Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 695: Phân Bánh Ngọt
hu Kiến Quốc là người yêu thích thể dục thể thao. Hắn thích nhất là chơi bóng rổ, thứ hai là bóng bàn. Bây giờ chủ yếu đánh bóng bàn. Nói ra, tính đối kháng và tính kịch liệt của bóng rổ lớn hơn rất nhiều, kể từ khi bị thương thắt lưng sau trận bóng rổ khi còn thanh niên ở trường thương mại Thanh Phong, dì Vu bắt đầu “Quản chế” Chu Kiến Quốc, không dễ dàng cho hắn ra sân. Dù sao lớn tuổi, tay chân yếu ớt, nếu bị gãy xương nữa, thì phải làm thế nào?
Chu chuyên viên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chuyển hứng thú sang bóng bàn.
Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng cũng cùng đánh bóng bàn với hắn.
Đại đội thể công cấp dưới của Ủy ban Thể dục thành phố Hạo Dương có một sân huấn luyện bóng bàn đặc biệt, còn là khu vực huấn luyện cũ của thời năm 1970, thiết bị biến chất, rách nát. Sau khi Lưu Vĩ Hồng tiền nhiệm liền cấp một khoản tiền, sửa chữa lại trụ sở huấn luyện này, bây giờ đã rất khang trang.
Trong một góc của trụ sở huấn luyện, Chu Kiến Quốc đang đánh bóng với Lưu Vĩ Hồng.
Hai người thư kí Hướng Vân và Đái Tuấn ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thỉnh thoảng lại đưa khăn lông và nước uống cho lãnh đạo, phục vụ hậu cần.
Chơi bóng rỗ, Chu Kiến Quốc không phải là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng, đánh bóng bàn thì khác. Kỹ thuật của Lưu Vĩ Hồng không thắng được Chu Kiến Quốc, chẳng qua còn trẻ tuổi, tay chân linh hoạt phản ứng mau lẹ, hai người đánh bóng cũng tương đối ngang nhau, khó mà phân giải.
Bất luận loại hoạt động thể dục nào, cũng phải có đối thủ lực lượng ngang nhau, chơi mới hứng thú dạt dào. Nếu tài nghệ hai bên xê xích quá xa, vậy thì vô vị.
Ván thứ ba Chu Kiến Quốc giành chiến thắng, 21- 18.
-Chuyên viên, hùng phong không giảm theo năm tháng.
Lưu Vĩ Hồng để vợt bóng bàn xuống, cười nói.
Chu Kiến Quốc cười ha ha cũng để vợt bóng bàn xuống nói:
- Tôi biết, cậu nhường tôi.
Ba ván Lưu Vĩ Hồng thắng hai ván, nhưng điểm số cũng tương đối suýt soát.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thật sự không có. Nếu anh còn trẻ, tôi khẳng định đánh không lại anh. Bàn về kỹ thuật vẫn là chuyên viên cao hơn một bậc, tôi chỉ có thể lực tốt, phản ứng nhanh hơn một chút mà thôi.
Mặc dù nói tính đối kháng của bóng bàn không kịch liệt như vậy, nhưng quần nhau ba ván, cũng tương đối hao phí khí lực, Lưu Vĩ Hồng thân thể tốt như vậy mà cũng mồ hôi đầy trán, chiếc áo thể thao tay ngắn của Chu Kiến Quốc bị mồ hôi thấm đẫm cả trước ngực và sau lưng.
Hai người ngồi xuống ghế trò chuyện nghỉ ngơi.
Đái Tuấn và Hướng Vân ở bên cạnh phục vụ.
Chu Kiến Quốc cầm khăn lông lau mồ hôi, phất phất tay nói:
-Tiểu Đái, cậu và Tiểu Hướng chơi mấy ván đi.
Đái Tuấn khiêm nhường cười nói:
-Chuyên viên, kỹ thuật của tôi kém xa hai vị lãnh đạo, ngại bị bêu xấu.
Chu Kiến Quốc cười nói:
-Không cần gấp gáp, cũng không phải thi đấu chính thức, chủ yếu là tiêu khiển, rèn luyện thân thể, thắng thua có gì quan trọng?
Lưu Vĩ Hồng nhìn Đái Tuấn, lại nhìn Hướng Vân, cười nói:
- Đái chủ nhiệm, không sao, Hướng Vân nhỏ bé như vậy, cậu tùy tiện cũng có thể thắng được hắn.
Hướng Vân liền gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, tuy nhiên cũng có chút không phục. Thân thể nhỏ là nhược điểm của hắn, nhưng hồi đi học cũng thường xuyên đánh bóng bàn, kỹ thuật thật ra không có trở ngại. Hơn nữa, đánh bóng bàn cũng không phải đánh nhau, yêu cầu đối với thể lực, không phải quá lớn.
Chu Kiến Quốc cười nói:
- Đi đi, chơi mấy ván. Cậu xem Tiểu Hướng người ta hình như có chút không phục.
Do quan hệ đặc thù của Chu Kiến Quốc với Lưu Vĩ Hồng, hắn đối với Hướng Vân cũng tương đối quen thuộc. Hơn nữa rất nhiều văn kiện cũng là Hướng Vân tự mình đưa đến phòng làm việc của chuyên viên, cũng thành lập liên lạc tương đối mật thiết với Đái Tuấn.
Đái Tuấn liền cung kính không bằng tuân mệnh nói:
-Hướng chủ nhiệm, vậy thì chơi hai ván?
Hướng Vân cũng không từ chối, hai người đi tới, cầm vợt bóng bàn bắt đầu thi đấu.
Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng vừa xem bóng, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm.
Chu chuyên viên và Lưu Chủ tịch cùng đi chơi bóng, lãnh đạo đại đội thể công đương nhiên vô cùng coi trọng, gian phòng này sân huấn luyện đặc biệt giao cho hai vị lãnh đạo sử dụng, trừ Đái Tuấn và Hướng Vân, không có những người khác ở đây, nội dung nói chuyện cũng tương đối tùy ý, cũng không cần đặc biệt chú ý ẩn ý.
-Chuyên viên, Đoạn Bảo Thành và Vương Ninh, còn có vài người khác, Địa khu tính toán xử lý thế nào đây? Tào bí thư đã bàn bạc với anh chưa?
Lưu Vĩ Hồng uống một ngụm trà, thuận miệng hỏi.
-Đoạn Bảo Thành ngã bệnh rồi, ý kiến của Tào bí thư là để cho hắn dưỡng bệnh khỏi trước đã. Vương Ninh tạm thời chưa có hành động, tuy nhiên hôm qua Trương Bình An đã tìm hắn nói chuyện. Về phần vài người khác, có lẽ sẽ ra tay trong mấy ngày tới. Tào bí thư đề nghị, phải đi trước trình tự của Kỷ ủy, tham gia một thời gian điều tra của Kỷ ủy rồi hãy nói.
Nhắc tới đề tài này, hai hàng lông mày Chu Kiến Quốc khẽ nhăn lại, cũng không phải bất mãn đối với phương thức xử lý của Tào Chấn Khởi. Trước khi Đại hội Đảng toàn quốc khai mạc, chuyện này không thể ồn ào, phải khống chế trong phạm vi Địa khu Hạo Dương, hết sức tránh khỏi trong tỉnh nhúng tay vào. Đây là sách lược Lưu Vĩ Hồng đã sớm thương thảo với Chu Kiến Quốc.
Tuy nhiên lần này chẳng những có liên quan đến đông đảo nhân viên, còn liên quan đến cán bộ có cấp bậc cũng rất cao, Chu Kiến Quốc bất mãn chính là ở điểm này.
Chuyện này thật sự ngổn ngang, trong tám phó chuyên viên cơ quan hành chính thì có hai người có dính líu đến tổng công ty kiến trúc Hoành Đại của Tôn Hoành, Tôn Hoành lại là cháu vợ của Tào Chấn Khởi.
Thật sự không biết Tào Chấn Khởi trước kia làm sao quản lý những cán bộ chủ chốt của cơ quan hành chính này.
Nếu là đặt hắn vào trong tay Chu Kiến Quốc, thời gian hai ba năm, tuyệt đối không cho phép đám người Đoạn Bảo Thành gây chuyện như vậy, sớm đã loại bỏ bọn họ rồi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng là cảm thấy phương thức xử trí chuyện này của Tào Chấn Khởi vẫn còn tương đối thỏa đáng. Đoạn Bảo Thành và Vương Ninh đều là cán bộ cấp phó địa vụ, dị động và quyền hạn quản hạt đều ở trong tỉnh, nếu như bây giờ tiến hành cưỡng chế lựa chọn hết sức nghiêm ngặt đối với đám người Đoạn Bảo Thành, tất nhiên phải chuẩn bị báo cáo lên Kỷ ủy tỉnh thậm chí là chính quyền tỉnh ủy, phần lớn trong tỉnh còn muốn phái người xuống tiến hành điều tra, sẽ không khống chế được phạm vi. Trước mắt Đoạn Bảo Thành ngã bệnh, chính là biện pháp duy nhất, thực tế thoát khỏi cương vị công tác, chờ sau khi Đại hội Đảng toàn quốc chấm dứt,từ từ điều tra cũng không muộn.
Dĩ nhiên, nhất định phải chọn lựa một số phương thức giám sát cần thiết, cũng không thể để cho Đoạn Bảo Thành nhân cơ hội này đào tẩu. Đó chính là đại sự cố thật sự, muốn giấu cũng không giấu được.
Về phần Vương Ninh, địa vị dù sao cũng không thể đánh đồng với Đoạn Bảo Thành, tạm thời do Kỷ ủy Địa khu Ban chọn lựa một số thủ đoạn cưỡng chế nào đó, cũng có thể được, không nhất định là nhân viên điều tra ở trong tỉnh xuống. Thời khắc mấu chốt như vậy, lãnh đạo trong tỉnh, cũng là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Trước khi Đại hội Đảng toàn quốc khai mạc, Địa khu Hạo Dương thuộc tỉnh Sở Nam thuộc hạ xảy ra “Vụ án thối nát” như vậy có thể ảnh hưởng xấu đến các đầu lĩnh của tỉnh Sở Nam?
- Nhiều nhất là kéo dài sau Đại hội Đảng toàn quốc, nhất định phải loại bỏ mấy người nào. Thế nào, chuyên viên có suy nghĩ gì?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi, thần thái rất thoải mái. Trước mắt, hắn không nói hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, ít nhất cũng không phải bị động, tâm tình buông lỏng cũng có thể hiểu.
Chu Kiến Quốc cười cười, liếc nhìn hắn hỏi ngược lại:
-Tôi thấy anh hình như có suy nghĩ?
Lưu Vĩ Hồng cũng không che giấu, mỉm cười nói:
-Vị trí của Đoạn Bảo Thành, chúng ta bây giờ không cần suy nghĩ. Đoán chừng trong tỉnh sẽ có chủ ý. Đến lúc đó phải thương lượng với Lý chủ tịch, Lục chủ tịch, tranh thủ là nhất định phải tranh thủ. Về phần vị trí của Vương Ninh, tôi thật ra có một lựa chọn….
Chủ tịch thành phố Hạo Dương có một lựa chọn đối với vị trí phó chuyên viên cơ quan hành chính!
Lời này nghe thế nào cũng “có ý ương ngạch”
Lưu Chủ tịch thật đúng là không khiêm nhường chút nào!
- Anh muốn nói tới Tiểu Đặng?
Chu Kiến Quốc đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức hỏi lại.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chuyên viên cảm thấy như thế nào?
- Tiểu Đặng đúng là có năng lực, tư lịch cũng đầy đủ......
Đặng Trọng Hòa làm Chủ tịch huyện hơn bốn năm, gần một năm Bí thư huyện ủy, tư cách thăng nhiệm phó chuyên viên vậy là đủ rồi. Hơn nữa còn là trợ thủ cho Chu Kiến Quốc khi hắn đảm nhiệm bí thư huyện ủy Lâm Khánh, được cho là cán bộ tương đối thân tín. Phương diện năng lực cũng không thành vấn đề. Nếu như lần này có thể thăng quan một cấp, làm trợ thủ cho Chu Kiến Quốc, đương nhiên là sắp xếp rất tốt.
- Chính là Tào bí thư chưa chắc sẽ đồng ý.
Chu Kiến Quốc trầm ngâm nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chuyên viên, quyền bổ nhiệm và bãi miễn cán bộ cấp phó ban nằm trong tỉnh. Hơn nữa, tôi cảm thấy Tào bí thư có lẽ sẽ đồng ý. Đặng Trọng Hòa bây giờ là bí thư huyện ủy Lâm Khánh.
Chu Kiến Quốc không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Không nghi ngờ gì, Chu Kiến Quốc cũng biết rõ, lời này của Lưu Vĩ Hồng coi như là nói đến điểm này/
Trong tám phó chuyên viên cơ quan hành chính của địa khu Hạo Dương, trước mắt không có một vị nào được cho là thân tín chân chính của Chu Kiến Quốc, loại tình huống này, Chu Kiến Quốc chắc chắn sẽ không hài lòng, cũng nhất định sẽ muốn nghĩ cách thay đổi. Dựa theo một số quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau trên quan trường, Chu Kiến Quốc thấy yêu cầu này rất hợp lý, cũng sẽ nhận được ủng hộ của các đại lão trong tỉnh. Tào Chấn Khởi không thể ngăn cản. Như vậy, lúc này Chu Kiến Quốc đề xuất Đặng Trọng Hòa tiếp nhận chức vụ của Vương Ninh, Tào Chấn Khởi hẳn là sẽ đồng ý, coi như là giúp Chu Kiến Quốc thuận nước giong thuyền.
Huống chi Chu Kiến Quốc còn “Trao đổi” cho hắn một chức vụ Bí thư huyện ủy Lâm Khánh.
Từ trên ý nghĩa nào mà nói, thực quyền của Bí thư huyện ủy Lâm Khánh cũng không thua kém với một phó chuyên viên cơ quan hành chính xếp hạng nhất, có đôi khi thậm chí có thể đưa đến tác dụng lớn hơn nữa. Trước kia khi Lục Đại Dũng còn tại nhiệm nắm cái mũ quan này rất chặt, hơn nữa người đứng đầu Đảng ủy của bốn huyện một thành phố tựa hồ cũng là người Lục Đại Dũng chọn ra. Hôm nay Tào Chấn Khởi làm Bí thư địa ủy, đương nhiên cũng muốn đem những “Chư hầu” trọng yếu nhất này nắm trong tay mình.
Cho dù không xảy ra vụ án này, thật ra cũng có thể xem là một trao đổi “Đẳng giới” căn bản.
Với trí khôn chính trị của Tào Chấn Khởi, hoàn toàn có thể nhìn thấu điểm này.
Còn đối với bản thân Đặng Trọng Hòa mà nói, có thể thăng quan một cấp, đương nhiên là chuyện tốt. Hắn mới hơn bốn mươi tuổi, có thể lên tới cấp phó ban thực quyền, chỉ cần sau này biểu hiện ưu dị, càng có hy vọng rất lớn tiến thêm một bước.
Đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng, có thể nói là rất chu toàn. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này đã sớm chuyển động trong đầu hắn, cũng không phải hôm nay có hứng nói ra với Chu Kiến Quốc.
- Cậu đó, cái đầu này suy nghĩ thật nhanh, người bình thường coi như vỗ ngựa cũng cản không nổi!
Chu Kiến Quốc chỉ vào Lưu Vĩ Hồng, cười ha ha nói, giọng nói hết sức vui vẻ.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia