You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 754: Hội Nghị Thường Vụ Ủy Ban Nhân Dân Thị Xã Đặc Biệt
ồng chí Lưu Vĩ Hồng!
Tống Hiểu Vệ kêu lên một tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng nếu đi như vậy, Tống Hiểu Vệ xem ra phiền phức rất lớn. Y là thư kí tiền nhiệm của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa, Giang Bảo Minh là một trong những người đắc lực quan trọng nhất của Phương Đông Hoa. Giữa hai người, không những xuất thân đồng môn, quan hệ cá nhân trước đây cũng vô cùng sâu sắc. Giang Bảo Minh lần nay đến thị xã Hạo Dương đưa Lưu Vĩ Hồng đi, Tống Hiểu Vệ đương nhiên là ủng hộ nhiệt tình.
Theo nhận thức trên quan trường của Tống Hiểu Vệ, y biết rất rõ, Ủy ban kỷ luật tỉnh nếu không nắm chắc chắn sẽ không tùy tiện áp dụng biện pháp kỷ luật với một vị Chủ tịch thị xã đang giữ chức. Cho dù cuối cùng không thể hoàn toàn bắt Lưu Vĩ Hồng, nhưng đối với uy danh của Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ có tính hủy diệt lớn. Trên cơ bản, Lưu Vĩ Hồng hễ đi, tính khả năng quay lại thị xã Hạo Dương tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã là rất rất nhỏ.
Cho dù điều tra của tổ chuyên án thực sự là cần Lưu Vĩ Hồng phối hợp cũng được, hay là một chính sách đấu tranh chính trị cũng được, đối đầu với “đại sát khí” này của tổ điều tra kỷ luật hiển nhiên là không thể. Lần này khả năng Lưu Vĩ Hồng lông tóc vô thương, toàn thân trở về gần như không tồn tại, để xem bị chèn ép tới mức nào.
Người thanh niên trẻ làm y đau đầu hơn một năm nay, cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt y.
Có thể nhận ra sự vui thích trong lòng Tống Hiểu Vệ.
Hiển nhiên, Lưu Vĩ Hồng vẫn ngang ngược và kiêu ngạo như cũ, một chút cũng không xem Giang Ngọc Minh ra gì, Tống Hiểu Vệ không thể không xuất mã. Giang Bảo Minh ở trên đầu Tống Hiểu Vệ, bị người ta tát một cái, Tống Hiểu Vệ làm sao có thể báo cáo lại với Phương Đông Hoa?
Lưu Vĩ Hồng khẽ quay người lại, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, có chỉ thị gì?
Hai hàng lông mày Tống Hiểu Vệ nhíu lên, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tổ chuyên án Hồ Ấu Thanh là do Ủy ban kỷ luật tỉnh và tổ kiểm tra của ngân hàng Nhân Dân cùng đảm nhiệm, là một vụ án rất quan trọng.Thân là cán bộ lãnh đạo Đảng viên, theo lý nên vô điề u kiện phối hợp với công tác của tổ điều tra. Mong cậu suy xét rõ ràng.
Giờ khắc này, Bí thư Tống luôn tỏ ra hòa đồng, rút cuộc cũng bỏ mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói,
- Bí thư Tống, tôi bây giờ vẫn là Chủ tịch thị xã UBND thị xã Hạo Dương, Ủy ban kỷ luật tỉnh còn chưa quyết định xử lý kỷ luật đối với tôi. Một khi đã như vậy, tôi mở một cuộc hội nghị thường vụ UBND thị xã, sắp xếp công việc sau này, có gì không đúng sao?
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu không nên quá đáng như thế.
Tống Hiểu Vệ sa sầm nét mặt, âm u nói.
- Bí thư Tống, ngài còn có chỉ thị gì khác không?
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới sắc mặt âm trầm của Tống Hiểu Vệ, lãnh đạm nói:
- Nếu không có chỉ thị khác, tôi đi đây.
- Đứng lại.
Thẩm Bảo Quân không thể kiềm chế nổi, hét lớn, đứng bật dậy, dường như phải áp dụng biện pháp cưỡng chế nào đó với Lưu Vĩ Hồng.
- Lưu Vĩ Hồng, cậu không thể rời khỏi đây.
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, lắc đầu, khinh bỉ nói:
- Đồng chí Thẩm Bảo Quân, ông đừng nói giỡn chứ? Tôi đi đâu, cần phải được ông cho phép sao? Thực làm chuyện hài rồi.
Nói xong những lời này, Lưu Vĩ Hồng cũng không quay đầu lại, ra khỏi văn phòng Bí thư thị ủy, sải bước đi rồi.
Trong văn phòng, Tống Hiểu Vệ, Giang Ngọc Minh, Thẩm Bảo Quân xanh mét mặt mày.
Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ như vậy, thực sự là ngoài dự kiến của bọn họ. Nhưng phải nói thật áp dụng biện pháp cưỡng chế với Lưu Vĩ Hồng, không cần nói, Tống Hiểu Vệ, Giang Bảo Minh không dám, cho dù là Thẩm Bảo Quân nóng nảy cũng không có lá gan to đến vậy.
Lưu Vĩ Hồng có lai lịch thế nào chứ, bon họ ai cũng đều biết rõ.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là đưa Lưu Vĩ Hồng trở về Đại Ninh, sau khi về Đại Ninh, phải có hành động như thế nào còn cần phải nghe chỉ thị của cấp trên. Giang Bảo Minh cũng không dám chuyên quyền. Một người như vậy thật không phải bọn họ có thể tự tiện đối phó được.
Bây giờ Lưu Vĩ Hồng còn chưa từ chối về Đại Ninh cùng bọn họ là đã rất nể tình rồi. Thật sự nếu làm lớn chuyện này lên, hậu quả rất khó đoán trước được. Nhưng có thể khẳng định, cho dù là hậu quả thế nào, một khi liên lụy đến bọn họ, tuyệt đối là chịu không nổi.
Đại thần ngầm đấu đá, bọn họ ở giữa, không cẩn thận, thật sự không được, bất cứ một ứng phó sai lầm nào cũng có thể cản đường thăng tiến.
Giang Ngọc Minh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, quay sang Tống Hiểu Vệ, trầm giọng nói:
- Bí thư Tống, hội nghị thường vụ UBND thị xã này, chúng tôi nhất định phải dự.
Lưu Vĩ Hồng nhất định phải mở cuộc hội nghị này, bọn họ cũng ngăn không được. Lưu Vĩ Hồng nói không sai, hắn bây giờ vẫn là Chủ tịch Thị xã Hạo Dương, tổ chuyên án cũng không có quyền cách chức của Lưu Vĩ Hồng, cũng không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế với Lưu Vĩ Hồng. Trước khi rời khỏi tình, Chủ nhiệm Phương Đông Hoa đích thân dặn dò, nhất định phải đưa Lưu Vĩ Hồng về tỉnh, ngoài ra, không có sự dặn dò gì đặc biệt. Giang Bảo Minh chỉ là không muốn Lưu Vĩ Hồng lấy cớ họp để “thông đồng’ với các nhân viên khác. Hơn nữa, nhân viên tổ chuyên an Ủy ban kỷ luật tỉnh tham dự Hội nghị thường vụ UBND thị xã, “ giám sát” Lưu Vĩ Hồng, hành động này vốn có thể tạo ra một sự đả kích cực lớn với uy danh của Lưu Vĩ Hồng.
Một luồng ác khí thoáng qua trong lồng ngực Giang Ngọc Minh.
Tống Hiểu Vệ thoáng trầm mặc, cắn răng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
Phương Đông Hoa tự mình ra tay, điều đó chứng tỏ quyết làm đến cùng. Nếu đã như vậy, Tống Hiểu Vệ cũng không có gì phải e dè, phải sóng bước cùng với Phương Đông Hoa, chiến đấu đến cùng.
Lưu Vĩ Hồng rời khỏi văn phòng Tống Hiểu Vệ, vẫn không vội vàng hấp tấp, bình thản bước đi.
Trần Khải Hoa cũng từng bước đi sau hắn, thỉnh thoảng giơ tay lau mồ hôi.
Vừa nãy, văn phòng Tống Hiểu Vệ vẫn chưa đóng cửa, cảnh tượng bên trong, Trần Khải Hoa nhìn thấy rất rõ. Nếu nói gã một chút cũng không hề kinh ngạc là khôngđúng sự thật. Dù sao Trần Khải Hoa cũng còn trẻ, chưa từng gặp qua cảnh tượng nóng nảy như vậy. Trước đây, Trần Khải Hoa nằm mơ cũng không ngờ, còn có cán bộ có gan đối xử như vậy với người của tổ chuyên án Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Chủ tịch thị xã Lưu rút cuộc vẫn là Chủ tịch thị xã Lưu.
Uy danh của người ta, không thể nói hết được.
Bất luận là ai, đều đừng hòng lập uy trước mặt Chủ tịch thị xã Lưu.
Rời khỏi trụ sở làm việc của Thị ủy, Lưu Vĩ Hồng đi thẳng tới phòng họp số 2. Hội nghị thường vụ UBND vốn hôm nay diễn ra, giơ đồng hồ lên xem, thời gian vừa khít.
Cách đó không xa đằng sau, Tống Hiểu Vệ, Giang Bảo Minh, Thẩm Bảo Quân cũng vội vàng đi tới.
Phòng họp tòa nhà văn phòng UBND, không khí vẫn thoải mái như cũ. Đám người Giang Bảo Minh tối qua đã tới Hạo Dương, ngoài Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ ra, không ai biết nhân viên tổ chuyên án của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã đến.
Trong phòng họp, các thành viên tham dự hội nghị chuyện trò vui vẻ, một chút cũng không hề ý thức được, thị xã Hạo Dương sẽ bùng nổ một trân động đất trên quan trường.
Có một vị Chủ tịch xã vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, sự đoàn kết nội bộ của UBND ngược lại còn tốt hơn, ít nhất vẻ bề ngoài mọi người đều hòa hợp êm thấm, không có bất cứ sự tranh đấu nào. Có Lưu Vĩ Hồng ở đây, còn đấu gì nữa? Cuối cùng đều là nghe theo Chủ tịch Lưu.
Lưu Vĩ Hồng bước vào phòng họp, nhóm các vị Phó chủ tịch thị xã tự giác ngừng đàm luận, đều quay sang Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu chào hỏi, Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười gật đầu, dường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Tuy nhiên rất nhanh, mọi người đều ý thức được sự bất bình thường.
Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ không ngờ theo sau tới Hội nghị, phía sau còn có ba người lạ sa sầm nét mặt đi cùng.
Các Phó chủ tịch xã bỗng ngơ ngác nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay chẳng phải là hội nghị thường vụ UBND thị xã sao? Sao Bí thư Tống cũng đến? Hơn nữa không phải là đi cùng với Chủ tịch thị xã Lưu. Chủ tịch thị xã Lưu bỏ Bí thư Tống ở phía sau? Từ đây có thể thấy, là tuyệt đối không thể không xảy ra chuyện gì đó. Cho dù Lưu Vĩ Hồng và Tống Hiểu Vệ không cùng một chí hướng, ít nhất vẻ bề ngoài không có trở ngại gì. Trường hợp công khai, vẫn phải cẩn thận quy củ, nên có thể diện, nhất định phải nể mặt.
Bây giờ thế này là thế nào?
Đám người hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.
Lưu Vĩ Hồng không vội vàng ngồi xuống, nói với Trần Khải Hoa:
- Tiểu Trần, sắp xếp chỗ ngồi cho Bí thư Tống và các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, hội nghị thường vụ UBND ngày hôm nay mời mấy vị này tham gia.
- Dạ?
Trần Khải Hoa lau mồ hôi, vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, chân tay đều run rẩy, rất căng thẳng.
Các Phó chủ tịch xã và các vị tham dự hội nghị đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Việc lạ hàng năm đều có, nhưng không nhiều như năm nay.
Bí thư Thị ủy tham dự hội nghị thường vụ của UBND thị xã?
Đúng rồi, còn có các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật Tỉnh.
Các đồng chí của Ủy ban kỷ luật tỉnh đến Hạo Dương làm gì? Còn tham dự Hội nghị thường vụ UBND thị xã?
Trong lúc này, cho dù chỉ số thông minh của anh cao tới ba trăm, cũng tuyệt đối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám người Tống Hiểu Vệ, Giang Ngọc Minh không nói một tiếng, ngồi xuống trong chiếc ghế bên cạnh, một đám sa sầm nét mặt, tựa như phải rơi xuống nước. Trần Khải Hoa lại luống cuống chân tay mang nước trà cho đám người Tống Hiểu Vệ.
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới ngồi vào vị trí Chủ tịch, hai mắt nhìn lướt qua hội trường một lượt, nhìn qua các thành viên tham dự hội nghị.
Mọi người không kìm nổi, ưỡn thẳng người, mặt hướng về Chủ tịch Lưu, nhìn không chớp mắt. Dường như Tống Hiểu Vệ trong phút chốc biến thành không khí.
Bí thư Thị ủy trở thành người qua đường.
Tình hình này cũng duy chỉ có ở Thị xã Hạo Dương, khi Lưu Vĩ Hồng làm Chủ tịch mới có thể xảy ra.
Hoàn toàn đảo điên trước những kiến thức quan trường phổ thông trước kia.
Nhưng thấy bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng, lại giống như là điều đương nhiên. Hội nghị thường vụ UBND thị xã vốn là nên do Chủ tịch Thị xã chủ trì, chẳng hề sợ Bí thư Thị ủy đến đây, cũng chỉ có thể dự thính cuộc họp, chỉ là người qua đường.
- Tiểu Trần, gọi điện cho Dương Á Kiệt, bảo anh ta chuẩn bị xe tốt, họp xong, tôi đi Đại Ninh.
Lưu Vĩ Hồng lại thản nhiên giao việc, thanh âm vẫn bình tĩnh, trong như gương.
- Dạ.
Trần Khải Hoa cũng dần điềm tĩnh trở lại, đi sang một bên gọi điện thoại.
- Chúng tôi có xe, cậu ngồi xe của chúng tôi.
Câu nói của Thẩm Bảo Quân suýt nữa thốt ra, thân mình vừa động, gần như muốn ngăn cản Trần Khải Hoa gọi điện. Giang Bảo Minh ngồi bên cạnh rất nghiêm khắc nhìn y, Thẩm Bảo Quân liền vội vàng thu lại hành động của mình, không kháng cự.
- Các đồng chí, bây giờ họp. Hội nghị ngày hôm nay, có mời Bí thư thị ủy Tống và các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh dự thính. Các đồng chí từ Ủy ban kỷ luật tỉnh tới chính là tổ chuyên án nguyên Trưởng chi nhánh ngân hàng Công thương tỉnh Hồ Ấu Thanh, sau khi họp xong, tôi sẽ cùng với các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh tới Đại Ninh, phối hợp điều tra một số vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng nói không chút vội vàng hấp tấp, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, trong âm thanh không có chút gợn sóng.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia