Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 867: Mơ Mộng
ành rành một chuyện chém giết trong tiệm rượu Lý Gia Lĩnh, những người cầm quyền đã giết chết hai tên lưu manh có vũ trang chống lại lệnh bắt giữ, bắt được bốn mươi bảy tên lưu manh cốt cán, có thể coi như đại thắng. Cục Công an “tổng động viên” tất cả các phòng ban, thay phiên phỏng vấn đám người bị tình nghi đó. Tổng chỉ huy hành động lần này là đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đã được nhân dân xem như một vị thần, vẫn chưa trấn thủ ở Cục Công an. Sáng sớm, chiếc BlueBird vẫn như mọi khi, đưa Bí thư Lưu vào tòa nhà Thành ủy.
Các đồng chí trong Đảng ủy Công an kinh ngạc nhìn Bí thư Lưu trước sau như một, bình tĩnh bước vào văn phòng trên lầu hai, trên mặt không hề có vẻ gì là hưng phấn kích động hay chút gì đắc ý.
Bí thư Lưu tất nhiên cũng không rõ, giờ phút này có bao nhiêu ánh mắt tò mò chăm chú nhìn hắn.
- Băng Phượng, nhìn đến ngây người hả?
Trong một văn phòng phía đông trên lầu hai của trụ sở làm việc Thành ủy, một thiếu phụ khoảng ba mươi mấy xuân xanh nói đùa với Phạm Băng Phượng, đương nhiên giọng nói rất nhỏ.
Phạm Băng Phượng vừa rồi mới ghé vào cửa sổ nhìn ra xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đỏ bừng, mang theo tình cảm sùng bái, không hề để ý đến lời trêu chọc của thiếu phụ ấy, từ từ ngồi xuống, chống trên mặt bàn, hai tay nâng đôi má trắng hồng của mình, khóe miệng mỉm cười, hai mắt mơ màng, rõ ràng đã bước vào thế giới giấc mơ của chính mình.
Thấy dáng vẻ của Phạm Băng Phượng như thế, thiếu phụ ấy cũng bị lây nhiễm, thở dài nói:
- Cũng khó trách em thích anh ta đến như vậy, trà không nhớ, cơm không thèm. Đàn ông như Bí thư Lưu quả là Bạch mã hoàng tử trong giấc mộng của tất cả các cô gái…
- Hì hì, chị Kiều, chẳng lẽ chị cũng động lòng xuân sao? Muốn em nói không, chị đó, nhanh chóng bỏ anh Gia Hầu của chị đi, toàn tâm toàn ý đuổi theo Bí thư Lưu cũng được. Nói không chừng Bí thư Lưu thích loại phụ nữ thân hình nở nang chín chắn như chị đó.
Hóa ra Phạm Băng Phượng vẫn chưa rơi vào trạng thái thôi miên, nghe vậy lập tức chế nhạo người thiếu phụ.
- Được rồi, được rồi, cái con nhỏ này, chỉ biết nói hươu nói vượn.
Anh Hầu của em tuy không đẹp trai bằng Bí thư Lưu, nhưng anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng như thế chị đã rất hài lòng. Đàn bà mà, chỉ có người được đàn ông yêu thương mới có thể vui vẻ sống qua ngày. Băng Phượng, chị phải nói, điều kiện của em cũng không tệ, hay là em cứ thử đi?
Chị Kiều cười hì hì nói.
Đây là văn phòng Đảng ủy Công an, Phạm Băng Phượng là phó Chánh văn phòng, chị Kiều là cán bộ văn phòng. Phó Bí thư Đảng ủy Công an chuyên trách kiêm Chánh văn phòng Nhiêu Triệu Nghị có văn phòng riêng, không làm việc chung với hai cô. Bình thường trong văn phòng chỉ có hai người Phạm Băng Phượng và chị Kiều. Phạm Băng Phượng ngọt ngào, bản chất hoạt bát, tính chị Kiều lại thật thà chất phác, hai người rất hợp nhau, đồng chị đồng em, có gì đều nói với nhau.
Phạm Băng Phượng thở dài nói:
- Ôi chao, chị Kiều, chị đừng tấn công em nữa, người ta có bà xã rồi. Mà này, chị Kiều, em nghe nói lúc này bà xã Bí thư Lưu đang ở Cửu An, rất xinh đẹp, khí chất đặc biệt hay, có phải là thật không?
Chị Kiều liền trừng đôi mắt xinh đẹp lên:
- Sao chị biết được? Chị còn chưa gặp được bà xã hắn.
- Em cũng chưa gặp, chỉ nghe người ta nói. Có thể là thật không? Chị nghĩ thử đi, Bí thư Lưu đẹp trai như vậy, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, còn là con của Đại tư lệnh quân khu, cưới vợ sao kém cỏi được?
Chị Kiều cười nói:
- Điều đó thì chắc chắn. Nghe nói bà xã hắn là bà chủ lớn ở Giang Khẩu, hàng tỉ phú đó. Băng Phượng, dù kiêu ngạo đến đâu, em cũng đừng suy nghĩ nữa. Bọn họ là lãnh đạo lớn như vậy, phải chú ý đến ảnh hưởng. Nhưng nếu bà xã Bí thư Lưu là bà chủ lớn thì không thể ở lại Giang Khẩu trong thời gian dài ở Cửu An chúng ta. Vậy Bí thư Lưu không phải rất cô đơn sao? Băng Phượng, hay là em lấp chỗ trống đi?
Chị Kiều nói xong liền cười khanh khách không ngừng.
Cũng do quan hệ giữa cô và Băng Phượng cực tốt nên cô mới có thể đùa như thế, ngay cả chuyện làm phòng nhì lấp chỗ trống mà cũng có thể nói ra.
Phạm Băng Phượng xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, khẽ chà chân, sẵng giọng:
- Chị Kiều, chị còn nói nữa, em không thèm đếm xỉa với chị.
- Được, được, được, chị không nói nữa. Hì hì… Băng Phượng, vậy hôm qua em mua cái cà vạt Goldlion định tặng ai vậy? Em có bạn trai hả?
Chị Kiều miệng thì nói “không nói nữa” nhưng lại “truy đến cùng”. Không hề có ý buông tha cho Phạm Băng Phượng.
Phạm Băng Phượng bất ngờ, không kịp đề phòng, khuôn mặt mới hơi hồng hồng đã đỏ bừng lên, xinh đẹp không thể tả, quay đi, không dám nhìn chị Kiều.
Chị Kiều không cười, nói tiếp:
- Băng Phượng, không phải chứ? Em …thật sự muốn vậy sao? Không được đâu, sai lầm rồi!
Phạm Băng Phượng không nói lời nào, khuôn mặt đã đỏ càng đỏ hơn, khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Chị Kiều vội vàng bước đến cạnh Phạm Băng Phượng, hạ giọng nói
- Băng Phương, đừng ngốc thế!
Ánh đỏ trên mặt Phạm Băng Phượng dần tan mất, cô quay đầu lại, cười nói:
- Chị Kiều, chị thật là, đừng đùa chứ. Em chỉ là sung bái anh ta. Cửu An chúng ta cần có một vị bí thư chính trị pháp luật như vậy. Em tặng cà vạt cho anh ta, nói cho anh ta biết, cán bộ và quần chúng Cửu An đều ủng hộ anh ta.
Khi nói những lời này, Phạm Băng Phượng đã trở nên nghiêm trang, không có ý nói đùa chút nào.
Chị Kiều hồ nghi một bụng, nói:
- Thật như vậy sao? Như vậy cũng được, tỏ chút tâm ý của chúng ta. Đơn thương độc mã chấn chỉnh Cửu An không phải dễ dàng. Nhưng Băng Phượng này, em cũng đừng lừa chị. Có một số việc bình thường nói đùa cũng không sao, nhưng nếu làm thật, thì rắc rối rất lớn, nhất định phải chú ý.
Phạm Băng Phượng liền cười rộ lên, nói:
- Chị Kiều, xem chị nghiêm túc như vậy, nghiêm trọng thế sao? Chuyện này phải do hai bên tình nguyện, cho dù em cam lòng cũng phải xem người ta có nguyện ý hay không chứ? Tính đi tính lại, cũng như chị nói, chỉ là đùa thôi. Chị đừng bao giờ nói bậy với người khác đó.
- Em chấp nhận như vậy thì tốt rồi, chị chắc chắn không nói bừa đâu…
Chị Kiều gật đầu liên tục, nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy được cô không hề tin lời của Phạm Băng Phượng. Những chuyện thiếu nữ mơ mộng như vậy, cho dù bên ngoài có tác động thế nào cũng không được. Cho dù Phạm Băng Phượng nhất mực si tình, quấn lấy Lưu Vĩ Hồng, chị Kiều cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể lay tỉnh.
Lưu Vĩ Hồng ngồi trong văn phòng xem báo, Nhật báo Nhân dân, Nhật báo Quang minh, Nhật báo Sở Nam và Nhật báo Cửu An. Thân là lãnh đạo Thành ủy, phải luôn xem những tờ báo là tiếng nói của Đảng này, hiểu biết những động thái mới nhất trong tỉnh và Trung ương. Lại thêm những tin tức Lưu Vĩ Hồng thu thập được từ cá nhân, từ hai chiều thông tin mới có thể cho ra kết quả tương đối.
Tìm ra ý nghĩa, cố gắng nghiền ngẫm, hơn nữa phải tự mình nghiền ngẫm. Bất kể là tin tức công khai thu được từ báo chí hay cá nhân nào khác, đều không thể né tránh được dấu ấn của người khác. Hạng người hời hợt, mới nghe tiếng gió đã bảo là mưa, không có chủ kiến. Người tài chân chính luôn cẩn thận phân tích, kéo tơ lục kén, bỏ đi dấu ấn của người khác, cuối cùng mới là cái thật sự cần. Có lúc, Công an cảnh sát phá án cũng phải dùng đến kế này mới thu được hiệu quả.
Lưu Vĩ Hồng nghiền ngẫm, còn muốn cho người khác thấy hắn có tài tiên tri giác ngộ.
Nhưng người tiên tri này chỉ có thể biết đại thể, không biết cụ thể, chỉ điểm phương hướng chính xác. Hơn nữa, hiệu ứng con bướm ngày càng rõ ràng, trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ngày càng không thể dựa vào được, có nhiều thời điểm phải tự mình tìm hiểu.
Xem hết báo, Lưu Vĩ Hồng lấy những tài liệu mà Trình Viễn chuẩn bị, bắt đầu phê duyệt.
Đây là những tư liệu các cơ quan chính trị ba khu năm huyện cấp dưới thành phố Cửu An, bao gồm tư liệu của mấy Bí thư Đảng ủy Công an huyện, Cục trưởng Công an về tình hình trị an các quận huyện.
Lưu Vĩ Hồng nhậm chức chưa lâu, tinh lực trước mắt chủ yếu tập trung ở nội thành. Năm huyện dưới Cửu An tạm thời còn chưa để mắt. Nhưng tình hình trị an năm huyện phía dưới cũng không lạc quan lắm. Nội thành đã loạn như vậy, lưu manh tác oai, bá đạo hoành hành thì trị an năm huyện bên dưới chắc không tốt lắm, tình hình loạn như nội thành chắc sẽ tràn lan xuống dưới. Vì thị trấn tương đối nhỏ, quy mô các băng đảng lưu manh không thể giống như ở thành phố Cửu An. Giống như lúc chỉnh đốn trật tự xã hội ở thị xã Hạo Dương trước kia, thoải mái hơn nhiều so với thành phố Cửu An. Vừa ra chiêu thì mấy tên lưu manh đã phải đền tội, trong vòng mấy tháng đã khôi phục trật tự xã hội.
Nếu hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đã là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, ánh mắt tất nhiên không chỉ hạn hẹp ở thành phố Cửu An, nhất định phải gia tăng chú ý đến những nơi khác. Hiện tại nhất thiết phải hiểu biết chút ít tình hình cơ bản.
Đang xem tài liệu, cửa phòng đã bị gõ khẽ.
- Mời vào!
Lưu Vĩ Hồng không ngẩng đầu lên, cao giọng nói.
Cửa phòng lập tức được cẩn thận đẩy ra, một làn hương thơm ùa vào.
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên, thấy không phải Trình Viễn mà là Phạm Băng Phượng. Phạm Băng Phượng mặc áo tơ dài tay trắng tinh bằng lụa, chiếc váy đen bó sát người, áp chặt vào vóc dáng thon thả yểu điệu của cô, mái tóc đen nhánh mềm mại được bới lên tròn trịa trên bờ vai, khí chất thanh tao, đẹp đến mê người.
- Bí thư Lưu…
Phạm Băng Phượng nhìn một cái hộp trong tay, nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ cắn môi, hơi lắp bắp nói. Có lẽ vì quá căng thẳng nên bộ ngực no tròn phận phồng dồn dập.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười, thân mình hơi tựa về phía sau, nói:
- Sao thế, Tiểu Phạm?
- Dạ…không có gì, tôi mua một chiếc cà vạt tặng cho anh…
Phạm Băng Phượng lại càng lắp bắp hơn, do dự bước tới phía trước, hai tay đưa cái hộp đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Khuôn mặt xinh đẹp đã xấu hổ đến đỏ bừng, bộ ngực êm ái lại càng phập phồng thêm nữa.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướn mày.
- Em, em ủng hộ anh… Mỗi cán bộ quần chúng ở Cửu An đều ủng hộ anh.
Phạm Băng Phượng vốn đã chuẩn bị đầy đủ lý do để chống chế, nhưng khi đối mặt, ngay cả một câu trọn vẹn cũng không nói xong, vò đầu bứt tóc. Nói xong hai chữ “ủng hộ” này, Phạm Băng Phượng liền như một chú thỏ con hoảng sợ, quay người bỏ chạy, ngay cả lễ phép cơ bản cũng quên mất.
Nhìn dáng vẻ Phạm Băng Phượng nghiêng ngả lảo đảo, vòng eo thon nhỏ như dương liễu gặp gió nhẹ, Lưu Vĩ Hồng khá là ngạc nhiên.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia