I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 792: Thiệu Minh Chính Tự Sát
í thư…
Trần Khải Hoa vẫn là khá cẩn thận, cũng không có thất kinh la to, bước nhanh đuổi tới phía sau Lưu Vĩ Hồng cách đó không xa, mới hạ giọng kêu một tiếng, sắc mặt đã khôi phục khá bình tĩnh. Thời gian đi theo Lưu Vĩ Hồng tuy rằng không dài, Trần Khải Hoa cũng học được một ít bản lĩnh thấy biến không sợ hãi. Có một giáo viên tốt, thứ học được cũng sẽ nhiều hơn chút
Lưu Vĩ Hồng dừng bước, xoay người lại, nhìn phía Trần Khải Hoa.
Lão Diệp liền rất thức thời, tự động đi tới dưới một thân cây khác, cách Lưu Vĩ Hồng bảy tám mét. Rất rõ ràng, ở thành phố đã xảy ra chuyện quan trọng, bằng không Trần Khải Hoa tuyệt không vào lúc này vội vàng đuổi theo, cắt ngang y cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện. Lão Diệp trà trộn quan trường cũng có mười mấy năm, quy củ vẫn là hiểu được, có một số việc, không biết tốt hơn biết
Trần Khải Hoa đi đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:
- Vừa rồi Cục trưởng Hạ gọi điện thoại lại đây, nói là Thiệu Minh Chính ở trại tạm giam tự sát, lúc này đang cấp cứu ở bệnh viện nhân dân thị xã
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi chau lại:
- Tình hình thế nào?
- Nghe nói Thiệu Minh Chính đã cất giấu đũa ăn cơm, bẽ thành hai đoạn, mài nhọn nuốt vào trong bụng, bây giờ đang phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân
Trần Khải Hoa thuật lại báo cáo của Hạ Hàn, các cơ trên mặt không kìm nổi co giật vài cái, nuốt một ngụm nước miếng, thấy được y cũng bị sự cứng cáp của Thiệu Minh Chính làm cho hoảng sợ. Tên này, dám nuốt “con đao”, quả nhiên không phải người độc bình thường. Đối với bản thân cũng độc như vậy, khó trách đối với người khác càng độc hơn, chuyện xấu gì cũng làm ra được
Trần Khải Hoa xuất thân chính quy, vẫn luôn sống trong tầng lớp xã hội khá cao, cũng chưa từng nghĩ tới trên thế giới còn có kẻ liều mạng như vậy
Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng, hai hàng lông mày chau càng chặt hơn, trầm ngâm một hồi, mới nói với Trần Khải Hoa:
- Cậu trả lời điện thoại với Hạ Hàn, khiến bệnh viện toàn lực cứu chữa, đừng khiến Thiệu Minh Chính chết!
Tình hình phạm nhân đang bị giam giữ sợ tội tự sát, không hiếm thấy, toàn quốc các nơi thường xảy ra. Nhưng tình hình của Thiệu Minh Chính hơi đặc thù, vốn chính là “phi pháp” bắt giữ, nếu chết như vậy, chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn.
- Dạ
Trần Khải Hoa không nói hai lời, khẩn trương chạy đến bên ủy ban nhân dân thị trấn, chạy một hồi, xoay đầu nhìn lại, lại phát hiện Lưu Vĩ Hồng đã đi cùng lão Diệp, tiếp tục tiến đến trước, vừa đi vừa nói chuyện
Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Khải Hoa có chút choáng. Vốn y tưởng rằng sau khi bí thư Lưu nghe thấy tin tức này, nhất định sẽ gấp gáp chạy về thị xã giải thích tỉ mỉ tình hình. Không ngờ lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục cùng lão Diệp nói chuyện phiếm
Công phu điềm tĩnh này, quả thật rất giỏi
Trên người bí thư Lưu, còn có rất nhiều thứ đáng để y học hỏi. Nhưng không biết y có thể ở bên cạnh bí thư Lưu bao lâu
Hơn 4 giờ chiều, Lưu Vĩ Hồng mới kết thúc khảo sát ở thị trấn Đông Viên, cùng lãnh đạo khác ở thị xã, quay trở lại nội thành, xe không trở về trụ sở Thị ủy, trực tiếp đến bệnh viện nhân dân thị xã
Bên ngoài phòng bệnh săn sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân thị xã, Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đứng ở trên hành lang hút thuốc, vẻ mặt đều rất nghiêm túc. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức đi nhanh lên đón
- Tình hình như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh hỏi
- Chưa chết! Đã cứu được rồi!
Hạ Hàn đơn giản đáp
Long Vũ Hiên nói:
- Thằng nhóc này cũng rất độc. Một hơi nuốt hết 4 đoạn đũa vào, đều là hai đầu chuốt nhọn. Bao tử và các nội tạng khác đều bị đâm thủng. Cũng may phát hiện khá kịp thời, không lấy mạng gã. Hiện tại vừa mới làm xong phẫu thuật
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Gã cũng thật sự xem mình là gấu bắc cực rồi?
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn ngơ ngác nhìn nhau, không biết Bí thư Lưu có ý gì
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Người Eskimo ở bắc cực chính là dùng cách này để bắt giết gấu bắc cực…
Nói xong, Bí thư Lưu đã phổ biến một chút tri thức khoa học cho hai vị hãn tướng. Vốn người Eskimo ở bắc cực, săn bắt gấu bắc cực có kỳ chiêu, dùng thịt báo biển bao lại hai đầu miếng xương sụn được mài nhọn, làm thành thịt viên, rải ở trong khu vực hoạt động của gấu bắc cực, gấu bắc cực ăn thịt viên vào, băng tuyết tan chảy, miếng xương ở trong bụng nở ra sẽ đâm chết gấu bắc cực. Cũng cùng một đạo lý với Thiệu Minh Chính nuốt chiếc đũa nhọn
Long Vũ Hiên cười nói:
- Bí thư, tri thức của anh thật là uyên bác….
Hạ Hàn cũng cười:
- Đúng vậy, còn có chuyện như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy
Cũng không phải Lưu Vĩ Hồng cố ý khoe khoang, thấy hai vị hãn tướng đều có chút hổ thẹn, tự giác có thiệt cương vị công tác, Lưu Vĩ Hồng liền nói những lời như thế, giảm bớt một chút không khí khẩn trương. Sự tình đã xảy ra, lo âu bất an, chỉ là vô bổ. Mấu chốt là tiếp đến sẽ xử lý thế nào
- Nhưng gấu bắc cực hữu dụng hơn Thiệu Minh Chính nhiều, có được một con gấu bắc cực, đủ để một bộ lạc của người Eskimo ăn một thời gian, thằng nhóc Thiệu Minh Chính lại lãng phí rất nhiều thuốc men của chúng ta
Lưu Vĩ Hồng hơi khinh thường nói.
Hạ Hàn nói:
- Đúng vậy, tên khốn như vậy, vốn là không bằng cầm thú!
Long Vũ Hiên nói:
- Thiệu Minh Chính chết không đáng tiếc, nhưng chết như vậy, cũng là một rắc rối
- Không phải nói gã không chết được hay sao?
- Chết thì không chết được, nhưng sống cũng rất khó chịu…
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đi, đi xem xem bộ dáng của gã thế nào
Bởi vì thân phận đặc thù của Thiệu Minh Chính, bệnh viện nhân dân chuyên môn cho Thiệu Minh Chính một phòng săn sóc đặc biệt. Lưu Vĩ Hồng đi vào nhìn thấy, Thiệu Minh Chính nằm trên giường bệnh, toàn thân từ trên xuống dưới đều là các ống truyền dịch, truyền nước biển, truyền máu đồng thời tiến hành, còn có các dụng cụ kiểm tra đo lường sinh mạng gì đó, rất nhiều dụng cụ mà Lưu Vĩ Hồng cũng không biết tên
Thiệu Minh Chính sắc mặt tái nhợt dị thường, đôi mắt vô thần trừng to lên, vẻ mặt mờ mịt. Tay chân đều bị còng chặt ở khung giường, tất nhiên là đề phòng gã lại lần nữa tự sát hoặc thừa cơ trốn thoát. Trong phòng bệnh, còn có 4 cảnh sát, chặt chẽ giám sát nhất cử nhất động của Thiệu Minh Chính. Thấy Bí thư Lưu, Bí thư Long và Cục trưởng Hạ đi vào, cảnh sát đều đứng lên, cúi chào các vị lãnh đạo
Viện trưởng Trương của bệnh viện nhân dân cũng có mặt
Thị ủy Bí thư Đảng ủy Công an và Cục trưởng Công an cùng tới, viện trưởng Trương đương nhiên phải đích thân ra mặt
- Xin chào Bí thư Lưu!
Viện trưởng Trương nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vội vàng tiến lên trước chào hỏi
Lưu Vĩ Hồng bắt tay với viện trưởng Trương, mỉm cười nói:
- Viện trưởng Trương, cực khổ rồi
Viện trưởng Trương lắc đầu, nói:
- Cảm ơn Bí thư Lưu quan tâm, không cực khổ…Phạm nhân này thật là, ôi…
Theo viện trưởng Trương, chết tử tế không bằng tiếp tục sống. Một hơi nuốt hết bốn khúc đũa, như vậy là có thù hận lớn bao nhiêu đối với bản thân chứ? Viện trưởng Trương cũng không phải chưa từng gặp qua người tự sát, nhưng dùng cách tự sát thảm thiết như vậy, ông cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Loại phần tử tri thức qui củ như viện trưởng Trương, là không có cách nào lý giải cách nghĩ chân thực trong nội tâm của loại người như Thiệu Minh Chính
Thiệu Minh Chính làm nhiều việc ác là không sai, nhưng trong chuyện này, cũng coi như là một nhân vật độc ác. Nếu như sinh gặp loạn thế, vận khí tốt một chút, nói không chừng có thể trở thành một kiêu hùng, vua cỏ coi mạng người như cây cỏ. Trên lịch sử cũng không ít những kiêu hùng như ma vương loạn thế như vậy. Nhưng sống trong một xã hội pháp chế chặt chẽ, loại người này định sẵn sẽ có bi kịch, mặc kệ hung ác giả dối cỡ nào, cuối cùng tuyệt sẽ không có kết cục tốt
Đương nhiên, nếu Thiệu Minh Chính không phải lựa chọn làm lưu manh ác bá, mà là lựa chọn một con đường nhân sinh khác, ví dụ như làm một nhân viên quản lý đô thị hay là giải phóng mặt bằng gì đó, cũng không phải không có cơ hội có được “sự nghiệp”, nhất định khiến vô số dân chúng kinh hồn táng đảm, uy danh hiển hách, khiến người già 70 tuổi phải khóc rống, trẻ con không dám khóc đêm
Giữa lưu manh ác bá và một số nhân viên công tác nhà nước, dường như cũng không có một đường ranh giới rất rõ ràng. Anh nói tôi là lưu manh, tôi chính là lưu manh. Anh nói tôi là nhân viên công tác, tôi cũng thật sự chính là nhân viên công tác, tuy rằng ở thời gian nhất định nào đó có khả năng là “công tạm”
- Viện trưởng Trương, bệnh nhân lúc này tình hình thế nào?
Viện trưởng Trương nhìn Thiệu Minh Chính nằm trên giường bệnh, nói:
- Bí thư Lưu, bây giờ xem ra, an toàn sinh mạng cũng có thể đảm bảo. Phẫu thuật khá thành công… Nhưng chí ít anh ta cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba tháng, mới có thể dần dần khỏi hẳn. Tôi vừa rồi cũng đã nói qua với Bí thư Long và Cục trưởng Hạ, người bệnh này trước mắt phải nằm viện điều trị, chí ít phải nằm viện 1 tháng. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh ta điều trị chặt chẽ. Nhưng sinh hoạt của anh ta không thể tự lo, bệnh viện chúng tôi nhân sự khá khẩn trương, rất khó phái nhân viên hộ lý chuyên môn đến chăm sóc cho anh ta…
Hạ Hàn vội nói:
- Viện trưởng Trương, điều này ông có thể yên tâm. Bác sĩ y tá của các ông, chủ yếu là phụ trách điều trị cho anh ta, sinh hoạt ngày thường, chúng tôi sẽ phái người đến. Nhưng viện trưởng Trương, thằng nhóc này là phần tử cực kỳ nguy hiểm, bác sĩ y tá của các ông khi tiếp xúc với anh ta, phải đặc biệt cẩn thận mới được, phải đề phòng anh ta đột nhiên hành hung đả thương người, hay là lần nữa tự sát.
Viện trưởng Trương liền lộ re vẻ khó xử, nói:
- Cục trưởng Hạ, điều này… Chúng tôi cũng không dám cam đoan…
Lưu Vĩ Hồng giơ tay vỗ vai của viện trưởng Trương, nói:
- Viện trưởng Trương, tình huống đặc thù, còn phải mong ông cùng các đồng chí ở bệnh viện phải phối hợp nhiều hơn
- Dạ, Bí thư Lưu, chúng tôi nhất định cố gắng phối hợp
Đối mặt với Bí thư Thị ủy, viện trưởng Trương cũng không tiện nói gì
Chính vào lúc này, trên giường bệnh Thiệu Minh Chính rên rỉ lên, dường như có chút thống khổ.
Lưu Vĩ Hồng đi vào trước giường bệnh, nhìn Thiệu Minh Chính
- Cậu…cậu là Bí thứ ở thị xã sao?
Thiệu Minh Chính nhìn Lưu Vĩ Hồng, vất vả hỏi
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không nói
Thiệu Minh Chính cố gắng nhấc đầu lên, đứt quãng nói:
- Tôi… Tôi yêu cầu… Tôi yêu cầu gặp người nhà của tôi… Tôi sắp chết rồi, tôi… Tôi muốn gặp họ…
- Được
Lưu Vĩ Hồng không do dự lắm, liền đáp ứng
- Cảm ơn… Cảm ơn cậu…
Thiệu Minh Chính dường như thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lập tức ngã vào gối, lồng ngực thở dồn dập phập phồng
Lưu Vĩ Hồng xoay người, đối với Hạ Hàn nói:
- Hạ Hàn, cậu thông báo cho người nhà của anh ta tới đây. Chính sách liên quan, phải giải thích rõ ràng với họ. Khiến họ phối hợp cơ quan công an phá án
- Dạ!
Cho dù Hạ Hàn một chút cũng không muốn làm như vậy, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Mặc kệ thế nào, một số qui củ cũng phải tuân thủ.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia