A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 715: Lưu Chủ Tịch Cũng Không Phải Là Chính Nhân Quân Tử Đâu
rên đài thi đấu thể thao, hai người đã bắt đầu triển khai tư thế rồi.
Nghiêm khắc mà nói, thì chỉ có Trịnh Hiểu Yến triển khai tư thế, khom lưng bái Lưu Vĩ Hồng, rồi bày ra thức mở đầu của môn Nhu Đạo. Còn Lưu Vĩ Hồng thì vẫn đứng ở chỗ đó, bộ dạng rất là uể oải.
Đấu vật cùng một người phụ nữ, chuyện này Lưu nhị ca quả thực cũng là nhắm mắt mà cố làm thôi.
Lúc này, trong mắt Trịnh Hiểu Yến lại càng lộ ra vẻ hưng phấn nồng đậm. Những chuyện khác không nói đâu xa, chỉ riêng thân hình kia của Lưu Vĩ Hồng, cũng đã đủ khơi gợi lên “dục vọng” của nàng rồi. Nếu dây dưa vật lộn cùng một người có thân hình vạm vỡ như vậy, quả đúng là chỉ cần nghĩ đến thôi, thì đã đủ làm cho toàn thân cảm thấy hưng phấn không thôi rồi.
Hơn nữa, đây cũng không phải là luyện tập bình thường.
Bản thân Trịnh Hiểu Yến rất muôn biết, cao thủ nhu đạo cấp 5, trình độ ở trong thực chiến rốt cục là sẽ như thế nào. Lấy thân phận Trịnh đại tiểu thư, thường ngày nàng cũng không có cơ hội động thủ so chiêu cùng với người khác.
- Hắc!
Đi vòng quanh mấy lượt, rốt cuộc Trịnh Hiểu Yến đã không thể nhẫn nại thêm. Lúc này nhanh chân bước lên phía trước, vươn tay ra túm lấy áo của Lưu Vĩ Hồng, mặc dù Lưu Vĩ Hồng không có mặc trang phục Nhu Đạo, nhưng vẫn có thể túm được.
Ngay tức thì, Trịnh Hiểu Yến đã cảm thấy được hai mắt của mình hoa lên, trên cổ tay truyền đến một cơn đau đớn. Nguyên lai chính là cổ tay thon dài trắng mịn của nàng, đã bị bàn tay giống như kìm sắt của Lưu Vĩ Hồng nắm chặt lấy.
- Ơ, anh giữ tay của tôi làm gì thế?
Hành động này hoàn toàn không nằm trong dự tính của Trịnh Hiểu Yến, nàng liền hổn hển kêu lên, khuôn mặt trắng tinh cũng tức giận đến mức đỏ bừng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Chẳng phải chúng ta đã nói trước là đấu vật tự do rồi hay sao? Đâu có quy định nào là không được phép nắm tay của đối phương?
Trịnh Hiểu Yến không khỏi nghẹn lời, có điểm “thẹn quá hóa giận” lập tức chu miệng lên nói:
- Ánh nắm cổ tay của tôi, thì tôi còn đánh như thế nào được nữa đây chứ?
- Cao thủ nhu đạo cấp 5 đây ư?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, khẽ lắc lắc đầu, sau đó mới buông cổ tay của nàng ra. Bất quá thần tình hài hước trên khuôn mặt, lại khiến cho Trịnh tiểu thư buồn bực không thôi.
- Lại đến đây!
Trịnh tiểu thư tức giận quát lớn một tiếng, rồi lại phóng vọt về phía Lưu Vĩ Hồng.
Kết quả vẫn giống như trước.
Trịnh Hiểu Yến chỉ thấy mắt hoa lên, hai cổ tay đã bị Lưu Vĩ Hồng bắt được rồi. Trịnh Hiểu Yến thân mặc trang phục màu đen, đứng ngây ra ở trước mặt của Lưu Vĩ Hồng, ngực phập phồng gấp gáp, giống như đang hận không thể há miệng cắn cho Lưu Vĩ Hồng một cái bình thường.
- Làm sao anh lại gây rối như vậy đây chứ?
Lần này, Trịnh đại tiểu thư thật sự đã buồn bực tới mức nổi giận rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Cầm nã thủ cũng là một chiêu trong môn Vật Tự Do. Thời gian trước kia ở trong đội võ thuật Thành Phố, tôi có một vị sư phụ là cao thủ trong môn cách đấu này đó à.
Khi đang nói chuyện, Lưu nhị ca hơi nhếch mắt xuống, Trịnh Hiểu Yến đang dán ở trước người hắn, thấy vậy cũng đưa mắt nhìn xuống, nguyên lai cặp nhũ phong đồ sộ ẩn dưới bộ trang phục màu đen bó sát người, đã bị người ta thu hết vào trong mắt rồi. Mặc dù Lưu nhị ca không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng trước mắt bao người, thì cũng không nên biểu hiện ra cái tính háo sắc quá mức kia như vậy chứ.
- Anh cứ giữ tay tôi như vậy, thì chúng ta còn đánh thế nào được nữa đây?
Trịnh Hiểu Yến tức giận hét lên.
- Vốn dĩ cũng chẳng đánh đấm được cái gì ra trò, tôi thấy hay là thôi đi. Gã huấn luyện viên của cô vốn chỉ lừa gạt cô mà thôi...Cao thủ nhu đạo cấp 5 ư? Ha ha....
Dứt lời, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức buông hai tay của Trịnh Hiểu Yến ra. Tiếp đó, xoay người bước xuống dưới đài.
Trịnh Hiểu Yến không khỏi tức giận, hung hăng từ phía sau phóng vọt lên.
Đứng ở ngoài chăm chú quan sát, Trình Sơn kìm lòng không được, liền khẩn trương kinh hô:
- Nhị ca, cẩn thận phía sau!
Nói thì chậm nhưng sự tình lại diễn ra rất nhanh, thân mình của Lưu Vĩ Hồng chợt lóe lên, bước sang bên cạnh, đồng thời cũng vươn tay ra. Trịnh Hiểu Yến không khỏi hét lên một tiếng kinh hãi, toàn thân đã bị Lưu Vĩ Hồng ôm vào trong lòng.
Lưu Vĩ Hồng ghé miệng vào bên tai của nàng, hạ thấp giọng nói:
- Đừng làm rộn! Nếu còn hành động như vậy nữa, tôi sẽ buông cô ra đó!
Trịnh đại tiểu thư nhất thời mặt đỏ bừng bừng, vốn muốn giãy giụa, nhưng nghe vậy thì không dám động đậy gì nữa. Ai biết cái gã Lưu chủ tịch thần sắc “ra vẻ đạo mạo” này, có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đầy mình!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, buông Trịnh Hiểu Yến ra, nhanh chân bước xuống đài thi đấu.
Tất cả mọi người lúc này, đều trợn mắt há miệng.
Trình Sơn dương dương tự đắc, quay sang nhìn Tiểu Hoàng nói:
- Đã thấy chưa? Đó mới gọi là cao thủ ah! Cái môn nhu đạo mà các cậu đang theo học, chỉ là cái gã huấn luyện viên kia từ gạt các cậu mà thôi.
Lúc này, Tiểu Hoàng sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng lại không thể mở miệng phản bác cái gì.
Cuộc tỷ thi này, giữa song phương hoàn toàn là không ở trên cùng một cái đẳng cấp ngang bằng nhau. Quả thật là khi động thủ, ba người như Trịnh đại tiểu thư cũng không thể đánh ngã được Lưu Vĩ Hồng.
Môn Nhu Đạo, vốn dĩ cũng không phải là kĩ năng dùng để “đánh nhau!
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng mới quay đầu nhìn lên đài thi đấu, nói:
- À, Linh Linh, đừng làm rộn nữa, đi thôi, tôi mời cô ăn khuya!
Trước khi động thủ, luôn miệng gọi người ta là Trịnh chủ nhiệm, bây giờ tay cũng đã nắm rồi, người cũng đã ôm rồi, nếu còn gọi Trịnh chủ nhiệm nữa thì đúng là không biết suy nghĩ gì cả. Lúc này, kêu một tiếng “Linh Linh”, thật giống như một vị Đại Ca uy nghiêm đang răn dạy quở mắng một cô em gái nghịch ngợm, chuyện này làm cho Trịnh đại tiểu thư rất là buồn bực.
Bất quá Trịnh đại tiểu thư vẫn ngoan ngoãn bước xuống đài, thay đổi quần áo, đem những đường cong trên thân mình che kín đi, rồi bám theo Lưu Vĩ Hồng đi ra khỏi Nhu Đạo Quán.
Lúc trước đã nói, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng thắng, thì hắn muốn như thế nào, liền sẽ như thế đó!
Lời này chính là do Trịnh đại tiểu thư, tự mình nói ra, quyết không thể nuốt lời được ah!
- À, Lưu Vĩ Hồng, tôi so với anh cũng lớn hơn đúng không? Như thế nào không gọi một tiếng....Linh tỷ đi?
Bước ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư rất không vui vẻ nói.
Xem ra, Trịnh đại tiểu thư là tức giận thật rồi. Ngay cả lời khách sáo “nhị thiếu” cũng không gọi, mà trực tiếp kêu thẳng kỳ danh ra.
Lưu Vĩ Hồng vẫn không ngừng bước, mà chỉ hờ hững nói:
- Cô thích được người khác gọi mình là chị hay sao?
- Dừng, đó là lễ tiết cơ bản, hiểu không?
- Không hiểu.
Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn đáp.
Trịnh đại tiểu thư, hai mắt thiếu chút nữa đã trợn trừng ra ngoài. Đến bây giờ nàng mới phát hiện ra, vị Lưu chủ tịch, nhân tài mới xuất hiện trong nhà họ Lưu uy danh lẫy lừng. Kỳ thật cũng chỉ là đồ phá hoại, đôi khi còn có khả năng làm cho người khác tức chết ah!
Trên nửa đường, Trình Sơn liền tìm cớ chuồn đi, hắn quay xuống, cười hì hì nói:
- Nhị ca, Linh tỷ, hai người nói chuyện nghiêm túc, tôi sẽ không quấy rầy. Cứ chậm rãi tán gẫu đi nhé....
Cái này thì đúng là như vậy, đối với công chuyện nghiêm túc của Lưu chủ tịch, Trình Tam công tử quả thực là không có nổi bao nhiêu phần hứng thú.
Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn cường ngạnh, giữ hắn ở lại.
- Anh nói đi, muốn tôi hỗ trợ chuyện gì?
Vừa bước vào trong quán cà – phê, Trịnh đại tiểu thư liền đã thay đổi lại bộ dáng mạnh mẽ, mà thực tao nhã bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dò hỏi.
- Là như thế này, hiện giờ tôi đang công tác ở thành phố Hạo Dương thuộc tỉnh Sở Nam, đang tính toán tu sửa vài điều....
Lưu Vĩ Hồng đơn giản kể qua đầu đuôi sự tình một chút.
Trịnh Hiểu Yến hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nói:
- Nhị thiếu, chuyện này là chuyện trong tỉnh các anh, hoặc ít nhất thì cũng là chuyện của Địa khu chứ.
Nói đến chuyện nghiêm túc, đầu óc của Trịnh Hiểu Yến chuyển động khá là nhạy bén.
- Đều giống nhau cả thôi. Dù sao con đường này ở trong phạm vi thành phố Hạo Dương chúng tôi, cũng có đến ba mươi mấy km, tài chính dự toán tối thiểu cần hơn một trăm triệu. Nếu như trên Bộ có thể ủng hộ cho chúng tôi một phần tài chính, thì áp lực của chúng tôi sẽ giảm đi được một chút.
Trịnh Hiểu Yến khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Nhị thiếu, khẩu vị của anh đúng là không hề nhỏ chút nào. Hạo Dương chỉ là một Đô thị cấp huyện thôi đúng không? Đô thị cấp huyện tự dự trù tài chính để sửa đường cao tốc, tôi vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện này đó. Anh so với “bọn họ” còn ngưu hơn rất nhiều à.
Cái gọi là “bọn họ”, trong thâm tâm Lưu Vĩ Hồng cũng biết nàng đang ám chỉ ai. Hiện giờ phóng mắt nhìn ra ngoài, Hồng Tam Đại thế gia tuy rằng không có nhiều, chung quy cũng chỉ có mấy vị như vậy, tỷ như đám người Hạ Mạnh Cường. Còn ở trong nhóm đệ tử Hồng Tam Đại đời thứ ba, Lưu Vĩ Hồng chính là người trẻ tuổi nhất.
Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Sửa đường là điều kiện đầu tiên để nhanh chóng phát triển nền kinh tế. Con đường này sớm hay muộn đều sẽ cần phải được tu sửa!
Trịnh Hiểu Yến trầm ngâm một lúc, sau đó mới hỏi:
- Anh tính toán, cần trên Bộ rót xuống cho các anh bao nhiêu phần tài chính?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Chiếu theo ý của tôi, hơn một trăm triệu này, trên bộ đều rót xuống, thì chúng tôi sẽ bớt lo lắng hơn được rất nhiều.
Trịnh Hiểu Yến liền trừng mắt lườm hắn một cái, nói:
- Nói thiệt tình cho anh hay, chỗ ba của tôi cũng đang rất khó khăn. Vốn tài chính hàng năm trung ương cấp cho đều là số vào chẳng bằng số ra. Bây giờ còn đang dựa vào công trái nhà nước mà chống đỡ thôi đó ah! Nhiều thì anh tựu đừng nghĩ, khoảng tầm ba đến năm triệu, thì tôi có thể đi nói giúp cho anh được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười:
- Ba đến năm triệu, cô sẽ không bủn xỉn tới mức đó chứ? Cha cô dù có nghèo thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể, ngay cả một hai chục triệu đều không có đi chứ?
- Một hai chục triệu là có, nhiều hơn nữa cũng có. Nhưng cũng không thể tất cả đều rót cho một mình anh được? Thật sự mà nói, trước đó, trên bộ rất hiếm khi trực tiếp rót tài chính xuống cho một Đô thị cấp huyện. Coi như tôi đi nói giúp cho anh, thì cũng cần phải có danh nghĩa, bằng không là không dễ làm đâu.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Chuyện này thì cô hãy yên tâm, báo cáo tôi sẽ đưa lên. Chỉ cần Trịnh bộ trưởng chịu xuất tiền, thì tôi đều có thể cấp cho ông ta hơn chục lý do ah!
Trịnh Hiểu Yến nhịn không được, lại cười khanh khách nói:
- Cái này thì đương nhiên rồi, dùng lý do để đổi tiền, chuyện này thực tốt ah! Thế này đi, tôi sẽ cố gắng tranh thủ giúp anh, nhưng có thể xin được bao nhiêu, thì hiện giờ tôi cũng không dám cam đoan. Chỉ biết là sẽ cố gắng hết sức thôi.
Lưu Vĩ Hồng nâng tách cà phê lên, nói:
- Cám ơn, Linh tỷ, lấy cà phê dùng thay rượu, mời cô một ly!
Trịnh Hiểu Yến không khỏi trợn mắt lên nhìn hắn, dường như cười mà không phải cười nói:
- Chủ tịch Lưu, có phải anh là con người quá thực tế hay không vậy? Dùng mấy triệu để mua một tiếng Linh tỷ này, thực đúng là chẳng hề dễ dàng chút nào ah!
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Dùng mấy triệu để mua một tiếng Linh tỷ này, tôi còn cảm thấy được, là rất tiện nghi đó chứ.
- Được rồi, tôi biết vợ của anh giàu có, chớ ở trước mặt tôi khoe khoang như vậy nhé. Bằng không tôi sẽ ghen tị với anh đó!
Lưu Vĩ Hồng chẳng biết phản bác như thế nào, đành phải im lặng không nói gì.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia