With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 614: Giết Người Tế Cờ!
hái Tuyết Phong vốn vẫn lắc đầu nhướn mi, trong mắt lộ ra vẻ không tin.
Sao? Muốn nã pháo vào Thái Tuyết Phong y trong cuộc họp thường vụ sao?
Không nói đến quy tắc gì sao?
Quách Lệ Hồng còn giật mình hơn cả Thái Tuyết Phong, lông mi gần như dựng thẳng lên, mắt trừng lên thật to, nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng.
Ý kiến của Quách Lệ Hồng với Lưu Vĩ Hồng còn nhiều hơn cả Thái Tuyết Phong.
Tôn Hoành bị Hạ Hàn sờ gáy.
Hạ Hàn là ai? Không phải bạn bè thân thiết với Lưu Vĩ Hồng sao?
Các Ủy viên thường vụ khác dĩ nhiên càng hiểu rõ thêm điều “ảo diệu” trong đó, cũng vô cùng kinh ngạc. Lưu Vĩ Hồng nã pháo trong cuộc họp Bí thư, đã khiến người ta giật mình, hoàn toàn thay đổi nhận thức của họ về tranh đấu trong quan trường. Nói như vậy, thành viên trong bộ máy nếu phải chiến đấu, thì chỉ là chơi đùa trong bộ máy càn khôn. Ngoài mặt hòa hợp êm thấm nhưng bên trong ngầm phân cao thấp. Hiện tại không ngờ còn muốn rạch vết sẹo lên mặt Thái Tuyết Phong và Quách Lệ Hồng giữa cuộc họp thường vụ, có phải hơi quá đáng không?
Mưu nhẹ nhưng khí uy!
Quả nhiên Lưu Vĩ Hồng nói tiếp:
- Tôn Hoành, cán bộ Ủy ban xây dựng thị xã, mang theo hơn mười tay đấm của Tổng công ty xây dựng Hoành Đại xông vào công trường khu Thương mại, uy hiếp nhân viên làm việc tại văn phòng phối hợp, muốn cưỡng ép nhận thầu dự án xây dựng khu Thương mại. Sau khi bị cự tuyệt thì đánh họ tàn nhẫn, khiến phó Chánh văn phòng phối hợp Cao Thần và một người khách là Tô Mộc, cán bộ huyện Lâm Khánh thương tích đầy mình. Nội tạng Tô Mộc bị xuất huyết giờ còn phải nằm điều trị ở bệnh viện Nhân dân thị xã. Đây là hành vi gì? A! Coi trời bằng vung?
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng đập lên mặt bàn thật mạnh.
“Bùm!”
Tiếng động như một tiếng sấm rền vang trong lòng ngực của các cán bộ tham dự hội nghị, vài người không nén nổi run bắn người.
Tất cả ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, từ kinh ngạc đã biến thành sợ hãi.
Thằng nhóc này quả là có can đảm!
Không ngờ dám đập bàn ở hội nghị thường vụ!
Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng họp im phăng phắc.
- Khu Thương mại là công trình xây dựng có ích cho dân lớn nhất, đầu tư gần năm trăm triệu, sau khi hoàn thành sẽ là trụ cột trong việc phát triển kinh tế của thị xã ta. Công trình này, Thị ủy và Ủy ban nhân dân vô cùng coi trọng. Bí thư Địa ủy Tào và Chủ tịch Ủy ban nhân dân Địa khu Chu đều đã có chỉ thị rõ ràng, phải dốc sức làm tốt công trình này, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Giờ lại xảy ra vụ án nghiêm trọng thế này, vì muốn nhận thầu xây dựng công trình đã ngang nhiên dám dẫn theo tay đấm đánh nhân viên chính phủ đang làm việc, tính chất rất nghiêm trọng. Bên đầu tư cho Khu Thương mại Hoa Nguyên, Tổng giám đốc Trương của công ty Bất động sản Hoa Nguyên vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng lo lắng. Người ta đầu tư vào Hạo Dương chúng ta gần năm trăm triệu, còn chúng ta thì không thể đảm bảo an toàn cơ bản nhất, người ta thật sự không an tâm. Trị an xã hội như vậy, hoàn cảnh đầu tư như vậy, còn nói đến chuyện thu hút đầu tư gì nữa? Ngay cả trị an xã hội cũng không làm tốt, Thị ủy và ủy ban nhân dân thị xã còn có danh dự đáng kể gì?
Lưu Vĩ Hồng nói lớn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Không khí trong phòng họp dường như đông đặc lại.
Lưu Vĩ Hồng ngừng lại một chút, quét ánh mắt nhìn khắp hội trường, cuối cùng nhìn mặt Thái Tuyết Phong, lạnh lùng hỏi:
- Đồng chí Thái Tuyết Phong, tại đây tôi muốn hỏi một câu, cơ quan chính phủ chúng ta đang làm gì? Cứ ăn cơm mặc kệ mọi việc sao?
Thái Tuyết Phong khẽ run người lên, đầu óc rối loạn.
Không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được!
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại dám lớn tiếng quát gã trong cuộc họp thường vụ!
Nghe nói tính tình đồng chí Tiểu Lưu rất nóng nảy, hôm nay xem như mở mang kiến thức!
Thái Tuyết Phong già dặn trong chốn quan trường, bình thường thủ đoạn cao minh, mọi việc đều thuận lợi, nhưng vốn không có kinh nghiệm ứng phó với trường hợp thế này, gần như chưa gặp qua người nào giống như Lưu Vĩ Hồng.
Nghẹn hai giây, Thái Tuyết Phong mới nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, đây là ngoài ý muốn…
- Ngoài ý muốn?
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng.
- Tôn Hoành dẫn theo mười mấy tên, nghênh ngang đi đến công trường đánh người còn chưa tính, còn đưa cả Cao Thần và Tô Mộc vào trại giam. Đồng chí Thái Tuyết Phong nghĩ Tôn Hoành là ai? Gã là Trưởng cục Công an sao? Dựa vào điều gì mà lời nói của gã có thể khiến các quan chức có thể nhốt người? Cục Công an các anh rốt cuộc làm ăn thế nào? Còn có chút quy củ nào không? Cục Công an Hạo Dương rốt cuộc là cơ quan chuyên chính dân chủ nhân dân hay là công ty do tư nhân mở? Điểm này, mời đồng chí Thái Tuyết Phong giải thích cho mọi người. Vì sao Tôn Hoành có thể sai khiến Cục Công an các anh giam giữ quần chúng vô tội?
Mồ hôi lạnh trên trán Thái Tuyết Phong tuôn ra, không kìm nổi đưa mắt về phía Quách Lệ Hồng cầu cứu.
Ý nghĩa đó rất rõ ràng. Tôn Hoành là con cô, gây họa lớn như vậy, cô làm gì cũng phải nói vài lời đi chứ! Cứ trơ mắt nhìn tôi bị thằng nhóc này tấn công thế à!
Quách Lệ Hồng đưa tay lên mặt, vờ như không thấy.
Trong lòng cô cũng đau như dao cắt, nhưng thật khó nói ra lời.
Lưu Vĩ Hồng đang đứng đó!
Nếu Tôn Hoành chỉ đánh Cao Thần và Tô Mộc thì còn khả dĩ, dù sao Tô Mộc cũng là con của Tào Chấn Khởi, là người một nhà, có thể giải quyết được. Nhưng ngàn vạn lần không nên đưa người đến giam ở Cục Công an, bị Lưu Vĩ Hồng nắm trúng điểm yếu rồi!
Ai cũng nói Lưu Vĩ Hồng kiêu ngạo bướng bỉnh, có cơ hội tốt như vậy, hắn còn không nắm chặt lấy để giết một dọa được trăm sao?
Dù Quách Lệ Hồng không có trí tuệ chính trị gì, nhưng cũng hiểu được, nếu thời khắc này mà cô dám mở miệng, tức là tự động đem điểm yếu khoe với Lưu Vĩ Hồng, sẽ bị thằng nhóc thối tha này làm một trận ra trò.
Chuyện ngu xuẩn không thể làm.
Rõ ràng là Quách Lệ Hồng “lâm trận lùi bước”, Thái Tuyết Phong hận đến cắn gãy răng nhưng không bộc phát ra được, chỉ có thể một mình đối diện với Lưu Vĩ Hồng đang tràn đầy lửa giận, đưa tay lau mồ hôi, lắp bắp nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, việc này do các đồng chí bên dưới tự tung tự tác, tôi nhất định nghiêm túc xử lý.
- Xử lý nghiêm túc? Đồng chí Thái Tuyết Phong, tôi thấy anh không thể nắm nổi Cục Công An rồi. Trại tam giam của Công an cùng một giuộc với bọn lưu manh, nói hơi khó nghe, là cá mè một lứa. Nếu cơ quan Công an của chúng ta tiếp tục thế này, thì trị an xã hội của thị xã Hạo Dương chúng ta chỉ có thể ngày càng kém, không thể có bất cứ cải thiện gì, toàn bộ việc phát triển kinh tế cũng hỏng bét.
Lưu Vĩ Hồng nhìn chằm chằm Thái Tuyết Phong, lạnh lùng nói, rồi lập tức chuyển sang Tống Hiểu Vệ.
- Bí thư Tống, các vị đồng chí, xét thấy đồng chí Thái Tuyết Phong bất lực với Cục Công an thị xã đang nắm trong tay, hiện giờ tôi chính thức đề nghị, bãi miễn chức vụ Cục trưởng Công an thị xã của đồng chí Thái Tuyết Phong.
Không khí phòng họp hoàn toàn ngưng lại.
Tất cả ánh mắt đều nhìn mặt Lưu Vĩ Hồng, thật khó tin được.
Chủ tịch thị xã chính thức đề xuất bãi miễn chức vụ của Cục trưởng Cục Công an ở hội nghị thường vụ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử hội nghị thường vụ của thị xã Hạo Dương. Huống chi, Cục trưởng Công an Thái Tuyết Phong này còn kiêm nhiệm cả chức Thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật thị xã.
Ngay trước mắt mọi người, Lưu Vĩ Hồng xoay tròn cánh tay, tát vào mặt Thái Tuyết Phong, phong ba rung động.
Thái Tuyết Phong căm phẫn nhìn thằng Lưu Vĩ Hồng, quai hàm cắn chặt, nhìn bộ dáng ấy, có lẽ gã thầm nghĩ sẽ xông lên, cắn Lưu Vĩ Hồng đến chết.
Tống Hiểu Vệ cũng hơi do dự, lập tức trầm ngâm đứng lên, hơi trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, quả thật lúc này Cục Công an thị xã làm việc không ổn lắm, nhưng có nên tăng cường giáo dục bọn họ để có hiệu quả về sau?
Nói thật, Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ, cứng rắn, tấn công trực diện như thế trong cuộc họp thường vụ là vượt ngoài dự đoán của Tống Hiểu Vệ. Y trước kia đều công tác trong các cơ quan lớn, làm thư ký cho Phương Đông Hoa, vốn không có kinh nghiệm xử lý những chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên ứng phó với Lưu Vĩ Hồng, người gây sự tấn công trước thế nào, vì thế, những lời y nói ra đều mềm nhũn, chẳng mảy may có chút uy phong của Bí thư Thị ủy.
Lưu Khánh Long thấy thế lập tức nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho rằng ý kiến của Bí thư Tống rất đáng coi trọng. Lúc này quả là Cục Công an thị xã hành động không đúng, hẳn là nên tăng cường giáo dục, chỉnh đốn nghiêm túc. Chủ nhiệm Thái, cấp dưới của anh quả là không ra gì, nên chỉnh đốn cho ngay ngắn.
Lưu Khánh Long nói ra, lời lẽ vô cùng chính nghĩa, nhưng cũng đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng.
Nếu Cục Công an thị xã làm không tốt, lão Thái có sai sót, Lưu Vĩ Hồng cũng không nên miễn chức y, mà nên theo đề xuất của Tống Hiểu Vệ. Bí thư Thị ủy quản lý cán bộ, đây là quy định của tổ chức, không ai được tùy tiện phá hư. Nếu cứ miễn nhiệm chức Cục trưởng Công an của Thái Tuyết Phong như thế, vậy quyền hạn của Tống Hiểu Vệ ở đâu?
Tuy bề ngoài Thái Tuyết Phong là Thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, kiêm cả chức Cục trưởng Công an, miễn chức Cục trưởng Công an thì gã vẫn lãnh đạo Thị ủy và Ủy ban chính trị pháp luật, nhưng trên thực tế, chỉ cần chương trình nghị sự này được thông qua, việc Thái Tuyết Phong lãnh đạo Thị ủy cũng phải chấm dứt ngay. Gã còn có thể diện gì, khả năng gì để tiếp tục phối hợp với toàn bộ cơ quan chính pháp thị xã?
Lưu Vĩ Hồng không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã dùng dao chém người.
Cũng thật độc ác!
Tống Hiểu Vệ vội vàng nói:
- Bí thư Khánh Long nói thật có lý, quả thật nên tăng cường chỉnh đốn Cục Công an.
Lưu vĩ hồng lạnh lùng nói:
- Bí thư Tống, nếu chuyện như vậy mà chúng ta còn nuông chiều nhân nhượng, sau này nếu lại xảy ra việc như thế, mà Tổng giám đốc Trương của công ty Bất động sản Hoa Nghiêm đã nói rất rõ, nếu còn xảy ra tình trạng như vậy, bọn họ sẽ rút hết vốn lại. Ngay cả an toàn cơ bản cũng không đảm bảo, Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương chúng ta lấy gì chứng minh thành ý với các nhà đầu tư?
Sắc mặt Tống Hiểu Vệ lập tức trở nên khó xem vô cùng.
Đây là Lưu Vĩ Hồng công nhiên uy hiếp y.
Nếu không cách chức Thái Tuyết Phong, công ty Hoa Nguyên sẽ rút vốn đầu tư. Một công trình gần năm trăm triệu, phó mặc cho nước chảy, ảnh hưởng như vậy thật không dễ chịu đựng, Tống Hiểu Vệ rất có khả năng bị cấp trên khiển trách.
Anh làm Bí thư Thị ủy thế nào vậy? Ngay cả trị an cũng làm không tốt, khiến khách hàng lớn bị dọa bỏ đi cả rồi!
Con đường làm quan màTống Hiểu Vệ vừa mới bắt đầu sẽ bị một bóng ma che phủ, thậm chí có thể kết thúc luôn.
Thái Tuyết Phong thấy thế, rốt cuộc không kìm chế nổi, kêu lên:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh có quyền gì cách chức tôi?
Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện ra một tia châm chọc, tươi cười nói:
- Đồng chí Thái Tuyết Phong, tôi là Chủ tịch thị xã Hạo Dương, Cục Công an thị xã được tạo ra bởi Ủy ban nhân dân thị xã.
Tôi đề nghị Thị ủy cách chức Cục trưởng Công an, có gì không thích hợp?
Thái Tuyết Phong lập tức bị đình chỉ.
Phòng họp lại một lần nữa trở nên yên lặng.
biglove
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia