Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 790: Tiết Bác Vũ Biệt Khuất
óng đêm càng sâu, trong phòng khách xa hoa bên trong khách sạn Hạo Dương, Thân Khắc Lễ ngồi đối diện Tiết Bác Vũ, trên bàn đặt hai chén trà đậm, sương khói bốc lên trong phòng.
- Ông bạn già, ông biến hóa thật không nhỏ a…
Thân Khắc Lễ liếc mắt nhìn mái tóc bạc của Tiết Bác Vũ, có chút cảm khái nói. Tiết Bác Vũ còn trẻ hơn hắn vài tuổi, nhớ năm xưa tính tình vô cùng hăng hái. Hiện giờ nhìn qua, lại còn muốn già hơn cả hắn. Hơn nữa còn có vẻ câu nệ, thật không thoải mái.
Có bạn bè từ nơi xa tới, Thân Khắc Lễ tự nhiên phải nhiệt tình tiếp đãi. Kết thúc bữa tiệc, đưa tiễn Lưu Vĩ Hồng, Thân Khắc Lễ liền gọi hai gã bộ hạ, cùng Tiết Bác Vũ ở trong phòng chơi vài vòng mạt chược. Lần này Tiết Bác Vũ tự mình lái xe tới, cũng không có tài xế. Phó cục trưởng Cục công an Cửu An, tự mình đi tới Hạo Dương “cầu tình”, không phải là chuyện gì sáng rọi, tự nhiên càng ít người biết càng tốt.
Trước kia khi Thân Khắc Lễ làm đồng sự với Tiết Bác Vũ, giao tình không tệ, thông cảm được tình cảnh của hắn, vừa rồi khi giới thiệu với hai gã bộ hạ, cũng không nói rõ ý đồ đến của Tiết Bác Vũ, chỉ nói là đến thăm hắn mà thôi.
Hiện giờ đêm đã khuya, cũng đã kết thúc việc chơi mạt chược, lão đồng sự cùng nhau ngồi xuống, lẳng lặng tâm sự trò chuyện một chút.
Tiết Bác Vũ đưa tay vuốt mái tóc của mình, thở dài nói:
- Thân ca, ngày tháng thật gian nan.
Thân Khắc Lễ hơi có chút kỳ quái, nói:
- Không thể nào, Bác Vũ, anh là nghiệp vụ trung kiên, lại là phó cục trưởng, ngày tháng gian nan gì đó vì sao lại có thể?
Tiết Bác Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Hắc hắc, tôi không thể so được với anh đâu. Năng lực của anh mạnh mẽ, lại gặp được lãnh đạo có ánh mắt nhìn người. Tôi ở bên kia, ài, một lời khó nói hết…
Nói xong, Tiết Bác Vũ liên tục lắc đầu.
Thân Khắc Lễ đối với vận mệnh chính trị bên Cửu An cũng không hiểu biết nhiều lắm. Nhưng Bành Tông Minh là ủy viên Thành ủy kiêm bí thư Chính Pháp ủy, cục trưởng Cục công an Cửu An, đó là “lão đại” hệ thống chính pháp danh xứng với thực. Nếu Tiết Bác Vũ không gầy dựng được quan hệ tốt với Bành Tông Minh, bị bỏ qua không dùng là khả năng rất lớn, ngày tháng trôi qua sẽ gian nan.
Trước kia Thân Khắc Lễ làm phó trưởng phòng Cục công an địa khu Thanh Phong, hiện giờ làm trưởng phòng Cục công an tại địa khu Hạo Dương, cấp bậc khác nhau rất lớn. Tuy rằng không nói chức chính cấp là mẹ chồng, chức phó cấp là con dâu, nhưng lại có chút ý tứ giống như vậy.
- Như thế nào, Bành Tông Minh chướng mắt anh sao?
Thân Khắc Lễ hỏi thẳng thắn.
Tiết Bác Vũ gật đầu, sắc mặt bỗng nhiên hiện lên một tia ngạo nhiên, nói:
- Là tôi chướng mắt hắn!
Thân Khắc Lễ mỉm cười, giờ khắc này nhìn Tiết Bác Vũ mới là Tiết Bác Vũ hắn từng quen thuộc, trong lòng luôn mang theo một cỗ ngạo khí. Loại người này thật sự không quá thích hợp hỗn trong quan trường. Có người thật hài hước nói qua: quan trường trong nước không có người, chỉ có ông chủ cùng nô tài. Chẳng qua hai loại thân phận này, đang không ngừng thay đổi. Một ít cán bộ lãnh đạo, trước mặt thượng cấp chính là nô tài, ở trước mặt hạ cấp chỉ chớp mắt liền biến thành ông chủ. Ở chỗ thượng cấp chịu đựng trút giận, tất cả đều phát tiết trên người cấp dưới.
Đây gọi là một bậc giáo huấn một bậc!
Tuy rằng nhìn qua, năm tháng đã sắp mài bình góc cạnh trên người Tiết Bác Vũ, nhưng không cách nào ma diệt cỗ ngạo khí trong lòng hắn.
Nhưng đứng trên lập trường bạn bè, Thân Khắc Lễ vẫn hảo tâm khuyên giải Tiết Bác Vũ vài câu:
- Bác Vũ, tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ rồi, dũng khí này nên sửa đổi lại. Bành Tông Minh là thượng cấp của anh, anh phải tận lực phối hợp công việc của hắn.
Không biết vì điều gì, cảm xúc của Tiết Bác Vũ bỗng nhiên trở nên có vài phần kích động, thanh âm cũng đề cao hơn một chút, nói:
- Thân ca, là do anh không biết thôi, không phải tôi không phối hợp công việc của hắn, mà là có chút công tác, thật sự không có biện pháp nào phối hợp!
Sắc mặt Thân Khắc Lễ nhất thời liền trở nên nghiêm túc lên, trầm giọng hỏi:
- Bác Vũ, lời này nói như thế nào?
Tiết Bác Vũ tựa hồ ý thức được mình thất thố, lại thở dài, vẻ mãnh liệt trên mặt cũng hơi ẩn liễm, nâng chung trà lên uống một ngụm trà, nói:
- Thân ca, một lời khó nói hết. Bành bí thư không phải dạng người tính tình rộng rãi…
Thân Khắc Lễ hơi có chút tức giận, nói:
- Như thế nào, Bác Vũ, hiện tại ngay cả tôi anh cũng không tin được sao?
Đừng nhìn bây giờ Thân Khắc Lễ là trưởng phòng công an địa khu Hạo Dương, nhưng vẫn chưa chân chính được xem là “chính khách”, người thường có được một ít tình cảm tốt đẹp, tỷ như hữu nghị hay nghĩa khí gì đó, cũng chưa hoàn toàn biến mất hẳn trên người hắn. Ít nhất giờ này khắc này, hắn đối đãi Tiết Bác Vũ như bạn bè nhiều năm, không hề có chút ý tứ muốn bất lợi với Tiết Bác Vũ.
Câu nói vừa rồi của Tiết Bác Vũ, rõ ràng không phải ý tứ nói lòng dạ Bành Tông Minh không rộng rãi gì đó.
Cái gì gọi là hoàn toàn không có cách phối hợp với công tác của Bành Tông Minh?
Trong mắt Tiết Bác Vũ thoáng hiện lên thần sắc hổ thẹn, lập tức giống như hạ quyết tâm, nhẹ nhàng vỗ bàn nói:
- Được, hôm nay hai chúng ta tán gẫu tận tình một lần đi. Việc này đã nghẹn trong lòng tôi thật nhiều năm, luôn luôn không tìm được người để trò chuyện, trong lòng nghẹn tới mức vô cùng khó chịu.
Thân Khắc Lễ có chút hoảng sợ.
Nghe ý tứ trong lời nói của Thân Bác Vũ, mấy năm nay hắn chịu ủy khuất đúng là không nhỏ. Chẳng lẽ Bành Tông Minh thật sự cường thế tới mức độ kia, đem trợ thủ của mình ép tới không thể thở nổi?
- Được, anh nói đi, tôi nghe đây. Yên tâm đi, đêm nay mặc kệ chúng ta ở nơi này tán gẫu chuyện gì, đều chỉ là bạn bè nói chuyện tào lao, ra khỏi cửa này, tôi không nhớ được gì nữa hết.
Thân Khắc Lễ trịnh trọng nói, cầm thuốc lá đưa cho Tiết Bác Vũ một điếu, tự mình cũng châm một điếu, hơi dựa ra sau ghế, đã làm xong chuẩn bị trò chuyện lâu dài.
Tiết Bác Vũ lại cười khổ một tiếng nói:
- Thân ca, tôi cũng không sợ người khác biết tôi càu nhàu. Dù sao đúng là như vậy, nhiều nhất sung quân tôi tới đơn vị khác ăn không ngồi chờ, còn có thể như thế nào? Dù sao hiện tại tôi ở trong Cục công an Cửu An, không được quản chuyện gì. Cục công an Cửu An, thậm chí cả hệ thống chính pháp của Cửu An, công – kiểm – pháp – tư bốn nhà, đều là thiên hạ của Bành Tông Minh, một mình hắn định đoạt. Những người khác ngoại trừ làm theo đuôi, cũng không làm được gì khác.
Thân Khắc Lễ không khỏi nhăn mày, hờn giận nói:
- Lão Bành ngang ngược như vậy?
Tiết Bác Vũ cười lạnh nói:
- Há chỉ là ngang ngược mà thôi, quả thật vô pháp vô thiên. Thân ca, anh có biết trạng huống trị an của Cửu An vì sao lại bết bát tới như thế sao? Còn không phải vì Bành Tông Minh cùng Bành Anh An con của hắn!
- Con của hắn Bành Anh An? Lại làm sao vậy?
Thân Khắc Lễ truy hỏi.
- Hắc hắc, Bành Anh An trên danh nghĩa là đội phó chi đội trị an Cục công an, trên thực tế chính là đầu lĩnh lưu manh của thành phố Cửu An. Mấy nhóm lưu manh lớn nhất Cửu An, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Bành Anh An, mấy tên đầu lĩnh lưu manh kia chẳng khác gì là tiểu đệ của Bành Anh An. Đặc biệt là đám người của Trầm Vân Thiên, cơ hồ hoàn toàn buộc chung một chỗ với Bành Anh An. Trầm Vân Thiên là ai? Một tội phạm cải tạo lao động được phóng thích, từ nhỏ đã không biết làm chuyện gì tốt, ăn uống lừa gạt, trộm đạo đánh nhau, không từ bất cứ việc xấu nào. Kết quả hiện tại sao, trở thành ông chủ lớn nổi danh của Cửu An, mở khách sạn, mở công ty bảo an, hội trưởng xí nghiệp dân doanh, ủy viên Chính Hiệp Cửu An! Anh nói có phải là chuyện cười hay không? Một tên tội phạm đang bị cải tạo, cũng công khai biến thành ủy viên Chính Hiệp.
Tiết Bác Vũ nói xong, cơn tức lại dâng lên hầm hừ nói.
Thân Khắc Lễ nghe được chứng thật là có chút thẫn thờ. Làm sao nghe được đều có chút không dám tin tưởng. Chuyện như vậy nếu phát sinh ở Hạo Dương, không cần tới người khác, chỉ riêng Lưu Vĩ Hồng ra tay, lập tức đã đem người thu thập xong. Hiện giờ cả địa khu Hạo Dương có một thành phố cùng bốn huyện, Thân Khắc Lễ tốn ít tinh lực nhất. Trật tự trị an thật tốt, chỉ sợ trong toàn bộ tỉnh đều là hạng nhất hạng nhì.
- Không phải chứ? Tới nỗi như vậy, Bành Tông Minh cũng không quan tâm tới?
Hơi khoảnh khắc, Thân Khắc Lễ chép miệng có chút không dám tin nói.
- Hắn quản cái gì đây? Đều do con của hắn làm, hắn có thể quản được sao? Lúc ăn cơm, bí thư Lưu Vĩ Hồng nói ra tình huống kia, tôi thật không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin tưởng, Bành Tông Minh tuyệt đối làm được. Dù không phải là hắn làm, khẳng định hắn cũng nói với Bành Anh An. Chuyện trả đũa kiểu như vậy, ở Cửu An đã không còn là danh từ gì mới mẻ.
Thân Khắc Lễ không khỏi quá tức giận, nói:
- Bành Tông Minh làm loạn nhiều như vậy, hắn dựa vào cái gì?
Tiết Bác Vũ cười khổ nói:
- Hắn đương nhiên có dựa vào. Hắn là người mà chủ nhiệm Tân Minh Lượng tín nhiệm nhất. Tân chủ nhiệm ở tại Cửu An, dù không phải là bí thư Thành ủy nhưng còn hơn bí thư Thành ủy, chỉ cần Tân chủ nhiệm thích hắn, cái gì hắn cũng dám làm.
Thân Khắc Lễ không khỏi lắc đầu, bất quá cũng không thảo luận chủ đề về Tân Minh Lượng. Dù sao uy vọng của Tân Minh Lượng ở tại Cửu An, Thân Khắc Lễ cũng từng nghe nói qua, dù trong phạm vi toàn bộ tỉnh cũng được xem như là đại nhân vật. Thật xa không phải Bành Tông Minh có thể so sánh, dù Thân Khắc Lễ còn chưa phải ủy viên Địa ủy, tự giác xem như có địa vị tương đương với Bành Tông Minh, thuận miệng đàm luận về Bành Tông Minh thì không có gì. Đề tài đề cập tới Tân Minh Lượng, Thân Khắc Lễ liền phải cẩn thận, không muốn tiếp tục đàm luận.
- Chuyến này là do Bành Tông Minh gọi anh tới sao?
Thoáng chốc Thân Khắc Lễ lại hỏi.
- Ngoại trừ hắn ra còn có ai? Người này nắm quyền đã lâu, chính là loại tâm tính này, không chấp nhận được nửa điểm khiêu chiến. Tôi vốn không muốn tới, nhưng hắn nhất định đòi tôi đi một chuyến, không đến cũng không được.
Thân Khắc Lễ nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bác Vũ, không phải tôi nói anh, một chuyến này anh thật không nên tới. Các anh vốn không biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng. Chuyện này nếu hắn đã đâm tay vào, các anh muốn dễ dàng xử lý, tuyệt đối không có khả năng.
Tiết Bác Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Tôi biết, tôi đã nhìn ra. Nhưng chuyện này có quan hệ gì với tôi đây? Muốn đưa người ra ngoài cũng không phải tôi, tôi chỉ làm chân chạy. Hôm nay chỉ cần tới một chuyến xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù là cười nói nhưng có thể nhìn ra được, trong mắt Tiết Bác Vũ rất không vui. Bất kể nói như thế nào, hắn đường đường là phó cục trưởng Cục công an, thế nhưng lưu lạc làm một chân chạy việc, trong lòng dĩ nhiên là không dễ chịu.
Thân Khắc Lễ ngẩn ra, nhìn Tiết Bác Vũ, lập tức cười nói:
- Nói đúng, chính là đạo lý này. Dù sao anh đã tới qua, có thả người hay không, không phải do anh nói là được.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia