhất định trong cả nước, muốn phá sản để tổ chức lại là điều rất khó khăn. Cũng thế, nếu không có chữ ký của phó Cục trưởng Lưu, muốn tranh thủ tài chính trung ương muốn giúp đỡ các doanh nghiệp nhà nước, cũng không lấy được tiền.
Đây đúng là quyền lực đích thực. Lưu Vĩ Hồng và các lãnh đạo trong Cục Giám sát, không phải là một cây kim nhỏ, mà thật sự đã nắm trong tay một con dao to cùng với con dấu nhà nước.
Thành phố Bình Nguyên lần này mở hội nghị báo cáo ở Bắc Kinh, chính là muốn tranh thủ sự ủng hộ của các bộ và ủy ban trung ương trên mọi mặt, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước chắc chắn là không thể thiếu.
Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng tự nhiên trở thành nhân vật chủ chốt mà hội nghị báo cáo của thành phố Bình Nguyên cần phải tranh thủ.
- Phó Cục trưởng Lưu, cảm ơn!
Sau khi Trần Kiếm chào hỏi Lưu Vĩ Hồng xong, Hạ Cạnh Cường đến bắt tay Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói.
- Đừng khách sáo!
Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười đáp.
Chủ tịch thành phố Hạ và phó Cục trưởng Lưu đều rất phong độ, nho nhã lễ phép.
Diệt Hồng Trần
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia