Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 720: Cho Lãnh Đạo Niềm Vui Bất Ngờ
áng sớm hôm sau thức dậy, hắn liền rời giường, ra ban công làm vài động tác thể dục. Trên giường lớn trong phòng ngủ, Chu Ngọc Hà vẫn còn đang ngủ. Tối hôm qua Lưu Vĩ Hồng đã làm đi làm lại nhiều lần, khiến Chu Ngọc Hà hơi mất sức. Người kia luôn dũng mãnh như vậy.
Hơn nữa, Chu Ngọc Hà không thích vận động. Cùng lăn lộn trên giường với Lưu Vĩ Hồng là cuộc vận động kịch liệt nhất trong đời cô.
Lưu Vĩ Hồng thường nhiều trò, việc vận động thường diễn ra rất lâu. Lúc Chu Ngọc Hà ngồi một mình, ngẫu nhiên nhớ tới điều đó đã xấu hổ đến đỏ mặt, những tư thế không tin được mà cô cũng có thể làm.
Nhưng khi cùng Lưu Vĩ Hồng trên giường, Chu Ngọc Hà vẫn không tự chủ được, bị hắn dụ dỗ đến mê muội, hắn nói nằm thế nào thì cô nằm thế ấy.
Thật là kỳ quái!
Cuộc luyện tập buổi sớm của Lưu Vĩ Hồng kết thúc không lâu, Chu Ngọc Hà mới biếng nhác rời khỏi giường, vẫn chưa rửa mặt, mặc áo ngủ tơ màu trắng, bước khoan thai đến ban công.
Ánh nắng cuối mùa thu hơi chói mắt.
Chu Ngọc Hà lấy tay che mắt, ghé vào lan can ban công nhìn xung quanh, bỗng nhiên “A!” nhẹ lên một tiếng, dường như có chút ngạc nhiên.
- Sao nữa vậy?
Lưu Vĩ Hồng đi tới, thuận tay ôm lấy cái eo nhỏ xinh của cô, ghé vào tai cô hỏi.
Lỗ tai hơi ngứa.
Chu Ngọc Hà khẽ cười thành tiếng, nghiêng tránh sang một bên, nói:
- Anh xem, người đó đó, cái cô gái kia, hình như là diễn viên điện ảnh, tên là...là Uyển Như.
Lưu Vĩ Hồng nhìn theo ánh mắt của cô, quả thật nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Một cô gái trẻ tuổi mặc đồ thể dục, đang chạy chầm chậm từ đường mòn trong rừng chạy qua ngôi biệt thự.
- Hình như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cũng không dám khẳng định. Hắn cũng biết nhiều các cô diễn viên, nhất là các cô diễn viên trong nước. Trừ Đào Tiếu Bình, diễn viên chính phim truyền hình, những người khác hắn vốn không xem, nhưng vẫn cảm thấy cô gái này hơi quen quen.
- Đúng là cô ấy rồi, hôm trước em còn xem cô đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình…
Chu Ngọc Hà khẳng định. Ngày thường cô không thích kết giao với người khác. Hoạt động giải trí chủ yếu của cô là xem TV, việc nhận ra diễn viên của cô phải vượt qua Lưu Vĩ Hồng.
- Có thể lắm.
Lưu Vĩ Hồng cũng gật gật đầu, cũng không quan tâm lắm.
- Lạ thật, sao cô ấy lại muốn đến đây?
Chu Ngọc Hà dường như đang nổi máu tò mò, tự hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Câu lạc bộ Duy Đức là câu lạc bộ xịn nhất Sở Nam, mấy diễn viên đến thì có gì lạ? Bình thường thôi mà!
Cho dù là hội sở Bắc Kinh hay câu lạc bộ Giang Khẩu, có mặt diễn viên nổi tiếng là một trong những “đạo cụ”. Những diễn viên hàng đầu của Trình Sơn cùng người khác ăn cơm, uống rượu đều có giá niêm yết công khai. Từng có người mời Đào Tiếu Bình cùng uống rượu với giá một trăm ngàn.
Đầu thập niên 90 thì một trăm ngàn rất lớn. Nghe nói đến bây giờ chỉ có một người ra giá cho Đào Tiếu Bình như vậy. Các diễn viên khác khi đi với khách, bình thường đều khoảng mấy ngàn đến mấy mươi ngàn, rất ít người vượt qua năm mươi ngàn tệ. Vì Đào Tiếu Bình là “chị cả” trong đám diễn viên, là hoa đán cuối cùng chưa bao giờ ăn cơm hay uống rượu với khách. Đây chính là “vì hiếm nên quý”, mọi người có thói xấu là không chiếm được thì càng thấy quý báu.
Đương nhiên, ở kiếp sau, những diễn viên hạng hai ăn cơm với khách đều có giá này. Còn các diễn viên nổi tiếng, thậm chí có giá đến một triệu tệ mỗi lần uống rượu. Nhưng vật giá giữa thế kỷ hai mươi và hai mươi mốt rất khác nhau. Một trăm ngàn năm 92, nếu dựa theo giá trị thật, chắc chắn không dưới một triệu ở kiếp sau.
Có thể Đại Ninh không thể so sánh với Bắc Kinh hay Giang Khẩu, nhưng câu lạc bộ Duy Đức mời vài diễn viên đến cổ động cũng hết sức bình thường. Vì quan hệ Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, Lý Hâm cũng kết giao với Trình Sơn. Trình Sơn đưa vài diễn viên đến “sào huyệt” của Lý Hâm cũng là chuyện đương nhiên. Trái lại, các hội viên khác của câu lạc bộ lại càng cảm thấy Lý Hâm thêm thần thông quảng đại.
Chu Ngọc Hà vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy, dường như đang suy xét xem có nên chạy xuống đuổi theo tán gẫu không, thậm chí còn xin chữ ký. Tuy Chu Ngọc Hà nhốt mình trong tháp ngà, tự lấy làm vui, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bộc lộ tâm tính của một cô gái trẻ. Xem ra dù là người của thời đại nào, hay là tầng lớp nào, tính bộ tộc luôn luôn tồn tại.
Ngay cả em gái của Thống soái Rome Crassus cũng yêu “Võ sĩ giác đấu Spartacus”.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đừng nhìn nữa, mấy cô diễn viên này cũng chỉ có hai con mắt với một cái miệng, em còn đẹp hơn.
Chu Ngọc Hà liền lườm hắn, bĩu môi.
Chỉ biết nói lời ngon ngọt để dụ người.
Trước kia hắn không phải như thế.
Chu Ngọc Hà thỉnh thoảng làm động tác ấy, luôn có vẻ đặc biệt xinh đẹp, Lưu Vĩ Hồng lại không khỏi “động lòng tà”, cánh tay vươn thẳng ra, ôm lấy Chu Ngọc Hà, hướng về phòng ngủ.
- Anh làm gì vậy?
Chu Ngọc Hà nãy giờ không hề nghĩ đến chuyện đó, dù sao tối qua hắn cũng lăn lộn đủ rồi. Giờ mới phát hiện mình đã sai lầm rồi, không khỏi hoảng hốt, giãy dụa kêu lên.
- Ăn sáng!
Lưu Vĩ Hồng đáp bừa.
- Ăn sáng?
Chu Ngọc Hà còn chưa hoàn hồn, cô chưa hề sẵn sàng chút nào. Toàn bộ thân thể mềm mại của cô đã bị Lưu Vĩ Hồng ném lên giường lớn, thân hình to lớn lập tức như ngọn núi đè xuống, há mồm cắn vào chiếc cổ non mềm của cô.
Hóa ra bác sĩ Chu là bữa sáng.
- Đừng, đừng lộn xộn mà, đủ rồi…
Chu Ngọc Hà giãy dụa sợ chết, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.
Vẫn chưa dứt sao?
Tinh lực không cần tốt quá như vậy!
Nhưng Chu Ngọc Hà cũng biết, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng tấn công thì tất cả vùng vẫy của cô chỉ uổng công, huống chi cô cũng chỉ mặc áo ngủ. Trình độ “võ trang” quá thấp, lột hai ba cái đã bị Lưu Vĩ Hồng lột sạch, hoàn toàn nguyên thủy.
Rất nhanh chóng, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Ngọc Hà đã bị Lưu Vĩ Hồng biến thành một tư thế rất kỳ quái, khiến nơi lửa nóng trên cơ thể hai người tiếp xúc thân mật với nhau.
Bữa sáng đột xuất này ăn khoảng mười phút, đến khi bữa sáng thật sự mang vào biệt thự nhỏ, Chu Ngọc Hà vẫn còn nằm không nhúc nhích trên giường, hai chân khép chặt, ngoại trừ việc thở dốc, mỗi tấc da thịt trên người cô đều không còn chút khí lực.
Lưu Vĩ Hồng liền cười hì hì mang bữa sáng đến tận phòng ngủ cho cô.
Chu Ngọc Hà liền trừng mắt thật mạnh với hắn, hận không thể cắn cho hắn mấy cái.
Buổi tối, rốt cuộc Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ đã đến câu lạc bộ Duy Đức.
Thời gian này là lúc câu lạc bộ Duy Đức náo nhiệt nhất. Đại bộ phận biệt thự bên sông Sở Giang đều sáng đèn, phản xạ ánh lân quang vào nước, tạo nên một cảnh sắc kỳ lạ.
Nhìn qua, dường như Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ hơi mệt mỏi.
Lý Hâm bắt tay Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ, cười ha hả nói:
- Sao thế, lãnh đạo đi thị sát, các cán bộ phía dưới không tiếp đãi chu đáo sao? Sao lại làm lãnh đạo mệt thế này?
Trưởng ngân hàng Hồ cười đáp:
- Trái lại thì có, tiếp đãi tốt quá nên…
Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm cùng cười ha hả.
Lãnh đạo đi thị sát công tác, vừa phải nghe báo cáo, vừa phải ăn tiệc lớn, lại uống rượu, lại ca hát múa, vừa chơi mạt chược, lại muốn trấn an các thanh nữ sa chân hay các nữ nhân viên cấp dưới, thỉnh thoảng còn phải hỏi thăm các công nhân viên chức trên tuyến đi, quả là rất mệt. Đây đâu phải là thị sát công tác, mà chính là bùng nổ công sự của đội cảm tử quân.
Tưởng là làm cán bộ lãnh đạo thoải mái lắm sao?
Đầu năm nay, không có việc gì dễ dàng cả.
Hơn nữa, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cũng xem như là người quen của công tử Lý và Chủ tịch Lưu, tự nhiên nói chuyện cũng thoải mái hơn.
- Chủ tịch thị xã Lưu, nói thật, hiện giờ, tôi sợ nhất là phải nhìn thấy cậu…
Cười xong một trận, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ bắt tay Lưu Vĩ Hồng, nói nửa chơi nửa thật.
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ quả là hơi sợ Chủ tịch thị xã Lưu. Hắn tìm ông ta chắc chắn không có chuyện tốt, tuyệt đối là muốn đưa tay mượn tiền. Ngay cuối năm, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cũng cần xoay vòng một lượng tiền lớn. Nếu Lưu Vĩ Hồng tham lam một chút, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ sẽ không chống đỡ nổi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ hiểu lầm rồi. Hôm nay anh Lý mời khách, tôi cũng chỉ là một người tiếp khách thôi. Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ nếu thấy tôi không vừa mắt, có thể cho tôi ăn hết bữa cơm này, không nói lời nào, rồi đi không?
- Thật sao?
Lý Hâm cười nói:
- Đúng là thật. Đêm nay chỉ họp mặt bạn bè thôi, chỉ nói chuyện chơi, không nói tới quốc sự.
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cười ha hả:
- Tốt, tốt, như vật thật là tốt, như vậy tôi có thể thư giãn một chút.
- Thư giãn, thư giãn, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ cứ việc thư giãn đi.
Lý Hâm nói xong, đến gần một bước, cúi xuống cạnh tai Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ, nói nhỏ:
- Anh Hồ, đêm nay sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
- Thật không? Niềm vui bất ngờ gì?
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lập tức sáng mắt lên.
Ông ta biết, Lý Hâm nói niềm vui bất ngờ chắc chắn là không phải bình thường. Lý Hâm là ai chứ? Cậu ấm của Chủ tịch tỉnh, là con ông cháu cha tiếng tăm lừng lẫy ở toàn Đại Ninh, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Ngay cả anh ta cũng nói đó là niềm vui bất ngờ thì không thể là chuyện nhỏ được.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ dường như hơi ngứa ngáy.
- Ha ha… Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ, đây không phải nơi nói chuyện, mời vào bên trong, mời vào.
Lý Hâm cố ý thừa nước đục thả câu, cười hì hì mời khách, ba người bước về phòng riêng ở hội sở xa hoa.
Cửa phòng riêng mở ra, ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên trong đồng loạt đứng dậy, mỉm cười chào họ.
- Đây….đây là Uyển Như?
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lập tức như ngây dại, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin là thật.
Dù thế nào Uyển Như cũng là minh tinh nổi tiếng, Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ có nằm mơ cũng không thể nghĩ được sẽ gặp thần tượng trong phòng riêng của câu lạc bộ Duy Đức, nhất thời tay chân hơi luống cuống.
- Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ, xin chào!
Uyển Như lại tự nhiên thoải mái, chủ động tiến lên bắt tay Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ.
- À, à, xin chào cô…
Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ hơi mông lung, tùy ý cầm tay Uyển Như, trên trán mồ hôi tuôn ra từng giọt, hưng phấn vô cùng.
Lý Hâm liền cười với Lưu Vĩ Hồng, đưa ngón cái tay phải lên.
Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ mỉm cười, ngầm than thở.
Vì muốn ông ta cho hắn vay bốn mươi triệu, Lý Hâm đã bỏ ra chút tiền vốn này. Lần này, có lẽ Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lại được bỏ ít tiền túi. Cũng may, khoản này Lưu Vĩ Hồng vay để làm đường, tóm lại là làm việc cho dân, không hề mờ ám.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia