When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 753: Ủy Ban Kỷ Luật Tỉnh Cử Người Đến Rồi
ự thật chứng minh dự cảm rất chuẩn.
Ngay thời điểm uy danh của Chủ tịch thị xã Lưu tăng vọt lên, mọi việc bắt đầu phát sinh những nghịch chuyển có tính cơ bản.
Sáng hôm đó, Chủ tịch Lưu vừa đến văn phòng không lâu, đang lật xem tài liệu thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, hắn liền nhấc điện thoại.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Chủ tịch xã, là tôi. Giờ anh có thời gian không? Có một vài việc muốn nói với anh.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói ôn hòa bình tĩnh của Tống Hiểu Vệ.
- Vâng, xin Bí thư chờ một chút, tôi đến ngay.
Lưu Vĩ Hồng không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng. Cả khu văn phòng UBND yên ắng, mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình. Phong cách làm việc của các cơ quan chính quyền thị xã sớm đã vô tình thay đổi, hiệu suất được nâng cao. Trên thực tế, từ khi Lưu Vĩ Hồng lên làm chru quản, trong hơn một năm nay, cơ quan chính quyền thị xã không có thêm một người mới nào.
Nghiêm khắc khống chế việc biên chế nhân viên, nâng cao hiệu suất, luôn là chính sách không xoay chuyển được của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh hướng về văn phòng của Thị ủy, Trần Khải Hoa đi sát sau hắn.
- Chào chủ tịch thị xã Lưu.
Thư kí của Tống Hiểu Vệ vẫn kính cẩn như trước, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút kinh hoàng khó có thể che dấu được.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng lập tức giãn ra, gật đầu với anh ta.
- Chủ tịch thị xã Lưu, Bí thư Tống đang đợi. Chủ tịch thị xã Lưu, mời.
Viên thư ký khách khí mời Lưu Vĩ Hồng vào văn phòng của Tống Hiểu Vệ.
Vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng hiểu ngay, trong mắt thư ký vì sao lại thoáng hiện vẻ kinh hoàng như vậy. Trong văn phòng Tống Hiểu Vệ, không chỉ có một người, mà là bốn người.
Ngoài Tống Hiểu Vệ ra, ba vị khác đều sa sầm nét mặt, tâm trạng rất nghiêm túc. Trong ba vị khách này, Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng với hai vị trong đó.
Một người khoảng bốn mươi tuổi, thần thái nghiễm nhiên, chính là Giám sát viên ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Ngọc Minh, một người khác ngoài ba mươi, vẻ mặt hung ác. Lưu Vĩ Hồng còn nhớ, tên củay là Thẩm Bảo Quân, cán bộ cấp cục phó Ủy ban kỷ luật Tỉnh. Năm đó, Lưu Vĩ Hồng làm bí thư Khu ủy Khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh đã từng có xung đột với Ủy ban kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật đã phái tổ điều tra đặc biệt xuống dưới, tổ trưởng tổ điều tra chính là giang Bảo Minh. Thẩm Bảo Quân là thành viên tổ điều tra, rất không khách sáo với Lưu Vĩ Hồng.
Không ngờ, hôm nay bọn họ lại đến.
Tống Hiểu Vệ vẻ mặt cũng nghiêm túc, thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, từ từ đứng lên, trầm giọng nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi giới thiệu với cậu một chút.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay, không chút khách khí với lời nói của Tống Hiểu Vệ, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, không cần. Mấy vị này, tôi vẫn còn có chút ấn tượng.
- Chủ nhiệm Giang, xin chào.
Nói xong, lưu Vĩ Hồng quay sang Giang Ngọc Minh.
Hai mắt Giang Ngọc Minh bỗng co rút lại, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén linh hoạt.
Ba năm không gặp, lưu Vĩ Hồng vẫn “ương ngạnh” như trước, chỉ đáng tiếc, trước đây khác bây giờ, Lưu Vĩ Hồng xem cậu còn có thể ương ngạnh đến bao giờ nữa.
Giang Ngọc Minh thoáng gật đầu, lãnh đạm nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, xin chào. Cậu còn nhớ tôi sao?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Đương nhiên, Chủ nhiệm Giang, năm đó còn mang theo thượng phương bảo kiếm xuống. Nhiều năm không gặp, chủ nhiệm Giang vẫn có phong thái như trước, sao có thể không nhớ rõ chứ. Còn có trưởng phòng Thẩm, cũng vẫn bộ dáng như năm đó. Trưởng phòng Thẩm, xin chào.
Thẩm Bảo Quân cũng thầm ngạc nhiên.
Năm đó, mọi người cũng đã gặp nhau, ngồi đối diện với nhau không quá hai ba mươi phút, mấy năm trôi qua, Lưu Vĩ Hồng không ngờ vẫn còn nhớ rõ họ, cái khác không nói, riêng phần trí nhớ này không phải là nhỏ.
Tuy nhiên phản cảm của Thẩm Bảo Quân với Lưu Vĩ Hồng cực kỳ ác liệt. Có thể nói, từ sau khi y tham gia công tác kiểm tra kỷ luật, chưa từng chịu sự uất ức như vậy, cán bộ cấp cục Phó của tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật bị một Bí thư Khu ủy nhỏ bé giáo huấn, lập tức mặt mũi xám xịt quay về tỉnh. Nỗi uất ức đó, vẫn còn nghẹn ứ ba năm. Lần này gặp lại, Thẩm Bảo Quân làm sao có thể khách khí với Lưu Vĩ Hồng? Lập tức hừ lạnh một tiếng, không có câu trả lời, thậm chí ngay cả một cái gật đầu nhẹ nhàng cũng không có, hoàn toàn coi chủ tịch Lưu là không khí.
Cảm giác của Giang Bảo Minh với Lưu Vĩ Hồng cũng ác liệt vô cùng. Chỉ là lần này y tới Hạo Dương, vẫn là có sứ mệnh trên người, lại không thể giống Thẩm Bảo Quân. Y phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Hơn nữa, Giang Bảo Minh cho dù không yêu quý gì Lưu Vĩ Hồng, lại cũng rất rõ, hiện nay vị chủ tịch Thị xã trẻ này tuyệt đối không phải là gốc rạ, một bước vô ý mà có thể nắm được hắn trong tay.
Giang Ngọc Minh cố nén sự chán ghét trong lòng, trầm giọng nói:
- Nếu đồng chí Lưu Vĩ Hồng biết thân phận của chúng tôi, vậy thì không cần lãng phí thời gian nữa. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, chúng tôi là thành viên của tổ chuyên án Hồ Ấu Thanh Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương tỉnh. Nguyên Trưởng chi nhánh ngân hàng công thương Hồ Ấu Thanh, vì tham ô nhận hối lộ, đã bị tổ chuyên án áp dụng biện pháp cưỡng chế. Trong tài liệu giao nộp của Hồ Ấu Thanh, có một vài vấn đề có liên can đến cậu. Cho nên, mời cậu đi theo chúng tôi về Đại Ninh tiếp nhận điều tra.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi giương lên, nói:
- Đồng chí Giang Ngọc Minh, xin đưa ra thẻ công tác và công văn yêu cầu hợp tác điều tra của tổ chuyên án các ông.
Nếu Giang Ngọc Minh bày ra trăm phần trăm thái độ làm việc, Lưu Vĩ Hồng cũng không cần giả vờ khách sáo, đưa ra tư thế giải quyết công việc bình thường.
Giang Ngọc Minh hơi ngẩn người.
Vẫn là bộ dạng cũ!
Lưu Vĩ Hồng vẫn như trước, “ương ngạnh, kiêu ngạo”. Vốn cho rằng sau khi Hồ Ấu Thanh gặp chuyện không may, Lưu Vĩ Hồng hẳn là chim gặp cành cong cũng sợ, đối mặt với người của tổ chuyên án Ủy ban kỷ luật, sẽ trở nên “thành thật dịu ngoan”. Ai biết vẫn bộ dạng ấy, quả thực là một tảng đá gầm cầu vừa thối lại vừa cứng.
Tuy nhiên lần này không giống như lần trước.
Không đợi Giang Ngọc Minh trả lời, Thẩm Bảo Quân liền nóng nảy nói:
- Làm sao, Lưu Vĩ Hồng, cậu đang nghi ngờ chúng tôi?
- Nghi ngờ?
Lưu Vĩ Hồng cười nhạt, khóe miệng hiện lên chút ý khinh thường:
- Đồng chí Thẩm Bảo Quân, ông không thể ngay cả cái kiến thức cơ bản nhất cũng không hiểu chứ? Các ông đi làm việc chung, thẻ công tác và công văn cũng không mang theo sao?
Thẩm Bảo Quân lập tức giận đùng đùng, không kìm nổi liền đập bàn.
Mày nghĩ mày là ai hả?
Kiêu ngạo như vậy.
Giang Ngọc Minh liền lay lay tay, ngăn cản Thẩm Bảo Quân đang nóng nảy như sét đánh, tiện tay lấy ra thẻ công tác, lại ra hiệu cho một cán bộ Ủy ban kỷ luật đi theo, lấy một công văn từ trong túi ra, đặt lên bàn trà, thản nhiên nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là thẻ công tác và công văn của chúng tôi, anh tự xem đi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, chậm rãi đi lên phía trước, cầm công văn và thẻ công tác trên bàn lên, cẩn thận xem xét, lập tức hướng về Thẩm Bảo Quân, bình tĩnh nói:
- Thẻ công tác của ông.
- Cậu...
Thẩm Bảo Quân tức đỏ mặt.
Lưu Vĩ Hồng hơi nhíu mày, nói:
- Chủ nhiệm Giang, sao ba năm không gặp, trình độ của các ông vẫn như vậy nhỉ, một chút tiến bộ cũng không có? Xem ra tác phong làm việc của Ủy ban kỷ luật tỉnh thực sự đáng phải cải thiện một chút.
Giang Ngọc Minh lạnh lùng cười, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tác phong làm việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh như thế nào, không cần cậu phải quan tâm. Xin cậu hãy phối hợp với chúng tôi để điều tra. Tiểu Thẩm, Tiểu Hồ mang thẻ công tác của hai cậu cho đồng chí Lưu Vĩ Hồng xem.
Lãnh đạo vừa nói, cán bộ Ủy ban kỷ luật khác lập tức liền rút thẻ công tác của mình ra đưa cho Lưu Vĩ Hồng, Thẩm Bảo Quân vẻ mặt đỏ đùng đùng, quai hàm nghiến lại, cuối cùng hừ một tiếng, cũng lấy ra thẻ công tác của mình.
Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu.
Xem ra, nếu cán bộ của chúng ta đặc biệt là cán bộ cơ quan mạnh, thay đổi tâm thái đặc quyền là không dễ dàng gì. Luôn có một số người như vậy, cảm thấy mình cao hơn người, nhìn ai cũng là nô tài, bọn họ mới hài lòng. Gặp phải sự khiêu chiến này, cực kỳ khó chịu, cảm thấy bị nhục nhã vô cùng.
Đối phó với người như vậy, biện pháp có hiệu quả duy nhất là giáng một cái tát nặng tay, đánh tỉnh bọn họ.
Trên thế giới này, những người ương ngạnh hơn anh, không hề hiếm có.
Đừng có tự cho rằng bản thân mình là tài giỏi.
Tuy nhiên, trong văn phòng của Tống Hiểu Vệ, Chủ tịch thị xã Lưu cũng chú ý đến thân phận của mình, không thể tùy tiện đánh người. Một cái tát cũng cần nắm bắt thời cơ, hiệu quả không giống nhau.
Lưu Vĩ Hồng cẩn thận nhìn thẻ công tác của Thẩm Bảo Quân và Tiểu Hồ, đặc biệt là thẻ công tác của Thẩm Bảo Quân, đối với tấm ảnh trên đó, đánh giá Thẩm Bảo Quân một hồi.
Thẩm Bảo Quân bị ánh mắt nhìn trêu tức của hắn làm toàn thân nổi da gà, nỗi hận trong lòng cũng rất muốn tát quăng đi, khiến cái tên ương ngạnh không biết trời cao đất dầy này tỉnh táo ra.
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, tỉ mỉ xem rõ, lúc sau mới đặt thẻ công tác lại trên bàn.
Giang Ngọc Minh nói:
- Được rồi, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu đã xem thẻ công tác và công văn, bây giờ mời cậu theo chúng tôi về Đại Ninh. Không nên kéo dài thời gian.
- Chủ nhiệm Giang, e rằng còn phải mời ông đợi chút nữa.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
Hai hàng lông mày của Giang Ngọc Minh dựng thẳng lên, trầm giọng nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng còn muốn đợi gì nữa?
- Tôi phải dặn dò một chút về công việc của UBND thị xã.
- Không được.
Thẩm Bảo Quân nóng nảy quát.
- Cậu phải lập tức đi theo chúng tôi.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn một cái, không để ý gì. Lập tức nói với Giang Ngọc Minh:
- Chủ nhiệm Giang, trên công văn của các ông đã ghi rất rõ, là mời tôi đi phối hợp với tổ chuyên án điều tra. Không nói phải hạn chế tự do của tôi, đúng không? Nếu như vậy, tôi phải sắp xếp công việc trước. Các ông có trách nhiệm với công việc của các ông, tôi cũng phải có trách nhiệm với công việc của tôi, có trách nhiệm với tám trăm ngàn dân chúng của toàn thị xã.
Giang Ngọc Minh kia càng buồn bực.
Ủy ban kỷ luật tỉnh là cơ quan kiểm tra kỷ luật trong Đảng, không phải là cơ quan tư pháp, quyền lực cưỡng chế, kiểm tra bất cứ kỷ luật nào trong Đảng đều là sử dụng danh nghĩa phối hợp điều tra. Nhưng ai không biết, đây chính là một biện pháp cưỡng chế, trước đó, cũng chưa từng có cách nói phối hợp điều tra này. Chỉ riêng Lưu Vĩ Hồng mới có trò như vậy.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời cậu phối hợp với chúng tôi, đây là kỷ luật.
Lưu Vĩ Hồng cười, không nói gì, quay người ra ngoài.
Tưởng là hạ mã uy của ta được sao?
Không có cửa đâu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia