Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1018: Bí Thư Đặng, Có Thời Gian Hãy Lên Tỉnh Một Chút!
uổi tối 8 giờ, Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương Đặng Trọng Hòa đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên.
Dù trong những năm 94 thì điện thoại di động vẫn là một thứ rất xa xỉ, nhưng nó có tốc độ phổ cập rất nhanh trong giới cán bộ lãnh đạo.
Những đầy tớ của nhân dân như chúng ta vĩnh viễn là quần thể chủ lực đầu tiên tiêu dùng những sản phẩm xa xỉ nhất.
Khi bản thân mình không phải bỏ tiền ra mua, thì những sản phẩm xa xỉ ấy chỉ là mây bay. Bill Gates, Buffett hay đại loại như vậy được gọi là những phú ông giàu nhất thế giới, nhưng khi so sánh với những đầy tớ như chúng ta thì chẳng là cái gì cả. So sánh gia sản kếch sù của Bill Gates, chắc cũng không đủ cho chúng ta ăn chơi nửa năm. Cũng chỉ có gia sản lớn như những ông chủ chúng ta mới có thể đủ sức nuôi những đầy tớ xa hoa như chúng ta.
Đồ nước Mỹ, đi chỗ khác đi!
- Xin chào, ai đầu dây đó?
Đặng Trọng Hòa bấm nút nghe điện thoại, cất giọng hỏi.
- Ha ha, Bí thư Đặng, xin chào.
- Bí thư Lưu à?
Khuôn mặt Đặng Trọng Hòa lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Là tôi đây, Bí thư Đặng, anh ở nhà chứ?
Đặng Trọng Hòa cười ha hả nói:
- Tôi đang ở nhà mà. Cậu đang ở đâu thế? Sao hôm nay lại có nhã hứng gọi điện cho tôi vậy?
Câu nói này có gì đó không thật lắm. Giữa Lưu Vĩ Hồng và Đặng Trọng Hòa thật ra cũng hay liên lạc điện thoại với nhau. Cả hai coi như là chiến hữu cùng chung một chiến hào, đều là người của Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng.
- Tôi đang ở cửa nhà anh, nếu như không ngại, tôi muốn vào trong ngồi một chút. Có tiện không?
Lưu Vĩ Hồng nói những lời khách sáo như vậy.
- Đang ở trước cửa nhà tôi ư?
Là một người rất điềm tĩnh, nhưng ngay lúc đó, Bí thư Đặng cũng phải kinh ngạc, không tin mà phải hỏi lại một lần nữa. Cũng không trách Đặng Trọng Hòa cảm thấy kinh ngạc, với thân phận như của Lưu Vĩ Hồng hiện nay, sao có thể “lén lén lút lút” đến Hạo Dương mà không nói năng gì cả thế?
- Ha ha, Bí thư Đặng thử mở cửa xem sao, sẽ biết rõ ngay thôi mà?
Đặng Trọng Hòa liền vội đứng dậy, nửa tin nửa ngờ đi ra mở cửa của ngôi biệt thự lớn, xem có đúng là Lưu Vĩ Hồng không?
- Ai dà, đúng là Bí thư Lưu sao. Chuyện này…
Thế nào thế? Sao tự nhiên lại tập kích đến đây thế, đúng là không ngờ nổi!
Đặng Trọng Hòa vừa mừng vừa sợ, không kìm nổi kêu lên như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười, chậm rãi bước vào nhà nói:
- Ngọc Hà từ Mỹ về, vừa đúng lúc tôi cũng đến Đại Ninh để công tác, liền đến sân bay đón cô ấy, tiện đường đưa cô ấy về nhà thì qua thăm anh bạn cũ.
Hắn và Chu Ngọc Hà là bạn của nhau, điều này Đặng Trọng Hòa cũng biết.
- Đúng, đúng, đúng là nên đến thăm nhau chứ, đáng lẽ phải đến từ lâu rồi mới phải. Mọi người đều nhớ cậu lắm đấy… nào, lại đây, Bí thư Lưu, ngồi xuống đây…
Có thể thấy Đặng Trọng Hòa rất vui mừng, liến thoắng mời Lưu Vĩ Hồng vào trong phòng khách để ngồi, gã cao giọng gọi:
- Đinh Dương, Đinh Dương, mau ra đây, xem ai đến này?
Vợ của Đặng Trọng Hòa là Đinh Dương đang ở trong phòng dạy con trai học bài, nghe thấy tiếng gọi, liền đi ra. Vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng liền mừng rỡ nói:
- Ôi, là Bí thư Lưu sao. Đúng là khách quý. Không tưởng tượng được, không tưởng tượng được!
Đinh Dương là vợ hai của Đặng Trọng Hòa, kém Đặng Trọng Hòa 10 tuổi. Xem chừng cô ta mới hơn 30 tuổi, nhưng diện mạo vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy liền rất đẹp, tôn lên dáng người thanh tú. Rất nhiều người đều hâm mộ Đặng Trọng Hòa có “diễm phúc lớn”.
- Bí thư Lưu, sao lại đến muộn như thế?
Đinh Dương vừa bận rộn pha trà, gọt hoa quả cho Lưu Vĩ Hồng vừa cười nói.
Lưu Vĩ Hồng trước kia là cấp dưới của Đặng Trọng Hòa, giữa hai người đã từng có chuyện không hay xảy ra. Tự nhiên, mọi chuyện lại diễn biến như thế này. Lưu Vĩ Hồng của ngày hôm nay đã từ lâu trở thành bạn hữu của Đặng Trọng Hòa. Nếu như hai người đều đi công tác ở Đại Ninh, nhất định sẽ cùng nhau ngồi hàn huyên.
Lưu Vĩ Hồng lại giải thích một lần nữa.
- A, bác sĩ Chu từ Mỹ về à? Đã tốt ngiệp tiến sĩ rồi sao? Thế thì mai tôi phải đi tìm cô ấy để nói chuyện.
Đinh Dương mừng rỡ nói.
Trước kia Chu Kiến Quốc đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy huyện Lâm Khánh, còn Đặng Trọng Hòa là Chủ tịch huyện huyện Lâm Khánh.
Hãn hữu lắm Chu Ngọc Hà mới xuất hiện ở khuôn viên của huyện ủy.
Đinh Dương và cô ta có quen biết nhau, nhưng tính tình Chu Ngọc Hà hơi lãnh đạm nên hai người không xem nhau là bạn.
Nhưng hiện tại Đặng Trọng Hòa vẫn là một trợ thủ đắc lực của Chu Kiến Quốc.
Chu Ngọc Hà lưu học sinh từ Mỹ về, tự nhiên Đinh Dương cảm thấy cần phải đi tìm Chu Ngọc Hà nói chuyện thân mật một chút.
Đó cũng là lễ tiết thông thường.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tốt nghiệp tiến sĩ không nhanh như thế, chẳng qua là cô ấy nhớ nhà nên mới về thăm nhà.
Dù sao thì đại học ở Mỹ và đại học ở trong nước có những chế độ không giống nhau. Thực tế, cô ấy rất tự do, thoải mái. Thậm chí cô ấy có thể lưu lại đây một năm rưỡi rồi lại tiếp tục sang Mỹ để lưu học tiếp.
- Thế à, ái chà. Đúng là tình hình ở Mỹ và nước mình không giống nhau nhỉ.
Đinh Dương liền cảm thán một câu.
Chắc giờ này, Chu Ngọc Hà và cha cô đang cằn nhằn về tình hình của nước Mỹ. Lưu Vĩ Hồng sợ nhất cô Vu hỏi đến chuyện chung thân đại sự của Chu Ngọc Hà. Hắn ngồi bên cạnh không biết làm gì, nên tìm cớ chạy đến chỗ Đặng Trọng Hòa để nói chuyện phiếm.
Đinh Dương ngồi xuống bên cạnh Đặng Trọng Hòa, cười nói:
- Bí thư Lưu, chuyện thành phố Cửu An tổ chức trấn áp tội phạm, chúng tôi cũng đã nghe rồi. Đúng là thật lợi hại. Nghe nói đã cho xử bắn bốn năm mươi tên phải không?
- Bốn mươi bảy tên!
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp.
Hắn rành số liệu này nhất.
Đinh Dương gật đầu liên tục, nói:
- Bí thư Lưu, chúng tôi ở đây đều nói, đúng là quá lợi hại. Cửu An loạn như thế đã bao nhiêu năm rồi, ai cũng không làm gì nổi. Anh vừa qua đó chưa đầy nửa năm đã quét dọn sạch sẽ đám lưu manh ấy rồi!
Lưu Vĩ Hồng cười cười, khoát tay nói:
- Chị dâu, đừng nói thế, chẳng qua cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng không phải là nói quá. Lấy bạo trị bạo, lấy sát dừng sát, từ trước đều là phương pháp cuối cùng, cũng là phương thức thảm khốc nhất.
Nói về tình thế, đúng là Lưu Vĩ Hồng không thể không áp dụng thủ đoạn lôi đình như vậy được. Giai đoạn này thì không một ai ở thành phố Cửu An cho rằng Lưu Vĩ Hồng sai. Bản thân Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy mình sai. Nhưng có thể vài năm sau nữa, khi thời gian dần trôi, nhân dân dần quên những hành động xấu xa của bọn Bành Anh An, Lại Thiên Hữu, bắt đầu lại suy xét lại những hành động quá nghiêm khắc của thành phố Cửu An, biết đâu lại có kết luận khác?
Lưu Vĩ Hồng nhớ mang máng, năm xưa một vị thủ trưởng cao cấp của tỉnh Cao Nguyên đã áp dụng thủ đoạn lôi đình, lấy thân mình làm gương cho các binh sĩ đối phó với các phần tử gây náo loạn, cũng đã chiếm được sự khẳng định nhất trí. Nhưng ở một thế giới song song kia (thế giới mà trước đây Lưu Vĩ Hồng đã sống trước khi tái sinh – ghi chú của BTV), mười mấy năm sau đã trở thành Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành Ủy thành phố Minh Châu Vu Hướng Hoành trong một cuộc hội nghị phạm vi nhỏ đã lên tiếng nghi ngờ hành động của thủ trưởng năm đó, dẫn đến rất nhiều tranh luận.
Đương nhiên, trong đó còn bao hàm rất nhiều những nhân tố đấu tranh chính trị hỗn loạn. Nhưng từ đó có thể thấy một vấn đề, cùng một sự việc, nhưng khi đứng trên vị trí, lập trường khác nhau để phân tích thì cũng sẽ cho kết quả khác nhau.
Một danh hiệu “sát thần”, không phải là điều Lưu Vĩ Hồng mong muốn.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Bí thư Lưu, nghe nói chỗ các cậu thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước, thống nhất chỉ đạo công tác cải tổ chế độ doanh nghiệp nhà nước. Thế nào, có kinh nghiệm gì hay, có thể san sẻ chút không? Các doanh nghiệp Nhà nước ở thành phố Hạo Dương chúng tôi cũng đang tiến hành cải tổ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tình hình của thành phố Cửu An không giống với thành phố Hạo Dương.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
- Khác nhau ít thôi, phương hướng lớn thì luôn giống nhau.
Thấy bọn họ nói chuyện công việc, Đinh Dương không tiện ngồi bên cạnh xen vào, nên cười nói:
- Bí thư Lưu, lần này anh ở Hạo Dương mấy ngày? Trưa mai đến nhà tôi dùng bữa nhé?
Lưu Vĩ Hồng nghĩ một lúc rồi nói:
- Để tối đi, buổi tối tôi hẹn gặp thêm vài người bạn nữa, không phải bạn trong công việc.
Đặng Trọng Hòa hơi nhướng mày, từ những lời của Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa đã thấy được ý tứ khác. Cho dù Lưu Vĩ Hồng nói không liên quan gì đến công việc, nhưng gã biết chuyện không chỉ đơn giản như thế. Nếu chỉ đơn giản là đưa Chu Ngọc Hà về nhà, nhân tiện đến thăm bạn cũ thì chắc chắn đêm nay Lưu Vĩ Hồng sẽ rời Hạo Dương. Dù sao thì chuyện trong chốn quan trường rất mẫn cảm, bây giờ Lưu Vĩ Hồng lại hẹn bạn cùng ăn tối ngày mai, có thể thấy chắc chắn là hắn còn có chuyện gì đó cần phải làm.
Trong đầu của Đinh Dương thì lại không nghĩ phức tạp đến thế, cô ta lập tức mừng rỡ nói:
- Được, cứ thế nhé, tối mai đến nhà tôi ăn cơm, mọi người cùng nhau hàn huyên, tâm sự.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cười.
- Hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé, tôi vào xem thằng nhỏ học hành thế nào.
Đinh Dương mỉm cười rồi bước đi.
Trông thấy Đinh Dương đi vào phòng của con trai rồi, nụ cười trên mặt Đặng Trọng Hòa dần biến mất, gã hỏi dò:
- Bí thư Lưu, nghe nói Ủy ban Kỷ luật thành phố Cửu An trước đây không lâu đã thẩm tra ra Quản đốc của một Nhà máy, tên là Hàn Kim Tỏa phải không?
Xem ra những người quan tâm đến tình hình đại cục của thành phố Cửu An không chỉ có những người bản địa và những ông to trên tỉnh, Đặng Trọng Hòa ở đây cũng biết chuyện ở đó.
Nhưng nói ra thì cũng không có gì là kỳ lạ cả. Cục diện chính trị của thành phố Cửu An rõ ràng do các vị đầu sỏ trong tỉnh đang ngầm đọ sức với nhau. Còn Đặng Trọng Hòa là Ủy viên Địa ủy thành phố Hạo Dương cũng coi như cán bộ cấp Sở, đương nhiên là phải chú ý đến tình hình trên tỉnh rồi.
Sau khi thành phố Cửu An thực hiện trấn áp tội phạm, hai bộ máy ở trong thành phố đã được điều chỉnh. Hiện giờ Ủy ban Kỷ luật thành phố Cửu An đã trực tiếp bắt cậu em vợ của Tân Minh Lượng. Không còn nghi ngờ gì nữa, sắp sửa có lần cao trào thứ hai.
Là một thành viên trong cái vòng tròn nhỏ của “họ Lý”, Đặng Trọng Hòa cũng rất hy vọng Lưu Vĩ Hồng sẽ đạt được thắng lợi trong lần cao trào này. Tiếng nói của Lý Dật Phong ở trên tỉnh càng có trọng lượng thì càng có lợi cho bọn họ “Lý” ở nơi này.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đúng là cảm giác chính trị của Đặng Trọng Hòa không hề kém cỏi. Lần đi Hạo Dương này xem ra là chính xác, là tất yếu rồi.
- Đúng thế, chính là Hàn Kim Tỏa, là cậu em vợ của Chủ nhiệm Tân Minh Lượng, trước kia là Quản đốc của Nhà máy cơ giới Sở Giang.
Đặng Trọng Hòa lập tức hỏi ngay:
- Ồ, cái tay Hàn Kim Tỏa này vấn đề có nghiêm trọng lắm không?
Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói:
- Theo tình hình điều tra sơ bộ, thì vấn thề thực sự không nhỏ, có liên quan đến gần chín triệu tiền công quỹ. Ngoài ra, Hàn Kim Tỏa còn có quan hệ với rất nhiều những vị lãnh đạo trên thành phố, bọn họ cùng một dây với nhau. Vụ này xem chừng cũng động chạm đến rất nhiều nhân vật đây. Có khi còn liên lụy đến cả Chủ tịch Thành phố Lục Mặc.
Đặng Trọng Hòa lặng lẽ gật đầu.
- Bí thư Đặng, nếu như anh có thời gian thì nên đến Đại Ninh nhiều hơn. Đến nhà Chủ tịch tỉnh Lý và phó Chủ tịch Lục chơi.
Đột nhiên, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
Đặng Trọng Hòa giật mình ngó Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia