The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 723: Hình Thức Tự Trị
au vấn đề tiền vốn, chính là mô hình triển khai vận động của quỹ ngân sách. Ý kiến của chính quyền thành phố đối với quỹ ngân sách hỗ trợ này, là tiến hành kiểu phong bế toàn bộ, không mở ra với bên ngoài, chỉ mở ra với hội viên của quỹ ngân sách. Bất luận xí nghiệp nào muốn vay tiền của quỹ ngân sách, đều phải trở thành hội viên của quỹ đầu tiên. Đây là điểm quan trọng thứ nhất.
Lưu Vĩ Hồng hơi dừng lại, nhấp một ngụm trà.
- Vận hành theo kiểu phong bế toàn bộ có hai nguy hiểm rất lớn, thứ nhất chính là nợ khó đòi, không thu hồi khoản tiền cho vay lại được; Thứ hai chính là thao tác hòm đen, nhân viên quản lý trong ứng ngoài hợp, cấu kết với nhau, ngầm chiếm quỹ ngân sách. Muốn giải quyết hai vấn đề này, cũng có hai mấu chốt. Mấu chốt thứ nhất là vay thế chân, mấu chốt thứ hai, chính là giám sát hội viên, hoặc là nói, hội viên tự trị.
Trương Quốc Khánh nhất thời tỏ ra hứng thú, lập tức hỏi:
-Lưu Chủ tịch, cái gì gọi là hội viên tự trị?
Vị này không hổ là chuyên gia kinh tế học, thoáng cái đã hỏi đến điều này.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Trương giám đốc, ở thủ đô có một loại câu lạc bộ thực hiện chế độ hội viên, có lẽ ngài cũng tìm hiểu chứ?
Mấy tháng trước, khi Vương Thiện ở câu lạc bộ Duy Đức đã từng nói cũng muốn làm một chuyện như vậy, Vương nhị thiếu từ trước tới nay vốn không lề mề, khởi nguồn rất nhanh chóng. Trước mắt ở thủ đô đã không chỉ xuất hiện một câu lạc bộ giải trí.
Bản thân Trương Quốc Khánh mặc dù không phải là ông chủ của công ty hữu hạn Hoa Nguyên ở khu đô thị thương mại, nhưng cũng là nhân tài quản lý bất phàm, nhân vật của xã hội thượng lưu, cho dù hắn không thể trở thành hội viên câu lạc bộ, chí ít cũng được chứng kiến, thậm chí còn có thể làm được nghiên cứu nhất định.
Quả nhiên hai mắt Trương Quốc Khánh tỏa sáng nói:
-Ý tứ của Lưu Chủ tịch là quỹ ngân sách hỗ trợ của chúng ta sẽ hoàn toàn do hội viên tự hành quản lý?
- Chính là ý tứ như vậy.
Lưu Vĩ Hồng lập tức trả lời chắc chắn.
- Tuy nhiên, hội viên tự hành quản lý, chủ yếu là chỉ phương hướng, công việc cụ thể hàng ngày vẫn phải do đội ngũ quản lý chuyên nghiệp hoàn thành. Tôi đề nghị quỹ hỗ trợ sẽ đề cử một hội giám sát. Hội giám sát này sẽ có quyền quyết định và quyền phủ quyết. Thành viên của hội giám sát do tất cả hội viên của quỹ ngân sách đề cử, bản thân cần phải là hội viên của quỹ ngân sách. tôi cho rằng định ra chín người là tương đối thích hợp. Nếu quá ít, không thể tiếp thu nhiều ý kiến quần chúng, lại không dễ dàng thống nhất ý kiến, sẽ tạo thành hiện tượng tranh luận không tất cần thiết, ảnh hưởng đến hiệu suất vận hành của quỹ ngân sách. Ba hội viên đầu tiên bỏ ra nhiều tiền nhất chính là thàn viên đương nhiên của hội giám sát, không cần tuyển cử. 6 thành viên khác, tôi cho rằng cứ hai năm thay phiên một lần là tương đối thỏa đáng. Trương giám đốc, ý kiến của anh như thế nào?
Lần này, Lưu Vĩ Hồng không “Giả vờ” hỏi ý kiến Đường giám đốc nữa/
Xem chừng chuyện này, Đường giám đốc cũng phải tiêu hóa thật tốt, kinh nghiệm của nàng hoàn toàn có được do thực chiến, so với Trương Quốc Khánh, nhân tài kinh tế cao cấp có học vấn thạc sĩ kinh tế học lại có kinh nghiệm thực chiến tương đối mà nói, còn có chênh lệch nhất định, tầm mắt còn phải đợi tiến thêm một bước đề cao. Dĩ nhiên, tiến bộ mấy năm này của Đường Thu Diệp đã vượt xa dự trù của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng thật sự chưa từng nghĩ tới Đường Thu Diệp sẽ tiến bộ rõ ràng như thế.
Trương Quốc Khánh không lập tức trả lời câu hỏi của Lưu Vĩ Hồng mà trầm ngâm một lát mới gật đầu nói:
- Ý tứ của Lưu Chủ tịch là tất cả quyết định trọng đại của quỹ ngân sách, đều phải do đa số thành viên hội giám sát thông qua mới có thể có hiệu lực?
-Đúng là như thế, ít nhất phải có hai phần ba thành viên trở lên thông qua. Ví dụ như quyết định cho xí nghiệp nào vay tiền, vay bao nhiêu, ngân hàng tuyệt bút chi ra khoản tiền lớn đều phải được đa số hai phần ba thành viên đồng ý, mới có thể thi hành. Tôi cho rằng, sốn tiền này phần lớn 2/3 số lượng thành viên đứng ra đồng ý mới có thể ngăn cản nguy hiểm của biển thủ công quỹ. Số tiền này cũng do mọi người quyên góp, tôi tin tưởng không có thành viên của hội Giám sát muốn nhìn thấy tài chính bị thất thoát ra ngoài. Chuyện thẩm định tư cách vay tiền, khẳng định cũng sẽ rất nghiêm khắc. Vì như thế, vận hành của loại tổ chức quỹ ngân sách hỗ trợ nàymới có thể kiện toàn, không xảy ra sơ sót.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói, nhẹ nhàng vung tay lên, tăng thêm một chút giọng nói.
Nếu như đời sau tất cả quỹ ngân sách hỗ trợ đều áp dụng loại hình thức này, như vậy đều có thể tiến hành vận hành rất tốt, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Chỉ tiếc Lưu Chủ tịch bây giờ có thể đủ ảnh hưởng đến một thành phố Hạo Dương nho bé, còn lại mấy chỗ khác đều hắn đều ảnh hưởng không, vì vậy cạm bẫy cũng sẽ xuất hiện. Đơn giản là những dự tính ban đầu khi thành lập quỹ ngân sách hỗ trợ không thuần khiết, thiếu hụt giám sát cần thiết, nhất định sẽ dị hoá trở thành cơ cấu thu gom của cải của một số nhân sĩ quyền lực.
Nhưng bất kể nói thế nào, trong phạm vi Lưu Vĩ Hồng hắn có thể ảnh hưởng đến, hắn sẽ không cho phép tình hình như thế xuất hiện.
Lúc này, Chương Dịch vẫn lắng nghe im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên nói:
-Chủ tịch, phương pháp này rất ổn thỏa, nhưng chính là phương diện hiệu suất, có thể có chút vấn đề….
Hội nghị này cũng không phải hoàn toàn chính thức, coi như là một hội nghị nghiên cứu và thảo luận, Chương Dịch cũng không cố kỵ quá nhiều quy củ. Hắn biết rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng, sẽ không để ý thuộc hạ đề xuất ý kiến chính xác với hắn.
Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng hứng thú hỏi:
-Vậy anh nói xem, phương diện hiệu suất sẽ có vấn đề gì?
-Đầu tiên, những thành viên của hội giám sát, đều là kiêm nhiệm, bọn họ không thể nào có quá nhiều thời gian ngày ngày ở chung một chỗ, mở cuộc họp nghiên cứu công tác của quỹ ngân sách. Ví dụ như nói Trương giám đốc, Đường giám đốc cũng là người vô cùng bận rộn, một tuần lễ có thể rút ra một ít thời gian tới thương lượng sự vụ của quỹ ngân sách, đã coi như rất tốt. Sau này, nếu có một số vấn đề mọi người bất đồng tương đối nghiêm trọng, không thể nào đạt được đa số thông qua, có thể làm lỡ việc hay không?
Chương Dịch đưa ra giải thích của mình.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
-Điều này cũng đúng là vấn đề.
Nhưng bất kể nóithế nào, an toàn tài chính phải đặt ở vị trí suy tính đầu tiên. Thứ này không thể bảo đảm, cả quỹ ngân sách mất đi nền tảng sinh tồn. Vấn đề hiệu suất tương đối mà nói, cũng không phải trọng yếu như vậy. Ngoài ra, điều này cũng rất khảo nghiệm năng lực quản lý hàng ngày. Nếu như bí thư, thư kí của quỹ ngân sách rất có khả năng, có thể cung cấp tình huống hết sức tường tận cho hội giám sát, rút ngắn thời gianthảo luận, hiệu suất vẫn có hy vọng đề cao hơn.
-Đúng, trong hoạt động kinh doanh sau này, tầm quan trọng của người quản lí sẽ càng ngày càng nổi bật.
Trương Quốc Khánh cười bổ sung một câu.
Hắn chính là người quản lí, hơn nữa còn có chút danh tiếng.
Chương Dịch suy nghĩ một lát, gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Như vậy đi, Chương Dịch, anh thả công tác chủ nhiệm Văn phòng phối hợp của mình xuống, trở về Ủy ban kế hoạch. Quỹ ngân sách hỗ trợ này sẽ thuộc về Ủy ban kế hoạch thành phố tiến hành giám sát chỉ đạo. Anh sẽ quản lý công việc này. Chính quyền thành phố có ba trăm vạn đầu tư vào quỹ ngân sách, anh sẽ là đại biểu cho chính quyền thành phố, gia nhập hội giám sát của quỹ ngân sách. Ngoài ra phía bên Ủy ban kế hoạch còn có một số công việc, cũng sẽ chia cho anh quản lý.
Cái này thật ra cũng không phải Lưu Vĩ Hồng nhất thời nghĩ đến, ban đầu khi có ý tưởng thành lập quỹ ngân sách hỗ trợ này, Lưu Vĩ Hồng đã ở suy nghĩ đến chuyện này. Chương Dịch từn công tác ở Ủy ban kế hoạch tỉnh một thời gian, ham học hỏi, là một hạt mầm tốt, chỉ cần tôi luyện, là có thể bồi dưỡng được.
Chương Dịch rõ ràng không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đưa ra sắp xếp như thế, vội vàng nói:
- Chủ tịch, vậy công tác bên Văn phòng phối hợp do ai chịu trách nhiệm?
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:
-Cao Thần, giao cho Cao Thần chịu trách nhiệm. Cao Thần, công việc này có lẽ cậu đã quen thuộc rồi đúng không?
Cao Thần bận vội đứng thẳng người, hắng giọng đáp:
-Báo cáo Chủ tịch, tôi đã căn bản quen thuộc.
Vị này vẫn mang thói quen bộ đội.
Công việc của Văn phòng Phối hợp, bây giờ cũng tương đối nhẹ nhàng. Trước kia khi mới xây dựng, quả thật gặp không ít chuyện phiền toái, Cao Thần còn bị Tôn Hoành đả thương. Hôm nay giai đoạn đầu của Khu đô thị thương mại sắp hoàn thành, Tôn Hoành vẫn bị giam ở sở tạm giam, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Hạo Dương như mặt trời ban trưa, còn có ai dám đến Khu đô thị thương mại Hoa Nguyênquấy rối? Lúc này để Cao Thần tiếp nhận, có lẽ không có vấn đề gì.
-Vậy thì tốt, hai ngày tới cậu giao nhận với Chương Dịch. Dĩ nhiên, cái này là sắp xếp tạm thời, điều chỉnh và điều động có liên quan đến cán bộ, tôi còn phải báo cáo lên Tống bí thư, sau khi xin hội nghị thường ủy phê chuẩn mới có thể có hiệu lực.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, trong mắt nhiều người liền hiện lên vẻ cổ quái.
Chí ít nghe ra, Lưu Chủ tịch đối với Tống bí thư vẫn vô cùng tôn trọng. Trên thực tế, có người nào không biết Lưu Vĩ Hồng ương ngạnh? Bổ nhiệm một cán bộ cấp Phó phòng, lại thuần túy là cơ cấu chính quyền phái ra, mang tính chất tạm thời,Tống Hiểu Vệ há thật sự quấy nhiễu sao? Cho dù hắn muốn quấy nhiễu căn bản cũngkhông có tác dụng, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ mạnh mẽ thông qua.
Cường thế của Lưu Chủ tịch chẳng lẽ là chuyện đùa?
Bây giờ rất nhiều người dân thành phố Hạo Dương cũng chỉ biết có Lưu Chủ tịch, không biết có Tống bí thư, thậm chí rất nhiều cán bộ cũng như vậy.
- Được, Chủ tịch!
Cao Thần trả lời chắc chắn.
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng nói với Phiền Quốc Sinh:
-Đồng chí Quốc Sinh, anh có cái gì cần bổ sung không?
Bất kể như thế nào, Phiền Quốc Sinh cũng là Phó Chủ tịch thường ủy thành phố, nhân vật xếp thứ ba trong chức phó chính quyền thành phố, tuổi tác lại lớn, lời khách khí nên nói cũng phải nói ra một chút.
Phiền Quốc Sinh từ đầu đến cuối, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận chức phó, cũng không nói ra lời nàp, nghe vậy cười nói:
-Chủ tịch, chỉ thị của anh vô cùng anh minh, tường tận, tôi không có gì cần bổ sung.
Đây vốn cũng không phải công việc hắn phân quản, bản thân cũng sẽ không bổ sung ý kiến gì.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, lại nói với Chương Dịch:
-Chương Dịch, cậu phải nhớ kỹ, mặc dù cậu là đại biểu của chính quyền thành phố ở quỹ ngân sách, nhưng cậu cũng ngang hàng với tất cả hội viên. Cậu chỉ có một phiếu. Ngàn vạn lần không nên can thiệp lung tung vào vận hành quỹ ngân sách. Quỹ ngân sách này nhất định phải hoàn toàn dựa theo quy tắc thị trường mà làm, bất kỳ can thiệp hành chính nào cũng không cho phép. Cậu chủ yếu giám sát, phòng ngừa phương hướng vận hành quỹ ngân sách xuất hiện thành kiến. Dĩ nhiên, lúc cần thiết cũng phải một số công việc kết nối.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, Chủ tịch!
Chương Dịch cũng không hàm hồ biểu thị thái độ.
Dựa theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, quỹ ngân sách phải làm theo quy tắc thuần thị trường, sợ rằng trọng tâm công việc của Ủy ban kế hoạch thành phố, cũng phải từ từ bắt đầu biến chuyển.
Thời đại kinh tế có kế hoạch, sắp hoàn toàn trở thành quá khứ.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia