If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 712: Lão Gia Tử Chú Ý
ang hôm sau đại hội Đảng thuận lợi kết thúc, các đại biểu lục tục quay về cương vị công tác của mình. Ủy viên trung ương vừa trúng cử cùng ủy viên trung ương dự khuyết được mời tham dự hội nghị trung ương lần đầu tiên. Tuyển cử sản sinh ra ủy viên thường vụ mới của Cục chính trị, cùng cơ cấu Quân ủy mới.
Đúng như suy đoán của mọi người, bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Lưu Thành Thắng thuận lợi trúng cử làm ủy viên Cục chính trị, trưởng bí thư, trưởng ban tổ chức trung ương. Trong lúc trung ương mời dự hội nghị, mọi người đều rảnh rỗi, dĩ nhiên muốn đến Thanh Tùng Viên bồi lão gia tử cùng lão thái thái.
Không khí trong Thanh Tùng Viên tương đối thả lỏng.
Hiện tại quả thật cũng không có quá nhiều chuyện khiến cho lão gia tử phải lo lắng. Đại cục cả quốc gia cơ bản đã ổn định lại, chính sách phương châm cũng đã đạt tới nhận thức chung trong Đảng, thêm một thời gian, mọi người có thể buông tay mà làm việc, toàn lực làm xây dựng. Mà Lưu gia cùng tập đoàn chính trị hạch tâm, cũng đã đạt được mùa thu hoạch, trên cơ bản đã thành hình, bắt đầu thể hiện ra thực lực không tầm thường.
Quốc sự cùng việc nhà đều được trôi chảy, tâm tình lão gia tử tự nhiên vui mừng.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại âm thầm lo âu, cũng không kỳ quái, thần sắc lão gia tử so sánh với lúc trước thật kém hơn rất nhiều. Xem ra trận bệnh nặng thình lình vào tháng năm, vẫn nghiêm trọng tổn hại sự khỏe mạnh của lão gia tử. Ở thế giới song song kiếp trước, lão gia tử vốn đã về tây trong trận bệnh nặng tháng năm kia, hiện tại lại có thể kiên trì được tới đại hội Đảng cả nước, đã xem như nghịch thiên cải mệnh.
Quyết định trong đại hội Đảng cả nước, không hề thành lập ủy ban cố vấn trung ương, toàn bộ người có công lớn đức cao vọng trọng của thế hệ trước, toàn bộ đều lui ra sau màn, binh quyền vững vàng giao tiếp, đại hoàn cảnh chính trị dần dần bình thường hóa. Cho nên mấy tháng “nghịch thiên cải mệnh” này của lão gia tử, đối với Lưu gia, cả Lưu hệ đều có tác dụng hết sức quan trọng.
Dù là như thế, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên vẫn hi vọng lão gia tử có thể sống lâu trăm tuổi. Không vì điều gì khác, chỉ là vì phần thân tình thật khó có thể dứt bỏ.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng còn đang lo âu, lão gia tử vừa thấy hắn liền lập tức đặt câu hỏi:
- Vĩ Hồng, nghe nói tại địa khu của cháu đào ra một đại án hủ bại?
Lưu Vĩ Hồng rùng mình, vội vàng đáp:
- Dạ, ông nội. Liên lụy tới phó chuyên viên thường vụ địa khu cùng phó chủ tịch thường vụ trong thành phố, còn có một ít cán bộ khác.
Vụ án của Tôn Hoành làm chấn động, ở địa khu Hạo Dương đương nhiên được xem là đại án kinh thiên, ở tỉnh Sở Nam cũng được chú ý. Nhưng hẳn còn chưa tới mức bay lên tầng cao nhất như lão gia tử. Dù sao hiện tại chỉ là năm 92, tin tức truyền bá xa xa không bằng thời đại internet tương lai. Phỏng chừng là vì hắn đang ở tại thành phố Hạo Dương làm chủ tịch, cho nên có người hội báo với lão gia tử.
Lão gia tử dựa vào lưng ghế thái sư, thản nhiên nói:
- Cháu đem chuyện này từ đầu tới cuối nói lại cho ông nghe một chút đi.
- Dạ.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng ngồi thẳng người, đem những điểm chính yếu tiến hành hội báo. Hiện giờ tinh thần lão gia tử không khỏe lắm, Lưu Vĩ Hồng kể lại phi thường đơn giản, nhưng chuyện nên nói cũng nói thật nghiêm túc. Biết chuyện gì là điểm tựa, chuyện gì có thể cho qua, cũng chính là bổn sự cần thiết. Cũng may bổn sự của Lưu Vĩ Hồng ở phương diện này luôn chuẩn xác, chỉ nói một chút đã được rõ ràng.
Khóe miệng lão gia tử hiện lên vẻ tươi cười, hơi vuốt cằm nói:
- Không sai, nhất trí với tình huống báo cáo của bọn họ. Phương pháp xử lý này cũng được.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm thở phào một hơi.
Lão gia tử có thể nói như vậy, chính là lời khen ngợi cực cao. Chẳng khác gì đã thừa nhận phương thức xử trí của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa có thể khẳng định chính là trên thực tế lão gia tử phi thường quan tâm hắn, chuyện đã xảy ra tại Hạo Dương, đều có người lập tức báo cáo với ông. Ở trong quá trình xử lý sự kiện này, nếu Lưu Vĩ Hồng không thể ứng đối, làm không chuẩn lão gia tử sẽ đích thân can dự.
Lưu Vĩ Hồng đã sớm không còn là công tử ăn chơi của trước kia, mà là thiên lý mã mà Lưu gia thừa nhận, địa vị của hắn trong lòng lão gia tử, cũng không thua Lưu Vĩ Đông một chút nào. Lão gia tử chắc chắn sẽ không cho phép có người ở sau lưng ngáng chân dở trò với cháu trai của ông. Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng tự mình ứng đối thích đáng, không cần trưởng bối trong nhà ra tay, đã tự xử lý, thật sự không còn gì tốt hơn. Chứng minh thiên lý mã của Lưu gia, thật sự có bổn sự, không phải thổi ra.
- Vĩ Hồng, cháu chưa từng đánh trận nên không biết. Trong binh pháp Tôn Tử có câu, tên là tố binh vô thường thế thủy vô thường hình, thủ đoạn đấu tranh luôn phức tạp nhiều biến hóa. Không thể dùng một loại phương thức đi đối phó toàn bộ địch nhân. Điểm này cháu đã chậm rãi cảm nhận được. Như vậy tốt lắm, sau này nên tiếp tục cố gắng.
Lão gia tử lại khẳng định nói.
- Dạ, ông nội. Cháu nhớ kỹ!
Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp.
Lão gia tử gật đầu, lại chuyển qua nhìn Lưu Vĩ Đông, nói:
- Vĩ Đông, cháu lập tức sẽ đi Giang Hán phải không?
Lưu Vĩ Đông cũng vội khom người đáp:
- Dạ, ông nội, ở cuối tháng này cháu hoàn thành giao tiếp, sẽ đi thành phố Tân Xuân.
Lão gia tử nói:
- Thành phố Tân Xuân là vùng giải phóng cũ, là địa phương chiến đấu năm đó của chúng ta, quần chúng nơi đó rất tốt, đối với Đảng phi thường có cảm tình, nhưng cuộc sống họ lại khó khăn gian khổ. Sau khi cháu tới đó, cần nên chuyển động cân não cho nhiều, mạnh mẽ làm việc cho quần chúng, giúp họ mau chóng giàu có, cuộc sống tốt đẹp hơn. Chỉ có như vậy nhân dân mới có thể tiếp tục ủng hộ Đảng của chúng ta, chính phủ của chúng ta. Ngàn vạn lần đừng chỉ biết khoa tay múa chân, nói bốc nói phét. Làm bộ dạng như vậy, không có quần chúng nào sẽ hoan nghênh. Trước kia cháu không có kinh nghiệm công tác dưới cơ sở, nên câu thông với Vĩ Hồng nhiều hơn, học tập lẫn nhau.
Dù tinh thần của lão gia tử không tốt lắm, nhưng hai cháu trai đều làm chủ một phương, nên ngoại lệ nói thêm vài câu. Dù sao lão gia tử đối với hai cháu trai luôn ký thác kỳ vọng.
Lưu Vĩ Đông thật kính cẩn đáp ứng, sắc mặt bình tĩnh, không có chút nào khác thường, ánh mắt chưa từng thay đổi. Nếu đặt ở trước kia, để cho hắn câu thông với Lưu Vĩ Hồng, học tập lẫn nhau, vậy đối với Lưu Vĩ Đông mà nói, quả thật chính là vũ nhục. Hiện tại hắn đã sớm không còn nghĩ như vậy, hoặc là trong lòng vẫn còn có chút không phục, nhưng vẫn không hề biểu đạt ra ngoài.
Lưu Vĩ Đông đã trưởng thành, còn là cán bộ cấp Phó Sở, lòng dạ tự nhiên phải thêm thâm trầm. Dần dần lấy tính cách sắc bén trước kia của Lưu gia đại thiếu, đã có vẻ khác nhau rõ ràng.
Mà ở thế giới kiếp trước, vào lúc này Lưu Vĩ Đông đã bị cách ly thẩm tra, trên kinh tế nảy sinh vấn đề. Trước mắt tự nhiên tuyệt không có khả năng bị cách ly thẩm tra, dù trên kinh tế thật có chút vấn đề, ai lại đi tra xét hắn?
Lão gia tử khỏe mạnh, Lưu Thành Thắng vừa nhậm chức Trưởng ban tổ chức trung ương, tuyệt đối không chỉ là bày biện cho đẹp!
Đoàn người lập tức lại tán gẫu, không khí liền trở nên vui vẻ, không còn ngưng trọng như vậy.
Buổi tối, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc Audi, đi tới “Câu lạc bộ tập thể hình Phú Hoa” trong thủ đô, Trình Sơn hẹn Trịnh Hiểu Yến gặp mặt hắn tại nơi này.
Câu lạc bộ Phú Hoa nằm ở giáp ranh bên ngoài, nhưng vẫn còn khá gần đường Nhị Hoàn trong thành phố, giao thông thật tiện lợi, vị trí địa lý phi thường ưu việt, không cần qua vài năm, nơi này sẽ biến thành nơi phồn hoa nhất, tấc đất tấc vàng.
Mấy năm nay thủ đô biến hóa thật lớn, đủ loại đồ chơi mới mẻ, giống như măng mọc sau cơn mưa, liên tục xuất hiện. Hàng năm Lưu Vĩ Hồng không có mặt tại thủ đô, đối với những nơi ăn chơi hay tập thể hình, thật đúng là biết rất ít. Tỷ như Câu lạc bộ thể hình Phú Hoa này, chiếm diện tích phi thường rộng lớn. Theo Trình Sơn giới thiệu, đây là Câu lạc bộ tập thể hình nhất đẳng tại thủ đô, trang hoàng cực kỳ xa hoa, không kém hơn khách sạn năm sao. Mà đủ loại sân tập thể hình cùng phương tiện, phục vụ giải trí, lại đầy đủ mọi thứ, khách nhân ở nơi này có thể được phục vụ không thiếu một thứ gì.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy được, ở trong việc quản lý, Câu lạc bộ Phú Hoa còn cần được nâng cao thêm một bước. Lý do rất đơn giản, Câu lạc bộ Phú Hoa chưa thực hiện chế độ hội viên, khách nhân chỉ cần có tiền liền có thể tiến vào hưởng thụ một phen. Một câu lạc bộ xa hoa thực hiện chế độ hội viên, nghiêm khắc tuyển chọn hội viên, chính là trào lưu cần thiết. Đầu tiên phải cam đoan tố chất của khách nhân, câu lạc bộ mới có thể biểu hiện được vẻ xa hoa của chính mình.
Đương nhiên, điều này cũng thật sự có nguyên nhân. Chế độ hội viên, tạm thời ở trong quốc nội xem như là đồ chơi mới mẻ, chân chính hiểu được trào lưu cũng không có nhiều người. Vân Vũ Thường ở tại Giang Khẩu thành lập câu lạc bộ phú hào kia, vốn do Lưu Vĩ Hồng bày ra, làm ra “đại cương” sau đó lại từ nước ngoài tiến cử người quản lý cấp cao để cai quản. Bằng không dù là ở tại Giang Khẩu, cũng rất khó tìm được nhân tài chuyên nghiệp trong ngành quản lý câu lạc bộ.
Cũng may thị trường đang dần dần thành thục, xa xỉ phẩm cùng ngành sản xuất xa xỉ trong mười mấy năm sau sẽ phát triển thật nhanh, tốc độ cực nhanh không gì sánh kịp. Tự nhiên có quan hệ tới những người giàu có. Trong túi người ta có tiền, cần khoe khoang, anh phải chế tạo cơ hội cho họ khoe khoang, để cho họ được thỏa mãn!
Tiền của nhà giàu mới nổi, không kiếm thì uổng phí.
Xe Audi vừa dừng ổn tại cửa câu lạc bộ, Trình Sơn từ trong hành lang chạy ra đón, tự tay mở cửa xe cho nhị ca, cười nói:
- Nhị ca, đã đến rồi…
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, tiện tay giao chìa khóa xe cho người giữ cửa, hỏi:
- Trịnh Hiểu Yến đâu? Có tới không?
- Hắc hắc, còn chưa tới. Hôm nay Linh Linh tỷ vừa vặn có bữa tiệc, đã sớm hẹn trước, không tiện thôi. Có lẽ chút nữa mới tới, tôi đã hẹn nàng cùng ăn một bữa cơm.
Trình Sơn vội vàng giải thích.
Gọi là Linh Linh tỷ, chính là Trịnh Hiểu Yến, đoán chừng là nhũ danh trước kia của nàng. Gia đình phương bắc có thói quen này, gọi một nhũ danh, thật thân thiết, xem như là một nick name đi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái giá của Trịnh đại tiểu thư, bãi được thật đủ.
Nếu là cha của Trịnh Hiểu Yến, Trịnh Nghiễm Nghĩa, làm cho Lưu Vĩ Hồng ở nơi này chờ đợi, có thể cũng không sao. Trịnh Nghiễm Nghĩa là một bộ trưởng, trưởng bối, đây là lễ tiết nên có. Nhưng Trịnh Hiểu Yến làm như vậy, có chút hiềm nghi như sĩ diện.
Trình Sơn vội vàng nói:
- Nhị ca, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Linh Linh tỷ vốn là tính cách này, không chịu để ý quy củ bình thường. Nhưng thái độ làm người thật trượng nghĩa, chỉ cần xem anh là bạn bè, sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cho anh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Nói như vậy, Trịnh đại tiểu thư đúng thật là chị cả thủ đô rồi?
- Có phải chị cả hay không thì không biết, nhưng nàng là một người như vậy, khi anh giao tiếp với nàng vài lần thì sẽ hiểu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia