In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 680: Nghĩ Lại Đi!!
hu Bằng Cử nâng chén trà lên uống một hớp, bình tĩnh nói:
- Tôi tương đối tán thành ý kiến của tiểu tổ điều tra. Vì để cho các ngành các nghề toàn bộ thành phố coi trọng an toàn sản xuất, việc xử lý sự cố của mỏ bảy hai là cực kỳ cần thiết. Tôi cho là ý kiến xử lý sơ bộ của tiểu tổ điều tra rất tốt, vừa thể hiện thành ủy kiên định với việc xử lý tất cả các sự cố mất an toàn do thiếu trách nhiệm, cũng có răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Mục đích chúng ta xử lý cán bộ cũng chỉ là để giáo dục. Hy vọng toàn bộ các ngành các nghề thành phố đều có thể thông qua sự cố lần này để tiếp thu giáo dục để nâng cao công tác bảo đảm an toàn sản xuất, phòng ngừa tai nạn.
Chu Bằng Cử nói không nhanh không chậm, thân thể thẳng tắp khẽ dựa vào ghế sau lưng, rất có khí thế. Hơn nữa lời này hoàn toàn đứng từ độ cao, dường như hắn quên mất đây là hội nghị thường vụ thành ủy mà là hội nghị trong lĩnh vực mình chủ trì.
Nếu muốn tỏ thái độ, vậy thì làm cho khí thế luôn, không để Tống Hiểu Vệ băn khoăn. Đã quyết định đầu nhập rồi thì làm sảng khoái, không cần rụt rè!
Khóe miệng Tống Hiểu Vệ nhếch lên nụ cười vô cùng khó thấy, trừ khi là nhìn thẳng vào mặt, nếu không sẽ không biết gì. Nhưng mọi người đây, ai cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sức quan sát và nhạy cảm vượt xa người bình thường nên vẻ mịt mờ trên mặt Tống Hiểu Vệ vẫn bị không ít người bắt được.
Trong lòng nhiều người lập tức nhảy lên.
Đó là một cơ hội!
Kể từ khi thành phố Hạo Dương ngoài dự đoán của mọi người liên tiếp đổi hai người lãnh đạo chủ chốt, rất nhiều trợ thủ trong bộ máy của thành phố lâm vào cảnh không biết theo ai. Một khi chưa rõ lai lịch thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc Lục Đại Dũng và Uyển Trung Hưng còn tại nhiệm thì cũng không băn khoăn nhiều như vậy. Dù sao Uyển Trung Hưng cũng tốt, Lưu Vĩ Hồng cũng tốt, đều là thuộc tuyến Lục Đại Dũng, về phương hướng nhất định là nhất trí, không tồn tại vấn đề nghiêm trọng “lấy hay bỏ”. Sau đó lại thay Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ, tâm tư mọi người tương đối thiên hướng về Tống Hiểu Vệ. Thứ nhất có chỗ dựa Tào Chấn Khởi, thứ hai Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ tuổi nên những thành viên lãnh đạo lớn tuổi trong bộ máy cũng có ý niệm bài xích. Cúi đầu xưng thần với một thanh niên hai mươi mấy tuổi, tư vị không phải là dễ chịu. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng tuổi còn rất trẻ, đoán chừng thủ đoạn quan trường còn rất non.
Ai biết đến phát triển tiếp sau lại ngoài dự đoán của mọi người. Lưu Vĩ Hồng liên tiếp ra chiêu, chẳng những trên phương diện kinh tế làm ra nhiều động tác lớn mà thủ đoạn quan trường cũng là nhất lưu, nhanh chóng tạo được quyền uy địa vị vững chắc. Nhìn lại Tống Hiểu Vệ vẫn bị trợ thủ của mình vững vàng chế trụ, cơ hồ rất khó ra mặt.
Kết quả là tâm tư mọi người xảy ra biến hóa vi diệu. Cho dù không lập tức dựa vào Lưu Vĩ Hồng nhưng cũng không nóng lòng “biểu lộ” với Tống Hiểu Vệ, để nhìn một chút rồi tính sau. Người nào chân chính có thể ở Hạo Dương định đoạt thì dựa vào cũng chưa muộn.
Sau khi xảy ra sự cố ở mỏ than bảy hai thì quan trường Hạo Dương tựa như bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng. Tống Hiểu Vệ rốt cuộc là quả quyết xuất thủ, hay là tiếp tục hòa hoãn, xem như “bình an vô sự” với Lưu Vĩ Hồng sẽ thấy dấu hiệu.
Bây giờ, mọi người đã hiểu rõ.
Tống Hiểu Vệ thật sự một mực đợi chờ cơ hội này. Lưu Vĩ Hồng lần này bị vây vào bất lợi, thậm chí tại hội nghị thường vụ cũng không có bất kỳ dị nghị nào với kết luận của tiểu tổ điều tra. Xem ra, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, lần này là rất khó toàn thân trở lui nên định cúi đầu không cường ngạnh, hy vọng Tống Hiểu Vệ và Tào Chấn Khởi có thể hạ thủ lưu tình, đừng làm quá ác độc.
Thế cục từ từ rõ ràng, nụ cười lướt qua khuôn mặt Tống Hiểu Vệ là một tín hiệu minh xác.
Không thể nghi ngờ, được dấu hiệu tán đồng của Tống Hiểu Vệ trên hội nghị này sẽ trở thành người của Bí thư thành ủy. Dĩ nhiên, chuyện tình chính trị không đơn giản như vậy, sau này Tống Hiểu Vệ có lẽ còn phải giao thêm một vài nhiệm vụ để khảo sát “độ trung thành” nhưng với điều kiện tiên quyết là lúc đầu đã được Tống Hiểu Vệ tiếp nạp.
Đứng phía sau Tống Hiểu Vệ là Tào Chấn Khởi!
Phía sau Lưu Vĩ Hồng mặc dù là Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng nhưng quan huyện không bằng hiện quản. Rất nhiều thành viên bộ máy đang ngồi đây tuổi tác đã cao, cũng không có quá nhiều dã tâm tiến thêm một bước. Bọn họ chỉ mong muốn là giữ được quyền lực hiện hữu, đem các loại thân thích tâm phúc của mình an bài vào các cương vị có thực quyền. Về phần này rõ ràng Tống Hiểu Vệ có ưu thế hơn Lưu Vĩ Hồng.
Về phần các đại nhân vật cấp tỉnh thì cách biệt quá xa với bọn họ, cũng không cần suy nghĩ nhiều lắm. Chẳng lẽ Lý Dật Phong còn có thể tự mình đến can thiệp một cái chức cán bộ cấp phòng, cục của thành phố Hạo Dương, thậm chí còn là cấp phó?
Chu Bằng Cử vừa dứt lời, bên trong phòng họp lại vang lên một giọng nữ lanh lảnh.
- Tôi tán thành ý kiến của Chu chủ tịch. Ý kiến xử lý sơ bộ này rất tốt, rất cần thiết. Một thời gian tới nay, thói quan liêu trong Hạo Dương từ từ được khơi dậy, lãnh đạo cán bộ đều thích hành động lớn, gây xáo trộn ổn định, không quan tâm sâu sát đến việc cụ thể. Sự cố mỏ than Hồng Kỳ cho chúng ta một hồi chuông báo động. Nếu chỉ nhìn chằm chằm lên cao, thích hành động lớn là không được. Không quan tâm sâu sát kiểm tra, nhất là không để mắt đến an toàn sản xuất sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Giọng nữ lanh lảnh này không nghi ngờ gì chính là của đồng chí Quách Lệ Hồng.
Quách Lệ Hồng hôm nay ăn mặc rất đoan chính, áo lụa màu xanh, quần âu màu đen, đầu tóc uốn kiểu gợn sóng, còn trang điểm khá đậm, rất có khí thế nữ cường nhân, vừa nói vừa huơ tay mạnh mẽ.
Nàng sớm biết nội dung thảo luận của hội nghị hôm nay nên đã làm tốt công tác chuẩn bị. Mấy ngày nay, trong lòng của Quách Lệ Hồng cực kỳ ấm ức. Cả một đời chưa chịu quỵ lụy ai, chỉ vì chuyện của Tôn Hoành mà bản thân và chồng phải tự tới cửa Lưu Vĩ Hồng mềm giọng cầu khẩn, quả thực buồn cười.
Bây giờ Tôn Hoành đã phóng thích, Quách Lệ Hồng còn có cái gì để lo lắng? Tự nhiên muốn nhằm vào Lưu Vĩ Hồng để báo thù.
Lưu Vĩ Hồng, xem ngươi còn có thể tiếp tục lớn lối không?
- Tôi cho là trong sự cố này nếu chỉ xử lý cán bộ cấp dưới là không đủ, chưa có tác dụng cảnh tỉnh, cần phải truy cứu trách nhiệm cán bộ lãnh đạo. Như vậy mới có thể biểu hiện quyết tâm xử lý nghiêm khắc của thành phố Hạo Dương chúng ta trong việc để xảy ra tình trạng mất an toàn lao động do thiếu trách nhiệm!
Quách Lệ Hồng nói một tràng còn chưa đã nghiền, vừa huơ tay vừa làm thêm một đoạn.
Câu này tương đương nhắm thẳng vào Lưu Vĩ Hồng.
Mới vừa rồi ý kiến xử lý sơ bộ của Lưu Khánh Long đã nhắc tới việc xử lý Phó Chủ tịch thành phố Vương Thụ Quốc, Quách Lệ Hồng vẫn không hài lòng, còn muốn truy cứu trách nhiệm lãnh đạo, ý nghĩa không nói cũng hiểu.
- Tống bí thư, Lưu Chủ tịch, để tôi nói mấy câu!
Quách Lệ Hồng vẫn còn nói chưa xong nhưng Bí thư Long Vũ Hiên đã ngắt lời. Hơn nữa đem cả Tống bí thư lẫn Lưu Chủ tịch gộp vào, cũng tương đương biểu lộ thái độ của mình.
Lúc này Long Vũ Hiên xông ra, cũng không ngoài dự đoán mọi người. Long Vũ Hiên vốn chính là Lý Hâm giới thiệu tới, mọi người ngồi đây có ai không rõ ràng giao tình của Lưu Vĩ Hồng và con trai Chủ tịch tỉnh. Có thể nói, trước mắt trong bộ máy thường vụ của thành phố Hạo Dương thì Long Vũ Hiên là người thân tín nhất của Lưu Vĩ Hồng. Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long, Chu Bằng Cử, Quách Lệ Hồng gây sự, Long Vũ Hiên làm sao có thể không ra mặt?
- Đồng chí Vũ Hiên, mời nói!
Tống Hiểu Vệ gật đầu với Long Vũ Hiên, nói rất khách khí.
Long Vũ Hiên sau khi điều nhiệm đến thành phố Hạo Dương làm bí thư chính pháp thì ở hội nghị thường vụ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, nếu không phải là vấn đề của hệ thống chính phát thì rất ít khi mở miệng thảo luận. Lần này Tống Hiểu Vệ biết rõ hắn tranh biện cho Lưu Vĩ Hồng nên cũng hết sức khách khí.
- Các đồng chí, tôi cảm thấy được cần phải phân tích tình huống cụ thể. Sự cố phát sinh ở mỏ bảy hai của mỏ than Hồng Kỳ cố nhiên làm cho người ta hết sức đau lòng. Nhưng về mặt định tính khi xử lý cán bộ chúng ta phải hết sức thận trọng. Hạo Dương chúng ta khoáng sản phong phú, trong vùng có tới mấy trăm mỏ than lớn nhỏ, cộng thêm các xí nghiệp khoáng sản khác vậy thì càng nhiều hơn. Có thể nói, ở dưới mặt đất Hạo Dương chúng ta, các loại khai quật chi chít như sao trên trời, cộng thêm điều kiện địa chất cực kỳ phức tạp. Dưới tình huống như vậy, sự cố phát sinh ngoài ý muốn cơ hồ là không thể tránh khỏi.Trước kia cũng đã phát sinh rất nhiều lần thấm nước, đã một lần nào nói là thiếu trách nhiệm? Có sự cố thấm nước còn tạo thành tổn thất nhân viên và và tài sản còn nghiêm trọng hơn sự cố ở mỏ bảy hai, xin hỏi đã lần nào xử lý nghiêm túc cán bộ, đừng nói là truy cứu trách nhiệm lãnh đạo! Chúng ta bồi dưỡng một vị cán bộ hợp cách không dễ dàng, nhưng muốn hủy diệt một vị cán bộ lại cũng không khó khăn. Cho nên ở vấn đề xử lý cán bộ nhất định phải cực kỳ thận trọng. Có và tiền lệ, một khi mở ra sẽ rất nguy hiểm. Chư vị ngồi đây, ai dám bảo đảm lĩnh vực phân quản của mình từ nay về sau sẽ không xảy ra sự cố mất an toàn hay là chỉ nói ngoài ý muốn? Các đồng chí, nghĩ lại đi!
Long Vũ Hiên không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thì làm một tràng, trực tiếp đưa ra chất vấn với kết luận của tổ điều tra, hơn nữa nói cũng rất có đạo lý.
Chuyện này rõ ràng là Tống Hiểu Vệ kiên trì nghiêm túc xét xử sự cố của mỏ than bảy hai, dụng tâm tuyệt đối chưa nói tới là công tâm nhưng đã thành một loại thủ đoạn “đấu đá bè cánh”. Bây giờ mở ra tiền lệ này, Bí thư thành ủy xuất thủ với Chủ tịch thành phố, vậy thì chư vị ngồi đây cũng phải cẩn thận. Sau này một khi lĩnh vực phân quản của các ngươi xảy ra sự cố mất an toàn thì cứ theo lần này mà làm. Chẳng những Tống Hiểu Vệ có thể đối với ngươi xuất thủ, Lưu Vĩ Hồng cũng giống nhau có thể “Theo lệ”
Người là dao thớt ta là thịt cá!
Đến lúc đó, các ngươi ngăn cản được không?
Cho dù đầu phục Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ có nhất định giữ được các ngươi?
Long Vũ Hiên vừa nói xong thì sắc mặt của vài vị thành viên tham dự hội nghị hơi đổi, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia