Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 677: Tào Chấn Khởi Tỏ Thái Độ Gì?
ang lúc Lưu Vĩ Hồng đang ở trong phòng làm việc của Chu Kiến Quốc phòng quy hoạch phát triển của Địa khu Hạo Dương thì chiếc xe mang biển số một của thành ủy cũng chậm rãi tiến vào đại viện Địa ủy. Tống Hiểu Vệ cũng tự mình lái xe tới, không mang theo tài xế và thư ký.
Tống Hiểu Vệ vừa xuống xe thì đã liếc mắt thấy chiếc Santana mang biển số hai của thành ủy bên cạnh, nhếch miệng cười lạnh.
Lưu Vĩ Hồng đoán chừng đã không vững vàng tâm lý rồi, vội vã tới đây để “cầu cứu” Chu Kiến Quốc.
Như vậy có vẻ hơi trễ một chút không?
Báo cáo điều tra đã được hội nghị thường vụ thành ủy thông qua báo lên cho cơ quan hành chính và Địa ủy. Bây giờ cơ hội duy nhất của Lưu Vĩ Hồng chính là hy vọng Chu Kiến Quốc sẽ phủ quyết tại Địa ủy kết luận này. Bất quá, Tào Chấn Khởi sẽ đồng ý không?
Địa ủy Hạo Dương là do Tào Chấn Khởi làm quản gia, không phải là Chu Kiến Quốc định đoạt.
Tống Hiểu Vệ mặc sơ mi trắng quần đen, giày da đen bóng chậm rãi đi vào tòa nhà làm việc của Địa ủy. “Đãi ngộ” dành cho Tống bí thư trên tòa nhà làm việc Địa ủy vượt xa Lưu Chủ tịch bên kia, cơ hồ mỗi người chạm mặt đều dừng lại chào hỏi, còn có một số người bạo gan đưa tay ra bắt. Tống Hiểu Vệ hết sức niềm nở, nhất nhất bắt tay hàn huyên mấy câu.
Những người đó thì càng thêm cười híp mắt, khuôn mặt đầy vẻ “Hạnh phúc”.
Cho dù như thế nào thì Tống Hiểu Vệ vẫn là uỷ viên Địa ủy kiêm nhiệm Bí thư thành ủy Hạo Dương, là lãnh đạo Địa ủy, không biết chừng ngày nào đó sẽ thành Phó bí thư Địa ủy đây!
Tống Hiểu Vệ một đường “Tiếp kiến”, chậm rãi lên lầu ba.
Tào Chấn Khởi đã sớm đang chờ hắn.
Đến đây bái hội Bí thư địa ủy, nhất định là phải báo trước.
- Tào bí thư!
Tống Hiểu Vệ vào phòng làm việc của Tào Chấn Khởi, khẽ bước nhanh lên tiến đến bắt tay Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi mỉm cười, đứng dậy đưa tay cho Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ khẽ bắt chặt tay hơn để tỏ vẻ tôn trọng.
- Hiểu Vệ, ngồi đi!
Tào Chấn Khởi mỉm cười bảo Tống Hiểu Vệ, giọng nói tương đối tùy ý. Bàn về tuổi, y lớn hơn Tống Hiểu Vệ mười mấy tuổi, không nói tự cho mình là trưởng bối, nhưng cũng không là là thân phận “đại ca”. Trước kia Tống Hiểu Vệ làm thư ký cho Phương Đông Hoa, Tào Chấn Khởi đã có quan hệ rất tốt với hắn, bây giờ rồi cùng hắn quan hệ rất tốt. Bây giờ thành quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp thì phải hơi đắn đo một chút.
Đối với sự đắn đo của Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ tự nhiên có thể cảm giác được, cũng cảm thấy đương nhiên. Trên quan trường, bất kể quan hệ thân thiết ra sao thì cũng phải tuân theo quy củ.
Tào Chấn Khởi sau khi ngồi xuống thì cầm lấy bao thuốc trên bàn trà rút cho Tống Hiểu Vệ một điếu. Tống Hiểu Vệ vội vàng nhận lấy rồi châm lửa cho Tào Chấn Khởi, động tác lưu loát mà tự nhiên.
- Hiểu Vệ, sự cố mỏ bảy hai xử lý thế nào?
Tào Chấn Khởi rít hai hơi thuốc rồi nhẹ nhàng hỏi.
Tống Hiểu Vệ vội vàng nói:
- Tào bí thư, căn bản cũng xử lý tốt, chết sáu, tiền tử tuất và bồi thường đều đã phát xong, tất cả đều đã an táng, gia thuộc cũng tương đối hài lòng, không có người nào gây chuyện...... Nằm viện trị liệu căn bản cũng xuất viện, chỉ có một còn ở lại bệnh viện, có thể sẽ có chút tàn tật. Trước mắt khu vực khai thác than số ba của mỏ than Hồng Kỳ cũng đã tiêu nước, mấy ngày nữa là có thể khôi phục hoàn toàn sản xuất bình thường. Sản xuất của cả mỏ than Hồng Kỳ không ảnh hưởng quá lớn.
Tào Chấn Khởi gật đầu, nói:
- Ừ, coi như là tương đối thỏa đáng. Lưu Vĩ Hồng làm những công tác cụ thể khá tốt.
Tống Hiểu Vệ cười gật đầu.
Đối với đánh giá của Tào Chấn Khởi về Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ cũng không phản đối. Năng lực công tác của Lưu Vĩ Hồng cực mạnh, điều này đã được toàn bộ cán bộ thành phố công nhận. Một số việc nhìn qua không thể hoàn thành thì đến tay Lưu Vĩ Hồng lập tức giải quyết dễ dàng. Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Hạo Dương đã từ từ đi lên chuyến xe cao tốc.
Khu đô thị thương mại đệ nhất Hoa Nguyên đang vào giữa giai đoạn xây dựng, theo kế hoạch xây dựng của chính quyền sẽ hoàn thành vào cuối năm nay là có thể đưa vào sử dụng, chính thức đối ngoại chiêu thương. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn có thể đúng hạn xong việc. Bởi vì ảnh hưởng của Khu đô thị thương mại mà một dải các khu cũ của thành phố Hạo Dương đã hình thành nơi tập kết vật liệu xây dựng quy mô lớn, ngày đêm ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Thiết kế chiếm diện tích tám mươi vạn mét vuông, diện tích xây dựng vượt qua hai trăm vạn mét vuông. Khu đô thị thương mại khởi công, đối với một thành phố nhỏ như Hạo Dương, dân cư thường trú chỉ có năm vạn người đã có hiệu quả hết sức rõ ràng. Có chừng đến một nửa dân cư Hạo Dương hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp phục vụ cho việc xây dựng Khu đô thị thương mại này.
Về phần thành phố Hạo Dương có thể chống đỡ nổi một Khu đô thị thương mại tổng hợp lớn như vậy hay không, cũng đã từng xuất hiện nghi ngờ và tranh cãi. Dù sao thành phố Hạo Dương kích thước quá nhỏ, nhân khẩu không quá đông, năng lực mua sắm rất có hạn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ, sau khi xây dựng xong Khu đô thị thương mại thì không chỉ nhằm vào thành phố Hạo Dương mà còn nhắm tới cả mười mấy huyện và thành phố của ba địa khu Hạo Dương, Cửu An, Thanh Phong. Khu đô thị thương mại Hoa Nguyên sẽ trở thành một “dẫn lực” mạnh mẽ hấp dẫn thương nhân, người mua sắc từ mười mấy huyện thành phố xung quanh tới đây. Kích thước thành phố Hạo Dương chỉ trong thời gian ngắn sẽ khuếch trương lên gấp mấy lần. Vấn đề bây giờ không phải suy nghĩ có nên làm hay không mà là phải tăng nhanh hậu cần để hoàn thành sớm, ứng đối với áp lực phát triển kích thước thành thị.
Các hạng mục của công ty hữu hạn khai thác mỏ Sở Thiên, công ty quản lý nhiên liệu khởi động, cũng đã bắt đầu kéo sản nghiệp vùng hạ du phát triển, cả thành phố Hạo Dương đều có tâm trạng vui mừng.
Tào Chấn Khởi đánh giá Lưu Vĩ Hồng rất đúng trọng điểm.
- Bất quá, Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ tuổi, người trẻ tuổi luôn có vọng động, một số chuyện không theo quy củ nên dẫn đến một số đồng chí tương đối có ý kiến.
Tống Hiểu Vệ sau khi đồng ý đánh giá của Tào Chấn Khởi đối với Lưu Vĩ Hồng thì nói ra một câu lửng lơ, sau đó ngầm quan sát sắc mặt của Tào Chấn Khởi.
Tống Hiểu Vệ đối với thái độ của Tào Chấn Khởi cũng không quá đồng ý. Theo lý, Tào Chấn Khởi và hắn tuyệt đối là chiến hữu cùng chung chiến hào, điểm này không thể nghi ngờ. Bất quá Tào Chấn Khởi có quan hệ tốt với hắn không nhất định là y sẽ có phản cảm với Lưu Vĩ Hồng. Trên quan trường, không bao giờ có chuyện đơn giản một cộng một bằng hai. Đối mặt với hậu đài mạnh mẽ của Lưu Vĩ Hồng, Tào Chấn Khởi nhất định sẽ suy tính toàn diện cho mình. Liều lĩnh chèn ép Lưu Vĩ Hồng là không có khả năng. Nhất là sau khi xảy ra chuyện Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng rất xảo diệu “hợp tác” với Tào Chấn Khởi một lần, ai biết thái độ bây giờ của Tào Chấn Khởi đối với Lưu Vĩ Hồng ra sao.
Dù sao Tào Chấn Khởi cũng không có xung đột mang tính thực chất với Lưu Vĩ Hồng.
Chân chính cảm nhận được áp lực cường đại mà Lưu Vĩ Hồng tạo ra chính là Tống Hiểu Vệ. Thân là Bí thư thành ủy, đối mặt với một đối tác vô cùng cường thế, dư địa của Tống Hiểu Vệ có thể quay về cũng không quá nhiều. Trừ phi hắn cam nguyện yếu thế với Lưu Vĩ Hồng. Nhưng đứng trên lập trường của Tống Hiểu Vệ mà nói, điều này là không có khả năng.
Tống Hiểu Vệ hắn mới là “lão đại” của thành phố Hạo Dương, điều này không thể nhận lầm.
Muốn đèn nén Lưu Vĩ Hồng, bản thân Tống Hiểu Vệ không thể bằng vào sức mình mà mấu chốt là vào sự ủng hộ của Tào Chấn Khởi. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay Tống Hiểu Vệ chủ động cầu kiến Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi khẽ mỉm cười:
- Nghe nói các anh đã tăng gấp đôi tiền bồi thường phủ tuất?
Tống Hiểu Vệ nói:
- Đúng vậy, Lưu Vĩ Hồng kiên trì muốn làm như vậy, không ít đồng chí đều có chút lo lắng.
- Lo lắng cái gì?
Tào Chấn Khởi bất động thanh sắc hỏi.
- Ha ha, chủ yếu là cái này vượt ra khỏi văn kiện quy định hạn ngạch bồi thường nên có một số đồng chí lo lắng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các ông chủ ngành nghề khác.
Tào Chấn Khởi nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hiểu Vệ, không tất yếu có loại lo lắng này. Đối với phần lớn ông chủ xí nghiệp, nhất là tư nhân mà nói, bọn họ nhất định là hy vọng tiền bồi thường càng thấp càng tốt, như vậy an toàn sẽ giảm xuống rất nhiều. Nhưng là đối với người quản lý mà nói, cái này cũng không phải là chuyện tốt gì. Ý thức an toàn của mọi người càng mỏng, tỷ lệ phát sinh sự cố càng cao, sẽ rất ảnh hưởng đến ổn định xã hội. Điểm xuất phát của Lưu Vĩ Hồng rất đúng, phép nghiêm hình nặng, gia tăng thật lớn hệ số an toàn của bọn họ mới khiến bọn họ coi trọng an toàn sản xuất. Hiểu Vệ, không nên lo lắng tiền bồi thường quá nhiều làm những ông chủ sợ hãi. Người làm ăn, có thể có lợi mới là chủ yếu nhất. Chỉ cần có thể kiếm tiền, tiền bồi thường cao tới đây cũng sẽ vẫn làm.
Tống Hiểu Vệ không lập tức trả lời, trầm tư một lát rồi mới gật đầu, nói:
- Là như vậy, Tào bí thư.
Sự cố phát sinh mất an toàn giảm xuống thấp thì rất tốt cho đảng uỷ và chính quyền. Tào Chấn Khởi nói điểm xuất phát của Lưu Vĩ Hồng chính xác, quả nhiên là có đạo lý. Tống Hiểu Vệ cho dù không thích Lưu Vĩ Hồng, cũng phải thừa nhận điểm này.
Cái nhìn của Lưu Vĩ Hồng cho tới bây giờ vẫn xuất phát từ đại cục.
Bất quá trong lòng Tống Hiểu Vệ lại càng thấp thỏm không yên, nghe ý tứ của Tào Chấn Khởi hình như có mấy phần hảo cảm với Lưu Vĩ Hồng. Cứ như vậy, Tào Chấn Khởi có ủng hộ mình nhân cơ hội chèn ép Lưu Vĩ Hồng một chút, vậy thì rất khó nói.
Bản thân Tống Hiểu Vệ không tính toán bỏ qua cơ hội này.
Tống Hiểu Vệ trong lòng suy nghĩ cái gì, Tào Chấn Khởi rất rõ ràng, cười cười, hút một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Hiểu Vệ, gia tăng an toàn sản xuất là một chuyện, xử lý sự cố của hầm mỏ là một chuyện khác. Xảy ra sự cố mất an toàn nghiêm trọng như vậy thì cần phải xử phạt thích đáng những cán bộ có trách nhiệm. Anh là Bí thư thành ủy, đối với việc xây dựng đội ngũ cán bộ, nhất định phải nắm chắc.
Tống Hiểu Vệ âm thầm thở phào một cái.
Thời khắc mấu chốt, Tào Chấn Khởi vẫn ủng hộ hắn.
- Đúng vậy, Tào bí thư. Tôi dự định lập tức triển khai hội nghị thường vụ mở rộng thảo luận vấn đề này.
Tống Hiểu Vệ ngồi thẳng lên, nói.
Tào Chấn Khởi híp hai mắt lại, từ từ gật đầu.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia