Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 752: Lưu Vĩ Hồng Cũng Có Chút Không Chịu Nổi Áp Lực
ự việc phát triển trong sự kiến của Lưu Vĩ Hồng nhưng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đến buổi sáng ngày thứ hai, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái lại đến tòa nhà Thị ủy thăm hỏi Lưu Vĩ Hồng, nói rõ ràng với hắn, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách chỉ thị, chỉ cần trong vòng mười ngày trả lại tất cả khoản vay thì có thể không thu lợi tức nữa.
Về phần phí bồi thường, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái lại không hề nhắc tới.
Vốn dĩ ngân hàng muốn làm bá vương các khoản vay, sớm đã thành thói quen. Từ xưa tới nay đều là ngân hàng có lý, khách hàng vô lý. Bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp qua một khách hàng nào có thể “chiến thắng” ngân hàng cả. Chỉ là đụng phải người tài giỏi như Lưu Vĩ Hồng, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách mới đành bất đắc dĩ.
Hậu trường của người ta là rất lớn, không sợ đắc tội với ngân hàng Công thương Tỉnh. Nếu đổi một người khác, dám làm như thế, chẳng phải là anh đã đắc tội với tất cả các ngân hàng sao? Nếu cứ như thế, sau này còn ai dám cho anh vay nữa?
Nhưng Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên là ngoại lệ.
Người của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu cầm một bó tiền lớn chờ Chủ tịch thị xã Lưu đến nhận.
Sau khi bằng cách khác xác nhận thân phận của mấy người Ngô Giai, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách lập tức hạ quyết tâm. Không cần lợi tức, cũng phải lập tức thu hồi lại tiền vốn. Khi Hồ Ấu Thành đang đảm nhiệm, khoản tiền cho vay của ngân hàng Công thương có chút loạn, trong tay Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách cũng không có nhiều tiền. Ngân hàng Công thương tiền không đủ, Trưởng chi nhánh ngân hàng ngân hàng xem ra cũng không uy danh gì. Trước tiên không quan tâm tới lợi tức, thu lại tiền vốn xong hẵng nói.
Nhận được chỉ thị rõ ràng của Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cũng một phen ngạc nhiên. Không ngờ Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách thực sự chấp nhận. Cho dù Lưu Vĩ Hồng làm càn, ngân hàng Công thương vì sự an toàn của khoản vay, nên có sự nhượng bộ, cũng không nhất thiết phải dâng lợi ích nhiều như vậy, mấy triệu cơ đấy.
Tuy nhiên, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái không nói nhiều, kiên quyết chấp hành theo chỉ thị của Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách.
Cho dù nói thế nào, mấy triệu đó cũng là tiền của nhà nước, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái mới không vì việc này mà “tranh luận” với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách. Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách vừa nhậm chức, ai biết tính cách lão thế nào, tốt nhất vẫn là nên làm theo ý lão, không cần ngỗ ngược.
Lưu Vĩ Hồng nghe xong quyết định của Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng không có nhiều “ý cảm kích”, dường như ngân hàng Công thương tỉnh bỏ khoản lợi tức, vẫn là chiếm được khoản hời của Lưu Vĩ Hồng.
Cho mượn tiền là cháu trai, nợ tiền là ông nội.
Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cuối cùng cũng lý giải được hàm ý sâu sắc trong câu nói này.
Sau khi thông báo quyết định của ngân hàng với Lưu Vĩ Hồng, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái lập tức đứng dậy cáo từ. Y thực sự không muốn ngồi trước mặt người thanh niên này, toàn thân từ trên đến dưới đều không thích hợp. Như thể Lưu Vĩ Hồng là một con quái thú có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Ba ngày sau, thỏa thuận cho vay giữa UBND thị xã Hạo Dương và ngân hàng Phát triển Giang Khẩu chính thức được ký kết. Ngày kế theo, khoản tiền một trăm triệu đã đến tài khoản chuyên dụng của Cục tài chính Thị xã Hạo Dương.
Uy danh của chủ tịch Lưu lại tăng vọt thêm một bước nữa.
Quả thật tài giỏi!
Dường như bất cứ kẻ nào muốn tìm đến đường rẽ của Chủ tịch Lưu, cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Trong hậu hoa viên biệt thự số 2 đường Đại Nghĩa, dưới đình hóng mát, Tào Chấn Khởi ngồi đối diện với Tống Hiểu Vệ, nhẹ nhàng châm trà. Hai hàng lông mày của Tống Hiểu Vệ tách biệt, sắc mặt không hề tốt.
Cũng không trách Tống Hiểu Vệ buồn bực, làm Bí thư thị ủy hơn một năm nay, thật sự không khiến người ta vui vẻ gì. Bất luận là ai, đối đầu với Lưu Vĩ Hồng, đều sẽ không ngừng buồn bực.
Tào Chấn Khởi chậm rãi uống ngụm trà, cười nói:
- Lần này, Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc cũng cảm thấy hơi cố sức rồi.
Tống Hiểu Vệ liền nhìn Tào Chấn Khởi, rất khó hiểu.
Cố sức?
Y làm sao không cảm thấy.
Có vẻ như Lưu Vĩ Hồng nói chuyện thôi là có thể hóa giải được cái “khó” của ngân hàng Công thương, còn làm ngân hàng Công thương mặt xám mày tro. Hiện nay cán bộ trong toàn Thị xã Hạo Dương, cho dù ngày thường không thích Lưu Vĩ Hồng, cũng không thể không giơ ngón cái lên, nói một tiếng “Cao tay”.
Tào Chấn Khởi thản nhiên nói:
- Hiểu Vệ, nhìn vấn đề vẫn phải nhìn sâu một chút, không thể chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài. Cậu cũng vậy.
Đầu óc của Tống Hiểu Vệ liền nhanh chóng xoay chuyển, cẩn thận suy nghĩ lời của Tào Chấn Khởi, lại không bắt được trọng điểm, liền cười nói:
- Xin Bí thư Tào chỉ giáo
Trước đây khi y làm thư ký cho Phương Đông Hoa, không cung kính như vậy với Tào Chấn Khởi, hiện nay tình hình thay đổi, thái độ tự nhiên cũng chuyển biến. Tào Chấn Khởi không những là cấp trên trực tiếp của y, cũng hơn y nhiều tuổi, trước mặt Tào Chấn Khởi khiêm tốn thỉnh giáo, cũng không mất mặt. Hơn nữa trải qua một thời gian tiếp xúc dài, Tống Hiểu Vệ cũng hiểu được sâu sắc tính cách của Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi không hề thích cấp dưới tâm cơ quá sâu.
Bí thư Tào vốn là người có tính cách rất mạnh mẽ.
Quả nhiên, thái độ của Tào Chấn Khởi với Tống Hiểu Vệ khá là hài lòng, mỉm cười nói:
- Nghe nói là tập đoàn Từ thị của Hong kong bảo đảm cho Lưu Vĩ Hồng à?
- Vâng. Nếu không ngân hàng Phát triển Giang Khẩu cũng không thể cho vay một trăm triệu như thế.
- Thế là đúng rồi. Cậu cho rằng, mời tập đoàn Từ thị bảo đảm cho là một việc nhẹ nhàng sao? Bất luận là ai, bỏ ra một ân tình lớn như vậy đều phải trao đổi, tuyệt đối không dâng tặng không công.
Tào Chấn Khởi lại uống một ngụm trà, hàm ý sâu sắc nói.
Ánh mắt Tống Hiểu Vệ sáng ngời, dường như có điều vừa lĩnh ngộ ra, thử thăm dò hỏi:
- Bí thư Tào, ý ngài là nói, giữa Lưu Vĩ Hồng và tập đoàn Tào thị có một giao dịch nào đó sao?
- Có khả năng này.
Tào Chấn Khởi thẳng thắn thừa nhận.
Tống Hiểu Vệ lại trầm ngâm, chậm rãi thưởng trà, mơ mơ hồ hồ nói:
- Đây có phải là có chút ly kỳ không? Tập đoàn Từ thị Hongkong là đại phú hào xếp hàng đầu trên toàn thế giới.
Tào Chấn Khởi thản nhiên nói:
- Đối với người khác mà nói, có lẽ là một việc khó, nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì nằm trong tầm tay. Cậu đừng quên xuất thân của hắn.
Tống Hiểu Vệ im lặng gật đầu.
Hiện nay, thân phận của Lưu Vĩ Hồng ở Địa khu Hạo Dương không còn là bí mật gì nữa. Trước đây không lâu, chủ tịch Lưu Trung Nguyên từ trần, trung ương cử hành nghi lễ long trọng, cho nên các đồng chí lãnh đạo trung ương đều đến tham dự, trên ti vi còn tường thuật trực tiếp lễ truy điệu. Các đồng chí lãnh đạo trung ương thân thiết an ủi người thân của Lưu lão gia, Lưu Vĩ Hồng rõ ràng ở trong nhóm đó.
Hóa ra là thế.
Lưu Vĩ Hồng không ngờ lại là cháu của chủ tịch Lưu Trung Nguyên.
Lúc đó thực sự đã làm chấn động mọi người, mọi người đều ngạc nhiên vô cùng. Không thể tin được, bản thân mình lại đứng trước một vị “thái tử gia” chính tông, một trong những nhà quyền quý nhất, uy danh hiển hách nhất của nước Cộng hòa.
Khó trách hắn tuổi còn trẻ mà luôn có thể có những khoản tài chính khổng lồ từ các phòng ban của đất nước, chả trách Lý Dật Phong có thể chiếu cố hắn như vậy, cũng khó trách có thể cùng Chu Kiến Quốc lên chức nhanh như thế. Tất cả mọi sự khó hiểu và nghi ngờ trong phút chốc đã tìm thấy đáp án.
Tuy nhiên, đến nay mọi thứ đã dần dần bình ổn.
Chủ tịch Lưu Trung Nguyên qua đời, vận mệnh chính trị cấp cao nhất định sẽ xảy ra chuyển biến lớn. Xuất thân hiển hách của Lưu Vĩ Hồng cố nhiên sẽ mang đến trợ lực lớn cho hắn, nhưng ở một số thời điểm đặc thù, tất cả đều có thể trở thành thanh kiếm Damocles trên đầu Lưu Vĩ Hồng, không chừng lúc nào đó sẽ rơi xuống.
Đương nhiên, đây là những việc của lãnh đạo cấp cao, cán bộ cấp như Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ khó có thể nhìn thấy chân tướng, nhiều nhất có thể mù mù mờ mờ, cẩn thận phỏng đoán một phen. Đối với bọn họ mà nói, sau khi xác định được thân phận của Lưu Vĩ Hồng, áp lực vẫn là rất lớn. Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng có chung một quyết định, nếu không cần thiết, tốt nhất không nên đến trêu chọc Lưu Vĩ Hồng.
Cố gắng chung sống hòa bình.
- Hiểu Vệ, cậu có từng nghĩ tới không, tại sao ngân hàng Công thương lại vội vã thu hồi khoản vay của thị xã Hạo Dương?
Tào Chấn Khởi lại hỏi lại lần nữa, có vẻ rất kiên nhẫn, thật giống như một vị huynh trưởng đang kiên nhẫn dạy bảo em mình. Vừa nói, Tào Chấn Khởi vừa cầm bao thuốc lá trên bàn, đưa cho Tống Hiểu Vệ một điếu.
Tống Hiểu Vệ vội vàng nhận lấy bằng hai tay, lại lấy cái bật lửa, châm lửa cho Tào Chấn Khởi, rồi tự châm thuốc cho mình, hút hai hơi, mới nhíu mày nói:
- Bí thư Tào, ngài là nói ngân hàng Công thương Tỉnh cố ý à?
Tào Chấn Khởi cười, vẫn chư trực tiếp đáp lại, chỉ nói:
- Nghe nói Trưởng chi nhánh ngân hàng Công thương mới nhậm chức là được cử từ Ngân hàng nhân dân xuống. Việc thứ nhất khi nhậm chức chính là thanh lý các khoản vay, thanh lý khoản vay đầu tiên chính là cử người đến thị xã Hạo Dương thu tiền.
Vừa nói như vậy, sự “cố ý” của ngân hàng Công thương gần như là bày ra trước mặt. Không hề nghi ngờ, hành động cố ý này có liên quan trực tiếp tới Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách tân nhiệm của ngân hàng Công thương. Giả dụ đổi một Trưởng chi nhánh ngân hàng khác không phải là từ trên Bắc Kinh cử đến, e là không thể cố ý nhằm vào Thị xã Hạo Dương, nhằm vào Lưu Vĩ Hồng.
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách tại sao lại làm như vậy?
Tống Hiểu Vệ không hỏi thêm nữa, trong lòng y cũng mơ hồ phỏng đoán được chút manh mối.
Tào Chấn Khởi rút điếu thuốc ra, chậm rãi nói:
- Hiểu Vệ, công bằng mà nói, Lưu Vĩ Hồng năng lực thực sự mạnh, hắn kiêu ngạo cũng là có nguyên nhân. Tuy nhiên, cũng không phải Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không có nhược điểm.
Tống Hiểu Vệ gật đầu, nói:
- Bí thư anh minh. Theo tôi thấy, Lưu Vĩ Hồng quá kiêu ngạo. Một chút cũng không thể chấp nhận được.
Tào Chấn Khởi liền mỉm cười.
Tống Hiểu Vệ coi như đã thấy mấu chốt của vấn đề, Lưu Vĩ Hồng thực sự rất kiêu ngạo. Đổi bất kỳ một Chủ tịch xã nào cũng không thể là có phương pháp xử lý này. Cho dù là vi phạm quy định vay tiền cũng được, là bình thường cho vay cũng được, tiền cũng trong tay mình, người của ngân hàng Công thương có làm cách nào, cũng phải hắn tự nguyện trả mới được. Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể ra tòa kiện ngân hàng Công thương, liều chết không trả tiền, ngân hàng Công thương Tỉnh chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mà Lưu Vĩ Hồng lại trực tiếp vay một trăm triệu từ Giang Khẩu về đây, trực tiếp ném vào mặt Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách và Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, sảng khoái cũng có sảng khoái, nhưng hậu quả không nhỏ. Thân làm một vị Chủ tịch thị xã, có quan hệ mật thiết với đại phú hào ngoại quốc, không phải là một chuyện tốt.
Tống Hiểu Vệ hừ một tiếng, nói:
- Cứng quá dễ gẫy, tính cách này của Lưu Vĩ Hồng không thể đến đâu cũng thuận buồm xuôi gió.
Tào Chấn Khởi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên đầy ý vị.
Quan trường vốn là một nơi không thích hợp với người quá “cá tính”. Ở nơi đây, chú ý hòa hợp êm thấm, chú ý ẩn dật, chú ý con đường trung dung, duy nhất không nói đến cá tính.
Tống Hiểu Vệ nói đúng, tính cách Lưu Vĩ Hồng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày chịu thiệt thòi, còn có thể là thiệt thòi lớn.
Có lẽ ngày này Không còn xa.
Hành động của ngân hàng Công thương đã phát ra một tín hiệu rõ ràng. Tổ chuyên án Hồ Ấu Thành chính là do Chủ nhiệm Phương Đông Hoa đích thân dẫn đầu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia