A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 759: Thật Sự Phức Tạp
hương Đông Hoa và Lưu Vĩ Hồng kẻ trước người sau bước ra khỏi phòng, ánh mắt Thẩm Bảo Quân nhìn Lưu Vĩ Hồng, đã tràn đầy sự kính sợ. uả thật giống với ánh mắt mà những cán bộ có vấn đề trước đây nhìn hắn vậy.
Ở một đất nước có truyền thống quan trường mấy ngàn năm, chính là như vậy, mỗi người sẽ rất tự giác tự phân cấp bậc cho mình, sau đó mới đi tuân thủ những quy tắc thuộc cấp bậc đó, đương nhiên cũng đồng thời hưởng thụ những quyền lực mà cấp bậc đó có được.
Thẩm Bảo Quân hiển nhiên không xếp cấp bậc của mình cùng hàng với Lưu Vĩ Hồng, còn kém xa.
Sắc mặt Phương Đông Hoa bình tĩnh, dặn dò Giang Ngọc Minh chuẩn bị xe cho Lưu Vĩ Hồng, Giang Ngọc Minh không nói gì, giao chìa khóa chiếc xe Ủy ban Kỷ luật tỉnh cấp cho mình đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Lập tức, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc xe chuyên dụng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, rời khỏi quân doanh, chạy thẳng đến Câu lạc bộ Duy Đức.
Trong bóng đêm, Câu lạc bộ Duy Đức vẫn xa hoa trụy lạc như trước, là một cảnh tượng phồn hoa. Đương nhiên, những người khách đã không còn là những người khách trước đây nữa. Những nơi xa hoa như thế này, người đến người đi, người mới thay người cũ là điều bình thường.
Lưu Vĩ Hồng đi đến căn phòng nhỏ mà mình thường hay sử dụng, gọi điện thoại cho Lý Hâm.
Khoảng nửa giờ sau, một chiếc xe Benz đen dừng lại dưới biệt thự, Lý Hâm đến một mình, cầm theo một túi công văn thật to, từ trên xe bước xuống, đi vào biệt thự.
-Ha ha, tôi vốn định tối hôm nay đến quân doanh đó.
Thấy Lưu Vĩ Hồng, Lý Hâm liền cười ha hả nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nhưng không cảm thấy lạ. Với năng lực của Lý Hâm ở tỉnh thành, phía Ủy ban Kỷ luật không thể không có bạn của gã. Cho dù trước đây không có, vụ án của Hồ Ấu Thanh vừa xuất hiện, thì nhất định cũng phải có. Người khác không biết ‘nhà khách’ chuyên dụng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Hâm sao lại có thể không biết?
Ở tỉnh Sở Nam, Lý Hâm đương nhiên là con ông cháu cha có quyền uy lớn nhất.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Nơi đó điều kiện không tốt, tôi ở không quen. Đành phải mời Chủ nhiệm Phương đích thân đến khảo sát hiện trường một chút, Chủ nhiệm Phương cũng cảm thấy điều kiện quá đơn sơ, không phải nơi để tiếp đãi khách.
Lời này rất ngông cuồng!
Lý Hâm cười ha hả, giơ ngón tay cái về phía Lưu Vĩ Hồng.
-Nào, Lý ca, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng tự mình rót trà cho Lý Hâm, hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha, hút thuốc.
-Vĩ Hồng, không giấu gì cậu, cha tôi có chút nóng ruột rồi.
Lý Hâm vừa ngồi xuống, liền khẽ thở dài, nói.
Lưu Vĩ Hồng hơi vuốt cằm, nói:
-Có phải bác Lý nghe được tin tức gì rồi không?
-Là như thế này, vụ án của Hồ Ấu Thanh là do Hách Tĩnh chủ động yêu cầu Ủy ban Kỷ luật tham gia, nghe nói lãnh đạo Ngân hàng và lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều đã đồng ý rồi, nếu không Phương Đông Hoa cũng không tự nhiên nhúng tay vào.
Điều này cơ bản trùng khớp với những thông tin Lưu Vĩ Hồng có được. Vụ án Hồ Ấu Thanh xảy ra không lâu, Hồ Ngạn Bác đã gọi điện thoại báo cho hắn, có người muốn làm ầm chuyện này lên, lấy đó làm bậc thang tiến thân. Rất không may, Lưu Nhị Ca chính là người mà bọn họ thấy có hứng thú nhất. Hồ Ngạn Bác nói rất rõ ràng, thời gian sau khi Lưu lão gia qua đời, hoạt động của các tập đoàn chính trị khác rất thường xuyên, mà sinh động nhất, chính là nhà lão Hạ và một nhà quyền quý khác. Cả hai ông cụ của hai nhà đều đang vui vẻ, khỏe mạnh.
Lời nói của Hồ Ngạn Bác cũng nằm trong dự kiến của Lưu Vĩ Hồng. Ông cụ bỗng nhiên qua đời, tự nhiên xuất hiện một ‘lỗ hổng chính trị’ lớn, những tập đoàn và những nhà quyền quý khác muốn nhân cơ hội này bù vào, cũng là điều đương nhiên. Nếu như Hạ gia lúc này lại không có động tĩnh gì, ngược lại khiến người ta không hiểu nổi. Còn việc có người đặc biệt chú ý đến Lưu Nhị Ca hắn, cũng là điều dễ lý giải.
Nhưng đối với vấn đề này, Lưu Nhị Ca cũng khá xem trọng, không định dễ dàng làm đồ vật trang trí cho người ta.
-Phương Đông Hoa thật sự có lẽ muốn hành động một chút rồi.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Lý Hâm nói:
-Đương nhiên, vốn dĩ năm ngoái lão cũng đã tranh thủ, muốn tiến thêm một bước. Bây giờ có cấp trên nào đó hứa gì đó với lão, lão liền tranh thủ cố gắng. Dù sao thời gian cũng không đợi con người!
Nói xong, khóe miệng Lý Hâm hiện lên một nụ cười khinh thường.
Tuổi của Phương Đông Hoa lớn hơn Lý Dật Phong vài tuổi, hơn nữa chức vụ trước đây cũng luôn cao hơn Lý Dật Phong. Lý Dật Phong đã thành công tiến vào cấp Chủ tịch tỉnh, Phương Đông Hoa vẫn còn ở cấp Phó tỉnh bộ, trong lòng có tính toán, cũng rất bình thường. Nếu hai năm nay không lên nổi, đợi đến khi tuổi đã cao, muốn tiến lên trên, như vậy lại càng khó khăn.
Nguyên nhân chính là như vậy, biết rõ sau lưng Lưu Vĩ Hồng có Lưu lão gia, không phải là một cái gốc quá lớn, Phương Đông Hoa cũng muốn tranh thủ một phen. Dù sao cũng không phải thật sự muốn làm gì với Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần tìm một lý do, chuyển một vị trí khác cho hắn là được. Hoàn toàn chèn ép con cháu Lưu lão gia cũng không thể được, lẽ nào Lưu Thành Gia dễ đối phó vậy sao? Nhưng trở ngại một chút tiền đồ của Lưu Vĩ Hồng, khiến lão có thể phấn đấu thêm vài năm, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
-Nói thật, nếu Phương Đông Hoa thật phải rời khỏi Sở Nam, cũng không chắc là chuyện tốt.
Hai hàng lông mày Lý Hâm lập tức giương lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ chờ đợi.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
-Bí thư Hồ Cao Sơn, đã tròn sáu lăm tuổi rồi. Ý của Trung ương, chế độ về hưu của các cán bộ liên quan, vẫn phải thực hiện.
Vẻ mặt Lý Hâm lập tức liền nghiêm túc. Tuổi của Hồ Cao Sơn đã đến lúc về hưu, điều này vẫn là điều gây chú ý trong giới quan trường tỉnh Sở Nam trong mấy tháng gần đây. Nếu Trung ương nghiêm túc thực hiện thể chế về hưu của cán bộ thì thời gian Hồ Cao Sơn tại chức chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Ai sẽ là người trở thành thủ trưởng cao nhất của tỉnh Sở Nam, chính là điều mà tất cả các cán bộ trung tầng tỉnh Sở Nam đều quan tâm.
Lý Dật Phong lại đặc biệt quan tâm.
Lý Hâm lại càng quan tâm. Bây giờ thanh danh của gã đã nổi tiếng khắp Đại Ninh, thậm chí khăp tỉnh Sở Nam, hiển nhiên đứng đầu trong số con ông cháu cha. Đương nhiên cũng vì gã có tài năng kiệt xuất, năng lực mạnh, nhưng tấm biển công tử của Chủ tịch tỉnh này, chắc chắn cũng không thể thiếu.
Nếu thay Bí thư Tỉnh ủy, lại không biết ‘anh cả’ mới là người như thế nào. Nếu có quan hệ tốt với chỗ Lý Dật Phong thì quá tốt. Nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra thì những ngày tháng của Lý Hâm, e rằng không dễ dàng như trước đây nữa.
Giả sử Lý Dật Phong có thể tiến bước này, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng Lý Hâm cũng biết rất khó. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều là cấp Bộ trưởng, phần lớn thời điểm đều là những Ủy viên Trung ương, nhưng mà sự khác biệt cũng rất lớn. Nghiêm túc mà nói, chỉ có Bí thư tỉnh ủy mới là giới quan lớn chân chính, trong mắt của những quan trên, uy quyền của Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thật sự không giống nhau. Hai tháng trước Lý Dật Phong vừa mới lên chức Chủ tịch tỉnh, lập tức lại lên Bí thư Tỉnh ủy, khả năng thật sự rất nhỏ.
Huống chi Lưu lão gia lại vừa mất!
Bác cả của Lưu Vĩ Hồng là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, bây giờ Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, nhất định có ý gì.
-Vậy ai có thể tiếp quản vị trí của Bí thư Hồ?
Lý Hâm hỏi thẳng. Với mối quan hệ của gã và Lưu Vĩ Hồng, bất kể cái gì cũng có thể nói thẳng, không nhất thiết phải giấu giếm.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Có thể là đồng chí Lâm Khải Hàng.
Lý Hâm liền chau mày, nói rầu rĩ:
-Rốt cuộc cũng phải bắt đầu động thủ rồi!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, hai hàng lông mày cũng hơi chau lại.
Lai lịch của Lâm Khải Hàng cũng không nhỏ, nghe nói có quan hệ rất thân thiết với một người nhà quyền quý rất cao ở Bắc Kinh, là một người có khả năng được Hầu lão gia ủng hộ. Lão Hầu và Lão Hạ lại có mối quan hệ vô cùng phức tạp. Cũng chưa thể nói là đồng minh thật sự, nhưng ở một lúc nào đó, hợp tác một chút cũng không phải không thể. Mà sự ký thác của đồng chí Tùy An Đông đối với Lâm Khải Hàng cũng rất cao, hy vọng ông ta có thể từng bước loại bỏ những thế lực bên trong Sở Nam.
Mối quan hệ của những gia tộc lớn như Lưu gia, Hạ gia, Hầu gia với Tùy An Đông cũng rất rắc rối phức tạp, nếu thật sự muốn đề ra một ý tưởng, chỉ ra rõ ràng ai là tuyến trên của ai thì thật không dễ dàng. Bởi chính trị vốn dĩ là biến ảo bất định, đối thủ ngày hôm nay, ngày mai có thể trở thành đồng minh, mà đồng minh của hôm nay, ngày mai cũng có thể biến thành đối thủ.
Còn về phần đồng minh và đối thủ, chuyển hóa như thế nào, mấu chốt vẫn là do nhu cầu lợi ích đôi bên mà thôi.
Giả sử Lâm Khải Hàng đến mang theo sứ mệnh thanh trừ, vận mệnh chính trị của tỉnh Sở Nam lập tức sẽ mất đi sự thăng bằng, trở nên phong ba quỷ dị. Còn khả năng có thể bắt tay hợp tác giữa Lý Dật Phong và Lâm Khải Hàng cũng bị hạ đến mức thấp nhất. Bởi vì Hồ Cao Sơn vừa đi, Lý Dật Phong trở thành đại biểu của một thế lực gốc Sở Nam mạnh nhất, cũng là một ngọn cờ lớn nhất. Chẳng trách trong lòng Lý Hâm lại phiền muộn.
Từ trước đến nay những nhân vật số một trong Đảng và Chính quyền có thể xây dựng được một mối quan hệ tốt rất hiếm thấy, còn việc đấu đá nhau không thấy trời đất thì thường xuyên xảy ra.
-Nếu thật sự Lâm Khải Hàng đến đây, Phương Đông Hoa đi cũng tốt!
Chau mày một lúc, Lý Hâm lại buồn buồn nói.
Dù sao theo tin đồn, quan hệ giữa lão Hầu và lão Hạ cũng khá thân thiết, còn Hạ Thái Bình và Lưu Thành Thắng lại không chung đường, đều là bí mật mà mỗi cán bộ cấp trên đều biết. Còn về mâu thuẫn giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường thì ai cũng đều biết. Lần này Phương Đông Hoa nhắm thẳng vào Lưu Vĩ Hồng để ra chiêu, chắc không thể loại trừ khả năng có người đứng sau.
Phương Đông Hoa và Lưu Vĩ Hồng cũng không có mâu thuẩn lớn như vậy.
Nếu Phương Đông Hoa ở lại Sở Nam, tiếp tục đảm nhiệm chức Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sau khi Lâm Khải Hàng đến nhậm chức, khả năng hai người liên kết lại là rất lớn. Tuy Phương Đông Hoa là một nhân vật đại biểu cho thế lực địa phương rất thuần khiết, nhưng Lâm Khải Hàng muốn thanh trừ những thế lực địa phương, cũng không thể làm quá áp đặt, một gậy liền lật đổ tất cả, nhất định phải một tay đánh một tay kéo. Đây chính là cách mà nhân vật chính trị nào cũng áp dụng.
Lâm Khải Hàng và Phương Đông Hoa liên kết lại thì những ngày tháng của Lý Dật Phong lại càng khó chịu. Kéo theo đó, Lý đại công tử cũng không được thoải mái như trước nữa.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, mắt Lý Hâm sáng như đuốc, lập tức đã có thể nhìn thấy sự ảo diệu bên trong, nói:
-Điểm này, mục tiêu của Chủ nhiệm Phương quả nhiên trùng với chúng ta. Có lẽ lão là người muốn rời khỏi Sở Nam sớm nhất.
Lý Hâm cũng cười, lập tức đưa túi công văn đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nói:
-Những tài liệu cậu cần đều ở đây. Chủ nhiệm Phương có thể rất muốn xem những tài liệu này, đêm nay, lão lại ngủ không ngon rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Con người mà, lớn tuổi rồi, vốn dĩ đã rất khó ngủ. Chủ nhiệm Phương cẩn thận suy nghĩ cũng tốt!
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia