One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 709: Thủ Đoạn Hay
ưu Vĩ Hồng cười khoát tay nói:
- Đều là huynh đệ, không nói chuyện này không nói chuyện này nữa.
Trình Huy mỉm cười nói:
- Được rồi, ngày hôm nay chỉ bàn chuyện phong nguyệt, đừng bàn quốc sự.
Tính cách của Trình Huy từ trước tới nay đều ổn trọng, ở văn phòng thủ trưởng tối cao làm được vài năm, càng thêm trầm ổn.
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng Liễu Như Yên ngồi bên người Trình Sơn, hỏi:
- Như Yên, hợp đồng của cô cùng công ty đĩa nhạc ở phía nam đã giải trừ chưa?
Không đợi Liễu Như Yên trả lời, Trình Sơn vội vàng giành đáp trước:
- Đã sớm giải trừ. Tiểu tử Quý Tiểu Xuyên hỗ trợ giải quyết. Lúc ấy công ty đĩa nhạc kia còn chết sống không chịu hủy hợp đồng nữa kia.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Mấy năm nay Quý Tiểu Xuyên cũng tiến bộ nhiều rồi.
Lại nói tới, Quý Tiểu Xuyên là một người bạn nhỏ tuổi nhất trong số nhóm bạn bè thân thiết của bọn họ, hiện tại vẫn còn đang học đại học. Tất cả mọi người đều xem hắn như một đứa trẻ con, không ngờ đã có tiền đồ, nghe vào có vẻ thật khá.
- Đúng vậy, trước đó không lâu chú Quý thăng làm phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, Quý Tiểu Xuyên cũng nước lên thì thuyền lên.
Trình Sơn đối với Quý Tiểu Xuyên đánh giá cũng không tệ.
Thấy Trình Sơn tựa hồ có bộ dạng thật để ý tới Liễu Như Yên, Lưu Vĩ Hồng nghĩ mình cần phải hỏi nhiều hơn mấy câu:
- Tam nhi, hiện tại Như Yên đang ký hợp đồng với công ty nào vậy?
Trình Sơn đáp:
- Ký hợp đồng với một công ty đĩa nhạc dưới quyền của chúng ta, hợp đồng trường kỳ năm năm.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ký mười năm đi.
- Ai, được a…
Trình Sơn không cần suy nghĩ, liền gật đầu, lập tức lại cảm thấy có chút không đúng, vì sao nhị ca lại quan tâm tới người phụ nữ bên cạnh hắn như vậy?
- Nhị ca, anh đây là…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không ý tứ gì khác, cậu cũng nên kềm chế mình một chút đi. Ký tên mười năm!
Trình Sơn liền gãi gãi đầu, cười hắc hắc. Cảm giác của hắn đối với Liễu Như Yên, quả thật khác với những nữ minh tinh khác. Ở những người phụ nữ khác, ở trong mắt Trình Sơn chỉ như món đồ chơi, như khách qua đường vội vàng, nhiều nhất chỉ có cảm giác mới mẻ được vài tháng, theo sau liền quên. Liễu Như Yên là người lần đầu tiên để cho hắn để ý. Chuyện giữa nam nữ có ai nói được rõ ràng đây? Có lẽ đây gọi là duyên phận.
Lưu Vĩ Hồng đúng là cảm giác được Trình Sơn đối xử khác với Liễu Như Yên, cho nên mới nhắc nhở hắn ký hợp đồng mười năm. Trong mười năm này, Liễu Như Yên sẽ không có cơ hội bị đám người buôn lậu bên đông nam dính vào, cũng sẽ không có sự xuất hiện tin tức tai tiếng một thời. Vua buôn lậu Tề Kim Sơn bên thành phố Minh Mỹ chưa chắc dám đến thủ đô đào góc tường của Trình Sơn. Ở góc đông nam hô mưa gọi gió còn được, đi tới thủ đô, phải giữ quy củ. Bằng không, Lưu nhị ca cũng không ngại duỗi duỗi tay giải quyết hắn.
Lưu nhị ca rất bao che khuyết điểm, ai dám đánh chủ ý với huynh đệ của hắn, đều phải cẩn thận nghĩ kỹ.
- Tiếu Bình, ngày mai mẹ của cô phẫu thuật phải không?
Trình Sơn quay đầu hỏi Đào Tiếu Bình.
Đào Tiếu Bình gật đầu, trên gương mặt đoan trang hiện ra vẻ u buồn.
Trình Sơn nói:
- Cô yên tâm, tôi đã liên hệ với bệnh viện, bọn họ sẽ đem hết toàn lực. Đúng rồi, tiền đủ dùng không? Nếu không đủ thì lên tiếng, ngày mai tôi cho người chuyển qua cho cô một trăm ngàn.
Đào Tiếu Bình vội vàng nói:
- Cảm ơn tam ca.
Thu nhập của ngôi sao năm 92, xa xa không sánh bằng đời sau. Đào Tiếu Bình vì chuyện mẹ nằm viện quả thật tiêu phí không ít tiền.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói:
- Đưa hai trăm ngàn đi, trừ từ trương mục của tôi.
Lúc trước Lưu Vĩ Hồng bỏ ra hai trăm ngàn làm vốn cổ phần trong công ty của Trình Sơn, hiện tại chỉ chia hoa hồng cũng đã có hơn triệu. Tất cả đều bỏ vào trong tài khoản của hắn ở công ty không động tới. Dù sao Trình Sơn là huynh đệ đáng tin, Lưu Vĩ Hồng lại không thiếu tiền. Ở thể chế hiện giờ, muốn mở công ty điện ảnh và truyền hình cơ bản không có khả năng lỗ vốn, chỉ là vấn đề kiếm tiền nhiều hay ít mà thôi.
Trình Sơn ở phương diện này rất có thiên phú. Lúc trước cùng Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác và Trình Huy với Cao Thăng cùng đầu tư, mỗi người đều có thể được phân ra số tiền lãi không nhỏ.
Hiện giờ một đám tiểu huynh đệ, mỗi người đều có cuộc sống khá xa xỉ.
Đào Tiếu Bình thấp giọng nói:
- Tiền đủ dùng rồi…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, Đào Tiếu Bình liền không lên tiếng. Tựa hồ người đàn ông này thuận miệng nói một câu gì, đều là mệnh lệnh, nàng không có chút dũng khí “phản kháng” nào.
Hơn nữa nàng cần gì phải “phản kháng”?
Mỗi người phụ nữ có tiêu chuẩn bình phán cùng nhận tri đối với đàn ông đều khác nhau, ở trong lòng Đào Tiếu Bình, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy mới gọi là đàn ông chân chính.
Tụ họp như vậy không khí tự nhiên rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người ồn ào, mời rượu, trong ghế lô tiếng cười không ngừng, Đại Pháo còn cả gan nói về tiết mục ngắn, đương nhiên khá khó hiểu. Lưu Vĩ Hồng cũng cười trừ, chưa lộ vẻ tức giận. Đây là “văn hóa” đặc sắc trên bàn rượu trong quốc nội, quan viên cơ sở khi tụ lại ăn cơm uống rượu, bình thường đều nói về tiết mục này. ( ý nói về việc chơi bời)
Tình hình như thế truyền lưu phổ biến, cũng có nguyên nhân. Tất cả mọi người đều là người trong thể chế, ở trên bàn rượu bàn công tác, hiển nhiên không thích hợp. Công tác cần làm thì bàn trong phòng làm việc, hơn nữa có thể bàn trong cuộc hội nghị. Nếu nói chuyện phiếm vô nghĩa, không nghĩ qua sẽ nói lỡ miệng hoặc không lưu ý lời nói, vậy sẽ đắc tội với người. Cho nên chuyện tiết mục chơi bời kia đúng thời cơ mà sinh ra, vô luận nam nữ, cũng có thể tận tình cười vang một phen, vừa không đắc tội người vừa làm sinh động không khí, sao lại không làm? Còn có thể tăng trưởng kiến thức, mở rộng tầm mắt.
Tiệc rượu hôm nay là vì chúc mừng cùng tẩy trần cho Lưu Vĩ Hồng, cho nên Lưu Vĩ Hồng cũng thành đối tượng mời rượu chủ yếu của mọi người. Có chút rượu nhị ca cũng không thể không uống. Nhưng tửu lượng của nhị ca thật bình thường, chuyện này xem như thật khó khăn. Thấy bộ dạng có chút khó khăn của nhị ca, Đào Tiếu Bình liền động thân mà ra, chắn rượu cho nhị ca. Mỗi người nơi này đều xem nàng là người phụ nữ của nhị ca, nàng ra mặt chắn rượu, đó là chuyện đương nhiên.
Dù là như thế, nhị ca vẫn phải uống một chút, trong khi gương mặt của Đào Tiếu Bình lại vô cùng diễm lệ.
Hiển nhiên nếu tiếp tục như vậy cũng không tiện kết thúc, Lưu Vĩ Hồng liền khoát tay nói:
- Uống đã đủ rồi, mọi người tiếp tục, tôi vào trong nghỉ ngơi một lát!
- Nhị ca, đừng a, các huynh đệ còn chưa được tận hứng…
Trình Sơn liền ồn ào, hiển nhiên đã có sáu bảy phần men rượu.
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới hắn, rời khỏi bàn rượu, đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh. Đây là một phòng nghỉ nhỏ, một vòng sô pha vây quanh bàn trà, chỉ cần đóng cửa lại, liền thập phần thanh tĩnh. Hiệu quả cách âm rất tốt, là đặc sắc lớn nhất của khách sạn Tùng Đào. Rất nhiều người tới nơi này, thân phận đều không tầm thường, nội dung cuộc nói chuyện tự nhiên không có phương tiện tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa bên trong gian phòng có hiệu quả cách âm tốt, dù làm chút chuyện gì khác người, người khác cũng khó mà biết được, một công đôi việc.
Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Cao Thăng lập tức cùng đi theo sau. Trình Sơn thoáng sững sờ ngơ ngác một chút cũng đi vào theo. Dù hắn không có kiên nhẫn nghe Lưu Vĩ Hồng bọn họ nói về đại cục chính trị, nhưng vẫn rất nói nghĩa khí, đi vào ngồi chơi một lát sau đó lại chuồn vẫn tốt hơn nhiều.
Đào Tiếu Bình cùng Liễu Như Yên cũng đi theo tiến vào, liên tục không ngừng bận rộn pha trà cho mấy vị công tử ca.
Pha xong trà ngon, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tiếu Bình, em cùng Như Yên đi ra ngoài nói chuyện phiếm với bạn bè đi.
Đào Tiếu Bình liền biết bọn họ có chuyện riêng cần bàn, liền mỉm cười đáp ứng, cùng Liễu Như Yên lui ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
- Nhị ca, ngưu!
Hồ Ngạn Bác lần thứ ba nhìn Lưu Vĩ Hồng vươn ngón cái.
Lưu Vĩ Hồng cười không đáp.
Trình Huy cười nói:
- Thủ đoạn của nhị ca quả thật rất cao minh. Tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, đánh úp lại.
Hai tháng trước Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương gặp phải sự cố quặng mỏ, nhóm người Hồ Ngạn Bác tự nhiên cũng nghe nói, rất chú ý. Hồ Ngạn Bác cùng Trình Huy bọn họ cơ hồ cách vài ngày lại gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, tìm hiểu tình thế tiến triển một chút. Lúc ấy bọn họ nghe nói Lưu Vĩ Hồng không hề ngăn cản tổ điều tra tra xét, còn tự thỉnh xử phạt, cũng có chút sốt ruột. Nhưng Hồ Ngạn Bác cùng Trình Huy đều là ông cụ non, ở thủ đô đã lâu, sự lĩnh ngộ đối với đủ loại thủ đoạn đấu tranh chính trị không hề tầm thường, rất nhanh liền lý giải được sự khó xử của nhị ca. Sự cố đã xảy ra, tranh là thua, không tranh cũng thua, quả thật khó giải quyết. Về sau nhị ca xuất ra kỳ binh, thành công hóa giải nguy cấp, hơn nữa “thắng dễ như bỡn”, lập tức nắm chắc Ủy ban thành phố Hạo Dương trong tay. Mấy tiểu huynh đệ ở tại thủ đô không ngừng “nghiên cứu thảo luận”, đều vô cùng bội phục đối với thủ đoạn của nhị ca.
Nhị ca chính là nhị ca!
Vô luận là ai, nếu ở ngay trước mặt cùng nhị ca cứng đối cứng, nhị ca tiếp chiêu, vô luận thắng bại đều có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nếu âm thầm gài bẫy, sau lưng ngáng chận, vậy thì đành xin lỗi, nhị ca xác định vững chắc sẽ thu thập cho anh tìm không ra nam bắc.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Vốn không dự định động thủ trước đại hội Đảng, cũng phải chú ý ảnh hưởng. Nhưng bị bọn hắn bức bách không còn cách nào khác, cũng chỉ đành động thủ trước mà thôi.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Nhị ca, không phải ai cũng là thần tiên, có thể dự đoán được sự cố quặng mỏ khi nào thì phát sinh.
Trình Huy cười nói:
- Phải đó, bị bức bất đắc dĩ, không ra tay cũng không được. Nhưng đã khống chế phạm vi thật thích đáng, hiện tại cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tiểu Huy, cậu còn dự định tiếp tục ở lại văn phòng trung ương sao?
Trình Huy hơi cả kinh, hỏi ngược lại:
- Như thế nào, nhị ca muốn tôi rời khỏi văn phòng trung ương?
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Nếu có cơ hội thích hợp, đi ra ngoài làm việc vài năm cũng được. Hiện giờ cũng đã thay đổi người phụ trách rồi.
Gọi là thay đổi người phụ trách, tự nhiên là chỉ tân nhậm chủ nhiệm văn phòng trung ương Kính Thu Nhân. Đối với nhân vật nổi tiếng là đa mưu túc trí này, Lưu Vĩ Hồng cảm giác khó có thể nhìn thấu. Nếu Trình Huy có thể đi ra ngoài lịch lãm vài năm, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Trình Huy cẩn thận nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói:
- Uhm, tôi sẽ nghĩ kỹ lại.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm, Trình Huy luôn ổn trọng như vậy, thật không dễ dàng tỏ thái độ.
Hồ Ngạn Bác hỏi:
- Nhị ca, bác Lưu khi nào rời thủ đô? Đã định được nơi đến rồi chứ?
Việc Lưu Thành Thắng nhậm chức Trưởng ban tổ chức trung ương đã thành ngã ngũ, vậy ngày tháng Lưu Thành Gia giữ chức tư lệnh viên khu Cảnh Vệ thủ đô chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Phỏng chừng dùng không được bao lâu bên Quân ủy sẽ truyền đạt điều lệnh đi xuống.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Đi đông nam.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Đông nam cũng tốt. Xem như ở tiền tuyến, rời xa được lốc xoáy, phỏng chừng Tùy tổng bí thư muốn an bài như thế.
Vài người liền lộ ra dáng tươi cười hiểu ý, chỉ có Trình Sơn vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia