A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 909: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân?
g30 tối, xe Blue Bird xuất hiện trước cửa khách sạn Ngân Yến.
Nhìn qua, khách sạn Ngân Yến cũng không khác trước. Đèn neon ngũ sắc thật to lập lòe mời gọi, nhưng bãi đậu xe ô tô ở đây thì chỗ trống còn khá nhiều.
Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn, An Tử Hiên, Bành Anh An cùng hai người Chi đội phó Chi đội hình cảnh và một người Chi đội phó Chi đội trị an khác đang đứng chỉnh tề ở cửa chờ Bí thư Lưu giá lâm.
Giờ tan tầm, mọi người tụ họp, không ai mặc cảnh phục. Giữa lúc này, một đám đông cảnh sát xuất hiện vào buổi tối ở khách sạn Ngân Yến không phải là chuyện tốt.
Bên cạnh Bành Anh An còn có một người đàn ông cao lớn cường tráng, không có vẻ gì là người xấu, chính là ông chủ của khách sạn Ngân Yến, Thẩm Vân Thiên. Bí thư Lưu đại giá quang lâm, ông chủ Thẩm phải đích thân ra cửa đón tiếp.
Xe Blue Bird dừng lại xong, Thẩm Vân Thiên liền bước nhanh tới, mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, tươi cười nói:
- Bí thư Lưu, hoan nghênh hạ cố đến khách sạn Ngân Yến.
Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ cười đáp:
- Giám đốc Thẩm khách sáo rồi.
Hắn chủ động bắt tay Thẩm Vân Thiên.
Thẩm Vân Thiên được diễm phúc như thế cảm thấy kinh sợ, vội vàng đưa cả hai tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng. Hai mắt gã hơi mở to, vị con ông cháu cha ở Bắc Kinh, vị Bí thư Đảng ủy Công an thành phố này, không ngờ bàn tay lại rất thô ráp, khiến Thẩm Vân Thiên có cảm giác như đã từng quen biết.
Bàn tay của giám đốc Thẩm cũng rất xù xì. Đã nhiều năm rồi, tài nghệ của Thẩm Vân Thiên vẫn chưa giảm sút. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng cũng là “người đồng đạo”, Thẩm Vân Thiên chưa từng nghĩ đến điều này. Hay là lời đồn nghe được trong dân gian ở Cửu An là thật? Bí thư Lưu đúng là một người giỏi võ, có thể nô đùa với mấy người đàn ông lực lưỡng?
Có một cô gái xinh đẹp thướt tha bước từ phía bên kia của chiếc Blue Bird xuống, đúng là Phạm Băng Phượng.
Phạm Băng Phượng và Lưu Vĩ Hồng đến dự tiệc cùng nhau khiến Thẩm Vân Thiên không còn điều gì có thể làm gã hoảng hơn. Trên mặt đám người Tiết Bác Vũ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Phạm Băng Phượng là nhân viên công tác trong Đảng ủy Công An, trường hợp xuất hiện trong những bữa tiệc công khai cũng không có gì. Nhưng cuộc họp hôm nay mang tính chất cá nhân, sao Bí thư Lưu có thể dẫn Phạm Băng Phượng tới?
Bí thư Đảng ủy Công an thành phố tuổi trẻ anh tuấn vốn đã bị săm soi, còn phó Chánh văn phòng xinh đẹp kiều diễm, cho dù bình thường không có việc gì cũng đã là đề tài bàn tán của mọi người rồi. Sao thời khắc quan trọng thế này mà Bí thư Lưu lại không thèm để ý đến lời đồn đại?
Lưu Vĩ Hồng hôm nay ăm mặc ngẫu hứng. Quần áo Versace màu xám trắng, giày da mềm màu vàng nâu, vô cùng đẹp trai, phong độ, không ai có thể liên tưởng được người trẻ tuổi đẹptrai này với “anh hùng trừ ác” trong miệng người dân Cửu An.
Phạm Băng Phượng cũng rất thoải mái, tươi cười chào hỏi đám người Tiết Bác Vũ. Nhìn thấy Phạm Băng Phượng tươi cười hớn hở, lại nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng giả vờ đạo mạo vui vẻ, Bành Anh An tức giận khôn kể.
- Bí thư Lưu, Cục trưởng Tiết, các vị lãnh đạo, mời!
Thẩm Vân Thiên nhiệt tình mời.
Bên này đang náo nhiệt tưng bừng, một chiếc xe Santana cũ chạy chạy vào, ngừng lại. Vương Triệu Tung và Hà Mẫn bước xuống, theo sau đám người Lưu Vĩ Hồng, tiến vào khách sạn Ngân Yến. Là Lưu Vĩ Hồng báo cho họ biết. Lưu Vĩ Hồng cũng biết hôm nay đến khách sạn Ngân Yến ăn cơm cũng không có gì nguy hiểm. Dĩ nhiên Thẩm Vân Thiên và Bành Anh An cũng không có lá gan lớn như vậy. Báo cho Vương Triệu Tung và Hà Mẫn tới đây, chủ yếu là để bọn họ đi ra ăn một bữa cơm. Ở nhà buồn bực mãi cũng không phải chuyện tốt.
Bí thư Lưu đại giá quang lâm, tất nhiên khách sạn Ngân Yến phải sắp đặt chu toàn. Thẩm Vân Thiên đích thân đưa mấy người Lưu Vĩ Hồng tiến vào phòng riêng sang trọng nhất. Phải nói là trước đây khách sạn Ngân Yến kinh doanh tốt vô cùng, trên cả nhà khách Sở Thiên. Không chỉ vì có thân phận đại ca của Thẩm Vân Thiên mà vì mức độ trang hoàng và tiện nghi ở khách sạn Ngân Yến vượt xa nhà khách Sở Thiên. Người kinh doanh mở tiệc chiêu đãi cán bộ lãnh đạo, hoặc là cán bộ lãnh đạo mở tiệc chiêu đãi cán bộ lãnh đạo cấp trên nữa, tất nhiên phải ở khách sạn xa hoa nhất.
Nếu không như thế thì sao biểu lộ được địa vị cao cao tại thượng vượt trội của lãnh đạo được?
Cũng vì thế, ở kiếp sau mới có việc người phụ trách tập đoàn rượu Mao Đài, sau khi trung ương tuyên bố là không cho phép quan chức uống rượu Mao Đài trong yến tiệc, đã dám đứng trước mặt mọi người, hỏi phóng viên săn tin: “Cán bộ không uống Mao Đài thì uống cái gì?”
Anh ta đã quên một điều, cán bộ lãnh đạo không nhất định phải uống cái gì!
Ai quy định cán bộ lãnh đạo dự tiệc phải uống rượu ngon?
Đi vào phòng riêng, chỉ thấy trên bàn tròn đã bày đầy thức ăn, nhiều vô số, có lẽ không dưới hai ba mươi món, tay nghề cực cao.
- Bí thư Lưu, xin mời. Biết hôm nay Bí thư Lưu đến quán nhỏ của tôi, tôi đã tự sắp xếp, xin Bí thư Lưu bỏ qua.
Thẩm Vân Thiên nhiệt tình mời Lưu Vĩ Hồng ngồi vào vị trí chủ tọa, miệng nói liên thanh.
Phạm Băng Phượng không đợi được mời, tự nhiên ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng, dường như đó là chuyện đương nhiên vậy. Thế này, các cán bộ dự tiệc vào giờ tan sở, tụ họp cá nhân nhưng cũng rất chú ý đến vị trí ghế ngồi, tôn ti cao thấp không thể sai trật tự. Truyền thống “quốc túy” được hình thành từ mấy ngàn năm không thể thay đổi được.
Nhưng không ai cảm thấy Phạm Băng Phượng đang đi quá giới hạn. Cô vốn không nên xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay nhưng đáng tiếc lại có mặt, cũng nên ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng, như thế mới “hợp lý”.
Hiện nay đất nước mở cửa, tư tưởng phương tây xâm nhập, vài quan niệm bảo thủ cũng đã thay đổi. Người đẹp xuất hiện bên cạnh lãnh đạo cũng là cảnh tượng khá quen thuộc. Đừng nói tới Lưu Vĩ Hồng và Phạm Băng Phượng tuổi tác tương đương, rất nhiều người đẹp đi bên cạnh các lãnh đạo cơ bản đều là hàng con, thậm chí là hàng cháu của họ.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, cười nói:
- Giám đốc Thẩm, thức ăn như vậy có phải là nhiều quá không, ăn không hết đâu.
Thẩm Vân Thiên vội vàng nói:
- Bí thư Lưu lần đầu tiên đến thăm quán nhỏ của tôi, trong lòng tôi có chút sốt ruột, cố gắng làm món ngon, chỉ sợ không hợp khẩn vị Bí thư Lưu. Thức ăn ở Cửu An chúng tôi vốn không giống thức ăn Bắc Kinh cho lắm.
Thân hình Thẩm Vân Thiên cao lớn không thua gì Lưu Vĩ Hồng, nhưng nói chuyện lại rất “nhã nhặn”. Nếu không phải tất cả mọi người đều biết tường tận về gã, e là chẳng mấy người lại nghĩ gã là tên trùm đám lưu manh lớn nhất Cửu An.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Giám đốc Thẩm khách sáo quá. Tôi tuy là người Bắc Kinh, nhưng mười mấy tuổi đã đi học đại học ở Sở Nam, sau này cũng đi làm ở Sở Nam, cũng xấp xỉ mười năm, từ lâu đã là người Sở Nam rồi.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thức ăn ở Sở Nam chúng tôi, không có đặc điểm gì khác, chỉ là nhiều dầu, nhiều gia vị, khá cay. Người ăn không quen phải cố lắm mới được, nhưng sau khi ăn được thì lại thích thú say mê.
Hạ Hàn cười nói:
- Giám đốc Thẩm nói không sai. Thức ăn Sở Nam chính là món ăn số một, quả thật ăn đến ghiền luôn.
Hạ Hàn vốn không muốn nhìn thấy Thẩm Vân Thiên, đã thầm nghĩ rút súng ra bắt gã. Nhưng hiển nhiên Nhị Ca đang nói chuyện “lễ nghĩa”, trò chuyện vui vẻ với Thẩm Vân Thiên, Chi đội trưởng Hạ cũng chỉ có thể nén lửa giận, làm bộ làm tịch theo.
Thẩm Vân Thiên cười ha hả nói:
- Đúng đúng đúng, Chi đội trưởng Hạ nói quá đúng. Từ lâu đã nghe danh Chi đội trưởng Hạ là một hảo hán, tôi luôn muốn uống một ly rượu với Chi đội trưởng Hạ. Cuối cùng hôm nay đã tìm được cơ hội rồi.
Hạ Hàn cười nói:
- Giám đốc Thẩm quá khen, tôi không dám nhận là hảo hán đâu. Chúng tôi làm công an đúng là số khổ, không được như giám đốc Thẩm, làm ông chủ lớn, giắt bạc triệu trong thắt lưng, mỗi ngày đều thoải mái.
- Ha ha, Chi đội trưởng Hạ khiêm tốn rồi. Trước mặt Bí thư Lưu, sao tôi dám tự xưng là ông chủ lớn. Phu nhân Bí thư Lưu mới thật sự là ông chủ lớn đó. Thẩm Thiên Vân tôi cũng chỉ là người nhà quê thôi…
Thẩm Thiên Vân miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt không có vẻ gì là xấu hổ. Bà xã phú hào của Lưu Vĩ Hồng dù sao gã cũng chưa từng gặp mặt. Ở Cửu An, giám đốc Thẩm có thể được xếp vào hàng giàu có bậc nhất cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cưới được một người vợ là bà chủ lớn như vậy cũng không dễ dàng gì. Trừ phi có một ngày tôi được điều đến Giang Khẩu làm việc, nếu không vấn đề hai người ở hai nơi thế này luôn không giải quyết nổi.
- Ha ha, vì thế nên Tô Đông Pha mới nói: trời lúc quang đãng, lúc âm u, trăng có tròn có khuyết, người có thăng có trầm. Trên thế giới này vốn khó có chuyện thập toàn thập mỹ. Nếu Bí thư Lưu thấy Thẩm Vân Thiên tôi vừa mắt, sau này thường xuyên đến quán nhỏ của tôi ngồi chơi. Việc khác tôi không giúp được, nhưng có thể uống rượu, tán gẫu với anh cả ngày thì miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Thẩm Vân Thiên cười nói, ánh mắt lướt qua mặt Phạm Băng Phượng.
Thật ra, khi nhận được điện thoại của Bành Anh An nói Lưu Vĩ Hồng tối nay muốn đến khách sạn Ngân Yến ăn cơm, đầu Thẩm Vân Thiên hoạt động liên tục, luôn suy nghĩ xem Lưu Vĩ Hồng có dụng ý gì, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ. Thẩm Vân Thiên “hùng cứ” Cửu An nhiều năm, hô mưa gọi gió, người duy nhất khiến gã cảm thấy căng thẳng chỉ có Lưu Vĩ Hồng.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Phạm Băng Phượng từ chiếc xe Blue Bird bước xuống, Thẩm Vân Thiên liền thấy an tâm.
Thấy Phạm Băng Phượng lại tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng như vậy, Thẩm Vân Thiên lại càng an tâm hơn.
Dù cho phẩm chất anh hùng của Lưu Vĩ Hồng mày rất cao nhưng cũng khó qua được ải mỹ nhân.
Vốn từ trước đến nay, Thẩm Vân Thiên không tin trên thế giới này lại có người tuyệt đối không có nhược điểm.
Đã an lòng, Thẩm Vân Thiên lập tức khôi phục lại bản tính tự nhiên, trước mặt cả đám cảnh sát như vậy cũng không hế luống cuống, tự nhiên thoải mái làm chủ nhà.
Ngay lập tức có hai nhân viên phục vụ mặc sườn xám, dung mạo và dáng người đều rất đẹp, lượn lờ tiến đến, rót rượu cho các vị lãnh đạo. Rượu là rượu Ngũ Lương, xem ra Thẩm Vân Thiên hiểu rõ sở thích của Lưu Vĩ Hồng như lòng bàn tay.
Lại có nhân viên phục vụ khác gắp thức ăn cho khách.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Phạm Băng Phượng nhấc lên, ngăn không cho nhân viên phục vụ gắp thức ăn cho Lưu Vĩ Hồng, chính tay cô gắp lấy, lại múc một chén canh thịt rắn đặt trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nói khẽ:
- Trước khi uống rượu phải ăn một chút để lót dạ, khó say hơn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên gật đầu, khí chất đại nam tử hán tràn đầy.
Động tác rất nhỏ này tất nhiên cũng không qua khỏi ánh mắt của Thẩm Vân Thiên, trong lòng gã thêm vui mừng, giơ chén rượu lên, nói lớn:
- Nào, Bí thư Lưu, Cục trưởng Tiết, Chi đội trưởng Hạ, Chi đội trưởng An, các vị lãnh đạo, tôi đại diện khách sạn Ngân Yến kính mọi người một ly, cảm ơn các vị lãnh đạo ủng hộ.
biglove
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia