If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1003: Bắt Hắn!
e Blue Bird thẳng tới nhà khách Sở Giang.
Trịnh Hiểu Yến và ba vị đồng sự của cô, vẫn ở phòng khách quý ở nhà khách. Nhiệm vụ bọn họ rất rõ ràng, chính là đợi nhà máy cơ giới Sở Giang thay đổi chế độ xong, thì phải về Bắc Kinh
- Lần sau không được chạy lung tung
Cùng Trịnh Hiểu Yến đi vào phòng, Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, rất không hài lòng nói.
Trịnh Hiểu Yến trừng mắt xem thường, buồn bực nói:
- Bí thư Lưu, không thể trách tôi!
- Không trách cô thì trách ai?
- Đương nhiên là trách anh. Ai biểu trị an Cửu An bên anh loạn như vậy?
Trịnh Hiểu Yến nói xong, chạy đến trước bàn trang điểm soi gương, “oa” một tiếng quái kêu:
- Mẹ tôi ơi, xấu chết được xấu chết được…
Chỉ thấy trong gương, Trịnh đại tiểu thư xinh đẹp trán một vết màu tím, khóe miệng cũng là một màu tím, tiếng thét “oa oa”, quả nhiên đẹp mặt
Bác sĩ kia trực tiếp thoa cho cô thuốc màu tím mà
Trịnh Hiểu Yến thuận tay cầm lấy khăn giấy, liền chà lau lung tung, không cẩn thận chạm vào chỗ đau, lập tức vừa đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa xuýt xoa
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cười ha hả.
- Anh còn cười anh còn cười, đồ vô lương tâm…
Trịnh Hiểu Yến vừa tức vừa hận, thuận tay liền vo khăn giấy trong thành một cục, ném vào Lưu Vĩ Hồng. Giờ phút này đây Trịnh đại tiểu thư, y chang như một cô bé làm nũng, nào có nửa điểm phong độ của tiểu thư khuê các
Mắt thấy Trịnh Hiểu Yến lại bĩu môi dậm chân, rất là oan ức, Lưu Vĩ Hồng vội vàng nhịn cười, nói:
- Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa. Qua hai ngày sẽ không sao
- Qua hai ngày sẽ không sao? Anh nói sao nhẹ nhàng quá! Không năm ba ngày, nó cũng không tan đâu… Hơn nữa, mấy ngày nay tôi làm sao ra ngoài gặp người đây? Không biết sẽ bị bao nhiêu người hoài nghi.
Trịnh Hiểu Yến buồn bực đến cực điểm. Vừa rồi khi ở bệnh viện, không soi gương, vẫn không tức như vậy, hiện giờ vửa soi, Trịnh đại tiểu thư quả thực tức giận đến không có cách nào khác.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ai biểu cô nổi hứng anh hùng hảo hán làm chi? Bị người ta gõ hai cái lên đầu, còn may đó, nếu thật sự đập vỡ đầu, tôi coi cô tính sao!
- Hừ, bọn người kia, bọn họ chính là có dự mưu, biết tôi là người Quốc vụ viện tới, không dám đánh tôi
Đây cũng là lời nói thật.
Hôm nay sự kiện đả thương người này, trăm phần trăm có liên quan đến Hàn Kim Tỏa
- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, cứ nghỉ ngơi ở nhà khách, tôi đi về trước.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, xoay người bước đi.
- Ấy…
Trịnh Hiểu Yến kêu một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu, nhìn cô.
- Cứ như vậy mà đi hả? Cũng không an ủi người ta một chút sao?
Trịnh Hiểu Yến lại rên rỉ, rất uất ức nói. Nhưng không u oán. Ở Trịnh trên người Hiểu Yến, vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn vẻ mặt u oán.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, xoay người lại, dang hai tay ra, ôm lấy Trịnh Hiểu Yến một cái, động tác rất là tự nhiên lưu loát.
- Hừ, qua loa cho xong...
Đợi Lưu Vĩ Hồng thật sự đi rồi, Trịnh Hiểu Yến lại mân mê cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, rất không vui nói thầm một câu. Lưu Vĩ Hồng động tác rất tự nhiên, thật giống như là cái ôm giữa hai người bạn. Thật sự “Vô tình vô nghĩa”, Trịnh Hiểu Yến rất bất mãn
Lưu Vĩ Hồng tâm tư giờ phút này, cũng không rối rắm như Trịnh Hiểu Yến, rời khỏi nhà khách Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức gọi điện thoại cho Hồ Ngạn Bác. Không lâu sau khi hắn trở lại văn phòng, Hồ Ngạn Bác cũng chạy tới.
- Ngạn Bác, ngồi đi.
Lưu Vĩ Hồng ở trên đi văng khách ngồi xuống, rất tùy ý nói với Hồ Ngạn Bác, tùy tay đưa cho Hồ Ngạn Bác một điếu thuốc lá.
- Thế nào, tiến độ điều tra vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang như thế nào?
Hồ Ngạn Bác mồi thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, lắc lắc đầu, nói:
- Trước mắt xem ra, không có tiến độ gì. Tất cả sổ sách bên ngoài của nhà máy cơ giới Sở Giang, đều không có vấn đề gì. Có thể xác định những khoản này đều là thật, không có dấu hiệu giả tạo.
Hồ Ngạn Bác cuối năm ngoái đảm nhiệm Phó bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lập tức tạo thành tổ điều tra, tiến hành điều tra chính thức đối với vấn đề nhà máy cơ giới Sở Giang. Động tác này, tự nhiên chiếm được Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn toàn lực ủng hộ.
Nhưng kết quả điều tra lại ngoài dự đoán mọi người.
- Nói như vậy, Hàn Kim Tỏa không có vấn đề?
Hồ Ngạn Bác lắc đầu, nói:
- Y khẳng định có vấn đề, chỉ có điều cách của y khá cao minh. Hơn nữa, ăn ngay nói thật, người này khá hoành tráng, không tham lợi nhỏ. Quỹ đen trong nhà xưởng năm ba trăm ngàn không xem ra gì, quy củ, khoản chi rõ ràng. Lúc này chủ yếu là hai phương diện đáng nghi ngờ…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Vậy còn hai vụ thương mại gian lận và khoản tài chính nâng cấp công nghệ kia
Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười.
Bất cứ lúc nào, Nhị ca luôn nhạy bén như vậy, lập tức có thể nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề.
- Đúng, chính là như vậy. Hai vụ gian thương kia, tổng kim ngạch là 7 triệu 240 ngàn, tài chính nâng cấp công nghệ là một triệu 600 ngàn. Hai thứ cộng lại gần đến 9 triệu. Nhà máy cơ giới Sở Giang tuyên bố mất khả năng thanh toán, phải phá sản đóng cửa, chủ yếu cũng chính là tổn thất hai khoản tiền quá lớn, nhà xưởng chịu không nổi. Vụ gian thương, y thật sự có báo án ở cục công an, hiện tại gần một năm
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Hồ Ngạn Bác nói Hàn Kim Tỏa khá hoành tráng, không tham lợi ích nhỏ, quả nhiên có vài phần đạo lý. Khi ánh mắt một người chăm chú vào 9 triệu, dĩ nhiên sẽ không đem mấy trăm ngàn trong quỹ đen nhà xưởng để vào mắt.
- Vậy hai vụ gian thương kia, lão Tiết bên kia là nói thế nào?
Hồ Ngạn Bác hai hàng lông mày hơi hơi nhấc lên, nói:
- Ban đầu, hai vụ này là treo ở khu Hỏa Cự cơ. Qua năm mới, tôi mới cùng sếp Tiết nhắc tới chuyện này…
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật gù, nói:
- Như vậy đi, chúng ta mời lão Tiết lại đây một chuyến. Hôm nay Linh Linh ở nhà máy cơ giới Sở Giang bị người đánh một trận, cũng phải hỏi ông ta, bắt người bắt tới đâu rồi
- Hả?
Hồ Ngạn Bác lập tức có chút choáng váng
Trịnh Hiểu Yến ở nhà máy cơ giới Sở Giang bị người đánh một trận?
Người nào vậy, cũng quá hoành tráng rồi!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nhịn cười, đi đến bàn làm việc bên kia gọi điện thoại
Hồ Ngạn Bác vẫn có chút chưa tỉnh táo, đợi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại xong, liền vội vội vàng vàng hỏi:
- Nhị ca, sao lại thế? Linh Linh sao có thể bị người đánh? Vậy cũng quá lắm rồi…
Lưu Vĩ Hồng dựa vào sô pha, khóe miệng hiện lên ý cười, nói:
- Cô ta hả, có tật xấu y như Hạ Hàn, thích làm Lương Sơn hảo hán...
Nghe xong Lưu Vĩ Hồng miêu tả đơn giản, Hồ Ngạn Bác trừng mắt há mồm, chậc chậc liên thanh:
- Đây đúng là không thể ngờ được, tôi thấy, trong thiên hạ, cũng chỉ có một Trịnh Hiểu Yến dưới tình hình như vậy, mà dám xông vào
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. Đừng thấy hắn dường như là đang chê cười Trịnh Hiểu Yến, kỳ thật từ bên trong vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra được, hắn vẫn rất yêu thích đối với tính cách dũng cảm tiến tới của Trịnh Hiểu Yến. Trịnh Hiểu Yến đúng là Trịnh Hiểu Yến, vĩnh viễn sẽ không giống với những phụ nữ khác, nhìn trước ngó sau. Mắt thấy nhóm công nhân đánh Diệp Hữu Đạo, không cần suy nghĩ liền xông lên rồi
Một người phụ nữ, dùng thân thể đi bảo vệ một người đàn ông không có quan hệ gì với mình, sự tình này có thể chỉ mỗi Trịnh Hiểu Yến làm được.
Đương nhiên, khi Trịnh Hiểu Yến đem sự dũng mãnh chưa từng có từ trước đến nay dùng ở phương diện khác, lại cũng đủ khiến Lưu Nhị ca đau đầu.
Trịnh Hiểu Yến, chính là độc nhất vô nhị như thế
Hồ Ngạn Bác lại càng nghĩ càng buồn cười, nói:
- Tiếp theo đây phiền phức rồi, tôi phỏng chừng, chị Linh có khả năng sẽ đem lửa giận này phát tiết lên đầu anh… Nghĩ xem Trịnh đại tiểu thư uy phong cỡ nào, một chị cả tung hoành ngang ngược ở đất Bắc Kinh, ở một Cửu An nhỏ bé, bị mấy tên côn đồ đánh đến mặt mũi bầm dập, cục tức này bất kể thế nào đều nuốt không trôi đúng không?
Lưu Vĩ Hồng liên tục xua tay, cười khổ nói:
- Ngạn Bác, anh đừng nhắc tới nữa. Anh vừa nhắc tới, đầu tôi lại nhức đây. Đi bước nào hay bước đó vậy…
Hồ Ngạn Bác cười ha hả.
Xem ra Nhị ca là thật sự có phiền toái.
Cũng phải, khó tiêu nhất là ân nghĩa của người đẹp
Chỉ chốc lát, Tiết Bác Vũ vội vã chạy tới văn phòng Lưu Vĩ Hồng.
- Lão Tiết, lại đây ngồi Lão Tiết, lại đây ngồi
Vị này cũng là thân tín, Lưu Vĩ Hồng cũng không đứng dậy, cứ ngồi ở đó, mỉm cười chào hỏi
Tiết Bác Vũ cảnh phục chỉnh tề, lập tức đi tới sô pha đối diện Hồ Ngạn Bác ngồi xuống, gỡ mũ đặt lên bàn trà, Trình Viễn dâng cho y chén chè xanh.
- Lão Tiết, Diệp Hữu Đạo không sao chứ?
Tiết Bác Vũ nói:
- Đừng lo, đầu bị cờ lê đập trúng, trên người bị trúng chút quyền cước, khâu mấy mũi, hiện tại đang truyền dịch, vấn đề không nghiêm trọng lắm, không cần nằm viện
Hồ Ngạn Bác thở dài:
- Diệp Hữu Đạo này, đúng là số xui
Bộ không phải là sao, lúc trước bị người cầm dao đuổi theo chém, không còn cách nào ở lại Cửu An, hiện giờ thật vất vả mới phục hồi chức cũ, ngày đầu tiên đi làm, lại bị đánh hội đồng
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, hỏi:
- Bọn lưu manh kia, bắt tới đâu rồi?
Tiết Bác Vũ vội vàng đáp:
- Bắt được bảy tám người, còn có mấy người không ở nhà, đã được theo dõi, chỉ cần bọn họ không chạy ra khỏi Cửu An, khẳng định có thể tóm được. Bí thư, vừa nảy bước đầu sơ thẩm, bọn họ quả thật là có tổ chức, chính là không muốn Diệp Hữu Đạo trở về làm xưởng trưởng. Tuy nhiên tạm thời không liên can đến tên Hàn Kim Tỏa. Người này, làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, bản thân rất ít khi tự ra mặt, đều là ở sau lưng sai khiến
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Theo Lý Hâm nói, Hàn Kim Tỏa và Thiệu Thanh, Phí Tiểu Sơn đều có lui tới, có thể thấy được quả thật có năng lực của mình.
- Lão Tiết, có liên quan đến hai vụ gian thương nhà máy cơ giới Sở Giang, ông thấy thế nào?
Tiết Bác Vũ liền nhíu mày, nói:
- Bí thư, hai án này, hơi khó làm. Tôi để An Tử Hiên đích thân xử lý vụ án này, tuy nhiên phiền toái chính là, đương sự đều tìm không được…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Đương sự đều tìm không thấy? Lão Tiết, chẳng lẽ Hàn Kim Tỏa mất tích?
Tiết Bác Vũ sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng vỗ tay vịn sô pha, nói:
- Bí thư, ý của anh là nói, trực tiếp xuống tay từ Hàn Kim Tỏa?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Có cái gì khó khăn sao? Mặc kệ sổ sách nhà máy cơ giới làm được rõ ràng thế nào, tác giả trực tiếp của hai án kia chạy tới đâu, nhưng có một điểm mấu chốt là sẽ không thay đổi —— hơn bảy triệu kia, khẳng định sẽ thuộc về một nơi cuối cùng
Tiết Bác Vũ thở dài:
- Vẫn là bí thư nhìn thấu rõ ràng
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu.
Tiết Bác Vũ là nổi danh là chuyên gia phá án, Lưu Vĩ Hồng hắn có thể nghĩ đến được, Tiết Bác Vũ không lý do không thể nghĩ ra. Tiết Bác Vũ chỉ là cần một chỉ thị rõ ràng. Dù sao quan hệ xã hội của Hàn Kim Tỏa, không hề tầm thường
- Bắt hắn!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giọng điệu rất là bình tĩnh.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia