If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1000: Triệu Kiến
í thư Lưu, chào buổi sáng!
Sáng sớm hôm sau, đồng chí Lưu Vĩ Hồng chậm rãi từ xe Blue Bird bước xuống, bước lên lầu hai trong trụ sở Thành ủy, vừa mới đến góc thang lầu, đồng chí phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Trịnh Hiểu Yến cả người toàn hàng hiệu, đột nhiên xông ra, mỉm cười, cúi đầu chào Bí thư Lưu, bộ dáng vô cùng cung kính, suýt nữa làm Bí thư Lưu hoảng sợ.
Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, không còn nhân viên nào dám đùa với hắn như vậy.
- Làm gì vậy?
Bí thư Lưu không khỏi nhíu mày, không hài lòng, “hừ” một tiếng.
Trình Viễn đang theo sau Lưu Vĩ Hồng cũng hoảng sợ. Có vẻ Bí thư Lưu không khách sáo lắm với vị Phó Chủ nhiệm Trịnh từ Quốc vụ viện tới này. Dù sao, nếu các cán bộ lãnh đạo tỉnh thành phía dưới chẳng sợ quyền cao chức trọng, thì cũng phải khách khí với nhân viên từ các bộ và ủy ban trung ương đến công tác, cố gắng làm tốt quan hệ, sao lại như Bí thư Lưu, ác thanh ác khí thế.
Liều lĩnh đúng là liều lĩnh, có nhiều tiền vốn mà.
- Hả, không phải tôi làm đúng quy củ sao? Sớm xin chỉ thị chiều báo cáo, lãnh đạo không vui sao?
Trịnh Hiểu Yến trêu tức nói. Thoạt nhìn, Phó Chủ nhiệm Trịnh có chút cao hứng phấn chấn, dường như không thèm để ý đến Bí thư Lưu đang bực dọc.
Bí thư Lưu cũng rất đau đầu.
Có một cô gái không theo khuôn phép như vậy bên người, thời gian mấy tháng này, chuyện thanh tĩnh chỉ là mơ tưởng. Trịnh Hiểu Yến đã xác định mỗi ngày đều phải đến làm ồn với hắn một phen.
- Lãnh đạo phải đi trước, mời!
Trịnh Hiểu Yến không thèm để ý Bí thư Lưu đang rầu rĩ chút nào, cái eo nhỏ nhắn hơi cong xuống, cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết bày ra động tác mời.
Bí thư Lưu khẽ “hừ” một tiếng, thong thả bước vào văn phòng mình.
Trịnh Hiểu Yến không theo vào, mà dừng bước ở gian phòng khác. Đây là văn phòng gia tăng tạm thời. Chiều qua Lưu Vĩ Hồng đã dặn dò làm cho xong, để riêng cho Trịnh Hiểu Yến và ba vị đồng sự của cô dùng.
Đây là nguyên nhân khiến Trịnh đại tiểu thư cao hứng. Dù bề ngoài người đàn ông này rất không nể mặt Trưởng phòng Trịnh, nhưng trong lòng vẫn coi trọng Trịnh đại tiểu thư. Trịnh đại tiểu thư chỉ cần thả câu nói độc ác kia, Bí thư Lưu liền ngoan ngoãn “khuất phục”.
Trịnh Hiểu Yến dương dương tự đắc, trong lòng không ngừng nhắc tới câu nói “xem anh giả vờ được tới khi nào”!
Tính cách của Trịnh đại tiểu thư là như thế, muốn làm gì là nhất định phải làm, dù cho hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào. Đời người chỉ ngắn ngủi vài mươi năm, nếu ngại cái này, sợ cái kia, thì không cần người khác ra tay, chính mình cũng đã chết nghẹn.
Đúng lúc Trịnh đại tiểu thư mỉm cười định bước vào văn phòng của mình, thì Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Phó Chủ nhiệm Trịnh, mời cô tới đây một chút.
- Dạ, Bí thư Lưu.
Trịnh Hiểu Yến ngẩn ra, lập tức lớn tiếng trả lời một cách khoa trương quá mức cần thiết, mỉm cười đi tới. Cái eo thon nhỏ đong đưa như nhành dương liễu trong gió, khiến vài cán bộ trẻ trong văn phòng Đảng ủy Công an nhìn đến chút nữa thì rớt cả mắt.
Đảng ủy Công An Cửu An là vùng đất tốt lành, trước giờ chưa bao giờ thiếu người đẹp. Hiện giờ, ngay cả báu vật Bắc Kinh cũng xuất hiện. Trong mắt mấy cán bộ trẻ ở đây, Trịnh Hiểu Yến khác hẳn những người đẹp Cửu An. Chỉ nét nhăn mày trong lúc cười cũng khiến đàn ông hồn xiêu phách tán. Sách sử nói phụ nữ đẹp là yêu nghiệt hại nước hại dân, chắc chắn để nói đến loại người như Trịnh đại tiểu thư đây?
Bí thư Lưu lập tức ngồi vào cái ghế da xoay lớn, ra hiệu cho Trịnh Hiểu Yến đang lượn lờ bước tới ngồi vào chiếc ghế đối diện, nói:
- Ngồi đi.
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nhẹ nhàng kéo váy lên một chút, phong tình vạn chủng ngồi xuống trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Trình Viễn vội vàng châm trà cho hai vị lãnh đạo rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
- Cô đừng làm loạn nữa được không?
Trình Viễn vừa bước ra, Lưu Vĩ Hồng liền hùng hổ trừng mắt lên nói.
Trịnh Hiểu Yến cố nhịn. Dưới vẻ hùng hổ của Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư thấy được vẻ “tham sắc mãnh liệt” của hắn. Dù cho Trịnh Hiểu Yến rất muốn nể mặt lãnh đạo cấp trên, nhưng vẫn không thể chịu nổi, “xì” một cái, cười ra thành tiếng.
Tiếng cười này hoàn toàn đánh bại Bí thư Lưu, nhưng cũng khiến Bí thư Lưu thẹn quá hóa giận.
- Có phải cô cảm thấy đùa như vậy rất vui không?
Bí thư Lưu hổn hển, cố nói nhỏ xuống.
- Đúng vậy, chơi rất vui.
Trịnh Hiểu Yến bạt mạng gật đầu, trên mặt đầy vẻ trêu chọc.
Bí thư Lưu hoàn toàn hết chỗ nói rồi!
Tôi đúng là muốn chơi anh, thì sao nào?
- Nếu cô còn làm loạn nữa, tôi sẽ báo cáo với Phương Lê, để anh ta triệu hồi cô về.
Bí thư Lưu sững sờ một lúc, lại uy hiếp nói. Nhưng Bí thư Lưu cảm thấy uy hiếp này thật sự không có sức sát thương.
Không ngờ Trịnh đại tiểu thư lại ngừng cười, nghiêm trang nói:
- Bí thư Lưu, xin anh đừng hiểu lầm, tôi đến Cửu An là vì công tác. Tôi nhất định sẽ phối hợp với anh thật tốt để hoàn thành công tác.
Lưu Vĩ Hồng nhức cả đầu, tiện tay lấy bao thuốc trên bàn, lấy một điếu ngậm lên miệng.
“Cách” một tiếng, một bàn tay thon dài trắng muốt đã đánh bật lửa tới trước mặt hắn. Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn cô, liền che ngọn lửa đang cháy trước mặt, châm thuốc.
Trịnh Hiểu Yến buông bật lửa xuống, nghiêm túc nói:
- Lưu Nhị, anh không cần phải ghét em.
Anh không biết lòng tốt của em vì anh luôn tránh né em. Em nói cho anh biết, Trịnh Hiểu Yến em không phải là loại người mặt dày mày dạn. Đúng là em thích anh, nhưng em sẽ không để anh chán ghét em.
Bí thư Lưu không khỏi kinh ngạc nhìn cô, dường như chưa từng nghĩ đến, Trịnh Hiểu Yến sẽ nói những lời này trước mặt mình. Nhưng tiếp theo, lời nói của Trịnh đại tiểu thư lại khiến Bí thư Lưu choáng váng.
- Em sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để anh thích em. Nếu anh không tin thì cứ chờ xem!
Lưu Nhị Ca thật sự bị đánh bại.
- Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa, ngồi xuống đi, có người đến đó.
Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói:
- Được rồi, em đi đây, không làm phiền anh làm việc. Em còn phải đến nhà máy cơ giới Sở Giang nói chuyện với công nhân, tìm hiểu tình hình làm việc.
Nói xong, Trịnh đại tiểu thư liền đứng dậy.
- À, là tôi bảo cô ngồi đó, đừng chuồn vội.
Đụng phải cấp dưới như vậy, Bí thư Lưu cũng không còn cách nào, rầu rĩ nói.
Sóng mắt Trịnh Hiểu Yến lưu chuyển, lại ngồi xuống, đầu hơi cúi về trước một chút nói:
- Sao, lãnh đạo còn căn dặn gì à?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đợi gặp Đới Dụ Bân đã, là người được Chủ tịch thành phố Lục chọn để làm phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, giờ đang là Cục trưởng Cục quản lý các doanh nghiệp xã và thị trấn. Tôi nói chuyện với y, cô ngồi nghe.
- Tôi ngồi nghe?
Lúc này Trịnh Hiểu Yến không hiểu ra sao cả. Vì sao Lưu Vĩ Hồng muốn nói chuyện với phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mà cần cô ngồi nghe?
- Đừng hỏi nhiều như vậy. Cho cô ngồi nghe thì cứ ngoan ngoãn ngồi nghe. Không phải cô tham dự toàn bộ quá trình sao? Đây là tham dự toàn bộ quá trình!
Trịnh Hiểu Yến liền cười hi hi ha ha, gật đầu. Quả nhiên là ngồi rất đoan chính. Tư thế đàng hoàng như vậy, Trịnh Hiểu Yến nghiễm nhiên rất có khí độ của nhân viên công tác từ các bộ và ủy ban trung ương xuống.
8 giờ 20 phút sáng, Đới Dụ Bân đúng giờ tới phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng. Lúc Trình Viễn dẫn anh ta vào cửa, Đới Dụ Bân hơi hoa mắt một chút, không ngờ trong phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng lại gặp được một khuôn mặt kiều diễm như hoa.
Trịnh Hiểu Yến rất tao nhã đứng dậy, mỉm cười chào:
- Xin chào Cục trưởng Đới!
- Xin chào…
Đới Dụ Bân hơi choáng váng, không ngừng gật đầu, nhưng cũng không bước tới bắt tay Trịnh Hiểu Yến, mà lập tức quay qua Lưu Vĩ Hồng:
- Xin chào Bí thư Lưu.
Xem ra định lực của vị Cục trưởng này cũng không tệ, phân biệt được chính và thứ, không bị Trịnh Hiểu Yến làm mất hồn.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, bắt tay Đới Dụ Bân:
- Chào Cục trưởng Đới. Giới thiệu với anh, vị này chính là đồng chí Trịnh Hiểu Yến, Phó Cục trưởng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, đến đây để điều tra công tác thống kê, hiện đang giữ chức phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở thành phố ta.
Đới Dụ Bân vội xoay sang Trịnh Hiểu Yến, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của Trịnh Hiểu Yến, khách khí nói:
- Xin chào, Phó Chủ nhiệm Trịnh. Tôi là Đới Dụ Bân, công tác ở Cục quản lý doanh ngiệp xã và thị trấn.
Đã sớm nghe nói có một nữa cán bộ còn trẻ, khoảng hai bảy hai tám tuổi từ Quốc vụ viện xuống, cũng là cấp Cục phó, không ngờ được gặp ở đây. Trong nhất thời, Đới Dụ Bân hơi căng thẳng. Tất nhiên không phải vì chức vụ Của Trịnh Hiểu Yến, mà vì đơn vị công tác của cô.
Cơ cấu trực thuộc Quốc vụ viện, đối với nhiều cán bộ cơ sở mà nói, luôn luôn thần bí, cao cao tại thượng.
- Xin chào!
Trịnh Hiểu Yến lại mỉm cười gật đầu.
- Cục trưởng Đới, mời ngồi.
Chào hỏi xong, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống trước, nói với Đới Dụ Bân, giọng điệu không lãnh đạm nhưng tất nhiên cũng không phải vô cùng thân thiết, vẫn duy trì vẻ khách khí và kiêu ngạo của bề trên.
- Dạ, cảm ơn Bí thư Lưu.
Đới Dụ Bân vội vàng ngồi xuống, lưng thẳng tắp, tập trung tinh thần nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe mắt cũng không hề lướt qua Trịnh Hiểu Yến. Tuy khó làm được điều này, nhưng Đới Dụ Bân hiểu rằng mình phải làm. Những chuyện như thế, với thân phận của Trịnh Hiểu Yến, anh ta hiểu rõ, mình không được thất lễ chút nào.
- Cục trưởng Đới, hôm nay tôi mời anh tới là có chút chuyện về công việc, muốn nói rõ với anh. Quốc vụ viện chỉ đạo cả nước thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, đã thành lập riêng một Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Lúc Chủ tịch tỉnh Lý thị sát thành phố Cửu An chúng ta mấy ngày trước, cũng đã chỉ thị rõ, thành phố Cửu An chúng ta cũng phải thành lập một Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Đơn vị này tạm thời do tôi phụ trách. Hôm qua, Chủ tịch thành phố Lục đã đích thân đề cử anh với tôi, nói anh có bằng cấp, tuổi trẻ, năng lực công tác rất tốt, thích hợp là người để chọn vào Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố.
Nên hôm nay tôi mời anh đến, là muốn nói chuyện trực tiếp với anh, biết về quan điểm của anh với việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Cửu An ta.
Lưu Vĩ Hồng trước sau vẫn duy trì phong cách đi thẳng vào vấn đề như vậy.
Vẻ mặt Đới Dụ Bân thật sự nghiêm túc, nói:
- Cảm ơn Bí thư Lưu và Chủ tịch thành phố Lục khen ngợi. Tôi không dám nhận là năng lực công tác tốt, chủ yếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ thị anh minh…
Cứ luôn mồm khách khí vài câu như vậy.
Sau đó, Đới Dụ Bân bắt đầu trình bày cách hiểu và quan điểm của mình về thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Có thể thấy được, anh ta chuẩn bị khá đầy đủ. Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh lắng nghe, rất ít nói xen vào. Còn Trịnh Hiểu Yến thì mở sổ, làm bản ghi chép rất cẩn thận.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia