To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 964: Hai Năm Sau Có Thể Xảy Ra Vụ Án Gián Điệp Lớn
hưng Lưu Vĩ Hồng vẫn không chùn bước, mang bài văn đăng ra ngoài. Đã biết rõ có vấn đề lớn mà không lên tiếng thì không phải là tính cách của Lưu Vĩ Hồng. Kiếp trước, nhà họ Lưu suy bại quá nhanh, Lưu Vĩ Hồng vẫn còn là một kẻ ngu ngốc ham chơi đã từ một gã con nhà quyền quý biến thành tép riu. Đối mặt với tất cả những chuyện như thế, không cần phải nói, hắn còn không dậy nổi để đi làm. Dù có suy nghĩ đến những vấn đề đó, hắn chỉ là lực bất tòng tâm.
Dù cho bài văn có quan điểm chính trị như thế nào, đều rất có thể mang thêm tai họa đến cho cuộc sống vốn đã không như ý của hắn, chưa nói đến là giới truyền thông không dám đăng bài báo ấy cho hắn.
Nhưng đời này tất nhiên là khác hẳn.
Nếu đã lên chính đàn, thì những lời nên nói nhất định phải nói.
Vân Vũ Thường ngắt lời nói:
- Vĩ Hồng, bài văn đó của anh, cha em xem qua thấy rất có lý. Mấy hôm trước, các hội viên cổ đông của câu lạc bộ cũng nói đến vấn đề công nhân viên chức thất nghiệp và tổ chức lại doanh nghiệp nhà nước, mọi người đều nhất trí rằng quan điểm của anh rất đáng coi trọng, quả thật nên kiện toàn hệ thống bảo hiểm xã hội mới có thể thi hành quy chế thất nghiệp.
Những lời này Vân Vũ Thường không định nói vào lúc này. Giao thừa, tán gẫu việc nhà, nói đến chuyện trời nam biển bắc, khiến mọi người cười thoải mái một chút, chẳng phải tốt hơn sao? Vì Vân Vũ Thường thấy Lâm Mỹ Như có vẻ lo lắng về việc này mới phải xen ngang vài câu như thế.
Quả nhiên Lâm Mỹ Như nghe nói Vân Hán Dân cũng thấy bài văn này rất có lý, vẻ lo lắng trên mặt cũng mờ dần. Dù sao thông gia của bà cũng là Bí thư Tỉnh ủy. Bí thư Tỉnh ủy cho rằng có lý thì ắt là chẳng có vấn đề gì lớn.
Chuyện chính trị bà cũng không hiểu nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai là được rồi.
Lưu Thành Gia thản nhiên nói:
- Đã làm cán bộ thì nên làm tốt chức trách của mình. Nếu nhìn ra vấn đề, đề xuất thực sự cầu thị thì cũng không có gì phải sợ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức gật đầu cho là phải.
Lưu Thành Gia nhìn kỹ con trai mình, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt chứa chan vẻ vui mừng và tự hào, cùng với tình yêu thương dào dạt. Đứa con trai này, lúc trước Lưu Thành Gia lo đến nát ruột, thậm chí còn hơi nản lòng thoái chí. Nào ngờ trong nháy mắt đột nhiên tính tình hắn thay đổi rất lớn. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng thật sự khiến Lưu Thành Gia hài lòng vô cùng, không còn trách gì nữa.
Hai mươi sáu tuổi đã là cấp phó giám đốc sở, chủ trì công tác trấn áp ở một thành phố, trong vòng bốn năm tháng đã bắt giữ được hơn một ngàn phần tử phạm tội, dân chúng vui mừng vô cùng. Đó là bản lĩnh cỡ nào? Đẳng cấp nào? Lưu Thành Gia biết rằng cả khi ông còn trẻ cũng không có được uy phong như thế.
Cảm nhận được sự khích lệ của cha, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng bồng bềnh một cảm giác ấm áp.
Lâm Mỹ Như lại hỏi:
- Vũ Thường này, thời gian này con không ở cùng với Vĩ Hồng sao?
Hết lo lắng, Lâm Mỹ Như lại vội nghĩ đến chuyện cháu nội, chỉ có điều là ngay trước mặt mọi người, bác sĩ Lâm muốn hỏi khéo một chút. Nhưng vẻ mặt gấp gáp này, sao Vân Vũ Thường sao lại không nhìn ra, lập tức khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ hiếm có.
- Mẹ, Vũ Thường cách một thời gian thì đến Cửu An thăm con. Cô ấy hiện là bà chủ lớn, việc kinh doanh cũng khá bận rộn. Cô ấy đang gấp rút xẻ thịt người Nhật Bản, khi Chủ tịch Vân buôn bán có lời nhất định sẽ hiếu kính với mẹ mà…
Biết vợ đang xấu hổ, Bí thư Lưu phải “ra tay giải cứu” cho vợ, nhưng lại mang nhiều phần trêu tức.
Vân Vũ Thường liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Bàn tay thon dài của cô véo mạnh eo của Lưu Vĩ Hồng một trận.
Lâm Mỹ Như liền nói:
- Ôi chao, kiếm nhiều tiền đương nhiên là chuyện tốt, nhất là kiếm tiền của người ngoại quốc. Nhưng Vũ Thường này, tiền kiếm hoài cũng không hết, đến lúc nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi thôi. Phụ nữ mà, lúc còn trẻ nhất định phải ăn khỏe, nghỉ tốt, sinh con cũng mạnh khỏe hơn.
Bác sĩ Lâm rốt cuộc không kìm nổi, nói thẳng đến chuyện sinh con rồi.
Vân Vũ Thường càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng:
- Dạ, con biết rồi.
Thật ra Vân Vũ Thường vẫn rất chú ý chăm sóc bản thân. Hiện giờ cô cũng không còn là giám đốc công ty nữa, chính thức trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị, mang chức Tổng giám đốc giao cho trợ lý. Chuyện hàng ngày ở công ty, cơ bản không hề hỏi đến, cũng giống như Bí thư, chỉ hỏi phương hướng mà thôi. Trên thực tế, Vân Vũ Thường ở kiếp trước hơn bốn mươi tuổi rồi cũng vẫn còn tươi trẻ, xinh đẹp quyến rũ động lòng người, phong tư thanh nhã.
Tuy nói dung nhan là do trời sinh, nhưng chuyện chăm sóc quả nhiên cũng không kém phần quan trọng.
Lưu Hoa Anh không kìm nổi, liền cười khanh khách, nhướn mày nháy mắt với Vân Vũ Thường, vẻ mặt hơi “lén lút”. Cô là sinh viên thời đại mới, thông minh sắc sảo, dù cho là cô gái chưa kết hôn, nhưng sao có thể không biết được tâm tư của mẹ mình?
Lâm Mỹ Như liền bắt đầu “giáo huấn” đến con gái mình:
- Hoa Anh, con đừng có cười, con cũng phải chú ý chăm sóc cơ thể. Cơ thể là tiền vốn của sinh mạng đó. Đừng tưởng còn trẻ là có thể tùy tiện làm việc vào thời gian phải nghỉ ngơi. Sau này phải ngủ đúng giờ, buổi tối không được chơi máy tính muộn quá.
Năm 94, internet vừa bắt đầu rầm rộ, đa số máy tính vẫn chưa nối mạng, nhưng cũng đã có rất nhiều trò chơi nhỏ vui nhộn cho thế kỷ hai mươi mốt. Máy tính sau này có chút đáng sợ, nhưng có rất nhiều người trẻ tuổi ham chơi cũng yêu thích không rời tay, bao nhiêu là người nghiện.
Lưu Hoa Anh đúng là rất có điều kiện để chơi trò chơi. Cô đi làm nhà nước, tiền lương và đãi ngộ không tệ, trong nhà hoàn toàn không có gánh nặng gì cả, mẹ và chị dâu còn thường tiếp tế cho. Nhất là Vân Vũ Thường, mấy mươi ngàn tệ thì không xem vào đâu. Lưu Hoa Anh giờ thường xuyên mặc hàng hiệu, hơn phân nửa là Vân Vũ Thường mua cho cô. Tình cảm giữa bọn họ rất tốt.
Có điều kiện may mắn như vậy, Lưu Hoa Anh không thích trò chơi trên máy tính mới là việc lạ.
Lưu Hoa Anh bị “trúng đạn” không dám tùy tiện phản bác, chỉ thè lưỡi cười hì hì.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không tiện bỏ rơi Đổng Vĩ, liềm quay đầu qua hỏi:
- Đổng Vĩ, công tác của các cậu trong Bộ An Ninh Quốc gia trong thời gian này chắc nhiều việc lắm?
Đổng Vĩ khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này cũng không dễ nói lắm. Công tác ở Bộ An ninh Quốc gia, khi nhàn thì cũng rất là nhàn, nhưng khi bận rồi thì thật sự không tự chủ được. Hơn nữa, khi nào bận, khi nào không bận không do chúng em quyết định được.
Lời này là thật lòng, mọi người cũng biết việc phá án rồi đó, anh bận hay không đều do đám tội phạm định đoạt.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục thảo luận về công tác của Bộ An ninh Quốc gia nữa. Trong mắt hắn, Bộ An ninh Quốc gia cũng không phải thần bí khó lường, nhưng với thân phận hiện tại của hắn, nói đến chuyện nội tình của Bộ An ninh Quốc gia cũng phải cẩn thận một chút mới thích hợp. Nhân vật chính trị không dễ dàng đề cập đến công tác an ninh quốc gia, đó là không sáng suốt. Sau khi kiến quốc, an ninh quốc gia và hệ thống quân đội cũng không phải không có án gì lớn, thậm chí còn có vị thủ lĩnh quân đội có gan dám chống đối thủ trưởng cấp cao nhất.
Nghĩ đến đây, lòng Lưu Vĩ Hồng máy động, hai hàng lông mày giương lên, dường như nhớ đến chuyện gì đặc biệt quan trọng. Chuyện này, cha hắn và Đổng Vĩ đang ngồi trước mặt đây, đều có thể có quan hệ.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song kia, hai năm sau, khi địa khu Bảo Đảo định tổ chức tuyển cử. Tiếng xấu còn lưu lại đến đời sau, tuyển cử lãnh đạo địa khu Bảo Đảo lần thứ nhất. Phần tử độc lập ở Địa khu Bảo Đảo công khai tự xưng là hậu duệ của người Nhật Bản, lúc này vẫn còn ra vẻ cán bộ đạo mạo, nắm quyền ở địa khu Bảo Đảo.
Để cảnh cáo mọi người không được chơi với lửa, hai năm sau, lãnh đạo cấp cao trong nước quyết định diễn tạp quân sự với quy mô lớn ở eo biển địa khu, làm kinh sợ hậu duệ của đám người lòng lang dạ sói. Nhưng lần diễn tập đó, sự thật chứng minh là để lộ bí mật. Sự kiện quân diễn, địa điểm, biên chế, trang bị… tất cả đều bị địch nắm rõ như trong lòng bàn tay, khiến cho lãnh đạo cao cấp trong nước cũng bị liên lụy vào một vụ án gián điệp trong toàn quân. Một vị lãnh đạo cấp tướng trong quân đội không ngờ bị bộ môn tình báo quân sự ở địa khu Bảo Đảo phát hiện là gián điệp, hơn nữa còn biểu hiện rất sinh động.
Chuyện này, trước khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng chẳng những đã xem được các tài liệu liên quan trên internet, mà lúc nói chuyện phiếm với Lưu Thành Gia cũng có đề cập tới. Sau khi nước cộng hòa kiến quốc, bên trong quân đội đã có đề cập tới một vụ án gián điệp liên quan đến sĩ quan cấp cao. Các vụ án gián điệp trước năm 2000 đều bị kết án tử hình.
Ngoài ra, vì bị vụ án liên lụy, rất nhiều tướng lãnh trong quân đội đều bị bỏ cũ thay mới, được cho là một trận động đất vô cùng lớn.
Nhưng lúc này, tất cả còn có thể sửa chữa.
Lưu Vĩ Hồng phải ngăn cản chuyện này. Cha hắn đang trấn thủ ờ quân khu Đông Nam, trong vòng hai ba năm tới sẽ không rời khỏi cương vị. Như vậy, hai năm sau, khi cuộc diễn tập lớn đó diễn ra, dù Lưu Thành Gia không phải đảm nhiệm vị trí chỉ huy cao nhất thì chắc chắn cũng là người quan trọng trong bộ chỉ huy. Nếu sự kiện để lộ bí mật xảy ra, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng lớn đến Lưu Thành Gia.
Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Hơn nữa, nếu vụ án này có Đổng Vĩ tham gia phá án, đối với Đổng Vĩ mà nói, đó là một công lớn. Đổng Vĩ xuất thân thế gia, tuổi trẻ như thế đã lập được công lớn, không thể nghi ngờ là có được trợ lực rất lớn.
Nhưng còn có một chuyện quan trọng. Lưu Vĩ Hồng không biết làm cách nào để có thể nói với Đổng Vĩ về chuyện này.
Lưu Hoa Anh vô tâm nói:
- Đổng Vĩ, anh nên xin chuyển về Kinh Hoa đi, dù sao giờ anh cũng đâu có ở chung với bác Đổng đâu.
Đổng Vĩ lập tức nói:
- Được, để anh xin.
Người trẻ tuổi đang say đắm trong tình yêu, cho dủ Lưu Hoa Anh không đề nghị, Đổng Vĩ cũng tìm cách được điều đến Kinh Hoa để đoàn tụ với bạn gái. Khóe miệng Lưu Hoa Anh hơi nhếch lên, dường như rất hài lòng về Đổng Vĩ.
- Đợi đã, Đổng Vĩ. Chuyện này ta cần thương lượng lại, không được vội vã quyết định.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên nói.
Ánh mắt mọi người đều dừng cả trên người Lưu Vĩ Hồng.
- Anh, anh có ý gì vậy?
Lưu Hoa Anh hơi bất mãn ồn ào hỏi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Không có việc gì, chờ anh và Đổng Vĩ thương lượng một chút rồi mới nói. Chuyện rất quan trọng, em đừng trẻ con như thế.
Duy Linh
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia