Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 998: Xem Anh Giả Vờ Đến Khi Nào!
ăn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Cửu An được thành lập một cách khiêm tốn, không có động tĩnh gì.
Ngay tại lầu hai của tòa nhà văn phòng Thành ủy, vốn là khu vực của văn phòng Đảng ủy Công an, tách ba căn phòng ra, mang thêm mười cái bàn làm việc vào, bày trí đơn giản, trước cửa treo một tấm biển “Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Cửu An”. Đơn vị cấp Cục trưởng này xem như đã được thành lập.
Từ việc chọn nơi thành lập địa điểm làm việc cũng có thể thấy Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ cứng rắn.
Lúc Lý Dật Phong tuyên bố trên hội nghị, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước này rõ ràng thuộc quyền quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố, không thuộc danh sách quản lý của Đảng ủy. Trên thực tế, bên Ủy ban cũng đã bố trí tương ứng, tạo một khu vực độc lập trong tòa lầu Ủy ban nhân dân có năm phòng, chỉ còn chờ treo bảng thôi.
Câu nói đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng là phủ quyết.
Để tiện cho công tác, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành lập bên cạnh khu làm việc của Đảng ủy Công an.
Ít nhất, lúc này Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước do Bí thư Lưu trực tiếp lãnh đạo.
Lục Mặc cũng không còn cách nào.
Chuyện này Lý Dật Phong cũng đã tuyên bố rõ trên hội nghị, Phương Lê cũng không có bất cứ ý kiến phản đối nào. Rõ ràng là khối doanh nghiệp nhà nước này sẽ tách khỏi sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố quản lý, dưới quyền quản lý của Lưu Vĩ Hồng đặt tại Thành ủy.
Đồng chí Trịnh Hiểu Yến tạm giữ chức phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Cửu An, ngồi trong văn phòng Bí thư Lưu, bắt chéo chân, thân mình hơi tựa vào sô pha, vẻ mặt không vui lắm.
Bí thư Lưu không để ý tới cô, ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ lim lớn, chậm rãi xem văn kiện, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
- Ai…
Lát sau, Bí thư Lưu rốt cuộc lên tiếng.
Trịnh Hiểu Yến khẽ nhìn qua.
Lưu Vĩ Hồng chỉ vào tách trà, nói:
- Rót nước đi!
Trịnh Hiểu Yến gần như tức đến sôi máu.
Tên này, dám đứng trước mặt Trịnh đại tiểu thư bày ra dáng vẻ lão gia, quả thực là buồn cười.
Lưu Vĩ Hồng lại cúi xuống xem tài liệu.
Trịnh Hiểu Yến đùng đùng đứng dậy, đôi giày gõ ầm ầm xuống mặt đất, mặt mày sa sầm, bưng cái tách của Lưu Vĩ Hồng, châm nước trà, lại lộp bộp đi tới, đặt cái “cộp” trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nói lớn:
- Lãnh đạo, mời dùng trà.
Lưu Vĩ Hồng ngẩng lên nhìn cô, thản nhiên nói:
- Phó Chủ nhiệm Trịnh, thái độ không nghiêm túc. Ủy ban kế hoạch quốc gia không có chút quy tắc nào sao?
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi nói:
- Ủy ban kế hoạch quốc gia không có quy tắc như chỗ Bí thư Lưu. Tôi nói là anh đang kỳ thị. Hiểu chưa? Kỳ thị nhân viên công tác trong các bộ và ủy ban trung ương quốc gia.
Trịnh Hiểu Yến nghiêm trang nói.
Tốt thôi!
Bí thư Đảng ủy Công an của một thành phố cấp 3 nho nhỏ mà cũng dám kỳ thị các nhân viên công tác trong các bộ và ủy ban trung ương quốc gia, Bí thư Lưu cũng thật liều!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vậy các người ở trong nhà khách không phải rất tốt sao, điều kiện tốt hơn bên này nhiều. Tôi đây là quan tâm các người, cô đừng có mà không thấy lòng tốt của người khác.
- Được, được, nhà khách của các anh có gì tốt? Bí thư Lưu, tôi khinh anh! Gan của anh còn nhỏ hơn chuột. Anh cùng tôi ở chung một phòng thì sao? Đây là công tác chúng ta cần, trong sạch, người ta biết được còn có thể ăn anh sao?
Trịnh Hiểu Yến hầm hừ nói.
Thì ra là nguyên nhân này.
Hơn nữa, việc sắp xếp của Bí thư Lưu quả là không được đầy đủ. Những nhân viên khác trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đều được sắp phòng, chỉ có Trịnh Hiểu Yến và ba vị đồng sự trong công tác điều tra thống kê là bị phân phòng làm việc ở nhà khách Sở Giang. Cũng khó trách Trịnh Hiểu Yến nói hắn kỳ thị nhân viên công tác ở các bộ và ủy ban trung ương.
Thật vất vả ở lại Cửu An ba bốn tháng, lại gặp Lưu Vĩ Hồng như vậy, đùa hay sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này không liên quan đến việc trong sạch hay không, cô đừng bày trò nữa!
Phương Lê để Trịnh Hiểu Yến lại Cửu An, bên ngoài là tham dự vào quá trình thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước ở Cửu An, trên thực tế là tránh việc Trịnh Hiểu Yến gây họa. Mấy tháng nay là thời kỳ mấu chốt để Trịnh Quảng Nghĩa tranh thủ chức Bí thư Tỉnh ủy, có lẽ phải hai ba tháng mới ổn định được. Trịnh Hiểu Yến ngoan ngoãn ở lại Cửu An, dưới sự che chở của Lưu Vĩ Hồng, sẽ không gây ra rắc rối gì cho cha cô.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không muốn một đại báu vật như Trịnh Hiểu Yến lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, như thế rất thách thức sức kiên nhẫn của người khác. Quan trọng nhất là Lưu Vĩ Hồng không muốn để người khác đoán lung tung rằng hắn và con gái của Bộ trưởng Trịnh (Bộ trưởng bộ Giao thông) thân mật quá mức.
Đã có một vị bố vợ là Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Lưu không muốn người khác hiểu lầm là muốn tìm thêm một ngọn Thái Sơn Bí thư Tỉnh ủy dự bị nữa. Dù cho Bí thư Lưu thường làm việc độc lập, gan dạ tuyệt luân cũng phải cẩn thận một tí.
Huống chi Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp như thế, rất thu hút ánh mắt của người khác.
Đôi mắt của Trịnh Hiểu Yến láo lia mấy vòng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười hì hì, nằm úp sấp xuống trước bàn làm việc, đôi ngọc mỡ dê trắng như tuyết lộ ra như có hai bàn tay đỡ lấy, hứng thú nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Làm gì vậy?
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng đảo về phía trước một chút, lập tức một đồi tuyết trắng trong suốt và một khe sâu như chiến hào tuyệt đẹp hiện lên, làm Bí thư Lưu hoa cả mắt. Bí thư Lưu cuống quýt quay đi chỗ khác, không dám nhìn lâu.
Bí thư Lưu thừa nhận, phương diện này, định lực của mình không thâm sâu, phải đối mặt với sự hấp dẫn như vậy, thật sự rất hao tổn công phu.
Trịnh Hiểu Yến cười khanh khách thành tiếng, lập tức đứng thẳng lên, khẽ kéo vạt áo lại, nói thầm một câu:
- Giả vờ! Xem anh giả vờ tới khi nào!
Tay chân Bí thư Lưu hơi luống cuống ngay.
Ác thật!
Thật sự độc ác!
- Bí thư Lưu, em đã nói với anh từ lâu, em thích anh. Em muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh. Nhân đây em thông báo với Bí thư Lưu một tiếng, ngày mai em và các đồng sự của em sẽ đến đây làm việc. Anh xem mà giải quyết đi.
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười, uốn éo cái eo thon nhỏ, lộp cộp bước ra cửa, thuận tiện nói lại mấy câu.
Làn gió thơm xa dần, Bí thư Lưu cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cấp dưới này, hống hách thế đấy!
Miệng khô lưỡi đắng, Bí thư Lưu nâng tách trà lên, uống một hơi hết phân nửa, thở thật mạnh để tống hết trọc khí trong lòng ngực.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
Trong nháy mắt nhận điện thoại, Bí thư Lưu đã khôi phục lại giọng nói bình tĩnh, không còn chút sợ hãi.
Trong điện thoại truyền đến giọng cười ha hả của Lục Mặc:
- Ha ha, Bí thư Lưu, xin chào. Giờ anh có thời gian không? Có chút việc, chúng ta nói chuyện với nhau đi.
- Được, xin Chủ tịch thành phố chờ một chút, tôi lập tức qua ngay.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.
Sau khi ngắt điện thoại, Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy, chậm rãi ra khỏi văn phòng, đi đến tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố. Lại nghe thấy trong gian phòng làm việc khác, Trịnh Hiểu Yến đang nói cười hi hi ha ha với Mạc Sầu. Hai người đều chính tông là con gái Bắc Kinh, giọng của Mạc Sầu thì trong trẻo sáng sủa, giọng Trịnh Hiểu Yến thì hơi khàn khàn, lại có một sức hút không nói nên lời, cả hai đều hấp dẫn mười phần.
Không biết từ khi nào mà Trịnh Hiểu Yến lại thân thiết với Mạc Sầu như thế.
Con nhà tông, tất nhiên cũng có bản lĩnh.
Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu, âm thầm cười khổ một tiếng. Mấy tháng sau này, khu vực làm việc của Đảng ủy Công an trước nay vốn thanh tĩnh sẽ náo nhiệt hơn nhiều. Trịnh Hiểu Yến vốn là người không chịu ngồi yên mà.
Ra khỏi trụ sở Thành ủy, trong đầu Bí thư Lưu không còn bóng dáng của Trịnh Hiểu Yến và Mạc Sầu mà chỉ là bộ dáng của Lục Mặc. Lúc này Lục Mặc muốn tìm hắn nói chuyện công tác gì Bí thư Lưu cũng không rõ lắm.
Tất nhiên Lưu Vĩ Hồng không biết, từ cửa sổ văn phòng Đảng ủy Công an, có bốn ánh mắt lóe sáng, luôn nhìn theo dáng người cao cao của hắn.
Thư ký Lục Mặc đứng bên ngoài văn phòng, kính cẩn chờ đón Bí thư Lưu quang lâm, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng đã mỉm cười lên tiếng:
- Bí thư Lưu, xin chào, Chủ tịch thành phố Lục đang chờ anh.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu đáp lễ.
Vào văn phòng Lục Mặc, Lục Mặc đã đứng ở sô pha đãi khách chờ từ lâu, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng bước vào, liền cười ha hả đưa tay ra:
- Bí thư Lưu, xin chào, xin chào.
Lục Mặc trịnh trọng khác thường như thế, rõ ràng có vẻ hơi khoa trương. Tất cả mọi người đều là đồng sự trong bộ máy, hơn nữa, nghiêm túc mà nói, Lưu Vĩ Hồng chỉ là thế hệ con cháu, dù về tuổi tác, lý lịch kinh nghiệm, hay chức vụ, đều không thể so với Lục Mặc.
Chỉ có thể nói, chuyện công tác mà Lục Mặc sắp nói với Lưu Vĩ Hồng, ông ta không có lòng tin. Uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Cửu An hiện giờ không dưới Chủ tịch thành phố Lục. Chủ tịch thành phố Lục cũng chỉ có thể thương lượng với Bí thư Lưu tìm cách giải quyết, không thể mạnh bạo được.
- Chủ tịch thành phố Lục, xin chào.
Nếu người ta đã khách khí, thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thể kiêu ngạo được. Hắn lập tức bước lên, bắt tay Lục Mặc, trên mặt cũng tươi cười như vậy.
Hai người chào hỏi mấy câu, Lục Mặc liên thanh mời Lưu Vĩ Hồng ngồi. Hai người ngồi theo thứ tự chủ khách, thư ký vội vàng dâng trà.
- Bí thư Lưu, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng được chứ hả?
Sau khi ngồi xuống, Lục Mặc gấp gáp mời thuốc Lưu Vĩ Hồng, vui vẻ hỏi han, thật giống như bạn tốt nhiều năm đang nói chuyện phiếm, không khí rất thân tình.
Lưu Vĩ Hồng nhận điếu thuốc, cầm bật lửa châm thuốc cho Lục Mặc, mỉm cười đáp:
- Cơ bản cũng sắp xếp ổn rồi, hai ngày nữa có thể chính thức làm việc.
- Ha ha, Bí thư Lưu làm việc luôn nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát. Chủ tịch tỉnh Lý mang công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở thành phố ta cho Bí thư Lưu chủ quản thật sự là người có mắt nhìn. Ha hả, công tác này mà làm tốt, kinh tế của thành phố chúng ta đều khởi sắc.
Lục Mặc vào thẳng vấn đề.
Như thế cũng phù hợp với tính cách của Lục Mặc từ trước đến nay, đồng thời, cũng vì đối mặt với Lưu Vĩ Hồng mà Lục Mặc mới thẳng thắn như vậy. Biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói:
- Ha ha, cũng vì không có trâu bắt chó đi cày thôi. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu không thể không có sự ủng hộ của Chủ tịch thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố.
- Đương nhiên, đương nhiên, tôi chắc chắn phải ủng hộ công tác của Bí thư Lưu, bụng làm dạ chịu mà. Bí thư Lưu, có liên quan đến vài cán bộ phụ trách Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi muốn thương lượng với anh một chút. Có những người, tôi biết có thích hợp với Bí thư Lưu hay không.
Lục Mặc nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia